Kể từ khi quyết định không buông tay nhau, Khang và Duyên như bước vào một thế giới hoàn toàn khác – nơi tình yêu vừa ngọt ngào, vừa đầy rẫy cạm bẫy. Họ không còn được tự do thể hiện cảm xúc, nụ cười, hay những cái ôm ấm áp giữa ban ngày nữa. Mọi cuộc hẹn giờ đây đều phải được tính toán cẩn thận, từng bước đi, từng tin nhắn, từng cuộc gọi đều phải kín đáo.
Sáng hôm đó, Khang đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc, kiểm tra túi xách và điện thoại một lần nữa. Anh thở dài, rồi nhắn cho Duyên:
– “6 giờ chiều, quán cà phê bên hồ cũ. Không ai biết, không ai nhìn thấy.”
Duyên trả lời ngay, chỉ với một icon cười nhẹ:
– “Ok, anh nhé. Em sẽ đến đúng giờ.”
Cả hai đều biết, chỉ một sơ suất nhỏ thôi, mọi chuyện sẽ bại lộ. Minh vẫn luôn rình rập, những cuộc gọi từ gia đình Duyên không ngừng, và dư luận ngoài kia như một con sóng dữ sẵn sàng vồ lấy bất kỳ sơ hở nào.
Buổi chiều, Duyên lẻn ra khỏi nhà, lòng hồi hộp nhưng cũng tràn đầy hạnh phúc. Cô mặc một bộ trang phục giản dị, cố gắng che đi bất kỳ dấu hiệu nào khiến ai đó nhận ra. Khi đến quán cà phê bên hồ, Khang đã ngồi sẵn, tay cầm cốc cà phê nóng, ánh mắt đầy lo âu nhưng cũng chan chứa yêu thương.
– “Anh sợ… nếu ai đó thấy chúng ta, mọi thứ sẽ tan vỡ,” Duyên thốt lên, giọng run run.
Khang nắm tay cô, siết nhẹ, trấn an:
– “Đừng sợ. Chúng ta sẽ tìm cách đi qua tất cả. Hôm nay chỉ là một trong những ngày lén lút đầu tiên mà thôi.”
Những ngày lén lút trôi qua, cả hai sống trong trạng thái vừa hạnh phúc vừa căng thẳng. Họ chia sẻ từng khoảnh khắc nhỏ bé: một cái nắm tay, một nụ cười, hay một ánh mắt trộm nhìn nhau khi đi dạo. Nhưng đồng thời, nỗi lo lộ chuyện luôn hiện hữu, khiến trái tim họ luôn căng như dây đàn.
Dù vậy, chính những ngày này đã giúp họ nhận ra giá trị thực sự của tình yêu. Mỗi khoảnh khắc được bên nhau trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Khang bắt đầu sáng tạo đủ cách để duy trì liên lạc: những bưu thiếp bí mật, tin nhắn được mã hóa, những cuộc gọi lúc nửa đêm, chỉ để nghe giọng nói của Duyên.
Nhưng song song với niềm hạnh phúc, áp lực từ Minh và gia đình Duyên cũng không hề giảm. Minh bắt đầu theo dõi kỹ hơn, những cuộc gọi, tin nhắn, thậm chí xuất hiện tại các địa điểm Duyên thường đến, khiến cô phải chạy trốn khéo léo. Gia đình Duyên tăng cường hỏi han bạn bè, người quen, dường như họ muốn bất cứ cách nào để biết Duyên đang làm gì và với ai.
Một buổi tối, khi Duyên vừa rời quán cà phê sau buổi hẹn lén lút, Minh đã bất ngờ xuất hiện bên lề đường. Anh ta không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm. Duyên tim đập rộn ràng, thót cả người. Cô rẽ vào con hẻm nhỏ, lòng thầm nghĩ: “Mỗi bước đi bên Khang giờ đều phải như đi trên dây.”
Khang, dù ở nhà hay đi học, cũng luôn trong trạng thái căng thẳng. Anh biết rằng chỉ một phút sơ suất thôi, mọi nỗ lực giữ mối tình này sẽ tan biến. Anh học cách kiểm soát thông tin, chỉ trao đổi với Duyên những nơi an toàn, những khung giờ ít người. Nhưng áp lực không chỉ từ bên ngoài – sự giằng co nội tâm giữa tình yêu và lo sợ mất nhau, giữa hạnh phúc và trách nhiệm, khiến Khang nhiều đêm mất ngủ.
Trong những ngày lén lút này, cả hai cũng dần học cách phối hợp. Họ tạo ra các tín hiệu riêng: ánh mắt, những lời nhắn bí mật, ký hiệu trên trang sách hoặc những địa điểm “an toàn” để gặp nhau mà không ai nghi ngờ. Chính sự tinh tế này vừa gắn kết họ hơn, vừa khiến mối tình trở nên đáng sợ đối với những ai muốn chia rẽ.
Một chiều mưa lất phất, khi Duyên đang chờ Khang tại quán cà phê vắng, cô cầm tay anh, thì thầm:
– “Khang, em biết chúng ta phải lén lút, nhưng em thấy hạnh phúc quá. Mỗi giây phút bên anh đều quý giá…”
Khang nhìn cô, đôi mắt tràn đầy cảm xúc:
– “Anh cũng vậy, Duyên. Chúng ta sẽ vượt qua tất cả. Không gì có thể chia rẽ chúng ta.”
Mưa rơi lộp độp trên mái hiên, từng giọt như hòa cùng nhịp tim hai người. Giữa bão dư luận, sự kiểm soát của Minh và áp lực từ gia đình, Khang và Duyên tìm thấy cho nhau một nơi yên bình hiếm hoi, một khoảng trời riêng chỉ thuộc về họ.
Nhưng cả hai đều biết, những ngày lén lút này chỉ là khởi đầu. Phía trước vẫn còn vô số thử thách, những lần đối diện Minh, những cuộc gọi gấp từ gia đình, những ánh mắt dò xét của bạn bè. Và họ sẽ phải chọn: tiếp tục giấu giếm để giữ tình yêu, hay đối mặt công khai để chịu mọi hệ quả.
Trong lòng Khang và Duyên, nỗi lo sợ và niềm hạnh phúc đan xen, như một cơn bão vừa tàn nhưng vẫn còn sóng ngầm dữ dội. Họ biết, chỉ cần một sai sót nhỏ, mọi thứ sẽ sụp đổ. Nhưng trong mắt nhau, vẫn ánh lên quyết tâm: “Dù thế nào, chúng ta sẽ không bỏ nhau.”
Và thế là, những ngày lén lút tiếp tục – một cuộc chiến âm thầm nhưng tràn đầy yêu thương, vừa hạnh phúc, vừa giằng xé, mở đường cho những cao trào tiếp theo.