Sau thỏa thuận, Thế Vũ bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình với sự chính xác của một kiến trúc sư. Anh ta không lao vào sự thân mật thể xác. Mục tiêu đầu tiên của anh ta là thiết lập sự thống trị tinh thần và kiểm soát dục vọng của Diệu Linh.
Thế Vũ đưa ra các quy tắc chi tiết. Những quy tắc này không nhằm mục đích hạ thấp Diệu Linh, mà để buộc cô phải buông bỏ sự kiểm soát mà cô đã xây dựng xung quanh mình.
"Cô đã sống quá lâu với vỏ bọc của sự bình yên, Diệu Linh," Thế Vũ nói, anh ta ngồi trên ghế bành da, quan sát cô như một chuyên gia tâm lý. "Giờ đây, tôi muốn cô phải trần trụi về mặt cảm xúc. Mọi hành động của cô trong biệt thự này đều phải có sự cho phép của tôi."
Các quy tắc bao gồm: cô phải báo cáo mọi suy nghĩ về dục vọng của mình ngay khi chúng xuất hiện; cô phải tạo ra mùi hương mới mỗi ngày, mỗi mùi phải đại diện cho một trạng thái cảm xúc khác nhau do Thế Vũ chỉ định; và quan trọng nhất, cô không được chạm vào anh ta trừ khi được anh ta ra lệnh.
Sự cấm đoán này là một hình thức thao túng dục vọng tinh vi. Thế Vũ biết rằng việc cấm chạm sẽ làm tăng thêm khao khát tình dục và dục vọng phục tùng của Diệu Linh.
Diệu Linh, ban đầu, cảm thấy khó chịu. Việc phải từ bỏ sự riêng tư về mặt cảm xúc là một sự tra tấn. Nhưng cô cũng cảm thấy một sự giải thoát kỳ lạ. Lần đầu tiên, cô được công khai khao khát sự kiểm soát.
Cảnh H+ (Dục Vọng Trong Sự Quan Sát):
Thế Vũ thường xuyên yêu cầu Diệu Linh làm việc ngay trong phòng sách của anh ta, nơi cô có thể cảm nhận được sự hiện diện và quyền lực của anh ta.
Một đêm, Diệu Linh đang trộn các loại hương liệu, cố gắng tìm ra Mùi Hương Của Sự Phục Tùng. Cô cảm thấy một dục vọng mạnh mẽ trỗi dậy. Cô khao khát sự kiểm soát thể xác từ Thế Vũ. Cô muốn sự thống trị mà cô đã che giấu được công khai và chấp nhận.
Thế Vũ quan sát cô qua màn hình máy tính, không nói một lời nào. Anh ta đã thiết lập các camera tinh vi để theo dõi phản ứng cảm xúc của cô.
Diệu Linh, không thể chịu đựng được nữa, đã vi phạm quy tắc: cô tiến lại gần Thế Vũ. Mùi hương hổ phách của cô, giờ đây pha lẫn sự bối rối và khao khát, bao trùm căn phòng.
Thế Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ta sắc lạnh và đầy sự kiểm soát.
"Cô đã vi phạm quy tắc, Diệu Linh," Thế Vũ nói. "Cô đã đến gần mà không có sự cho phép của tôi. Đó là sự thiếu kiểm soát."
Diệu Linh cảm thấy mình như một đứa trẻ bị bắt quả tang. Dục vọng phục tùng của cô trỗi dậy mãnh liệt.
"Tôi... tôi xin lỗi," Diệu Linh lắp bắp. "Tôi không thể kiểm soát dục vọng của mình. Tôi khao khát sự thống trị của anh."
Thế Vũ đứng dậy, tiến lại gần cô. Anh ta không hề hung hăng, nhưng sự quyền lực trong cử chỉ của anh ta là không thể chối cãi. Anh ta đưa tay ra, không phải để vuốt ve, mà để kiểm tra. Anh ta nhẹ nhàng chạm vào cổ tay cô, một cái chạm mang tính chiếm hữu tuyệt đối.
"Cô phải học cách điều khiển dục vọng của mình trước khi cô giao nộp nó cho tôi," Thế Vũ thì thầm. "Sự phục tùng thực sự là sự kiểm soát bản thân, không phải sự bốc đồng. Bây giờ, quay lại chỗ của cô. Và cô sẽ bị phạt: cô phải làm việc suốt đêm mà không được nghỉ ngơi, chỉ để tập trung vào dục vọng của cô."
Diệu Linh quay trở lại bàn làm việc, nhưng cô lại cảm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ. Sự trừng phạt này là sự xác nhận cho dục vọng thống trị mà cô khao khát. Cô đã bước vào Vòng Quay Thứ Tư: Sự Thân Mật Của Kẻ Thống Trị.