thập niên 50: nhặt được tình yêu

Chương 11:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vì phép lịch sự, cô đứng cách thím Tô một đoạn nên không rõ chị ấy bán được bao nhiêu thuốc.

Nhưng chỉ trong thời gian ngắn, đã có mấy người bán thuốc vào ra, qua những câu vụn vặt cũng đủ để cô nắm được tình hình thị trường.

Ví dụ cam thảo, giá dao động từ 0.2 đến 0.5 đồng một cân, tùy loại.

Ngũ vị tử thì 0.4 đến 0.7, còn hoàng kỳ là 0.3 đến 0.8.

Những loại khác không nghe rõ, nhưng cũng đủ khiến Hứa Vãn Xuân thấy nóng lòng.

Những ngày qua, cô thường xuyên mặt dày sang bên cạnh bám theo bác sĩ Tào, đã nhận ra hơn chục loại thuốc.

Có lẽ... mai dẫn mẹ lên núi hái rau thì có thể thử xem sao:

“Cố lên, có khi kiếm được chút thịt ăn rồi!”

Cô không phải nữ chính, không dám mơ chuyện nhặt được nhân sâm trong rừng, nhưng nếu là thuốc thông dụng, kiếm ba đồng năm đồng một tháng thì cũng đáng để nghĩ tới.

Đừng xem thường ba đồng năm đồng, đủ để mẹ con cô mua hơn chục cân thịt heo, nếu là cá hay gà thì còn được nhiều hơn.

Nghĩ tới đây, cô chỉ muốn bắt tay vào làm ngay...

“Nghĩ gì vậy? Về nhà thôi.” Hứa Hà Hoa bế con gái ngẩn ngơ lên lưng lừa, thầm nghĩ sao con mình không thích chơi với đám trẻ con, suốt ngày cứ lơ đãng như người trên mây.

Hứa Vãn Xuân hoàn hồn, thấy thím Tô đã quay lại, không tiện nói đang mơ tưởng cảnh ngày nào cũng được ăn thịt, đành cười toe:

“Không nghĩ gì cả, về nhà thôi.”

Thím Tô tâm trạng tốt, bóp má cô bé tròn tròn, trêu:

“Đào Hoa của chúng ta thích về nhà ghê nhỉ?”

“Thím cũng vậy mà.” Hứa Vãn Xuân cười đáp.

Quả thực, chị ấy rất muốn về.

Chỉ một tiếng sau, vừa về đến cửa, còn chưa gỡ hết đồ khỏi lưng lừa, chị ấy đã xé vội một bức thư.

Hứa Vãn Xuân còn đang ngậm kẹo mạch nha mẹ mua cho, một mảnh giấy nhỏ rơi trúng chân cô.

Cô cúi xuống nhặt, thì thấy đó là tấm ảnh đen trắng hai tấc.

Trong ảnh, cậu thiếu niên mặc quân phục, mày mắt như dao, nhưng lại có nét dịu dàng của hoa hải đường.

Một vẻ đẹp rất mâu thuẫn, là sự hòa trộn giữa lạnh lùng và ấm áp.

“Đẹp trai quá rồi...”

Trong lòng còn đang lo nghĩ chuyện khác, Hứa Vãn Xuân chỉ liếc nhìn bức ảnh hai lần rồi trả lại cho thím Tô.

Về đến nhà, sau khi giúp mẹ nuôi sắp xếp lại đống đồ mang về, cô liền mở miệng nói đến khả năng bán dược liệu.

Lúc ấy Hứa Hà Hoa đang bỏ thân ngô vào máng đá trong chuồng lừa, nghe con gái nói muốn hái thuốc đem bán, chị không vội phản bác mà ngược lại ném lại một câu hỏi:

“Thuốc đúng là đáng giá, nhưng mỗi thôn cùng lắm chỉ có một hai nhà làm nghề này, con biết vì sao không?”

Hứa Vãn Xuân đương nhiên biết: “Họ không biết nhận dạng thuốc.”

Không ngờ con gái lại biết thật, Hứa Hà Hoa xoa đầu cô: “Đúng, dẫu có nhận ra được một hai loại thì cũng không biết cách xử lý, chẳng phân biệt nổi tốt xấu. Vậy con vẫn muốn đi hái thuốc à?”

Thời buổi này, học y, rèn sắt hay làm mộc đều phải bái sư, người ngoài chẳng thể mò mẫm ra được.

Những năm trước, không ít người đỏ mắt vì nghề bán thuốc của bác sĩ Tào.

Không biết xấu hổ, bám theo để học cách hái thuốc, nhưng tiệm thuốc người ta chẳng thèm nhận.

Bảo là hình dáng thuốc lộn xộn, hơn nữa không có qua chế biến.

Người thử không ít, nhưng chẳng ai thành công, ngược lại còn lỡ dở cả việc đồng áng.

Sau lại có người nghĩ đến chuyện đưa con đến học nghề với bác sĩ Tào.

Bác sĩ Tào liền bày ra cả chồng sách thuốc cần học thuộc, nói rõ là phải học thuộc lòng, phải có linh khí, chịu được khổ mới cân nhắc nhận làm học trò.

Nhưng con nít trong thôn phần lớn không biết chữ, đừng nói thuộc bài, đến sách lật chiều nào còn không biết.

Có vài đứa biết chút ít, cũng không trụ được quá hai ngày đã bỏ cuộc.

Cho nên, có một số tiền, đúng là ông trời định sẵn để người ta kiếm.

Hứa Vãn Xuân không biết chuyện người trong thôn từng thử, liền nói thẳng:

“Con nhận ra hơn mười loại thuốc, cũng biết cách chế biến.”

“Bộp!” Hứa Hà Hoa đặt chiếc gáo múc nước xuống, kinh ngạc hỏi:

“Sao con biết?”

“Con nhìn lúc bác sĩ Tào chế biến thuốc.”

Hứa Hà Hoa là người thông minh, tuy không biết chữ nhưng lại rất khôn khéo, nhanh chóng phản ứng lại. Chị cúi đầu, vẻ mặt khó tin:

“Vậy nên con... cứ chạy sang nhà bên cạnh là để nhận biết dược liệu?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×