Khi gần tới chân núi, Tào Tú gửi xe ở một nhà nông dân, rồi mới cùng cô leo núi.
Quả là bác sĩ Đông y chính thống, mới vào núi chưa bao lâu đã gặp được dược liệu.
Không đúng, nói vậy không chính xác.
Nói một cách nghiêm túc thì, trong mắt một bác sĩ Đông y lão luyện, núi Thanh Sơn đâu đâu cũng là thuốc quý.
Khác biệt là ở chỗ, người thường có nhận ra được hay không mà thôi.
Hứa Vãn Xuân lại một lần nữa cảm thán: “Sách có vàng ngọc, cổ nhân quả không lừa ta.”
Chỉ mới hơn một tiếng đồng hồ, vừa học được bao kiến thức, chiếc gùi nhỏ sau lưng cô cũng gần đầy, toàn là những món đáng giá.
“Còn học thêm loại thuốc nào nữa không?” Sau khi dạy cô bé mười loại thuốc, bao gồm cách thu hái, đặc tính sinh trưởng, thời điểm thu hoạch, Tào Tú ước chừng thế là đủ để cô bé tiêu hóa một thời gian, nên chủ động dừng lại.
Hứa Vãn Xuân có trí nhớ rất tốt, nhưng cũng hiểu rằng học nhiều quá sẽ phản tác dụng. Cô không vì thông minh mà tham lam, suy nghĩ vài giây rồi mới quả quyết: “Con học thêm được năm loại nữa.”
Nghe vậy, Tào Tú không vội nhận xét gì, chỉ gật đầu rồi dẫn cô tiếp tục đi vào rừng sâu.
Lúc đi ngang qua một nơi râm mát, trong tầm mắt xuất hiện vài cọng thân màu cam vàng dựng đứng mọc chen chúc.
Tào Tú ngồi xổm xuống, chỉ cho cô bé: “Biết đây là gì không?”
Hứa Vãn Xuân cũng ngồi xuống theo: “Là... thiên ma?”
“Không tệ.” Gật gù khen xong, Tào Tú cẩn thận giải thích về thiên ma: “... Thời điểm chưa thích hợp, mùa hè mới là lúc dược tính thiên ma mạnh nhất. Trường hợp như thế thì nên ghi chép lại, chờ đến khi đúng mùa sẽ quay lại lấy.” Vừa nói, anh ấy vừa lấy từ túi áo ra một quyển sổ tay nhỏ và cây bút máy, bắt đầu viết nhanh.
Viết xong, thu dọn lại bút sổ, Tào Tú ngần ngừ vài giây rồi nhíu mày: “Không biết chữ thì không ổn, từ mai, chú với thím con sẽ dạy con học chữ.”
Có chuyện tốt thế này ư? Cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp mù chữ! Trong lòng Hứa Vãn Xuân vừa kích động vừa cảm động: “Con cảm ơn chú Tào!” Thật sự rất cảm kích...
Tào Tú giơ bàn tay lớn vỗ nhẹ đầu cô bé, gương mặt nghiêm túc: “Đừng vội cảm ơn. Nếu con lười biếng, không hoàn thành nhiệm vụ chú và thím con giao, thì lời dạy chữ xem như chưa từng nói.”
Không đến mức đó đâu. Nói gì thì nói, chăm học là ưu điểm công khai của cô, huống hồ cô vốn đã biết chữ, Hứa Vãn Xuân tràn đầy tự tin: “Con sẽ nghiêm túc học ạ.”
Đứa trẻ ham học luôn khiến người ta quý mến, Tào Tú gật đầu hài lòng: “Được, chú dẫn con đi sâu vào thêm chút nữa.” Trong núi sâu tiềm ẩn nguy hiểm, nhưng phần trung tâm vẫn có thể vào được.
Hứa Vãn Xuân dĩ nhiên đồng ý, thế là hai chú cháu tiếp tục tiến bước.
“Chị Nam này, mai chắc trời mưa đó.”
Hơn bốn giờ chiều, Hứa Hà Hoa lần thứ ba ra đón con gái thì gặp được Tô Nam, tiện miệng bắt chuyện.
Tô Nam ngẩng đầu nhìn trời, đúng là mây dày đặc, nhưng chị ấy không hiểu thời tiết bằng người quanh năm làm đồng như Hà Hoa, liền hỏi: “Hôm nay không mưa chứ?”
Hứa Hà Hoa lắc đầu: “Chắc là không... Ấy, về rồi, về rồi, chị Nam, bác sĩ Tào với Đào Hoa Nhi nhà em về rồi!” Giọng nói đầy kích động, chị còn kéo tay chị ấy chạy ra đón.
Hiểu được nỗi lo của chị, Tô Nam vừa thấy buồn cười vừa sẵn lòng hợp tác.
Tào Tú đạp xe về với tốc độ không chậm, chỉ chốc lát đã đến nơi.
“Mẹ!” Xe vừa dừng lại, Hứa Vãn Xuân lập tức được mẹ ôm xuống khỏi yên sau.
Quan sát kỹ lưỡng, thấy tinh thần con gái rất ổn, Hứa Hà Hoa mới yên tâm, sau đó mới nhớ ra phải cảm ơn bác sĩ Tào.
Tào Tú xua tay không cần thiết, rồi chỉ vào cái gùi nhỏ treo phía sau xe, hỏi: “Con muốn mang về nhà tự xử lý, hay mai sáng sang nhà chú cùng làm?”
Đây rõ là cơ hội học thêm, mắt Hứa Vãn Xuân sáng rỡ: “Con đi với chú Tào!”
Tào Tú hài lòng: “Vậy mấy thứ này chú mang về luôn.”
Hứa Vãn Xuân gật đầu: “Vâng ạ! Con cảm ơn chú!”
Thấy cô bé vẫn rất hăng hái, Tào Tú mới cùng vợ đi về nhà. Trước khi vào tới sân, anh như nhớ ra điều gì, quay đầu lại dặn lớn: “Sáng mai bảy giờ!”