thập niên 50: nhặt được tình yêu

Chương 24:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ nhỏ sống yên bình, Hứa Vãn Xuân thật sự không nghĩ tới chuyện thổ phỉ. Cô im lặng vài giây, không nghĩ ra cách gì, bèn chuyển đề tài: “Sáng nay con học mười sáu chữ, thím còn khen con thông minh nữa đó.”

“Thật không?” Hứa Hà Hoa lập tức mừng rỡ, quên luôn mọi chuyện khác, trong mắt chỉ còn con gái biết chữ.

Hứa Vãn Xuân cũng vui vẻ nịnh mẹ, chạy sang buồng Tây lấy vở mang tới.

Hứa Hà Hoa không biết chữ, nhưng khi chạm vào nét bút trên trang giấy, trong lòng bỗng dâng lên sự kính trọng: “... Đào Hoa Nhi nhà mình viết đẹp thật.”

Thật ra chữ xấu lắm, Hứa Vãn Xuân cố tình viết nguệch ngoạc cho đúng trình độ người mới học: “Mẹ, con dạy mẹ học chữ nhé.”

Sau này cô định thi đại học, nếu không có gì bất ngờ sẽ ở lại thành phố lớn. Mẹ và cô sống nương tựa nhau, yêu thương như con ngươi, mọi việc đều chăm lo chu đáo. Nên Hứa Vãn Xuân muốn đưa mẹ đi cùng.

Không chỉ là hiếu thảo hay báo đáp, mà còn vì cô không muốn mẹ mãi bị giam cầm trong ngôi làng nhỏ bé này. Cô muốn dẫn mẹ đi xem thế giới rộng lớn.

Hứa Hà Hoa choáng váng: “Gì cơ? Mẹ... mẹ á?”

Hứa Vãn Xuân coi đó là điều đương nhiên: “Đúng rồi, con dạy mẹ.” Cô sớm nhận ra mẹ tuy phóng khoáng trong nhiều chuyện, nhưng trước chữ nghĩa thì vừa tự ti vừa khát khao. Nếu không phải sợ làm mẹ khó xử, cô đã dạy từ lâu.

“Không được... không được đâu, mẹ... mẹ ngốc lắm, sao học nổi chữ?” Hứa Hà Hoa hoảng loạn lắc đầu. Chị chưa từng nghĩ tới chuyện mình có thể biết chữ, ba mươi mốt tuổi rồi còn gì.

Hứa Vãn Xuân đảo mắt, đổi cách nói: “Sao lại không học được? Con còn định dạy mẹ để con học lại cho kỹ hơn nữa kìa, vậy mới nhớ lâu.”

Thật... thật có thể như vậy sao? Nhưng Hứa Hà Hoa vẫn muốn từ chối, chỉ là mấy lần định nói đều bị khao khát âm thầm trong lòng ngăn lại. Cuối cùng, chị căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Hứa Vãn Xuân làm như không thấy mẹ do dự, cầm bút chì viết dãy số từ 1 đến 10, giải thích từng số rồi đưa vở cho mẹ, còn đắc ý hỏi: “Thế nào? Có phải dễ lắm không?”

Quyển vở nhỏ như nặng ngàn cân, nhưng sau khi nghe con gái giảng, lại thầm nhẩm mấy lần, Hứa Hà Hoa bỗng thấy... hình như cũng không khó đến mức đó. Chữ nghĩa hình như... cũng không quá xa vời.

“Mẹ, thật sự rất dễ mà, mình học từ từ thôi. Mỗi ngày học hai chữ, một tháng học được sáu mươi chữ rồi đó.” Thấy mắt mẹ sáng lên, Hứa Vãn Xuân liền tranh thủ rót thêm bát canh gà cuối cùng.

Hứa Hà Hoa quả nhiên động lòng, siết chặt quyển vở, giọng đầy mong đợi: “Vậy... vậy mẹ thử nhé?”

Hứa Vãn Xuân: “Phải thử chứ!”

Hứa Hà Hoa: “... Đừng nói với ai đấy.” Học lén, học không nổi thì coi như chưa từng học.

“Được, con không nói.”

“Chú Tào với thím Tô cũng không được nói.”

“Con biết rồi mà!”

“...”

Sáu rưỡi sáng hôm sau.

Hứa Vãn Xuân mang bài tập đã làm xong, lại đến nhà họ Tào.

Đây là việc đã hẹn từ hôm qua. Từ nay, mỗi ngày học một buổi sáng, mỗi tuần học sáu ngày.

Lịch trình giống hôm qua: học chữ hai tiếng, học nhận biết thuốc hai tiếng.

Lúc cô mang theo kiến thức nóng hổi trở về nhà, thì thấy bà ngoại đang tươi rói đứng trong bếp.

Cô đặt cặp về phòng rồi mới vào bếp: “Bà, tìm được anh họ lớn rồi hả?”

Hứa Vương Thị cười rạng rỡ như đóa cúc nở: “Con cũng biết rồi à?”

Hứa Vãn Xuân thật ra chưa biết gì, chỉ là cảm xúc của bà quá rõ ràng, nên cô nhìn sang mẹ.

Hứa Hà Hoa đang lựa nấm bà mang tới. Mưa nhỏ khiến nấm mọc đầy rừng.

Thấy con gái nghi hoặc, chị lên tiếng giải thích: “Anh họ lớn của con với cô gái kia chẳng đi đâu xa, chỉ trốn trong núi Thanh Sơn một ngày một đêm, sáng nay hai đứa tự về rồi... Đấy, nấm bà mang đến là bọn nó hái đấy.”

Nhắc tới đó, chị lại buồn cười: “Hai đứa đòi cưới luôn, bảo rằng tiếng tăm đã lỡ, cưới xin đều khó.”

Đầu óc thông minh đấy, một chiêu đốt cháy giai đoạn. Hứa Vãn Xuân có chút bất ngờ vì cả hai dám liều vậy: “Ai nghĩ ra thế?”

Hứa Hà Hoa đầy ẩn ý: “Thủy Căn nói là nó.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×