thập niên 50: nhặt được tình yêu

Chương 23:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Đào Hoa Nhi đúng là lanh lợi thông minh.” Tiễn cô bé rời đi, Tô Nam mới trút hết niềm phấn khích đè nén suốt buổi sáng.

Chị ấy vốn là người yêu sách, sống ẩn dật nơi núi rừng tuy yên bình nhưng cũng cô quạnh. Giờ gặp được đứa trẻ thông minh lanh trí như thế, lòng mừng không kể xiết.

Tào Tú cũng vui nhưng vẫn giữ lý trí, như thể đang trấn an vợ, cũng như chính mình, dịu giọng lẩm bẩm: “Không vội, không vội, phải từ từ xem xét tính nết con bé.”

Hứa Vãn Xuân chẳng hay biết gì về sự vui mừng và kỳ vọng của hai thầy cô. Khi ôm vở trở về nhà, cô mới phát hiện mẹ không có ở nhà.

Cô đi vòng vòng trong nhà vài lượt, càng lúc càng lo lắng... có khi nào xảy ra chuyện gì không?

Không trách cô đa nghi. Mẹ nuôi rất quan tâm sức khỏe của cô, ba bữa đều chuẩn xác như đồng hồ. Nhưng giờ đã đến giờ cơm, mà bếp núc vẫn lạnh tanh.

Nhớ lại dạo gần đây có vài người đàn ông lạ xuất hiện, trong lòng Hứa Vãn Xuân hơi bồn chồn, vội vàng chạy ra ngoài.

“Đào Hoa Nhi?” Hứa Hà Hoa đang vội vã về nhà, từ xa đã thấy con gái nhỏ đang chạy như bay về phía nhà bên cạnh.

Hứa Vãn Xuân khựng chân lại, sau đó quay người chạy ngược lại: “Mẹ?”

“Ừ, sao thế?” Đến gần con, thấy gương mặt nhỏ lộ rõ vẻ mừng rỡ, chị không nhịn được cười, xoa đầu cô bé: “Đói rồi hả, mẹ quên mất giờ.”

“Con không đói đâu, chú với thím cho con ăn bánh rồi. Nhưng mẹ đi đâu thế? Sao người đầy bùn thế này?” Gặp trời mưa, đường xá lầy lội, dép rơm lại dễ hỏng... Nhìn bộ dạng bây giờ của mẹ, thật chẳng khác gì vừa lăn qua vũng bùn.

Nhắc đến chuyện này, Hứa Hà Hoa cũng bất đắc dĩ. Vừa dẫn con về nhà, vừa kể: “Đêm qua anh họ lớn của con với cô gái cậu ấy thích bỏ trốn, bà ngoại con tới tìm mẹ để hỏi chuyện.”

“Bỏ trốn?” Sau khi hết ngạc nhiên, Hứa Vãn Xuân lại cau mày: “Ngoài trời đang mưa, bà ngoại tìm mẹ làm gì chứ? Mẹ nhìn xem, người mẹ ướt sũng hết rồi. Mau thay quần áo đi, kẻo cảm lạnh.”

Dứt lời, cô không để mẹ từ chối, đẩy mẹ vào bếp, vội vàng múc nước nấu.

Đợi Hứa Hà Hoa thay đồ xong, ôm đống áo bẩn quay lại bếp thì nước trong nồi đã bắt đầu sôi.

Hứa Vãn Xuân giục: “Nước sắp sôi rồi, mẹ, lấy thùng tắm ra đi, mẹ phải ngâm nước nóng cho ấm người.”

Hứa Hà Hoa từ chối: “Phí củi làm gì? Giờ vào hè rồi, mẹ không lạnh.”

Hứa Vãn Xuân mặc kệ, không chỉ ép mẹ đi tắm mà còn đun nước gừng với đường đỏ cho mẹ uống.

Tắm xong, lại được uống nước ngọt ngào, Hứa Hà Hoa quả thật thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhưng nghĩ đến chỗ đường đỏ chỉ có vài lạng, chị giấu kỹ định để dành cho con, giờ mất một nửa vì mình uống, liền xót xa thở dài: “... Con bé chết tiệt này, sao lại tiêu hoang thế hả?”

“Mẹ, con đói rồi.”

“Rồi, rồi.” Thấy rõ con gái đang cố tình chuyển chủ đề, Hứa Hà Hoa miệng lẩm bẩm, nhưng tay đã nhanh chóng chuẩn bị cơm.

Thấy mẹ không còn nhắc đến đường đỏ nữa, Hứa Vãn Xuân quay lại đề tài cũ: “Có tìm thấy anh họ lớn chưa?”

“Chưa thấy. Ông lớn trong thôn dẫn người đi tìm khắp nơi, cả thôn lục tung rồi, không thấy một vạt áo.”

“Bà ngoại thế nào rồi?”

“Còn sao nữa? Khóc cả nửa ngày rồi.”

Hứa Vãn Xuân nhăn mặt: “Mẹ nên tranh thủ khuyên bà, cứ khóc mãi thế, sau này hại mắt đấy.”

“Vô dụng thôi, mẹ khuyên mấy chục năm rồi... Này, Đào Hoa Nhi, con nói xem thằng Thủy Căn chạy đi đâu được?”

“Con sao biết được?” Hứa Vãn Xuân buột miệng trả lời, rồi lại nghĩ ra điều gì: “Liệu có phải... trốn vào Thanh Sơn không? Ở đó có hang động à?”

“Có đấy.” Hứa Hà Hoa cũng nghĩ ra, nhưng... “Mưa như thế, leo núi khó lắm, đành đợi mai thôi... Nói cho cùng, vẫn trách cậu cả với mợ cả cả con, Hàn Tam Nha là đứa con gái tốt thế mà họ lại chê, sống chết không chịu. Bây giờ thì hay rồi, gà bay trứng vỡ.”

Thấy mẹ càng nói càng bực, Hứa Vãn Xuân vội an ủi: “Mẹ, không sao đâu, anh họ lớn cũng đâu còn nhỏ, không đến nỗi để mình đói chết.”

“Gần đây cuộc sống đỡ hơn nhiều, cho dù ăn xin cũng sống được. Chỉ sợ đυ.ng phải thổ phỉ, bên ngoài vẫn loạn lắm.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×