Ruột gan Tiêu Thần Hiên nổi lên hàn khí, phút chốc, nhanh như sét đánh ôm Khinh Vân Nhiễm đi về phía giường, thô lỗ ném nàng lên trên giường, dùng chăn mỏng đắp kín người nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm, lạnh giọng nói:-Lần này là ngươi may mắn, lần sau đừng nghĩ Bổn Vương bỏ qua cho ngươi dễ dàng như vậy!
Nói xong trừng phạt bằng cách hôn lên môi nàng, như muốn nuốt nàng vào trong bụng, Khinh Vân Nhiễm kinh sợ trừng mắt nhìn hắn, miệng không phát ra nổi tiếng nức nở, vô vọng giãy dụa, lửa giận khuất nhục từ đáy mắt làm cho lòng nàng bị thiêu đốt đau đớn không dứt.
Khí tức hắn mạnh mẽ lạnh lùng như tố lốc mang đi tất cả mọi thứ của nàng nhưng lại không thổi được nàng đi, nàng như một con thuyền nhỏ trôi lờ đờ trên biển cả bao la rộng lớn.
Không biết qua bao nhiêu lâu, khí lạnh lùa từ ngoài cửa vào, Khinh Vân Nhiễm nằm ở trên giường, miệng mở rộng, thở dốc nặng nề, lê ra mép giường mặc y phục vào, sau đó trong phòng truyền đến tiếng đóng cửa, bên trong lại tĩnh lặng như thường, thân thể đang căng thẳng có thể thả lỏng ra, chỉ chốc lát, nàng xốc cái chăn đứng dậy, vội vàng đi vào phòng tắm.
Cho dù nước rất lạnh đổ lên thân thể trắng như tuyết của nàng, lỗ chân lông toàn thân mở ra (tớ tưởng tắm nước nóng thì lỗ chân lông mới mở chứ nhỉ???), dơ bẩn trên thân thể có thể tẩy sạch nhưng sỉ nhục trong lòng thì sao đây?
Sáng sớm hôm sau Tú nhi bưng chậu nước rửa mặt vào phòng thì thấy Khinh Vân Nhiễm đang ngẩn người ngồi ở bàn trang điểm, thầm thở dài.
Tối hôm qua, Tú nhi mơ hồ nghe được tiếng cãi nhau truyền từ phòng tỷ tỷ ra, lờ mờ nhận ra là giọng nói kia là của Vương gia. Không bao lâu sau thì trong phòng truyền ra tiếng thở dốc kỳ quái…
Tú nhi bình tâm lại, nhẹ nhàng kêu lên:
-Tỷ tỷ, để Tú nhi hầu hạ tỷ rửa mặt.
Khinh Vân Nhiễm quay đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nhu hòa, thản nhiên nói:
-Tú nhi, để ở đó đi! Để ta tự làm!
Tú nhi gật đầu, đặt chậu nước ở cạnh bàn trang điểm bên cạnh bàn trà, xoay người đi tới giường, vừa sửa soạn dọn dẹp lại, vừa nói:
-Tỷ tỷ, nghe nói, tối hôm qua chủ tử Di Hương cùng chủ tử Khả Hinh đột nhiên chết nhưng lại không điều tra được nguyên nhân. Sáng nay bên ngoài Nam Phong uyển có rất nhiều thị vệ, không có cách nào ra khỏi viện.
Khinh Vân Nhiễm rửa mặt, lau đi những hạt nước còn đọng trên mặt, khẽ nhíu mày, nàng không quan tâm hai người họ chết như thế nào, chỉ là câu sau của Tú nhi, nói thị vệ ở ngoài viện có rất nhiều thị vệ, làm lòng nàng bắt đầu thấy bất an.
Tú thấy Khinh Vân Nhiễm không nói gì, lo lắng:
-Trong mấy tháng nay đã có vài chủ tử chết, bây giờ khiến cho lòng người hoảng sợ!
Chuyện này cũng thật khéo, những chuyện này đều xảy ra sau khi tỷ tỷ vào Vương phủ, Tú nhi thầm cầu khấn, Vương gia đừng đem toàn bộ những chuyện này đổ lên đầu tỷ tỷ.
Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu, thản nhiên nói:
-Rồi sẽ điều tra ra hết thôi!
Tú nhi gật đầu, bưng chậu nước lên, nghiêm mặt nói:
-Để muội bưng thuốc vào, tỷ tỷ uống hết nhé!
Khinh Vân Nhiễm nhăn mày, thuốc đó khó uống chết đi được, như đang chịu cực hình vậy, tay nhẹ nhàng xoa bụng, vì hài tử, không có cách nào khác, nói đến cũng kỳ lạ, phản ứng nôn mửa của nàng từ sau cái trận suýt chết ấy thì không còn nữa, chẳng lẽ bào thai đã được bảo vệ rồi sao?
Không lâu sau thì Tú nhi bưng thuốc vào, Khinh Vân Nhiễm uống thuốc xong liền nằm lên giường nghỉ ngơi.
Xế chiều, đột nhiên truyền ra tin Tô Thiên Tuyết bị một chứng bệnh lạ, ngay cả Duẫn Mặc Băng cũng không có phương pháp điều trị, từ miệng hắn biết được, ở phương nam có một kỳ nhân tên là Khúc Dật Không có thể chữa được loại bệnh này.
Tiêu Thần Hiên mang hy vọng dùng dùng ngựa cấp tốc đi phương nam tìm người chữa trị song trước khi đi lại phái thêm rất nhiều thị vệ canh giữ Nam Phong uyển, bất luận Khinh Vân Nhiễm đi tới nơi nào thì phía sau đều có thị vệ bám theo để phòng nàng đào tẩu trong lúc này.
Bọn họ đi phương nam nhiều ngày nhưng lại có thể làm cho Khinh Vân Nhiễm sống thanh thản những ngày đó, thời gian mỗi ngày của nàng không phải để đọc sách mà là ở trong phòng luyện chữ, thư họa, học thêu thùa.
Ngẫu nhiên một lần nàng gặp Phù Dung, hai người bắt chuyện tán gẫu với nhau, nàng cảm giác tính tình nàng ta khá giống nàng, hai người dù không thân thiết nhưng ấn tượng về nhau đều không xấu, nàng ngẫu nhiên tới chơi Phù Dung lâu, theo nàng ta học đánh đàn, lần đầu trò chuyện làm nàng có cảm giác, nữ nhân không nhất định phải đấu đá nhau mới có thể tồn tại.
Đêm hôm nay, Khinh Vân Nhiễm ở lại trong phòng vẽ tranh, ngoài cửa có một hạ nhân truyền báo, nói trong phủ có khách quý tới chơi, Vương gia mời nàng sang đó dùng bữa tối. mặc dù không tình nguyện nhưng lại sợ Tiêu Thần Hiên tức giận, đổ mọi tội lỗi lên đầu Tú nhi, bất đắc dĩ buông bút trong tay, trang điểm nhẹ nhàng, ngồi cùng kiệu với Tú nhi tới phòng khách của Vương phủ.
Cánh cửa mở ra, nàng nhận thấy bầu không khí không hề tầm thường, một cái bàn tròn thật to, Tiêu Thần Hiên ngồi ở vị trí chính chủ, ngồi bên cạnh hắn là Tô Thiên Tuyết, ngồi ở vị trí khách mời là một nam tử trông vô cùng quen thuộc.
Bề ngoài tuấn mỹ, tuy cuồng ngạo nhưng không giấu được thần thái tôn quý, bất luận kẻ nào cũng không khinh rẻ được, nhưng đáy lòng nàng lại sinh ra cảm giác chán ghét.
Khóe môi nam tử luôn giữ một nụ cười đùa cợt, nhìn thấy nàng, đôi mắt sáng lên một cách kỳ dị.
Mà ngồi bên cạnh hắn là một nam tử vô cùng lạnh lùng, y phục màu đen, tóc dùng tơ vàng búi đơn giản ở sau đầu, mặc dù vẻ tuấn mỹ của hắn làm cho người ta sợ hãi nhưng lại khiến người ta khó quên. Toàn thân tỏa ra luồng khí lạnh như hàn băng, làm người khác không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn, lạnh lùng gấp trăm lần Tiêu Thần Hiên.
Tiêu Thần Hiên nén xuống ghen tuông điên cuồng trong lòng, lạnh lùng nói:
-Còn đứng đó làm gì? Mau qua bái kiến Sở Vương, Tề Vương!
Mấy tháng không gặp, nàng càng ngày càng gầy, trên người là váy lụa trắng thướt tha, mang thắt lưng, eo thon, không hề lộ vẻ người đang mang bầu ba tháng.
Trong đầu Khinh Vân Nhiễm hiện lên một vài hình ảnh, đúng rồi! Nàng nhớ ra rồi, nam nhên này chính là cái tên đăng đồ tử không biết phép tắc nàng gặp ở Không Đình Viện. Nàng nghiêm mặt lại, hạ thấp người nói:
-Vân Nhiễm bái kiến Sở Vương, Tề Vương.
Ánh mắt hạ xuống chỉ nghe giọng nói cuồng ngạo của Sở Vương vang lên:
-Hai tháng không gặp, Vương phi càng ngày càng thanh lệ thoát tục, trong kinh thành không biết có bao nhiêu người hâm mộ Hiên Vương thật là có diễm phúc.
Khinh Vân Nhiễm thu lại ánh mắt chán ghét, mím môi, thản nhiên nói:
-Sở Vương quá khen! Vân Nhiễm chỉ là một người bình thường, sao dám nhận điều Sở Vương nói.
Sở Diệu Phong cười nói:
-Vương phi khiêm tốn rồi! Vương phi là hoa đã có chủ, Bổn Vương gặp gỡ quá muộn, bỏ qua một giai nhân khuynh thành như vậy, thật sự rất đáng tiếc!
Lời nói vô cùng cuồng ngạo, ánh mắt Khinh Vân Nhiễm cảnh cáo hắn không được nói tiếp, hắn nói mập mờ như vậy không nghi ngờ gì là đặt nàng vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Ánh mắt cảnh cáo này rơi vào trong mắt Tiêu Thần Hiên, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đột nhiên âm trầm, ánh mắt rét lạnh, đang có khách ở đây nên không thể bùng phát được, môi mím chặt, tay dùng sức, chiếc đũa gãy làm đôi.
Tâm trạng Khinh Vân Nhiễm căng thẳng, cảm giác được trên người hắn tỏa ra sát khí.
Khóe miệng xinh đẹp của Tô Thiên Tuyết nở nụ cười từ trước, hít sâu một hơi, hạ mắt xuống, khi nâng mi mắt lên thì vô cùng xinh đẹp động lòng người, nàng ta vội vàng ôn nhu nói:
-Thụy nhi, đổi lại đũa cho Vương gia.
Tiêu Thần Hiên bình tâm lại, ánh mắt ẩn nhẫn, trầm giọng nói:
-Sở Vương, không còn sớm nữa, mau dùng bữa đi!
Sở Diệu Phong gật đầu cười, Tô Thiên Tuyết nhìn Khinh Vân Nhiễm cả người đang cứng ngắc, ôn nhu cười, nói:
-Tỷ tỷ, đừng đứng nữa, ngồi xuống đi!
Thái độ vô cùng thân thiết, lời nói nghiễm nhiên mang tư thái của đương gia chủ mẫu.
Nghe vậy, Khinh Vân Nhiễm hít một hơi, chậm rãi tiến lên, ưu nhã ngồi xuống.
Sở Diệu Phong nhìn Khinh Vân Nhiễm vẻ mặt lạnh nhạt, lại quay ra nhìn Tô Thiên Tuyết ngồi cạnh Tiêu Thần Hiên, trong mắt dường như hiểu rõ, xem ra con mồi của hắn (Khinh Vân Nhiễm đó) ở trong phủ này sống không được như ý.
Tỳ nữ đứng bên hầu hạ dùng bữa, Tú nhi vội vàng giúp Khinh Vân Nhiễm múc một bát canh, gắp mấy món ăn sáng, Khinh Vân Nhiễm an tĩnh tiếp nhận, cúi đầu ăn.
Đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng nôn mửa, Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu thấy Tô Thiên Tuyết ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, nôn khan liên tục.
Mọi người đều sửng sốt, Sở Diệu Phong phản ứng đầu tiên, đoán già đoán non:
-Thiên Tuyết cô nương chẳng lẽ đã mang bầu?