Sau khi trở về từ Aerda, Kiris không lập tức nộp lại mảnh Cổng Cổ Đại cho Hội Đồng. Cậu giữ nó trong phòng mình, đặt trên một pháp trận cô lập và canh chừng từng nhịp dao động nhỏ nhất phát ra từ nó.
Từ giây phút Caius xuất hiện, cậu biết: mình không còn thời gian.
Và chỉ còn một người có thể giải thích mọi thứ: Zerin.
Đêm đó, Kiris lặng lẽ đến tháp Nam – nơi Zerin cư ngụ, tách biệt khỏi phần còn lại của học viện. Căn phòng phủ đầy sách cổ, vật phẩm ma thuật và hương thơm bạc hà – thứ mùi hương luôn khiến Kiris cảm thấy an toàn… cho đến tối nay.
Zerin ngồi bên lò sưởi, ánh mắt dõi theo Kiris ngay từ lúc cậu bước vào.
“Cuối cùng cũng tới,” – ông nói nhẹ, như thể đã đợi cậu từ lâu.
Kiris không vòng vo:
“Có bao nhiêu người mang Hỗn Nguyên? Và tôi là gì trong tất cả chuyện này?”
Zerin đứng dậy, lặng lẽ rút từ giá sách ra một cuộn da cũ kỹ – ràng bằng xiềng xích ánh sáng.
“Ngươi nghĩ Hỗn Nguyên là một phép lạ… nhưng nó là lời nguyền cổ đại.”
“Chỉ kẻ mang dòng máu Hỗn Nguyên mới có thể kết hợp nhiều nguyên tố mà không tan rã. Nhưng mỗi lần một nguyên tố mới được đánh thức… ý chí của ngươi sẽ dần bị xé nhỏ ra.”
Zerin đặt cuộn da lên bàn, mở ra.
Trên đó là hình vẽ bảy vòng tròn xoay quanh một điểm đen – ở giữa khắc tên:
“Solan – Hỗn Nguyên Đời Trước.”
“Solan từng là học viên của Ardentia. Y thức tỉnh đủ bảy nguyên tố, và mở ra Cánh Cổng Cổ Đại.”
“Nhưng thứ y tìm được không phải sức mạnh… mà là Luân Hồi Ma Pháp – cấm thuật tối thượng có thể tái lập lại thế giới.”
“Hội Đồng khiếp sợ. Họ cho người tiêu diệt y.”
Kiris lặng người:
“Và tôi là… hậu duệ của hắn?”
Zerin nhìn sâu vào mắt cậu:
“Không. Ngươi là mảnh linh hồn cuối cùng của Solan – tái sinh trong hình hài mới.”
“Cứ mỗi trăm năm, Hỗn Nguyên lại thức dậy, trong một đứa trẻ mang ‘nội tâm hỗn loạn và trái tim chưa chọn phe’.”
“Ngươi không phải người đầu tiên. Nhưng có thể là người cuối cùng.”
Kiris ngồi xuống, bàn tay run nhẹ. Elise – người lặng lẽ đi theo cậu đến từ đầu – giờ mới bước ra khỏi góc khuất, ánh mắt ngập tràn giận dữ:
“Vậy tất cả đều là sắp đặt? Ngay cả việc Kiris sống sót ở làng Elser… là do ông can thiệp?”
Zerin không phủ nhận.
“Từ khi Kiris ra đời, ta đã được giao nhiệm vụ theo dõi cậu ấy.”
“Nhưng…” – ông ngừng lại – “ta không còn muốn cậu là công cụ nữa. Ta muốn cậu lựa chọn con đường của chính mình.”
“Vì lần này, nếu ngươi mở được Cổng Cổ Đại…”
“...có thể không phải để tái lập thế giới, mà là để sửa lại sai lầm của nó.”
Kiris rời tháp, trong đầu vang lên vô vàn tiếng vọng.
“Ta… là mảnh linh hồn của một kẻ từng suýt phá hủy thế giới?”
“Vậy liệu mọi lựa chọn của ta... có còn là của chính mình?”
“Hay tất cả đã được sắp đặt từ khi ta sinh ra?”
Nhưng rồi, bàn tay cậu chạm nhẹ vào mảnh Cổng Cổ Đại giấu trong áo. Tia sáng tím bùng lên, dịu dàng nhưng sâu hút như vực thẳm.
“Không. Mình vẫn còn con đường để chọn.”
“Dù là Hỗn Nguyên... thì mình cũng không phải bản sao của ai cả.”