THẤT NGUYÊN CHIẾN KÝ

Chương 9: Cánh Cổng Cổ Đại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau sự kiện ở tầng ngầm thứ ba, học viện Ardentia vẫn giữ im lặng tuyệt đối. Không ai nói về Hắc Tử Vương. Không ai đề cập đến bóng tối. Chỉ có Kiris là cảm nhận rõ – thứ gì đó trong cậu vẫn còn thức.

Và rồi, một nhiệm vụ mới đến: hộ tống một cổ vật từ tộc Gió ở vùng cao nguyên Aerda.

Không ai ngờ, học viện lại cử chính KirisElise đi thay vì các học viên kỳ cựu.

“Hai người là đại diện cho lớp Không Nguyên Tố và lớp Ánh Sáng,” – Lyra nói – “Và quan trọng hơn… chỉ có Kiris có thể chạm vào cổ vật này mà không bị kháng ma lực.”

Kiris không hỏi lý do. Nhưng Elise thì biết: đây không phải là một nhiệm vụ thông thường.


Aerda là vùng đất cao không khí loãng, đầy những cột gió dựng thẳng trời, nơi tộc Gió sống trong các tháp xoắn lơ lửng. Họ nổi tiếng với khả năng đọc luồng khí và đi xuyên qua sương mù.

Khi Kiris và Elise đến, tộc trưởng đã chờ sẵn – một người phụ nữ tóc bạc dài, mắt như lốc xoáy không đáy.

“Cổ vật mà các ngươi cần hộ tống là một mảnh vỡ Cánh Cổng Cổ Đại.”

Bà ta kéo lên một rương gỗ kỳ lạ, bên trong là một phiến đá màu ngọc lam, khắc những ký hiệu lạ hơn cả cổ ngữ – giống như... dòng mã của ma thuật nguyên thủy.

“Cổng Cổ Đại là ranh giới giữa thế giới này và ‘Tầng Nguyên Bản’ – nơi các nguyên tố sinh ra.”

“Mảnh vỡ này... từng thuộc về một pháp sư Hỗn Nguyên.”

Kiris lặng người. Elise lập tức nhìn sang cậu, ánh mắt đầy cảnh giác.

“Người cuối cùng chạm vào nó đã phát điên. Chúng tôi không dám giữ thêm nữa.”

“Mang nó về Ardentia. Và đừng để bất kỳ kẻ nào thấy được ánh sáng mà nó phát ra.”


Trên đường trở về, đoàn hộ tống gồm ba pháp sư hộ tống, Kiris và Elise. Mọi thứ yên ổn – cho đến khi bầu trời bất ngờ tối sầm lại.

Gió gào thét. Mây xoắn lại như bị bóp nghẹt. Và từ giữa không trung, một bóng người đáp xuống – không cần phép, không cần bay. Chỉ… rơi.

Kiris rút gậy phép. Elise dựng lá chắn ánh sáng.

“Danh tính?” – cô quát.

Bóng đen ngẩng đầu.

Đó là một chàng trai tầm tuổi họ. Mái tóc trắng, mắt hai màu – một đỏ rực như lửa, một xanh thẳm như biển sâu.

“Ta là Caius. Người của tổ chức Thất Huyễn.”

“Ta đến không phải để giết ai. Chỉ để... gặp Kiris.”

Cả đoàn hộ tống bao quanh. Nhưng Kiris ra hiệu ngăn lại. Cậu bước lên, ánh mắt không rời người lạ.

“Ngươi biết ta?”

“Biết chứ,” – Caius cười nhẹ. “Chúng ta... giống nhau.”

Bất ngờ, từ hai bàn tay của Caius, hai luồng nguyên tố bùng lên cùng lúc: LửaNước. Chúng không triệt tiêu nhau. Mà... hòa quyện, tạo thành một làn sương đỏ sẫm, chảy như máu.

“Ta đã đánh thức bốn nguyên tố. Và ta không phải người duy nhất.”

Kiris siết chặt nắm tay. Elise bước lên, nhưng Caius chỉ giơ một ngón tay – gió thổi vút, hất bay cả lá chắn của cô.

“Cổng Cổ Đại không nên mở. Nhưng Hội Đồng sẽ không dừng lại đâu. Và rồi, khi Hỗn Nguyên thức tỉnh hoàn toàn...”

“Thế giới sẽ phải chọn: Hoặc chấp nhận ngươi, hoặc thiêu rụi ngươi.”

Trước khi ai kịp phản ứng, Caius biến mất vào một vòng xoáy không khí.

Không ma trận. Không dịch chuyển. Chỉ là tan vào gió.


Kiris đứng lặng giữa sương mù. Trong ngực cậu, mảnh Cổng Cổ Đại phát ra ánh sáng mờ nhạt – đồng điệu với chính cậu.

“Không chỉ có mình mình… là Hỗn Nguyên?”

“Vậy... còn bao nhiêu người như mình đang lang thang ngoài kia?”

“Và nếu họ không đứng cùng phía... thì mình đang đi về phía ánh sáng, hay lao vào vực sâu?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!