Thay đổi

Chương 14: Con cảm ơn ba nhiều lắm!


trước sau

Yui đã bình tĩnh trở lại, cặp mắt bây
giờ hơi đỏ hoe. Cô ngồi đối diện với chủ tịch Oga. Ông rót hồng trà vào hai cái
chén rồi đưa cho Yui một chén. Cô vươn tay lấy chiếc bình nhỏ, mở nắp ra cho
hai viên đường vào.

- Cháu uống ngọt nhỉ? – Chủ tịch nhìn Yui,
mỉm cười.

- Dạ, chắc do gen di truyền khoái ăn đồ
ngọt của mẹ cháu...

- Giống hệt Iki.

- Sao ạ?

Yui đưa hồng trà lên nhấp miệng rồi sặc
sụa vì điều ông Oga nói. Cô ngước lên hỏi.

- Trông cháu giống Iki hơn cả Mai đấy!
Iki mỗi lần uống hồng trà đều cho hai viên đường vào chén. Ông ấy luôn có thói
quen để thìa về phía trái và xoay cốc theo chiều tay thuận. Nói chung là nhìn
cháu ta cứ liên tưởng đến Iki mãi.

Yui im lặng. Cô một tay cầm quai chén,
một tay đỡ đế chén, từ từ hạ hồng trà xuống đùi. Yui cúi đầu, mái tóc đen rũ
xuống hai vai. Đôi mắt cô sâu lắng, thỉnh thoảng chớp lại. Bỗng, cô ngẩng đầu
lên, nói như thể đã lấy lại được tinh thần:

- Thế ạ? Dù sao cháu cũng chẳng quan tâm
lắm!

Như để làm Yui quên đi nỗi buồn này, chủ
tịch Oga “lái” sang chuyện khác:

- Hôm nay cháu đến đây có việc đúng
không? Chắc không đơn thuần là thăm ta.

- Dạ đúng ạ. Về chuyến dã ngoại sắp
tới...

- À, ta xin lỗi cháu về chuyện đó nhé! Hiện
tại, chúng ta đang bị thiếu tàu thuyền. Mà chi phí cho chuyến dã ngoại cũng
vượt quá dự định của ta mười triệu yên cho mỗi trường.

Yui nhìn chủ tịch rồi nhắm mắt như để
suy nghĩ một cái gì đó. Cuối cùng, cô ngẩng đâu lên hỏi:

- Bác, lượng tàu bị thiếu là bao nhiêu
ạ?

- Ừm, để chứa đủ học sinh cho một trường
cần bốn chiếc tàu thủy. Hiện nay ta chỉ có hai chiếc thuyền. Dù ta có thể thuê
thuyền của những tập đoàn khác, nhưng về chi phí thì...

- Nếu cả hai trường đi cùng một lúc thì
sao ạ?

- Hả?

Đề nghị của Yui khiến cho chủ tịch Oga
giật mình. Ông định bác bỏ ý nghĩ của cô thì đã bị cô cướp lời.

- Hiện tại, tập đoàn cháu đã hoàn thành
xong đợt vận chuyển hàng hóa nên có dư tàu. Nếu gộp hai trường lại đi cùng một
lúc thì có thể tiết kiệm được tầm mười triệu yên. Còn mười triệu yên bị thiếu
cháu có thể đóng góp cho chuyến dã ngoại...

- Nhưng Yui à, cách đó có thể khả thi
nhưng ai lại lấy tiền của cháu như thế...

- Bác, cháu làm cái này là vì cháu và vì
bạn của cháu. Chắc chắn mọi người sẽ rất thất vọng nếu biết chuyến đi bị hoãn
vô thời hạn.

- Vậy... cảm ơn cháu nhé, Yui!

Cảm nhận được sự kiên quyết của Yui, chủ
tịch Oga cũng buông xuôi, thuận theo ý muốn của cô. Hai bác cháu chia tay trong
cái ôm từ biệt.

Rời khỏi trụ sở của tập đoàn Oga, Yui
bắt chuyến tàu điện tới quận Minato, nơi tập đoàn tài chính Satake đặt làm trụ
sở.

Bước vào cổng công ty, cô tiến thẳng về
phòng làm việc của ba cô tại tầng hai.

Khác với thái độ lễ phép với chủ tịch
Oga, Yui không thèm gõ cửa mà ngang nhiên bước vào phòng. Chủ tịch Satake giật
mình ngẩng đầu lên, định quát nhưng lại im bặt khi trước mắt mình không phải là
một nhân viên mà là một nữ sinh với mái tóc thả dài quyến rũ.

- Mày... mày đến đây có chuyện gì?

- Con gái đến gặp ba cũng không được hay
sao? – Yui thở dài

- Con gái... ba...

Chủ tịch Satake ớn lạnh. Toàn thân mình
mẩy nổi lên thứ da gà da vịt. Người ông run bắn lên bởi cách nói năng của con
gái ông so với tháng trước:

- Mày... tính xỏ tao hả? Ăn nói cho bình
thường đi chứ sao lại ăn nói như thế?

- Ba có bị gì không? Con gọi như vậy là
đúng rồi còn gì nữa?

“ Híc” Chủ tịch Satake run người muốn
xỉu.

- Con có chuyện muốn nhờ ba đây.

“ Ra là có chuyện muốn nhờ, chứ không
thì sao lại ăn nói như thế. Mà khoan, nó đang nắm thóp của mình mà. Đâu cần
phải lấy lòng làm gì chứ?”

- Được rồi, tao hiểu. Nhưng tao muốn
biết lí do tại sao mày lại cư xử như thế? Không như tháng trước...

- Dù sao con cũng xin lỗi ba vì lần trước
con cư xử chưa phải phép... – Yui gãi đầu. Tất nhiên điều này càng làm cho
Ikishige bị mất khả năng điều khiển não bộ suy nghĩ.

Yui hoàn toàn chẳng có ý gì là muốn xỏ
ba. Thực ra cuộc trò chuyện với chủ tịch Oga làm cô nhận thức được phải trái.
Không thể chối cãi rằng Ikishige là ba cô, và cô là con gái ông. Yui đã biết
rằng, cô sẽ không yếu đuối để ba điều khiển cô và cô vẫn sẽ cư xử như con cái
với ba mẹ, giống mười năm về trước.

- Híc híc... được rồi con gái, ta có thể
làm gì cho con đây? – Chủ tịch Satake hỏi, đầu óc vẫn xoay mòng mòng trước sự
thay đổi ba trăm sáu mươi độ của đứa con ngỗ nghịch. Chính ông cũng không biết
mình đang nói gì.

- Com muốn mượn bảy chiếc tàu thủy đang
“rảnh rỗi” của ba?

- Mày nói sao? – Chủ tịch Satake giật
mình. Ông đã trở về trạng thái ban đầu.

- Chúng đang để không mà. Con cần nó cho
chuyến dã ngoại sắp tới của trường.

Chủ tịch Satake im lặng. Ông thắc mắc
không hiểu tại sao chuyến dã ngoại có liên quan đến tàu bè. Sau một hồi giải
thích, ông cũng nắm được tình hình:

- Đó là ngày mấy tháng mấy?

- Ngày 14 – 11.

Chủ tịch Satake lôi một tập tài liệu
trong hộc bàn ra, giở loạt soạt. Sau khi đọc vài dòng trong quyển tài liệu, ông
lắc đầu:

- Hôm đó tao nhận một lô hàng ở bên
Pháp, không đủ thuyền cho mày mượn đâu!

- Đưa con coi! – Yui giật lấy quyển tài
liệu, đọc mấy dòng. Cuối cùng, cô thở dài – Xin lỗi ba nhé!

Yui bỏ ra khỏi phòng với một vẻ mặt thất
vọng não nề. Chờ cho cánh cửa đóng sập lại, chủ tịch Satake mới gục đầu xuống.
Ông nhắm mắt, tay chống cằm, thỉnh thoảng lắc đầu vài cái. Cuối cùng, ông ngẩng
đầu dậy, với một vẻ mặt quyết tâm, ông nhấc chiếc điện thoại bàn lên, quay số.

Sau ba hồi chuông, đầu bên kia nhấc máy:

“Chủ tịch, là tôi đây. Có chuyện gì
không ạ?”

- Thư kí Toyama, ngày 14 tháng 11 có một
lô hàng tôi nhập ở bên Pháp...

“Vâng ạ. Có vẫn đề gì sao, thưa chủ
tịch?”

- Hoãn lô hàng đó lại!

“Sao ạ? Nhưng đó là lô rất quạn
trọng...”

- Cứ hoãn lại đi!

Chủ tịch Satake dập máy, rồi lại nhấc
lên, quay số. Đầu bên kia trả lời. Ông nói:

- Kou đấy à? Tôi đây, là Ikishige.

Yui rút trong cặp chiếc chìa khóa, tra
vào ổ. “Cạch” Cánh cửa bật mở. Cô bước vào, thả chiếc cặp xuống ghế, ngồi phịch
xuống, thở dài rũ rượi. Cặp mắt vô tình liếc lại chiếc điện thoại đặt trên bàn,
cô vươn tới, nhấc ống lên. Sau khi quay số, cô nói:

- Chủ tịch Oga đấy ạ? Là cháu, Yui đây.

“Chào cháu. Có chuyện gì không?”

- Cháu xin lỗi. Cháu không xin được ba
mượn tàu rồi.

“Ơ, nhưng Iki vừa gọi cho ta bảo là có
thể cho mượn tàu mà!”

- Vậy là sao ạ?

“Ta cũng không biết, ông ấy vừa nói
thế!”

Yui vội dập máy. Cô gọi ngay cho Toyama, xác minh mọi
chuyện. Bỗng cô khựng lại, một tay vừa đặt điện thoại xuống kệ. Cô nhắm mắt
lại, chắp hai tay vào nhau, đưa lên che miệng.

“Ba, con cảm ơn ba nhiều lắm!”

Từ khóe mắt cô, một giọt
nước mắt chảy ra...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!