Thay đổi

Chương 34: Kẻ lạ mặt


trước sau

Người lái chiếc xe tải chảy mồ hôi hột,
nghiến răng sợ hãi. Lão run run mở cửa xe ngó ra ngoài.

Shukasa đang nằm cạnh Yui, giơ tay ra
bao lấy bờ vai bé nhỏ của cô.

Khi chiếc xe lao đến, anh đã nhảy bổ
ra, đẩy Yui tránh khỏi đường đi của chiếc xe tải. Và cô đã thoát
chết trong tang gấc.

Lão tài xế chạy đến hỏi han, đồng
thời cũng quở trách việc Yui sang đường khi có đèn đỏ. Nhưng cô chẳng
đáp lại, cúi gằm mặt, khiến anh phải xin lỗi lão không biết bao nhiêu
lần.

Lão đã đi rồi, trời ngả tối, bây
giờ đường hoàn toàn vắng tanh.

Tai nạn ấy đã làm cho xương cánh tay
của Shukasa bị rạn không hề nhẹ, còn Yui thì bị sưng mắt cá chân, cổ
chân cô bị trật xương.

Không muốn để Yui lo lắng, Shukasa đã
vờ như không đau, anh đứng thẳng dậy, chìa tay ra phía trước mặt Yui,
nhẹ nhàng:

- Em đứng dậy được chứ, Yui?

Không gian im lặng trong mấy mươi giây...

- Yui? - Shukasa gọi tên cô lần nữa.

Thế nhưng...dù rất muốn... nhưng cô
vẫn không nắm lấy bàn tay ấm áp kia, mà gạt nó ra khỏi mặt cô.

Yui vén tóc, cô run run đứng dậy, bất
chấp vết thương ở cổ chân. Cô nhìn chằm chằm vào Shukasa, mắt ngân
ngấn nước:

- Anh chưa hiểu à Hanagato? Tôi bảo là
tôi ghét anh, cực kì ghét anh. Nhưng tại sao... anh lại che chắn cho
tôi? Còn định đỡ tôi dậy nữa... Tại sao anh... không để cho tôi ghét
anh?

- Việc em ghét anh có liên quan như
thế nào đến việc anh yêu em hả Yui? - Shukasa nghiêm túc hỏi lại.

Câu hỏi của anh đã làm cho Yui sững
người. Cô cảm thấy xao động. Cô cũng tự hỏi... rằng tại sao cô lại
thích nghe câu "anh yêu em" phát ra từ miệng Shukasa. Câu đó
thật ngọt ngào và ấm áp biết bao nhiêu. Cô muốn nghe nữa, nhưng cuộc
nói chuyện với Mika trên sân thượng đã đánh thức cô...

o0o

#Trên sân thượng, ba giờ trước#

Câu hỏi của Mika khiến cho hai hàng nước mắt ở trên má Yui ngưng
chảy. Chuyện đó thì có liên quan gì? Nhưng sự tin tưởng về những
điều Mika nói suốt mười năm qua đã làm cho Yui trả lời câu hỏi đó:

- Tớ về Tokyo là để trả thù những
kẻ năm xưa đã làm tớ
đau khổ. Có chuyện gì sao, Mika?

- Chuyện rất lớn đấy, Yui ạ! - Mika
tiếp lời cô. Ánh mắt trầm ngâm nhưng bí ẩn của cô nhìn chằm chặp
vào mắt Yui. - Nói tớ nghe, cậu đã trả thù được những ai rồi?

Yui vẫn trầm ngâm không hiểu ý bạn. Cô chỉ trả lời theo những
yêu cầu của Mika:

- Bố, mẹ và thư ký Nakazawa... - Cô
hơi ấp úng.

- Hết rồi à? Còn nữa không? - Mika
vẫn hỏi cô dồn dập.

- Ừ... Hết rồi. Sao thế? - Yui vẫn nghệt mặt ra,
ngơ ngác.

Nhưng, chẳng trả lời cô ngay, Mika giơ
tay lên ôm trán, bật lên tiếng cười dài. Những tiếng khì phát ra từ
mũi và miệng cô đã gây cho Yui không biết bao nhiêu xúc cảm, lo lắng,
sốt ruột và khó chịu.

Yui cau mày:

- Mika! Có gì thì nói thẳng ra đi!
Đừng úp úp mở mở nữa!

Ngay tức khắc, nụ cười dài trên môi
Mika tắt vụt. Cô lại nhìn chằm chặp vào khuôn mặt Yui với con mắt
nghiêm trọng:

- Chỉ thế thôi à? Mục tiêu cậu lặn
lội suốt mấy trăm cây số từ Kagoshima về đây chỉ có thế thôi sao? Chỉ
một mình chủ tịch Satake,
phu nhân Satake và cô thư kí Nakazawa ấy
mới cho cậu sự sợ hãi suốt bảy năm tuổi thơ sao?

Yui giật sững người. Đúng rồi... tất
thảy bạn bè từng quay lưng bỏ mặc cô, thậm chí là ăn hiếp cô, cô còn
chưa làm gì họ cơ mà!

Tại sao cô lại quên cơ chứ...?

- Mika... Cậu biết sao... những người cô
lập tớ ấy? - Giọng Yui run run.

- Kẻ đầu têu thôi! - Mika trả lời ngay,
không ậm ừ. - Cậu cũng biết hắn đấy!

Yui giật mình. Cô cảm thấy bức xúc và khó
chịu. Bằng vẻ mặt vội vội vàng vàng, cô lay mạnh Mika, hỏi hối hả:

- Ai? Rốt cuộc đó là ai?

Im lặng hồi lâu, Mika nhìn chằm chằm vào
đôi mắt hãy còn long lanh của cô bạn mỏng manh, nghiêm túc nói:

- Hanagato Shukasa. Chính hắn đó!

- Tớ không có thời gian đùa với cậu đâu
Mika! - Yui đớp lời ngay. Cô lắc đầu, xua tay chối lia lịa, rồi lại tiếp tục
hỏi dồn Mika. - Tớ nóng lòng muốn bóp nghẹt tên đó lắm rồi!

- Cậu biết tớ là người như thế nào mà Yui!
- Mika vẫn nghiêm túc, có xen chút gì đó gọi là cương quyết. - Trông tớ giống
như đang đùa lắm sao?

- Trời! Thật à? - Yui buông thõng đôi vai,
cười nhạt một cách uể oải. Cô đưa tay lên ôm trán, đôi lông mày thanh mà nhẹ
cũng dịu xuống, làm cho lớp da trên trán từ nhăn cũng trở về trạng thái ban đầu.

Hai hàng nước lệ hãy còn đọng ở khóe mắt
bây giờ tuôn trào xuống hai gò má xinh xinh, chan hòa đầm đìa ở cổ rồi thấm ướt
vạt áo trên vai. Cô không còn gồng người, mà thả lỏng khiến cơ thể cô mềm nhũn
như một cái xác không hồn.

Một Mika điềm đạm, bình tĩnh cũng phải
giật mình sửng sốt khi thấy cái bộ dạng đó của Yui. Cô nhướn mày, nói lên suy
nghĩ và dự đoán của mình:

- Yui... cậu... cậu biết Hanagato là người
đó sao?

- Thế nào mà tớ biết hắn là thằng nào chứ?
Nếu biết tớ đã bóp nghẹt hắn rồi! - Yui gạt phắt lời nói của Mika. Cô hét lên,
khuôn mặt biểu lộ rõ sự phẫn nộ.

"Không, Yui... cậu đã biết... rằng
Hanagato là kẻ đứng đầu những trận bắt nạt mười năm về trước của cậu. Chỉ là...
cậu đã cố tình chối bỏ nó thôi... Yui... dù có ra sao... cậu cũng không thể trở
thành một cô gái mạnh mẽ hay sao?" - Mika thầm nghĩ, cô vẫn tin vào suy
nghĩ của mình và trầm ngâm nhìn Yui đang đau khổ.

Không như những lần khác, Mika không vỗ về
an ủi Yui, mà cứ để yên cho cô khóc...

Ngay lúc này, trong tâm trí Yui, chỉ nghĩ
về một người...

"Mình nghi hắn ta, nhưng mình không
chắc chắn... Đã nhiều lần, mình định sẽ tránh mặt hắn, để đề phòng nếu hắn là
kẻ năm xưa... Nhưng, cứ nhìn cái cách hắn đối xử với mình, nói năng với mình,
tuy rất kiêu căng, ngạo mạn nhưng mình là không thể ghét được nó. Dần dần, mình
bị quyến rũ bởi hắn, bởi nụ cười của hắn, bởi ánh mắt của hắn, bởi tấm lưng
rộng và vững chắc khi hắn cõng mình về. Mình bật cười khi hắn cư xử đáng ghét,
và cảm thấy ấm áp khi hắn đổi xử với mình rất nhẹ nhàng. Mình thích hắn, à
không, có lẽ là yêu mới đúng. Nhưng tại sao... một người như hắn... lại chính
là người đã gây ra cho mình bao đau thương ám ảnh về cả thể chất lẫn tinh thần
của tuổi thơ? Mình yêu một người như hắn sao?"

o0o

#Thực tại#

- Liên quan đấy! - Yui cúi gằm mặt, nói ra
một cách lạnh lùng.

Lông mày Shukasa khẽ nhíu lại.

- Anh biết sao liên quan không? - Yui vẫn
tiếp.

Anh lắc đầu...

- Bởi... việc anh yêu tôi sẽ xóa hết tất
cả hận thù trong tim tôi mất... - Yui ngẩng đầu dậy, cô lại khóc.

Shukasa giật mình. Tim anh nhói đau khi
nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của Yui. Anh biết, tuy bên ngoài cô ấy luôn mạnh mẽ,
khỏe khoắn, vui tươi, nhưng thực tâm trong long cô là cả một tâm hồn mỏng manh,
rất dễ bị phá vỡ.

Ban đầu chỉ là vài giọt nhỏ, nhưng dần
dần, nó cứ tuôn trào ra như suối. Vừa nấc, cô vừa giơ tay lên quệt nước mắt.

- Bụi… lại bay vào mắt nữa rồi! Chết tiệt…
sao không dứt được nước mắt thế?

Đây là lần đầu tiên… Yui khóc trước mặt
anh…

Bất giác, Shukasa nhào đến, ôm Yui vào
lòng. Anh ôm thật chặt, một tay vắt qua vai, tay kia ghì đầu cô vào ngực mình.

- Đừng cố kìm nén bản thân, Yui ạ! Em hãy
khóc đi! Khóc trong lòng anh! Anh biết… rằng mình là một kẻ không ra gì… nhưng
xin em… chỉ một lần thôi…cho anh được ôm em vào lòng… Nếu được… xin em… đừng
khóc vì một kẻ xấu xa như anh… Anh xin lỗi… Yui… Xin lỗi vì làm em đau khổ…

Yui thích nó. Cô cảm thấy thật ấm áp biết
bao nhiêu khi có người ôm chặt cô trong vòng tay. Vòng tay của Mika không bao
giờ có thể ấm áp như cái cảm giác mà Shukasa cho cô lúc này. Cô òa khóc to hơn
nữa, và càng níu chặt lấy Shukasa như không muốn buông.

Nhưng chợt, có một dòng suy nghĩ xẹt qua
đầu cô:

“Waka… người phụ nữ tên Waka… mới là người
mà Shukasa yêu…”

Giật mình, Yui đẩy Shukasa ra, thật mạnh.
Anh sững sờ khi cô cố tìm cách chặn ngang dòng nước mắt yếu đuối của mình.

Cô nắm chặt tay, run run:

- Anh nghĩ tôi sẽ tha thứ cho anh sao? Sự
thật mãi là sự thật, đó là anh đã làm tôi đau khổ. Tôi ghét anh. - Im lặng hồi
lâu, Yui nói tiếp. - Tôi sẽ không trả thù anh đâu, coi như đó là quà
cảm ơn. Nhưng xin anh... tôi cũng xin anh... đừng bao giờ xuất hiện
trước mặt tôi một khắc nào nữa. - Đầu cô cũng hơi cúi, ánh mắt nhìn
xuống đất để không phải đối diện với anh.

Cô quay lưng bỏ đi, vừa đi vừa khóc
thút thít. Tim cô đau nhói như bị đâm làm trăm mảnh.

"Ngốc quá! Đó đâu phải làlído mình bỏ rơi anh ấy. Chỉ cần có
vòng tay ấm áp ấy... mình sẵn sàng bỏ qua quá khứ... miễn sao...
Nhưng mình sợ... rằng một ngày, nụ cười, ánh mắt, vòng tay, tất cả
của Shukasa sẽ trở về với người chủ của nó... là Waka... không phải là mình..."

Bước chân của Yui khập khễnh vì cú va chạm, nhưng bản thân cô lại
chẳng thấy đau...

Shukasa cũng im lặng. Anh trầm ngâm
nhìn theo bước chân của Yui, lòng buồn man mác...

- Ô hô! Cổ chân của Boss Stars 2 bị
thương sao? Đây chính là cơ hội tốt cho mình nếu muốn hạ cô ta! - Một
bóng đen to khệnh khạng nhe hàm răng ra cười một cách bặm trợn. Hắn
ta lăm lăm nhìn Yui với biết bao âm mưu thâm độc.

Hắn ta rút chiếc di động ra, bấm số
rồi nghe, mắt vẫn không rời Yui nửa khắc:

"Gọi tao chuyện gì?"- Sau hai hồi chuông, một đứa bắt
máy, trả lời khó chịu.

- Nhắn lại với con ả đó giùm tao,
tối nay sẽ là cơ hội tốt để chụp con mồi Miyamoto Rei của Stars 2 đó!

"Mày quên là mục tiêu củaBosschỉ có một mình Hanagato Shukasa thôi
à?"- Đứa kia cười đểu.

- Mày cũng trung thành với con ả đó
nhỉ?" - Tên đó trả lời một cách khinh bỉ.

"Xinh thế cơ mà! Hoa hồng cũng
cao nữa! À này! Boss chỉ muốn Hanagato thôi! Mày nhăm nhe
Nữ hoàng Miyamoto là có mục đích gì? Boss không cho mày quân để giải quyết ân
oán cá nhân đâu! "

- Đồ ngu! Con nhỏ Miyamoto là bồ của
thằng đó, dùng để mà dụ chứ còn gì nữa! Tao lại vừa xử lý được
con kia! Một mũi tên trúng hai đích!"

"Hiểu rồi! Tụi tao sẽ đến để
bắt con nhỏ đó! Mày rình nó đi! Đừng để mất dấu!"

- Còn con ả kia?

"Boss sẽ chờ cho đến khi mục tiêu chính diện xuất hiện!”

Gập
máy điện thoại lại, gã đó lại cười:

-
Miyamoto Rei! Tao thù hận mày! Tao sẽ trả lại mày gấp vạn lần tất cả những gì
mày gây cho tao!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!