thầy trò lén lút

Chương 1: Tiếng Gõ Cửa Của Số Phận


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng học số 302, lớp chuyên đề Tiếng Anh, luôn mang một vẻ tĩnh lặng khác thường. Thầy Trần Minh Khang, 28 tuổi, đứng đó, áo sơ mi trắng thẳng thớm, ánh mắt sắc bén nhưng luôn giữ một khoảng cách vô hình. Anh được mệnh danh là "Người băng" của khoa ngôn ngữ, bởi sự chuyên nghiệp, lạnh lùng và những bài giảng không bao giờ có chỗ cho sai sót.

Hôm nay là buổi học đầu tiên của khóa nâng cao, nơi quy tụ những sinh viên ưu tú nhất, và cũng là nơi anh gặp Lê Gia Hân.

Cô bước vào lớp muộn, mái tóc đen dài hơi rối, mang theo một chút hơi thở gấp gáp của mùa hè Sài Gòn. Gia Hân không rực rỡ, nhưng lại có một khí chất trong veo, khiến ánh mắt lạnh lùng của Minh Khang dừng lại lâu hơn một giây.

Khi Minh Khang gọi tên Hân để kiểm tra bài tập cũ, cô gái ngẩng đầu. Đôi mắt to tròn, trong suốt ấy không hề có sự sợ sệt hay lúng túng, mà là một sự tập trung tĩnh lặng, như thể cô đang lắng nghe không chỉ câu hỏi mà còn là sự rung động vô hình trong không khí.

"Em Lê Gia Hân, em nghĩ sao về cách dùng từ 'Solitude' và 'Loneliness'?" Giọng anh trầm ấm, mang chút uy quyền thường thấy.

Gia Hân chậm rãi trả lời, giọng nói hơi khàn nhưng chắc chắn. Cô phân tích sâu sắc hơn những gì anh mong đợi. Xong việc, cô quay về chỗ ngồi, nhưng cảm giác về ánh mắt Minh Khang vẫn còn đọng lại trên gáy.

Cuối buổi học, khi mọi người ra về, Minh Khang nhìn thấy Gia Hân đứng một mình ở hành lang, tay ôm chồng sách nặng. Anh biết cô là sinh viên năm ba, có thành tích học tập xuất sắc nhưng lại có vẻ ngoài quá đỗi mỏng manh. Một sự tò mò không tên trỗi dậy, sự tò mò vượt ngoài giới hạn của một người thầy. Anh tự nhủ, cô gái này sẽ cần một sự hướng dẫn đặc biệt.

Đó chỉ là trách nhiệm của một người thầy, Khang. Chỉ là trách nhiệm. Anh tự trấn an, nhưng trái tim lại có một nhịp đập lệch lạc ngay khoảnh khắc ấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×