thầy trò lén lút

Chương 2: Lằn Ranh Mỏng Manh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mối quan hệ "thầy trò" của họ chính thức thay đổi vào tuần sau, khi Minh Khang thông báo Gia Hân sẽ tham gia vào dự án nghiên cứu cá nhân của anh. Lý do đưa ra là: Cô có tiềm năng.

"Em sẽ đến văn phòng của tôi lúc 7 giờ tối, ba buổi một tuần. Dự án này cần sự tập trung cao độ, và tôi không muốn bị làm phiền," Minh Khang nói, giọng anh gần như là một mệnh lệnh.

Gia Hân không hề phản đối. Thậm chí, cô còn cảm thấy một sự hồi hộp không rõ nguyên nhân.

Buổi làm việc đầu tiên diễn ra tại văn phòng riêng của Minh Khang, một căn phòng nhỏ gọn, ấm áp với ánh đèn vàng dịu. Sách chất cao trên kệ, và không khí phảng phất mùi giấy cũ cùng mùi cà phê rang xay. Gia Hân ngồi đối diện anh, chỉ cách nhau một chiếc bàn gỗ.

Minh Khang bắt đầu giải thích về cấu trúc dự án. Anh cúi đầu, mái tóc đen rủ xuống, để lộ đường xương hàm sắc nét. Gia Hân không thể tập trung. Cô bị cuốn vào sự gần gũi đột ngột này, nơi mà sự chuyên nghiệp đã được nới lỏng đi một chút. Cô lén nhìn anh. Mùi hương nam tính, thoang thoảng mùi gỗ trầm hương, gần như khiến cô nghẹt thở.

"Gia Hân," anh gọi tên cô, giọng nói trầm hơn bình thường. "Em có đang nghe không?"

Cô giật mình, vội vàng cúi gằm mặt. "Em... em xin lỗi, thầy."

Anh mỉm cười, một nụ cười rất khẽ, không bao giờ xuất hiện trước mặt sinh viên khác. "Em đang nhìn đi đâu vậy?"

Khoảnh khắc đó, ánh mắt họ giao nhau, không còn là ánh mắt của thầy và trò. Nó là một sự thừa nhận ngầm, một sự rung động không thể chối từ đang len lỏi qua ranh giới đạo đức và quy tắc. Cô nhận ra, đây không chỉ là một buổi kèm riêng. Nó là một thử thách. Một sự cám dỗ mà cả hai đều khao khát vượt qua.

Thầy ấy cũng cảm nhận được, chắc chắn là vậy. Gia Hân nghĩ, tay cô nắm chặt dưới gầm bàn. Lằn ranh mỏng manh đã bắt đầu rạn nứt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×