thầy trò lén lút

Chương 10: Đêm Không Ngủ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, Minh Khang gửi cho Gia Hân một địa chỉ qua tin nhắn: một căn hộ dịch vụ cao cấp, nằm khuất trong một con hẻm yên tĩnh ở quận trung tâm.

"Đến đây lúc 8 giờ tối. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ."

Gia Hân đến nơi. Cô run rẩy gõ cửa phòng 1201. Cửa mở, Minh Khang đứng đó, không còn vẻ thầy giáo nghiêm nghị. Anh mặc một chiếc áo thun đen đơn giản và quần jeans, mái tóc hơi rối, ánh mắt rực lửa.

Căn phòng ấm áp và hiện đại, với ánh đèn vàng dịu và một ban công nhìn thẳng ra thành phố lung linh ánh đèn.

"Đến đây," Minh Khang nói, giọng trầm ấm, đưa tay kéo cô vào.

Đây là lần đầu tiên họ ở bên nhau trong một không gian hoàn toàn riêng tư, không phải dưới danh nghĩa thầy trò, không bị ám ảnh bởi tiếng mưa hay sự sợ hãi bị phát hiện.

Minh Khang nhìn cô, rồi mỉm cười, một nụ cười chân thật và dịu dàng. "Đừng sợ nữa, Gia Hân. Ở đây, em an toàn."

Anh đã chuẩn bị một bữa tối đơn giản: rượu vang đỏ và một chút đồ ăn nhẹ. Họ ngồi cạnh nhau trên sofa, ngắm nhìn thành phố.

"Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta," Gia Hân khẽ nói, cảm giác ngọt ngào dâng lên.

Minh Khang gật đầu. Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô. "Tôi đã nghĩ rất nhiều về chuyện này. Về em. Về những gì chúng ta đang làm."

Anh quay sang, nắm lấy tay cô, đan các ngón tay vào nhau.

"Nếu bị phát hiện, tôi có thể mất công việc, mất danh tiếng," anh nói, giọng anh trầm xuống đầy nghiêm túc. "Em có thể phải đối mặt với áp lực dư luận rất lớn. Em có chấp nhận rủi ro này không? Em có sẵn lòng... cùng tôi đối mặt với tương lai đầy bất trắc này không?"

Đây không phải là lời tỏ tình đơn thuần, mà là một sự cam kết, một lời mời gọi bước vào một mối quan hệ cấm kỵ và nguy hiểm.

Gia Hân nhìn thẳng vào mắt anh. Không còn sự sợ hãi. Chỉ còn sự quyết tâm. Cô đã vượt qua nỗi sợ hãi từ Chương 9.

"Em không thể ngừng nghĩ về thầy, Khang," cô gọi tên anh, một cách thân mật và riêng tư. "Em biết là sai, nhưng em không thể kiểm soát được trái tim mình. Em chấp nhận rủi ro."

Lời chấp nhận của cô như một sự giải thoát cho Minh Khang. Anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng tay kia ôm lấy khuôn mặt cô.

"Tốt," anh thì thầm, giọng anh đầy hưng phấn và khao khát. "Vậy thì, hãy quên đi Khang 'Người Băng' và Gia Hân 'Sinh viên' đêm nay. Em là của tôi, và tôi là của em."

Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó lướt xuống gò má, rồi dừng lại ở môi. Nụ hôn này không vội vã, không lén lút, mà là sự xác nhận của hai người tình nhân vừa chấp nhận số phận của mình.

Minh Khang bế cô lên, đặt cô vào lòng, và cả hai chìm sâu vào sự thân mật được chờ đợi bấy lâu. Ánh đèn thành phố mờ ảo chứng kiến sự bắt đầu của một câu chuyện tình yêu vượt qua mọi giới hạn và quy tắc, một đêm không ngủ, nơi không có sách vở hay bài giảng, chỉ có sự giao thoa mãnh liệt của hai tâm hồn đã chấp nhận định mệnh của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×