Mọi thứ bắt đầu bằng âm thanh.
Không phải tiếng còi xe, không phải tiếng người hét, mà là tiếng “bíp bíp” kéo dài, đều đặn, khô khốc — như tiếng tim của ai đó đang bị giữ lại giữa hai đầu dây sinh tử.
Minh mở mắt. Ánh sáng trắng xé rách màn tối. Cảm giác đầu tiên là lạnh — một cái lạnh không đến từ gió, mà từ chính da thịt mình, như thể máu trong cơ thể anh đã đông lại. Anh cố nhấc tay, nhưng không thể.
Một giọng nói vang lên đâu đó, không rõ là nam hay nữ, chỉ có một âm sắc vô cảm:
“Kích hoạt chuỗi thử nghiệm. Đối tượng 172 đã ổn định. Chuẩn bị nạp ký ức.”
Rồi đột nhiên, thế giới vỡ tung.
Minh nhớ… mình đang lái xe. Đường mưa, đèn pha của xe cứu thương nhòe đi qua lớp nước bám kính. Anh đang trên đường đưa bệnh nhân cuối cùng của ca trực đến bệnh viện. Một đứa bé bị sốt cao, mẹ nó ngồi sau lưng khóc thút thít.
Rồi, ánh sáng đèn pha ngược chiều chiếu thẳng vào mắt anh. Một tiếng rít. Một cú va chạm. Mọi thứ hóa trắng.
Và giờ đây, anh đang nằm giữa một căn phòng không vách, không trần, chỉ toàn là ánh sáng.
Không có giường bệnh, không có ống truyền, chỉ có chính anh — cùng hàng chục người khác đang lơ lửng quanh đó. Tất cả đều mặc áo bệnh nhân, đều bàng hoàng, đều thở dốc như vừa từ cơn ác mộng bật dậy.
“Đây là đâu?” – Một người đàn ông trung niên hét lên, giọng run rẩy.
“Chúng ta… chết rồi à?” – Một cô gái trẻ khóc.
Giọng nói vô cảm kia lại vang lên, lần này khắp không gian:
“Chào mừng các bạn đến với Rebirth – chương trình phục sinh linh hồn. Để có thể quay trở về, các bạn phải hoàn thành chuỗi thử nghiệm. Tỷ lệ sống sót hiện tại: 4,2%.”
Không ai hiểu. Không ai dám tin.
Minh cố giữ bình tĩnh. Là bác sĩ, anh quen với ranh giới sinh tử. Nhưng cảm giác này… không giống hôn mê. Không giống ảo giác. Mọi giác quan quá thật.
Anh cúi xuống — có vết thương dài ở bụng, nơi chiếc vô lăng từng đâm vào. Nhưng không có máu. Da anh sáng lên như được tạo từ ánh quang.
“Đây là mô phỏng thần kinh sao?” – Anh lẩm bẩm, trí óc tự động suy luận. “Một dạng thực tế ảo? Hay chỉ là ảo giác cận tử?”
Giọng nữ kia vang lên, dường như nghe được ý nghĩ của anh:
“Không phải mơ. Đây là tầng đầu tiên của Ảo Ảnh.
Nhiệm vụ: sống sót.”
Ngay khi câu nói kết thúc, mặt đất trắng biến dạng. Từng mảnh không gian rạn nứt, lật úp, rồi hợp lại thành một thành phố đổ nát — những tòa nhà nghiêng ngả, trời đầy khói, và xa xa là ngọn lửa xanh bốc lên từ một khe nứt sâu không thấy đáy.
Mọi người hoảng loạn. Một cô gái ngã quỵ xuống. Một chàng trai hét lên:
“Chúng ta đang ở trong địa ngục à?”
Không ai trả lời.
Minh hít sâu, cố định thần. Anh nhìn quanh — bốn phía là người, mỗi người một dáng vẻ khác nhau: có cậu sinh viên vẫn đeo balo, có cô y tá như vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu, có người mặc vest ướt máu. Ai cũng mang dấu vết của cái chết.
Anh bước lại gần cô gái vừa ngã, đỡ cô dậy.
“Cô không sao chứ?”
“Tôi… tôi không nhớ. Tôi chỉ nhớ mình ở bệnh viện… rồi tối sầm lại.”
Cô gái run rẩy, đôi mắt hoang mang như con thú bị săn đuổi. Minh nhận ra, trên cổ cô có dải dây đeo thẻ tên: Lan – Khoa Phụ sản.
Anh khẽ gật.
“Có lẽ ta đều đang mắc kẹt trong cùng một thứ.”
“Thứ gì?”
“Một trò chơi. Và luật duy nhất là không được chết thêm lần nữa.”
Âm thanh kim loại vang lên. Cánh cổng sắt khổng lồ trước mặt họ mở ra, phả ra luồng hơi lạnh lẽo. Phía trong là một con phố tăm tối, phủ đầy biển báo lạ bằng ngôn ngữ không ai hiểu.
Giọng nói hệ thống vang lên lần nữa:
“Bài kiểm tra đầu tiên: Cánh cửa của Ký Ức.
Mỗi người phải vượt qua cơn sợ sâu nhất trong tâm trí mình. Nếu thất bại – linh hồn bị xóa.”
Một người đàn ông trẻ không chịu nổi, gào lên:
“Không! Tôi không tham gia cái trò điên này đâu!”
Anh ta bỏ chạy, lao về hướng ngược lại — nhưng chỉ vừa đến mép thành phố, cơ thể anh ta vỡ vụn như thủy tinh, tan vào không khí.
Tiếng gào im bặt. Chỉ còn lại hơi lạnh và mùi ozon của không gian ảo.
Minh siết chặt nắm tay.
“Thử thách tâm trí…” – Anh lẩm bẩm.
Nếu đúng như vậy, thì mỗi người ở đây đều phải đối mặt với chính mình.
Anh quay sang Lan, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
“Nghe tôi. Có thể đây là một dạng thử nghiệm thần kinh. Nếu vậy, cảm xúc của chúng ta có thể bị khuếch đại. Cô phải kiểm soát nỗi sợ của mình, hiểu chứ?”
Lan gật đầu, mắt vẫn dính chặt vào cánh cổng.
“Tôi sợ… mình sẽ thấy lại con gái tôi.”
Câu nói khiến Minh khựng lại. Anh định hỏi, nhưng giọng hệ thống cắt ngang:
“Bắt đầu đếm ngược: 3… 2… 1…”
Cổng sáng lên, nuốt chửng họ.
Minh cảm thấy cơ thể rơi tự do qua một hành lang vô tận. Những hình ảnh mờ ảo lướt qua như phim tua ngược — bệnh viện, xe cứu thương, khuôn mặt bệnh nhân, ánh đèn phẫu thuật, tiếng khóc của mẹ anh… tất cả xoay tròn rồi tan biến.
Khi mở mắt lần nữa, anh đang đứng giữa một căn nhà cũ.
Mùi thuốc sát trùng trộn với hương hoa nhài quen thuộc.
Và ở góc phòng — một cậu bé đang ngồi chơi xếp gỗ.
Tim anh thắt lại. Anh biết căn phòng này. Biết từng vết nứt trên tường. Biết cả cái bóng in nghiêng trên sàn.
Đây là nhà cũ của anh, trước khi ngọn lửa năm 12 tuổi cướp đi cha mẹ.
“Anh Minh.”
Tiếng gọi nhỏ vang lên phía sau. Lan xuất hiện, cũng đang run.
“Cô cũng ở đây?”
“Có lẽ… thử thách của chúng ta trùng nhau.”
Đột nhiên, đứa bé ngẩng đầu. Đôi mắt nó… không có đồng tử. Chỉ một màu trắng đục, xoáy tròn.
Và giọng nó vang lên, trầm như người lớn:
“Anh đã để họ chết. Giờ anh sẽ làm gì?”
Căn phòng rung lên. Tường nứt. Ngọn lửa xanh bắt đầu lan từ sàn nhà. Lan hét lên, kéo Minh chạy. Nhưng cửa đã khóa. Cậu bé đứng dậy, tay cầm khối gỗ cháy dở.
“Anh nghĩ có thể chạy khỏi ký ức sao?”
Minh hoảng loạn, nhưng vẫn cố trấn tĩnh.
“Đây là ảo ảnh. Đây không phải thật!” – Anh gào lên, nhưng ngọn lửa vẫn lan, chạm vào tay anh – nóng rát, thật như đời.
Anh quay lại, đỡ Lan, che cô sau lưng.
“Nếu đây là trò chơi, thì nó phải có luật. Nếu đối mặt với nỗi sợ là cách qua bài…”
Anh nhìn thẳng vào đứa bé – bản thể quá khứ của chính mình – và bước tới.
“Tôi không chạy nữa. Nếu muốn đốt, thì đốt đi.”
Đứa bé khựng lại. Ngọn lửa dừng giữa không trung, rồi chậm rãi tàn biến.
Mọi thứ tan vào ánh sáng trắng.
Minh và Lan ngã xuống sàn lạnh. Cánh cửa sắt phía sau họ đóng lại, biến mất. Trước mặt là con đường mới, xa xa có ánh đèn đỏ nhấp nháy. Giọng hệ thống lại vang lên, lạnh lùng như lần đầu:
“Đối tượng 172: vượt qua thành công tầng thử nghiệm đầu tiên.
Cấp quyền truy cập tầng kế: Thành Phố Không Thời Gian.”
Lan thở dốc, mồ hôi đầm đìa.
“Chúng ta vừa… sống sót?”
Minh gật nhẹ.
“Tạm thời thôi.”
Anh ngẩng lên, nhìn về phía ánh sáng đỏ nhấp nháy như nhịp tim nhân tạo.
Đôi mắt anh soi thấy trong đó hình phản chiếu của chính mình — một linh hồn đang sống giữa hai thế giới.
“Trò chơi chỉ vừa bắt đầu.”