thế giới không lối thoát

Chương 2: Thành Phố Không Thời Gian


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió nổi lên, nhưng không lạnh.

Nó là thứ gió lạ, mang mùi ozone và ánh sáng – như thể thời gian chính là luồng khí đang trôi quanh họ.

Minh và Lan đứng giữa một đại lộ rộng mênh mông. Xung quanh là thành phố bị đông cứng trong khoảnh khắc. Những tòa nhà chọc trời phủ bụi bạc, xe cộ lơ lửng giữa không trung, giọt mưa ngưng lại giữa không gian – như bức ảnh tĩnh được phóng đại vô hạn.

Một tấm biển điện tử khổng lồ vẫn sáng le lói giữa nền trời xám:

“Tầng hai – Thành Phố Không Thời Gian.

Nhiệm vụ: Tìm nguồn năng lượng khởi động Lõi Thực Tại.

Giới hạn: 180 phút.”

Đồng hồ đếm ngược xuất hiện giữa không trung: 02:59:59.

Ba tiếng đồng hồ để sinh tồn.

Lan nhìn quanh, giọng run:

“Mọi thứ… đứng yên hết rồi.”

“Không hẳn,” – Minh đáp, mắt vẫn quét quanh, – “chúng ta đang ở trong một không gian tạm dừng. Chỉ những người còn ý thức được kết nối với hệ thống.”

Anh cúi xuống, nhặt một giọt mưa đang lơ lửng giữa không trung. Nó nặng, nhưng không rơi. Khi anh chạm vào, giọt nước hóa thành ánh sáng xanh rồi tan biến.

Lan nắm lấy tay anh:

“Vậy nghĩa là… ta bị mắc kẹt giữa hai thời điểm?”

“Hoặc là bị ai đó ép ở lại để làm thí nghiệm.”

Phía xa, một tiếng cạch vang lên.

Một bóng người đang di chuyển – khác với tất cả những “mô hình tĩnh” quanh đây.

Hắn mặc áo khoác đen, mặt che nửa bằng mặt nạ kim loại, bước đi chậm rãi giữa thành phố như thể chính hắn là chủ nhân nơi này. Khi đi qua các xe hơi lơ lửng, lớp bụi bạc quanh chúng tự động tan ra.

Minh và Lan đứng bất động. Giọng hệ thống vang lên ngay lúc ấy:

“Cảnh báo: Đối tượng ảo cấp S – Người Gác Thời Gian.

Không được tiếp cận. Mức đe dọa: tử vong tức thời.”

Lan nín thở.

“Chúng ta phải đi vòng thôi.”

“Không. Nếu hắn là ‘người gác’, hắn sẽ giữ chìa khóa.” – Minh thì thầm. – “Cô trốn, tôi đi.”

“Anh điên à?”

“Không. Tôi chỉ… muốn tin đây vẫn là trò chơi logic.”

Minh bước ra khỏi chỗ ẩn. Mỗi bước đi của anh đều vang lên giữa không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Bóng người kia dừng lại, quay đầu.

Nửa khuôn mặt kim loại phản chiếu ánh sáng lam, nửa còn lại… lại chính là gương mặt của Minh.

“Chào mừng quay lại, bác sĩ.”

Giọng nói ấy – lạnh, khô, nhưng rõ ràng – phát ra từ bên trong chiếc mặt nạ.

Minh sững người.

“Anh… là ai?”

“Là điều anh để lại trong lần chết trước.”

Trong khoảnh khắc ấy, đồng hồ trên không trung bắt đầu nhấp nháy dữ dội. Giữa những tòa nhà lơ lửng, các ký tự dữ liệu xuất hiện như luồng điện: 1, 0, 1, 1, 0…

Người Gác Thời Gian giơ tay, không khí cong lại. Mọi thứ xung quanh bắt đầu tan như thủy tinh nóng chảy.

“Đây là tầng của sự thật, Minh à.”

“Sự thật gì?”

“Rằng không ai trong các ngươi thật sự còn sống.”

Hắn bước lên, mỗi bước khiến mặt đất nứt ra, những con số bay lượn quanh thân thể hắn như chuỗi DNA bị hỏng.

“Thế giới thật đã hủy, Rebirth chỉ là mô phỏng. Các ngươi không phải người, mà là bản sao linh hồn. Nếu muốn ‘trở về’, các ngươi phải cướp quyền điều khiển Lõi Thực Tại – thứ đang bị ta giữ.”

Lan, từ phía sau, hét lên:

“Anh đừng nghe hắn! Đây chỉ là ảo ảnh thôi!”

Nhưng Minh lại cười khẽ.

“Nếu là ảo, tại sao tôi lại cảm thấy đau thế này?”

Anh siết nắm tay, cảm giác bàn tay nóng ran, mùi kim loại cháy phả ra. Khi mở ra, một mảnh chip phát sáng xuất hiện giữa lòng bàn tay.

Giọng hệ thống lập tức vang lên:

“Kích hoạt năng lượng cốt lõi – chủ thể 172.

Quyền truy cập cấp B được mở.”

Người Gác Thời Gian nghiêng đầu.

“Ra là mày được chọn.”

Mọi thứ sau đó diễn ra như một vụ nổ.

Cả thành phố rung chuyển, thời gian bắt đầu chuyển động ngược. Những giọt mưa rơi lên trời, xe cộ lùi về vị trí cũ, và mặt đất nứt toác như tấm gương vỡ.

Lan hét lên, cố bám lấy tay Minh, nhưng anh bị kéo tuột vào tâm xoáy dữ liệu – một cột sáng xanh bốc lên từ mặt đất, nuốt trọn anh cùng tiếng gào nghẹn.

Khi Minh tỉnh lại, xung quanh là một phòng thí nghiệm đầy dây dẫn, màn hình, và tiếng điện xẹt. Anh đang nằm trên bệ sắt, đầu cắm hàng chục sợi cáp. Trước mặt anh là hàng chục bình chứa thủy tinh – trong đó, mỗi bình là một “con người” đang trôi trong dung dịch, đôi mắt nhắm nghiền.

Trên mỗi bình có tên.

Và một trong số đó là… Lan.

“Không… không thể nào…”

Anh chạy đến, tay run rẩy chạm vào mặt kính. Trong bình, Lan trôi lơ lửng, gương mặt yên tĩnh, như chưa từng biết sợ hãi. Một thiết bị nhỏ dưới chân bể hiển thị dòng chữ:

Rebirth Simulation – 02:12:19 remaining.

Giọng Người Gác vang lên từ phía sau, lần này không còn qua mặt nạ.

“Cô ấy không thật. Giống như mày. Chúng ta đều là bản sao được tạo từ ký ức lúc chết.”

“Vậy ai là thật?” – Minh gào lên.

“Không ai. Hoặc tất cả. Chỉ khác là… ai đủ mạnh để chiếm quyền Lõi.”

Hắn chỉ vào trung tâm căn phòng — một quả cầu năng lượng xoay chậm, phát sáng bằng hàng triệu mảnh dữ liệu.

“Lõi Thực Tại. Mày muốn thoát, thì phải cắm chip của mày vào đó. Nhưng một khi làm vậy, mày sẽ bị xóa.”

Minh bước tới, từng bước nặng trĩu.

Trong đầu anh vang lên hàng trăm tiếng nói – của bệnh nhân, của mẹ, của đồng nghiệp, của chính anh trong gương.

Tất cả hòa vào nhau thành một câu hỏi duy nhất: “Nếu đây là ảo ảnh, tại sao ta vẫn sợ mất đi?”

Anh nhìn lại Lan trong bể thủy tinh.

Giữa ánh sáng lạnh, gương mặt cô như đang ngủ. Và đột nhiên, mắt cô mở ra.

“Minh…”

Giọng cô vang trong đầu anh, không phải qua miệng, mà qua tín hiệu.

“Anh phải thoát ra. Rebirth không phải trò chơi. Nó là bẫy.”

“Bẫy?”

“Người Gác Thời Gian không phải kẻ kiểm soát. Hắn cũng bị nhốt. Tất cả chúng ta đều là thí nghiệm thất bại.”

Mặt đất bắt đầu rung. Người Gác hét lên, giọng méo đi vì nhiễu sóng:

“Câm miệng! Cô không được phép nói!”

Lan tiếp tục:

“Lõi Thực Tại không phải cổng ra – nó là trái tim của hệ thống. Ai chạm vào sẽ bị hợp nhất. Anh… đừng… làm…”

Tiếng cô tắt dần. Bể thủy tinh vỡ tung. Nước bắn ra, hơi lạnh phả khắp phòng. Lan ngã xuống sàn, thở dốc.

Minh lao đến, đỡ cô.

“Lan!”

“Chạy đi… anh… anh phải…”

Câu nói chưa dứt, đèn phòng nhấp nháy. Hệ thống bắt đầu tự động khóa lại. Từ trần nhà, những cánh tay cơ khí dài hàng mét rơi xuống, siết chặt quanh hai người.

Giọng hệ thống vang lên lần nữa, lạnh tanh:

“Phát hiện xung đột quyền truy cập.

Kích hoạt chế độ Hủy Diệt Tầng.

Tất cả đối tượng trong bán kính 200m – thanh lọc.”

Minh nhìn quanh, rồi nhìn Lõi Thực Tại đang xoay dữ dội. Anh biết, nếu không làm gì, cả hai sẽ bị xóa sạch. Nhưng nếu chạm vào đó… anh sẽ không còn là chính mình.

Lan nắm lấy tay anh, môi run run:

“Nếu có một cơ hội, anh hãy chọn… sống thật.”

Câu nói ấy như mũi dao đâm vào tim.

Minh gào lên, giật đứt dây kim loại, rồi lao thẳng vào quả cầu ánh sáng.

Mọi thứ nổ tung.

Ánh sáng nuốt chửng không gian, tiếng kim loại vỡ, tiếng hét bị cắt ngang bởi khoảng trống tuyệt đối.

Khi Minh mở mắt, anh lại thấy ánh sáng trắng.

Nhưng lần này không còn hệ thống, không còn giọng nói.

Anh đang nằm trên giường bệnh, ống truyền trên tay, tiếng monitor kêu đều đặn. Bên ngoài cửa sổ là hoàng hôn.

Anh đưa tay lên che mắt, hơi thở run rẩy.

“Là thật sao?”

Một y tá bước vào – khuôn mặt quen thuộc đến đáng sợ.

Lan.

Cô mỉm cười nhẹ:

“Anh tỉnh rồi à, bác sĩ Minh?”

Anh sững sờ, tim đập loạn.

“Cô… là…”

“Tôi là Lan, đồng nghiệp của anh ở khoa hồi sức. Anh gặp tai nạn, hôn mê ba ngày rồi.”

Anh nhìn quanh. Mọi thứ quá thật. Quá yên bình.

Nhưng trong góc tường, màn hình monitor bỗng nhấp nháy một dòng nhỏ bằng mã nhị phân:

010010 – Rebirth_Active.

Minh nắm chặt ga giường.

Một giọt nước mưa rơi lên cửa kính — rồi đứng yên giữa không trung.

Thành phố không thời gian chưa bao giờ biến mất.

Nó chỉ đang chờ anh mở mắt lần nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×