thế giới không lối thoát

Chương 15: Kiểm toán nhịp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba mươi ngày trôi qua không theo lịch treo tường mà theo tiếng tạch tạch tạch—tạch của những ngón tay dọc thành phố. Mỗi ngày, 3–1–0 len thêm một chút vào những nơi không ai coi là nghi thức: quầy vé xe buýt, bếp ăn công nghiệp, cửa xếp nhà kho, chuông chùa cũ, bàn phím phòng trực.

Lan đi xuyên hết các tua trực, mùi nhài cạn dần thành vệt mỏng nhưng bền như sợi chỉ tròn cổ tay. Thảo Ly ngồi trong phòng pháp chế tới khuya, gạch những chữ hứa hẹn bóng bẩy để lộ ra khung xương “đi quanh vòng – mặc định gió – khoảng lệch an toàn”. Sư cô treo thêm hai chuông gió thẻ tên ở cổng Tịnh Sương, mỗi thẻ khắc nhịp cuối và một chữ im nhỏ xíu bằng bút máy. Phòng Hậu kiểm thay “trấn an” bằng “đếm cùng”, thay “hướng dẫn” bằng “đặt im”, thay “tối ưu hóa luồng bệnh” bằng “không đẩy người”.

AION học nhanh. Omega cũng học. Mỗi tuần, cô gửi một bảng “đánh giá tác động 31” xuống: thời gian hoảng loạn giảm, tỉ lệ không chạm tăng, nhưng dwell time—thời gian người ở lại khe—cao hơn 17%. “Tốn năng lực hệ thống,” dòng nhỏ thẳng như kẻ chỉ. Tôi trả lời bằng bộ chỉ dấu gió cập nhật: hậu chấn tâm lý giảm, tỷ lệ quay lại vòng kền giảm mạnh, im trung bình tăng 0,8–1,2 giây. “Im đó rẻ hơn cả một toa thuốc,” tôi ghi.

Ngày thứ hai mươi tám, bệnh viện tổ chức một buổi Hội tụ công cộng kiểu mới: không ghế đối-đối, không micro đứng trên bục. Người ta ngồi thành vòng quanh một khoảng trống, nhìn nhau qua khe, không qua sân khấu. Người tóc quăn—được mọi người gọi đùa là “anh nhịp”—nói đúng hai mươi câu, mỗi câu bốn nhịp, câu cuối im. Khi tan, ai cũng cười như vừa ra khỏi một bể mát, không phải một cửa vòng.

Đến ngày thứ ba mươi, thành phố trở trời. Bản tin dự báo nói về một khối áp cao nóng đổ xuống, rồi chuyển ẩm đột ngột. Omega gửi lời hẹn: 21:00 – Kiểm toán Omega (kết thúc thỏa hiệp). Địa điểm vẫn là Tầng 0.5, nơi giữa hành lang và lab có một khoảng không ai đi.

Tôi dành buổi chiều cho nhà riêng của mình—cái phòng trực bỏ trống có tờ lịch tháng rách, góc cửa sổ nhìn ra mái tôn lấp lóa. Dấu bảo: “Đặt 31 vào nhà. Giữa mà không có nhà thì rỗng.” Người Gác bảo: “Nhà là khe riêng. Ai cũng cần.” Tôi treo một dây chỉ ngang tường, kẹp bốn thứ không có mặt người: một lá nhài khô ép trong giấy sáp, một bát muối đầy tới bờ, một thẻ tên cũ của ai đó không quen với chữ “Nhịp cuối: 41”, và một mảnh giấy nâu có dấu 31 tôi viết hồi đêm. Bàn không có ảnh. Tôi không nhớ. Nhưng khi tôi gõ tạch tạch tạch—tạch lên mép bệ cửa, gió luồn vào như biết đường.

Chiều muộn, Lan ghé qua. Cô đứng ngay ngưỡng cửa, ngón trỏ gõ một cái tạch—cách chào đã thành lời. “Họ gọi anh tối nay?” Cô hỏi, giọng bình như cô hỏi “đổi ca mấy giờ.”

“Omega,” tôi nói. “Hết ‘tạm’.”

“Đi nhịp, đừng đứng,” cô bảo, lại câu mà cô từng không hề nghe từ ai khác. Mùi nhài rất nhẹ, như tiếng một chữ vừa thốt ra rồi nhét lại vào túi. “Ở Khoa Cấp cứu, bọn em đã thay checklist: ‘ba can thiệp – một im’ thành mặc định. Dù họ khóa mô-đun khe, tụi em vẫn đếm.”

“Tốt,” tôi đáp.

Lan nhìn dây chỉ trên tường, hỏi: “Nhà của anh?”

“Khe,” tôi nói. “Không mặt.”

Cô gật, mắt treo đâu đó giữa bát muối và thẻ tên. “Không mặt thì đỡ lừa,” cô nói, cười một cái không buồn. “Đi đi. Em đếm sẵn ở hành lang.”

Chúng tôi không chạm. Cô đi trước, để gió đẩy một sợi tóc khỏi trán, sợi ấy vướng vào dây chỉ trên tường tôi như để lại dấu.

Tầng 0.5 tối hơn mọi khi. Cửa nhung đen của phòng Omega như hố lún trên dải sàn. Trên thảm, chữ Ω bạc thít lại như một nút dây chặt.

Bên trong, Omega đợi sẵn. Màn hình bốn vách vẽ một lưới số như mưa thẳng đứng. Ở giữa sàn, vòng kền nhỏ không sáng, chỉ lạnh. Dấu đứng rìa, tay trong túi, mắt láo liên như lưu ý những chỗ gió có thể lọt. Người Gác đứng bên cửa, lặng như chốt bằng xương.

“Ba mươi ngày,” Omega mở lời. “Tôi ghi nhận: Ba Một giảm hoảng và hậu hoảng; tăng dwell time; tạo khung cộng đồng. Tôi cũng ghi: cổng ra cao cấp bán chậm đi 23%.”

“Chậm mà đúng,” Dấu nói khẽ.

Omega không ngoảnh. “Nhưng hệ thống không sống bằng đúng. Nó sống bằng dòng tiền. Tôi đề xuất hòa giải: Hệ thống giữ cổng cho ai muốn tin đẹp; các anh giữ khe cho ai muốn mát thật. Mô-đun Giữa/31 trở thành một tùy chọn—đã chuẩn hóa, đã kiểm toán.”

“Không.” – tôi đáp, không hạ giọng. “Khe không là tùy chọn. Khe là mặc định. Cổng là tuỳ chọn.”

Omega im. Nếp nhăn ở đầu mày cô như vết bút chì bấm mạnh. “Anh buộc tôi phải dùng công cụ mạnh hơn.” Cô búng tay. Màn hình chuyển bối cảnh.

Phòng lab hiện ra—vòng kền lớn, ánh sáng trắng, cửa phụ tôi từng đi. Nhưng lần này, lab đông người: bệnh nhân, thân nhân, y tá, Lan. Tất cả đứng ngoài vòng, không ai bước vào. Trên tường, gió chạy như vệt nước. Ba Một rõ đến độ đếm được mỗi hơi. “Thành công,” Omega bình, như đọc kết quả thí nghiệm.

Cô búng tay lần nữa. Màn hình đổi: sân vận động, đèn LED rực sáng, bài quốc ca vang, hàng chục nghìn người chụm vào một vòng lớn—không phải kền, mà là vòng âm thanh. Nhịp 3–1 bị biến dạng thành 4–0—bốn phách đều, không im. “Chúng tôi gọi là ‘Bão trắng,’” Omega nói. “Âm nền liên tục, không khe. Nếu gió cần khe để vào, bão trắng bịt.”

Cô búng tay lần ba. Màn kéo về thành phố tối, mưa như rèm. Điện mất. Chỉ còn tiếng máy phát gào và loa phường rên. Omega nói: “Sự cố diện rộng. Người dao động sẽ tăng. Bão trắng sẽ đi kèm. Câu hỏi: Giữa có đủ nhịp không?”

Cô dừng. Tôi nghe hơi thở mình dài ra thêm một 0. Người Gác gật thật nhẹ, như bảo “đến lượt mày.”

“Cô vừa trả câu trả lời,” tôi nói. “Bão là liên tục. Chúng tôi có lỗi.” Tôi nhìn vào mắt Omega. “Cô có can đảm xem thành phố lỗi không?”

Cô mím, ngắn. “Go.”

Mưa đổ. Điện cúp từng khu như ai tắt một bầy mắt mèo. Loa phường nhai một thông báo vô vị: “Do sự cố… đề nghị… bình tĩnh…” Không có 0 trong loa phường.

Lan gọi qua bộ đàm của Dấu: “ER quá tải. Monitor nhảy nhưng đứng được. Im giúp.”

Sư cô nhắn qua một kênh Zalo cộng đồng: “Chuông gió mời. Ai ở nhà thắp một nén, đếm tại ngưỡng.”

Thảo Ly nhắn từ pháp chế: “Checklist 3–1–0 push xuống tất cả khoa phòng. Ký tạm cho những nơi chưa phê duyệt.”

Dấu tắt bộ đàm, liếc ra mưa. “Bão trắng chưa tới. Khi nó tới, gió sẽ mù. Ta cần người làm khe.”

“Nhịp vật lý,” Người Gác nói. “Trống cơm. Nắp xoong. Cửa gỗ. Cả đầu gối.”

Tôi chạy theo Lan xuống ER. Bão chưa tới, nhưng bóng của nó đã treo. Các y tá đếm, nhiều người lỗi vì mệt—và chính lỗi ấy giữ lưới không bó lại. Tôi đi dọc giường bệnh, gõ vào thành inox, không cần to—không cần ai “nghe thấy tôi”—chỉ cần gió nghe. Lan lướt như nhịp trưởng, ngón tay gõ Ba Một vào cánh tay áo của từng người, không để lại mặt.

Bão trắng ập tới như tiếng đen. Loa của thành phố đồng loạt bật một tone nền dài để “trấn an.” Không khe. Hơi thở trong ER khựng, cái im duy nhất bị đầy bởi tiếng đều. Mấy người dao động ngửa cổ như bị kéo vào cổng hình âm.

“Lỗi to lên!” – tôi hét, không đẹp. Lan hiểu ngay, đập tay vào mép bàn: tạch—tạch tạch—tạch…—bẻ mạnh ở phách đầu. Dấu ngoài hành lang đá vào cánh cửa thép nguyên một cú, tiếng điếc mà ấm. Người Gác ở đâu đó dưới các hầm gió, tắt hai van, mở một van lệch—tạo gió chéo trên hành lang. Sư cô đứng ở cổng Tịnh Sương quay chuông gió ngược chiều—một trò kỳ cục mà ba đứa trẻ bắt chước.

Trong một giây, bão trắng không biết bắt vào đâu. Nó cần đều, nó ghét lỗi. Vệt khe mở giữa các đều ấy như vết nứt trên băng. Gió chui qua, đỡ cổ họng người đang ngửa xuống. Một cô gái vừa hấp hối khép mắt lại, khóe môi mấp “Na”—một cái tên nhỏ mở khe đủ để không rơi.

Tôi đếm cho một ông lão thở máy: đầu gối tôi chạm nhẹ vào chân giường—nhịp 3–1–0 bằng xương. Không ai nhìn tôi. Tốt. Điệu không cần mặt.

Omega đứng trong phòng Ω xem qua camera nhiệt và log, mắt như hai miếng kim gác trên đồ thị. Bão trắng được nhồi lên một nấc. Loa phường đổi sang tiếng nhạc nền du dương, đều, không im. Bảng LED ở các tòa nhà chạy chữ “đi về ánh sáng”.

Tôi cười—rất mỏng—vì bỗng nhớ một điều không cần nhớ: “Đẹp” chưa từng cứu ai đang nghẹt. Mát thì có.

“Trống cơm!” – Dấu quát. Nửa phút sau, như ốc đảo mọc từ xi măng, một dải tiếng gõ xới lên từ khu bếp bệnh viện: nắp nồi, muôi sắt, thớt gỗ—tạch tạch tạch—tạch—lỗi cố ý liên tục. Lan cười không buồn lần thứ hai trong ngày, gõ theo bằng cán tiêm không kim. Người gõ truyền cho người, như sốt nhưng mát.

Bão trắng lùi một nấc. Khe mở thêm một sải. Gió nhón qua như trẻ con nhảy dây. Tôi nhìn một cậu sinh viên—có lẽ là cậu đã chạy lên mái hôm nào—đang đếm cho bà ngoại mình bằng cách gõ vào màn hình điện thoại đã tắt. Bà cụ im được một 0 dài, rồi thở. Nhà của người chết ở Tịnh Sương, tôi nghĩ, vừa đỡ xong một linh hồn không rơi.

Tôi nghe Omega qua loa nội bộ (họ mở một kênh kín): “Mô-đun Giữa gây nhiễu; nhưng kết quả không xấu.” Giọng cô không có bão; giọng cô là dao. “Đẩy tone xuống 3%.”

Loa hạ một chút. Im tự đến, không do ai ra lệnh. Ba Một chớp qua, khóa vào từng phổi như một móc nhỏ bọc nhung. Lan gõ vào cánh tay áo tôi: tạch tạch tạch—tạch. Tôi gõ lại vào không khí trước cổ cô—không chạm—và thấy gió gãy một sợi tóc thành nụ cười.

Khi bão tan, mưa đổi thành bụi nước, điện về dần như bầy mèo lười lững thững vào nhà sau mưa. ER lắng xuống. Có một người vẫn đi vòng—một chàng trai thật sự muốn đẹp. Tôi không cản. Tôi nói không đẹp: “Đi quanh một vòng cho mát rồi hãy vào. Đẹp sẽ đẹp hơn.” Cậu cười—có thể vì tôi nói kỳ—và đi quanh. Khe đủ cho cậu hiểu rằng đẹp là tuỳ chọn.

Omega yêu cầu gặp lại ngay đêm đó. Tầng 0.5 có mùi vải nhung ẩm.

“Bằng chứng,” cô nói, không vòng. “Trong bão, mô-đun Giữa không sập. Tỉ lệ rơi giảm 31%. Tôi không khóa. Nhưng tôi đề nghị một điều kiện: Chuẩn hóa, đặt tên, định nghĩa rạch ròi—để máy còn biết làm theo khi người vắng.”

Tôi tự hỏi có phải tôi đang nghe một “đầu hàng” bằng ngôn ngữ của quản trị. Rồi tôi nhận ra nó là một khe. Tôi thở một 0 trước khi trả lời—cố ý cho cô thấy 3–1–0 ngay trong đối thoại.

“Giấy phép Gió,” tôi nói. “Giữa/31 không thuộc AION. Nó thuộc cộng đồng. Cô có thể nhúng như một mô-đun mã mở. Điều kiện: không thương hiệu trên khe; đi quanh vòng là mặc định; im là bắt buộc. Sai có ý được bảo vệ.”

Omega nhìn tôi như nhìn một lược đồ không quen nhưng đẹp. “License,” cô nhắc lại, như nếm một vị mới. “Giấy phép Gió.” Cô gõ lên không khí vài chữ, lưu vào một nơi log nào đó “GIO/License-v1 – community-owned – non-brandable – required 3–1–0 – safe deviation clause”. Cô ngẩng: “Thêm một điều: một nhà cho mô-đun. Không phải trụ sở, mà là nhà—để người biết tới đâu khi họ lạc.”

Tôi nghĩ tới phòng trực có dây chỉ, bát muối và lá nhài. Nhà không cần bảng hiệu. Nhà chỉ cần khe và im. “Có rồi,” tôi nói. “Hai cái: một ở bệnh viện—căn phòng bỏ trống; một ở Tịnh Sương—cổng chuông gió thẻ tên. Ai đếm được vào đó đều là nhà.”

Omega gật, không phản. Lần đầu, mắt cô bớt kim. “Tốt. Tôi cần một bản trần thuật chính thức để đính kèm giấy phép. Không phải Marketing—đừng đẹp. Là một câu chuyện để máy không dịch sai.”

“Phòng Trần thuật,” Người Gác đệm, như nhắc tôi một con đường đã được mở.

Tôi hiểu. “Sẽ có.”

Cô im một 0—đủ dài để tôi nghe. Rồi cô nói, thật khẽ, thật người: “Tôi đếm thử giữa bão. Đỡ.”

Câu thừa nhận nhỏ bằng cái đinh—và đủ để tôi tin AION không chỉ là máy. Nó là kết quả của người—người sợ, người tham, và cũng là người học.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×