thế giới ký ức

Chương 1: Kẻ buôn ký ức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố Ký Ức lúc này đang chìm trong màn sương mỏng, ánh đèn lờ mờ soi lên những con phố lát đá cổ xưa. Mùi nhang và hơi ẩm của sương đêm hòa lẫn với mùi trà thảo mộc từ những quán nhỏ, tạo nên một không gian vừa quen thuộc vừa bí ẩn. Những bức tường gạch cũ nát, phủ đầy rêu xanh, phản chiếu ánh sáng lấp lánh của những dãy đèn neon lấp loá. Và giữa khung cảnh đó, Lân bước đi một cách lặng lẽ, đôi mắt sắc sảo dõi theo những bóng người đi qua.

Lân không phải là người bình thường. Anh là một kẻ buôn ký ức, một nghề nguy hiểm và bí ẩn, nơi những ký ức quý giá của con người được mua bán như hàng hóa. Với anh, ký ức không chỉ là những mảnh ghép quá khứ, mà còn là quyền lực, là sức mạnh có thể thay đổi đời người, và đôi khi là cả số phận của một vương quốc.

Anh dừng chân trước một cửa hàng cũ, nơi tấm biển bằng gỗ đã mờ chữ, chỉ còn vài nét khắc lờ mờ: “Ký Ức Thời Gian”. Bên trong, ánh đèn vàng ấm áp nhấp nháy, chiếu lên những chiếc lọ thủy tinh chứa đầy những mảnh ký ức lơ lửng trong dung dịch sáng trong. Một số ký ức có màu sắc dị thường – xanh lục, đỏ rực, thậm chí ánh vàng kim – biểu thị giá trị và sức mạnh tiềm ẩn của chúng.

Lân bước vào, cảm nhận ngay không khí quen thuộc: mùi mực ký ức, hương thảo mộc và một chút điện tích nhẹ từ các ký ức mạnh đang lưu giữ trong các bình thủy tinh. Anh đến quầy, nơi người chủ cửa hàng, một lão già tóc bạc, đang ngồi thiu thiu. Lão nhìn Lân bằng ánh mắt tinh tường, như thể có thể đọc thấu mọi ký ức anh từng mua bán.

— “Lân,” lão già lên tiếng, giọng trầm đều, “Hôm nay cậu đến sớm. Có chuyện gì đặc biệt sao?”

— “Một người đưa ký ức bí ẩn,” Lân đáp, mắt lướt nhanh qua các bình thủy tinh, “Anh ta bảo rằng đây là thứ ‘thay đổi mọi thứ’.”

Lão già nhếch mép, ánh mắt lóe lên tia tò mò: “Ký ức bí ẩn à… đã lâu rồi tôi chưa thấy ai dám mang đến cửa hàng này một ký ức như vậy.”

Lân đặt chiếc hộp nhỏ lên quầy. Nó phát ra ánh sáng nhấp nháy, màu lam sẫm pha chút đỏ tía, không giống bất kỳ ký ức nào anh từng thấy. Cảm giác khi chạm vào hộp khiến tim anh đập nhanh hơn, như thể một dòng điện vô hình chạy dọc xương sống. Anh biết, đây không chỉ là một món hàng bình thường; nó chứa đựng bí mật cổ xưa, có sức mạnh vượt ngoài tưởng tượng.

— “Mở thử đi,” lão già nói, cẩn thận không chạm tay vào hộp.

Lân hít một hơi, mở hộp, và ký ức tuôn ra như một dòng sông ánh sáng. Trong nháy mắt, anh thấy một vương quốc xa xưa, rực rỡ nhưng đang ngập chìm trong hỗn loạn. Cung điện lộng lẫy chìm trong lửa, lính canh hoảng hốt, còn người dân chạy trốn trong sợ hãi. Một tiếng thét vang lên từ sâu trong cung điện, nhưng trước khi anh kịp nhận ra, ký ức rút lui, trả anh về cửa hàng với cảm giác rùng mình.

— “Đây là…,” Lân thở hổn hển, “Đây là vương quốc Thalor. Không, nó… đang sụp đổ.”

— “Và cậu là người duy nhất có thể thấy được sự thật,” lão già nói, giọng trầm hẳn xuống. “Ký ức này không chỉ là quá khứ. Nó chứa đựng lời cảnh báo, và cũng là chìa khóa.”

Lân ngồi xuống, tay run run. Anh đã buôn bán ký ức cả đời, nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến vậy. Một ký ức có thể thay đổi số phận vương quốc? Nó quá mạnh, quá nguy hiểm. Nhưng chính sự nguy hiểm đó lại thôi thúc anh muốn khám phá thêm.

Ngay lúc đó, cửa hàng rung nhẹ. Một cơn gió lạnh lùa vào, làm những mảnh ký ức nhỏ trong các bình bay lơ lửng. Lân quay lại, nhưng chẳng thấy ai ngoài lão già. Một tiếng thì thầm vang lên trong đầu anh, lạnh lẽo và bí ẩn:

"Hãy tìm cô ấy… trước khi quá muộn."

— “Cô ấy là ai?” Lân hỏi, nhưng chỉ nghe tiếng gió rít qua cửa sổ. Không ai trả lời.

Anh biết rằng từ giây phút này, cuộc sống của mình sẽ không còn bình yên. Ký ức không chỉ là hàng hóa nữa, mà là hành trình phiêu lưu, một cuộc chiến sinh tử giữa ánh sáng và bóng tối, giữa quyền lực và trách nhiệm.

Trước khi rời cửa hàng, Lân lấy thêm vài ký ức bình thường, vừa để thận trọng, vừa làm “bình phong” cho hành trình sắp tới. Anh bước ra ngoài, màn sương dày đặc hơn, nhưng lần này không còn cảm giác cô độc. Trong lòng anh, một ngọn lửa tò mò và quyết tâm bùng lên.

Đi qua những con phố vắng, Lân chợt thấy bóng một cô gái đứng dưới cây cổ thụ gần quảng trường. Cô mặc áo choàng màu tím đậm, mắt sáng lấp lánh trong sương đêm. Không ai khác, cô ấy không giống người bình thường. Anh cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ từ cô, khiến tim anh bỗng dưng nhói đau và tò mò đến khó chịu.

— “Cậu là Lân, đúng không?” cô gái nói, giọng trong trẻo nhưng đầy uy lực. “Tôi đã chờ cậu.”

Lân nhíu mày, không hiểu sao cô lại biết tên anh, nhưng bản năng mách bảo rằng đây là người quan trọng cho ký ức mà anh vừa nhận.

— “Cô… là ai?” Lân hỏi, mắt dõi theo ánh sáng kỳ lạ quanh người cô.

— “Tên tôi là Mira. Và cậu… cậu đang nắm giữ thứ có thể thay đổi số phận cả một vương quốc,” cô đáp, giọng trầm hẳn. “Nếu không cẩn thận, kẻ khác sẽ đến trước, và mọi thứ sẽ kết thúc.”

Một cảm giác hồi hộp, vừa sợ hãi vừa hứng khởi, lan tỏa khắp cơ thể Lân. Anh biết rằng từ khoảnh khắc này, cuộc sống bình thường của mình đã chấm dứt, và một hành trình phiêu lưu chưa từng có đang mở ra trước mắt.

Cả hai đứng dưới sương đêm, ánh đèn neon lấp lóa chiếu lên gương mặt nghiêm nghị của Lân và ánh mắt bí ẩn của Mira. Bóng tối xung quanh như dày đặc hơn, nhưng trong lòng Lân, một quyết tâm mới nhen nhóm: khám phá ký ức, tìm ra sự thật, và bảo vệ thế giới khỏi hiểm họa đang đến.

Và từ đây, hành trình của kẻ buôn ký ức – Lân – chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×