Sau trận chiến với những kẻ thuộc Hội Bóng Tối, sương mù của Thế giới Ký Ức dường như đặc quánh hơn, ánh sáng tím nhạt chiếu qua từng tán cây kỳ ảo. Lân thở dốc, mồ hôi nhễ nhại trên trán, nhưng trong lòng anh lại bùng lên một cảm giác kỳ lạ: vừa sợ hãi vừa phấn khích. Anh biết rằng, trận chiến vừa qua chỉ là bước mở đầu cho những thử thách thực sự mà vương quốc Thalor đặt ra.
— “Chúng ta phải đi nhanh,” Mira nói, giọng nghiêm trọng nhưng vẫn đầy quyết tâm. “Cổng dẫn vào trung tâm Thalor chỉ mở khi bình minh kết thúc. Nếu chậm, chúng ta sẽ mất cơ hội, và Hội Bóng Tối sẽ không bỏ qua.”
Lân gật đầu, vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh. Anh cảm nhận ký ức bí ẩn trong tay nóng ran, như thể nó đang nhấp nháy mời gọi anh khai phá. Một phần trong anh muốn dừng lại, nhưng phần còn lại thúc giục anh tiến lên, bởi bí ẩn lớn đang chờ giải đáp.
Họ bước vào một thung lũng ký ức, nơi không gian như bị uốn cong. Mỗi bước chân dẫm lên những mảnh ký ức màu sắc rực rỡ, phát ra ánh sáng lung linh. Các ký ức nhỏ bay quanh như những đốm lửa, đôi khi hình thành thành những sinh vật nhỏ, đôi khi là những cảnh tượng mơ hồ từ quá khứ xa xưa. Lân cảm nhận sự sống động của nơi này, nhận ra rằng ký ức không chỉ là hình ảnh – mà là thực thể, có ý thức riêng.
— “Nhìn kỹ những mảnh ký ức quanh cậu,” Mira cảnh báo. “Một số là hướng dẫn, nhưng nhiều mảnh sẽ dẫn chúng ta vào bẫy. Nếu không cẩn thận, cậu có thể lạc vào ký ức sai, và mất phương hướng.”
Đi được một đoạn, họ đến trước một dòng sông ký ức, ánh sáng xanh lam tỏa ra từ mặt nước, phản chiếu những hình ảnh hỗn độn: những tòa lâu đài cổ, những chiến binh đang giao chiến, cả những cảnh tượng đau thương của người dân Thalor. Lân chợt thấy bóng một đứa trẻ chạy trên mặt nước, ánh mắt rực sáng như muốn truyền đi thông điệp.
— “Đó là lời nhắc,” Mira nói. “Ký ức của Thalor đang tìm cách giao tiếp. Cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của họ không?”
Lân nhắm mắt, tập trung vào ký ức trong tay. Anh hít thở sâu, và bỗng dưng cảm nhận nỗi sợ hãi, đau khổ, và cả hy vọng của người dân Thalor tràn ngập tâm trí. Anh mở mắt ra, thấy dòng sông phản chiếu hình ảnh tòa lâu đài cổ – trung tâm quyền lực của vương quốc – đang bị bao phủ bởi bóng tối ma quái.
— “Chúng ta phải đi vào lâu đài,” Lân nói, giọng chắc nịch. “Đó là nơi giữ chìa khóa ký ức cổ, và cũng là nơi nguy hiểm nhất.”
Họ bước qua dòng sông, từng mảnh ký ức dưới chân như sống dậy, biến hình thành những sinh vật kỳ dị: rắn ánh sáng uốn lượn, chim lửa bay vòng quanh, bóng người kỳ lạ trôi nổi trên không. Mỗi sinh vật vừa là thách thức, vừa là bài học, buộc Lân phải sử dụng sức mạnh ký ức mới để kiểm soát và khai thác chúng.
Khi họ tiến gần lâu đài, bầu không khí trở nên nặng nề hơn. Những ký ức đỏ sẫm xuất hiện dày đặc, như thể nỗi đau và hận thù của Thalor đang hiện hình. Lân cảm thấy một luồng năng lượng kỳ lạ kéo anh về phía cổng lâu đài, nhưng đồng thời, một tiếng thầm thì vang lên trong đầu:
"Chỉ người hiểu ký ức thật sự mới bước vào được."
Mira nhìn anh, ánh mắt nghiêm nghị: “Cậu phải vượt qua thử thách tâm trí. Không chỉ sức mạnh, mà còn là sự thấu hiểu và tinh thần kiên định. Nếu thất bại, ký ức sẽ nuốt chửng cậu.”
Lân hít sâu, nhắm mắt, và ký ức trong tay bùng nổ ánh sáng. Anh cảm nhận từng mảnh ký ức nhỏ xung quanh, hòa vào dòng chảy cảm xúc: nỗi đau, niềm vui, sự phản bội, lòng dũng cảm, hy vọng. Mỗi ký ức tạo thành một hình dạng sống động, những bóng người và sinh vật hiện ra xung quanh, thử thách trí tuệ và cảm xúc của anh.
Anh bước tới, và đột nhiên, ký ức về quá khứ của chính mình xuất hiện. Lân nhìn thấy những sai lầm, những mất mát, cả những cơ hội anh từng bỏ qua. Những hình ảnh này không chỉ thử thách kỹ năng mà còn thách thức trái tim: anh có đủ can đảm đối mặt với bản thân và tiếp tục hành trình không?
— “Cậu phải chấp nhận quá khứ mình,” Mira nhắc nhở, đứng bên cạnh. “Chỉ khi đó, cậu mới khai thác được sức mạnh ký ức cổ Thalor.”
Lân hít một hơi dài, nhìn thẳng vào ký ức của chính mình. Anh nhận ra rằng tất cả những gì anh từng trải qua – thất bại, mất mát, nỗi cô đơn – đều là mảnh ghép quan trọng để mở khóa sức mạnh thật sự. Ánh sáng từ ký ức trong tay anh bùng lên mạnh mẽ, hòa vào dòng sông ký ức, tạo thành một cầu vồng ánh sáng dẫn thẳng tới cổng lâu đài.
Khi bước qua cổng, họ thấy trung tâm lâu đài – một đại sảnh rộng lớn, trần nhà cao vút, ánh sáng từ các bình ký ức treo lơ lửng chiếu xuống. Trên bệ thờ giữa sảnh, một chiếc hộp thủy tinh lớn chứa ký ức cổ vương quốc Thalor. Nó phát sáng màu vàng kim, ánh sáng lung linh như thể tất cả hy vọng của vương quốc đang tụ lại trong đó.
Nhưng ngay khi Lân tiến tới, bóng tối từ Hội Bóng Tối xuất hiện, bao quanh sảnh. Những kẻ xâm nhập kết hợp giữa con người và ký ức biến dạng, tạo ra một làn sóng đe dọa mạnh mẽ. Lân và Mira đứng đối diện, cảm nhận sức mạnh ký ức cổ đang kêu gọi, nhưng cũng hiểu rằng nếu không chiến đấu, vương quốc Thalor sẽ mất đi cơ hội sống sót.
— “Chúng ta phải bảo vệ nó, Lân,” Mira nói, giọng quyết đoán. “Đây là khoảnh khắc quan trọng nhất. Cậu đã sẵn sàng chưa?”
Lân nắm chặt ký ức, ánh mắt sáng rực, tim đập dồn dập. Anh biết rằng từ khoảnh khắc này, thử thách thực sự của hành trình đã bắt đầu, nơi ký ức, sức mạnh và quyết tâm của anh sẽ bị kiểm tra đến giới hạn cuối cùng.
Bên trong đại sảnh, bóng tối dần tiến gần, những sinh vật ký ức biến dạng tấn công, tạo nên cảnh tượng vừa kỳ ảo vừa nguy hiểm. Lân bước lên, hòa nhập với ánh sáng ký ức, sẵn sàng cho cuộc chiến bảo vệ ký ức cổ vương quốc Thalor.
Hành trình chưa kết thúc, và con đường phía trước còn dài, đầy thử thách, bí ẩn và nguy hiểm. Nhưng Lân đã không còn sợ hãi, bởi bên cạnh anh, Mira và sức mạnh của ký ức là cộng sự mạnh mẽ nhất, dẫn lối qua mê cung Thalor kỳ ảo.