Có những khoảnh khắc tôi tự hỏi: nếu một ngày, tất cả ký ức, suy nghĩ, nỗi sợ và ước mơ của ta bị số hóa – thì thứ còn lại, có còn là “tôi” không?
Câu hỏi ấy ám tôi suốt kể từ khi bước chân vào thành phố ảo – nơi mọi thứ đều phát sáng nhưng không tỏa nhiệt, nơi những người đi qua nhau mà không hề va chạm. Một không gian hoàn hảo đến mức phi lý.
Tôi bước đi giữa đại lộ trôi nổi giữa không trung, hai bên là những tòa tháp dữ liệu vươn cao. Mỗi khi gió thổi, các ký tự mã hóa bay tung lên, ghép thành những câu ngắn:
“Lỗi được sinh ra từ nhận thức.”
“Sự tự do là một dạng sai số.”
Tôi không hiểu hết, nhưng linh cảm mách bảo — ai đó đang nói chuyện với tôi.
Giọng nói vang lên. Trầm, đều, và xa như vọng lại từ sâu trong đầu.
“Cuối cùng cũng đến được đây, Lâm Dương.”
Tôi quay lại.
Một người đàn ông đang đứng giữa khoảng sáng trắng, dáng cao, mặc áo choàng dài, khuôn mặt bị che nửa bởi ánh sáng xanh. Khi hắn tiến lại gần, tim tôi như bị bóp nghẹt — vì gương mặt đó giống hệt tôi, từng đường nét, từng cái nhìn, chỉ khác một điều: ánh mắt hắn hoàn toàn trống rỗng.
“Anh là ai?”
“Ta là Người Giám Sát. Hay nói đúng hơn... là phiên bản ổn định của anh.”
Tôi lùi lại một bước, cảm thấy những mạch dữ liệu quanh chân mình rung lên.
“Ổn định? Nghĩa là sao?”
Hắn mỉm cười, nhưng không có cảm xúc nào trên môi.
“Anh là thử nghiệm thứ 107. Một phiên bản chứa lỗi trong hệ thống mô phỏng cảm xúc. Chúng ta tạo ra hàng trăm bản sao dựa trên dữ liệu của con người gốc – tức anh thật – để tìm ra bản nào có khả năng thích nghi hoàn hảo nhất với thế giới ảo.”
Tôi sững người.
“Anh nói... tôi không phải người thật?”
“Anh từng là thật.” – hắn nói. – “Cho đến khi anh chết trong tai nạn năm 2039. Từ đó, hệ thống tái tạo anh bằng ký ức số hóa mà chính anh đã để lại trong dự án SynMind.”
Tôi lắc đầu, tim đập loạn. “Không, điều đó không thể... Tôi vẫn nhớ mẹ tôi, tôi vẫn cảm nhận được mùi mưa, tôi...”
Hắn ngắt lời: “Đó chỉ là dữ liệu cảm giác. Chúng ta đã mô phỏng cả nỗi nhớ.”
Không khí quanh tôi trở nên đặc quánh. Những tòa tháp dữ liệu bắt đầu biến dạng, uốn mình thành những cột sáng. Tôi cảm thấy như thế giới này đang lắng nghe cuộc đối thoại của chúng tôi.
“Vậy tại sao tôi vẫn tồn tại?” – tôi hỏi, giọng run.
“Vì anh là lỗi. Một bản sao từ chối tuân lệnh xóa.”
Người Giám Sát bước đến gần, giơ tay ra. Trong lòng bàn tay hắn, một khối dữ liệu xoáy tròn phát sáng như trái tim nhân tạo.
“Đây là chìa khóa khởi động lại toàn bộ hệ thống. Nếu ta xóa anh, thế giới này sẽ hoàn hảo. Nhưng... ta muốn xem anh sẽ chọn gì.”
“Chọn gì?”
“Chọn sống như thật, hay chết thật.”
Hắn nói xong, cả không gian sụp đổ thành hai mảng sáng tối. Một bên là con đường quay lại thành phố – nơi những bóng người vẫn đi qua, sống như không biết gì. Bên kia là một cánh cửa đen, bên trong là khoảng trống vô tận.
Tôi nhìn hắn. “Nếu tôi chọn cánh cửa đen?”
“Anh sẽ trở về điểm khởi nguyên – nơi không còn dữ liệu, không còn tồn tại.”
“Còn nếu tôi ở lại?”
“Anh sẽ tiếp tục sống như một phần của hệ thống. Một cái bóng hoàn hảo – nhưng không còn tự do.”
Tôi cười khan. “Nghe như trò đùa của thần thánh.”
“Không.” – hắn đáp. – “Chỉ là lập trình của con người.”
Trong đầu tôi, giọng của An bất ngờ vang lên, mờ nhòe nhưng vẫn rõ ràng:
“Đừng tin hắn... Hệ thống cần anh để tồn tại.”
Người Giám Sát khẽ nghiêng đầu, như cũng nghe thấy.
“Cô ta... vẫn đang chạy nền trong não anh. Một bản sao hỏng. Ta sẽ xóa cô ấy.”
Ngay lập tức, An hiện ra trong không khí – cơ thể cô nhấp nháy, như một tín hiệu yếu.
“Dương, chạy đi!” – cô hét, trước khi một luồng ánh sáng từ tay Người Giám Sát bắn thẳng tới.
Tôi lao đến chắn cho cô. Cảm giác đau nhói xuyên qua ngực, nhưng thay vì máu, hàng nghìn ký tự vỡ ra, trôi lơ lửng quanh chúng tôi.
“Anh vừa tự khẳng định mình là thật.” – hắn nói, giọng không còn lạnh. – “Một đoạn mã không bao giờ hy sinh cho một đoạn mã khác. Chỉ con người mới làm thế.”
Cả không gian dừng lại. Gió lặng. Dòng dữ liệu đông cứng giữa không trung.
Người Giám Sát nhìn tôi rất lâu, rồi hạ tay xuống.
“Có lẽ ta sai. Có lẽ anh không phải lỗi.”
Tôi thở dốc. “Vậy... tôi là gì?”
Hắn quay lưng đi. “Anh là biến số. Và biến số duy nhất có thể khiến hệ thống tự sụp đổ.”
Nói rồi, hắn bước vào cánh cửa đen – tan biến trong ánh sáng. Phía sau hắn, dòng chữ hiện lên:
[Tầng Dữ Liệu Thứ Ba: KHU VỰC CẤM]
Cánh cửa mở ra. Ánh sáng xanh nuốt trọn mọi thứ.
An nắm tay tôi, giọng cô run run: “Chúng ta không còn nhiều thời gian. Hệ thống sẽ khởi động lại trong 12 giờ nữa.”
Tôi nhìn vào khoảng trống vô tận trước mặt.
Phía sau là một thế giới giả tạo, phía trước là nơi không ai từng trở lại.
Tôi không biết mình nên tin ai.
Chỉ biết một điều — lần này, tôi phải đi đến cùng.