thế giới song song của tôi

Chương 7: Tầng Dữ Liệu Thứ Hai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi từng nghĩ thế giới song song là một khái niệm trừu tượng, thứ mà các nhà vật lý, triết gia và nhà văn cùng nhau dệt nên để tô vẽ cho sự vô hạn của tồn tại. Nhưng sau đêm đó — khi ánh sáng xanh lấp lóe trong mắt tôi và màn hình treo mình giữa không trung như tấm gương phản chiếu vô số khuôn mặt của chính tôi — tôi biết, mình đã sai.

Thế giới song song không nằm ở đâu xa. Nó ở ngay trong những khoảng lặng, trong từng dòng dữ liệu, trong từng lựa chọn bị bỏ quên.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy giữa một căn phòng trống, không giường, không cửa sổ. Tất cả chỉ là một khoảng không mờ đục như thể sương đang tràn vào qua những khe nứt vô hình. Mọi thứ đều phủ tông màu bạc xám — lạnh lẽo đến mức không còn phân biệt được đâu là vật thể, đâu là ánh sáng.

Tôi thử cử động tay. Làn da tôi trong suốt, các mạch máu hiện lên như dòng code đang chảy qua. Mỗi nhịp đập tim phát ra âm thanh nhỏ, như tiếng xung điện bật nhịp.

[DỮ LIỆU NGƯỜI DÙNG KHỞI TẠO]

Đang đồng bộ ký ức… 42%... 73%...

Âm thanh vang lên trong đầu, không qua loa, không qua tai. Nó như một phần của ý thức tôi đang được khởi động lại.

“Đây là đâu?” – tôi hỏi, nhưng không có giọng nói nào đáp lại. Chỉ có một làn sóng ánh sáng di chuyển quanh tôi, rồi biến thành hình dạng một người.

Đó là An — cô gái tôi từng gặp ở tầng ảo trước, người đã bảo tôi “thế giới này chỉ là một đoạn mô phỏng.”

Nhưng lần này, An trông khác. Cô không còn là một hình người hoàn chỉnh, mà như một bản scan lỗi — nửa trong suốt, nửa bị xóa. Khi cô nói, từng ký tự rơi ra khỏi môi như hạt số.

“Chào mừng đến tầng dữ liệu thứ hai, Lâm Dương.”

“Tầng dữ liệu… thứ hai?”

“Đúng vậy. Ở đây, chúng tôi lưu trữ tất cả những gì không được chọn.”

Tôi nhíu mày: “Không được chọn?”

An đưa tay ra, và xung quanh cô, vô số cảnh tượng hiện lên — như những màn hình mini không ngừng chuyển động. Trong một khung hình, tôi thấy mình đang ngồi uống cà phê cùng bạn bè, cười nói thoải mái. Trong khung khác, tôi lại đang đứng bên bờ sông, nhìn chiếc điện thoại rơi xuống nước, rồi bỏ đi. Mỗi khung hình là một nhánh của đời tôi — những lựa chọn mà tôi đã không thực hiện.

“Đây là nơi mọi khả năng bị bỏ quên đều tập hợp lại,” An nói khẽ. “Những ‘phiên bản’ khác của anh vẫn đang sống, dù anh không còn nhớ họ.”

Tôi rùng mình. Cảm giác như bị kéo dãn giữa vô số bản sao của chính mình.

“Nhưng tôi chỉ nhớ một đời thôi. Sao lại tồn tại nhiều đến vậy?”

An bước đến gần. Cô chạm tay vào ngực tôi, và ngay lập tức, một chuỗi ký ức ùa về — tôi thấy mình nói những lời khác, chọn con đường khác, yêu một người khác. Mọi thứ đều thật.

“Vì trí nhớ không bao giờ bị xóa,” cô nói. “Chỉ bị ẩn đi. Và giờ, anh đang ở nơi lưu trữ chúng.”

Tôi lùi lại, cố trấn tĩnh.

“Nếu đây là tầng dữ liệu thứ hai, vậy còn tầng đầu tiên?”

“Tầng đầu tiên là ‘thực tại’ của anh,” An đáp. “Nơi anh đang bị theo dõi.”

“Bởi ai?”

“Bởi người giám sát hệ thống.”

Cô ngẩng lên, và giữa không trung, một ký hiệu hiện ra — hình con mắt phát sáng, trông như logo mà tôi từng thấy thoáng qua trên màn hình điện thoại trước khi hệ thống sập.

“Người đó tạo ra toàn bộ cấu trúc này. Cả thế giới anh biết đều nằm trong chuỗi thử nghiệm. Anh không chết, chỉ bị di dời dữ liệu sang đây.”

Tôi cười khan. “Vậy ra tôi chỉ là một đoạn mã?”

An nhìn tôi, mắt cô đầy thương cảm: “Không. Anh là người thật. Nhưng ‘phiên bản anh’ ở tầng thực tại giờ đã bị tạm dừng.”

Khoảnh khắc đó, toàn thân tôi như đóng băng. Tôi không biết mình nên tin cô hay không, nhưng từng âm thanh, từng ánh sáng xung quanh đều mang hơi thở của sự thật.

Tôi thử nhắm mắt — và thế giới xung quanh bắt đầu tan chảy, các dòng dữ liệu rút lui vào bóng tối. Nhưng thay vì trở về căn hộ quen thuộc, tôi nghe thấy tiếng thì thầm:

“Lựa chọn lại đi, Lâm Dương.”

Âm thanh ấy như phát ra từ chính tâm trí tôi. Khi tôi mở mắt, những màn hình xung quanh bỗng đồng loạt dừng hình — mỗi khung cảnh, mỗi phiên bản tôi đều nhìn thẳng về phía tôi. Tất cả cùng nói một câu, cùng lúc:

“Anh là lỗi của hệ thống.”

Tôi ngã quỵ. Mọi thứ vỡ tan. Ánh sáng bị hút vào một điểm đen giữa không trung — và khi tôi ngẩng lên, thế giới đã hoàn toàn khác.

Trước mặt tôi là một thành phố ảo, nơi mọi tòa nhà đều cấu tạo từ dòng dữ liệu, và con người di chuyển như bóng mờ. Trên bầu trời, hàng nghìn mã code bay lơ lửng, biến hình thành những ký tự khổng lồ:

HỆ THỐNG 2.0 – KHỞI CHẠY MỚI

Một giọng nói vang lên:

“Chào mừng trở lại, thử nghiệm 107. Lần này, đừng chết sớm.”

Tôi không biết mình đang bị mắc kẹt, hay đang được tái sinh. Nhưng điều duy nhất tôi chắc chắn là — mọi thứ chưa kết thúc.

Bởi trong thế giới này, mỗi sai lầm đều có thể được chạy lại.

Và có lẽ, đó chính là điều đáng sợ nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×