Thế nào một loại yêu không đau

Chương 21: Chương 39 - 40:


trước sau



Chương 39. Thực tập làm mẹ

Edit: Hanayang

Đối với một người nam nhân như Hạ Dịch Dương, gia cảnh khó khăn, điểm xuất phát không cao, có thể có được thành tựu ngày hôm nay, phải trả giá vất vả hơn so với người bình thường không biết nhiều bao nhiêu lần, cốt cách của họ là rất thanh cao. Đột nhiên cùng một người thân có thân thế, địa vị cao dính líu quan hệ, trong lòng họ có thể sẽ cảm thấy rất nhiều điều không phù hợp, không phải thụ sủng nhược kinh, mà là sẽ cảm thấy có chút thua thiệt.

"Cái đầu nhỏ bé này của em thật sự là nghĩ quá phức tạp mà. Chủ nhiệm Ngô là dượng của Tần Phái, anh ta không phải cũng làm đạo diễn lớn của anh ta sao, con người ta là phải lên tiếng bằng thực lực của mình, ai đi quản em là cái gì của ai. Về phần anh phải cần chủ nhiệm Ngô đặc biệt chiếu cố sao? Diệp Phong, em lo lắng con người dễ bị vật chất đè lấp sự đơn thuần lương thiện, cho nên em cố ý đem tài phú của mình che dấu, nhưng em có thể dấu cả đời sao? Em sai rồi, con người là theo hoàn cảnh thay đổi mà thay đổi, những tham quan này, khi bọn họ còn trẻ, lúc đó chẳng phải là thanh niên dốc lòng, nỗ lực làm cho đất nước giàu mạnh, làm biến chất con người là vì địa vị của bọn họ đã thay đổi, lòng người là tham lam, nếu nghĩ đồi bại, là ngăn cản không được. Nhưng đây chỉ là số ít vài người thôi, có phải hay không? Em ở trên thế giới này không phải một thân một mình, yêu em, anh khẳng định có thể tự nhiên tiếp nhận tất cả những điều có liên quan cùng em. Doanh Nguyệt nếu không phải em gái anh, em sẽ đối tốt với cô ấy như vậy sao?"

Cô nở nụ cười ngắn ngủi một chút, khóe miệng cúi xuống dưới.

"Em hiểu rõ anh, chỉ là em muốn tìm một cái cớ, kỳ thật là em sợ thừa nhận chúng ta quen nhau, sẽ bị ba mẹ em bức hôn, mà em còn chưa có chuẩn bị?"

"Dịch Dương..." Cô cười khổ, thật là cái gì cũng không giấu giếm anh được.

"Không sao cả, anh có thể chờ em từ từ chuẩn bị." Anh sủng nịch vỗ vỗ phía sau lưng của cô.

"Ba mẹ em rất khủng bố." Cô ở trong bóng tối vụng trộm lè lưỡi. Nói ra lời này, thực sự đã bẻ cong Tô bí thư cùng Diệp cục trưởng, nhưng mà... nếu sau khi Hạ Dịch Dương biết được, không biết trong lòng anh sẽ nghĩ như thế nào?

"Xã hội đen sao?" Anh bật cười.

"Không khác là mấy." Bất quá, không phải đen, mà là hồng."Như vậy, anh vẫn còn thích em sao? Em nói thật."

"Nếu vậy, chuyện tình yêu của chúng ta đây sẽ trở thành một đoạn giai thoại cảm động lòng người, anh ở trên đường tiến công về phía trước, cũng không sợ hãi, anh cưới được một thiên kim của hắc bang làm vợ!"

"Anh đây là đang viết kịch bản phim Hàn quốc."

"Ha, bị em nhìn thấu rồi. Bộ phim điện ảnh đó, vào ngày nghỉ anh đã xem ở kênh điện ảnh, rất có ý nghĩa. Diệp Phong, mặc kệ ba mẹ em là làm cái gì, họ, về sau đều là hai vị thân nhân mà anh vô cùng tôn trọng cũng như vô cùng quan trọng. Đối với người thân, em sẽ soi mói sao?"

Trong phòng đột nhiên lặng im xuống, chỉ có chút tiếng hít thở phập phồng rất nhỏ của họ.

Hồi lâu, nghe được cô khẽ thở dài một tiếng, "Dịch Dương, Thanh Đài sắp đến là mùa du lịch thịnh vượng, tìm một ngày nghỉ, chúng ta đi Thanh Đài ở vài ngày."

"Được!" Anh không nói với cô chuyện sắp đi Thanh Đài công tác, hy vọng lúc đó có thể cho cô một niềm vui bất ngờ.

Nói chuyện dài dòng chấm dứt, hai người cuối cùng ôm nhau chợp mắt.

*

Sáng sớm, loáng thoáng tiếng đập cửa làm hai người bừng tỉnh. Diệp Phong mở mắt ra, nhìn thấy bản thân đang trong vòng ôm của hai cánh tay thon dài.

"Là Ngả Lỵ sao?" Một chân cô run lên, giật giật, mặt xoắn lại đến độ thay đổi hình dạng.

"Sẽ không, cô ấy có thói quen ấn chuông cửa. Người gõ cửa này dường như còn không với tới chuông cửa." Đôi mày anh tuấn khẽ nhíu lại, vẻ mặt của anh trở nên mất tự nhiên.

Ánh mắt Diệp Phong đột nhiên mở thật to , "Sẽ không phải là... Tuấn Tuấn chứ?"

Hạ Dịch Dương cười cười, "Em mặc quần áo trước đi, để anh đi xem."

"Cậu... Mợ..." Vừa dứt lời, liền truyền đến giọng sữa của Tuấn Tuấn gắng sức kêu to.

"Trời... lại mất mặt ..." Diệp Phong ôm lấy áo ngủ vọt vào phòng tắm, anh vừa cài nút áo xong, đột nhiên nghe được cô lại phát ra một tiếng kêu hoảng hốt, "Dịch Dương, làm sao bây giờ?"

Anh đi qua đó, cô đứng trước gương, chỉ vào một dấu hôn ngân trên cổ. Hai người họ đều là người nhã nhặn, tối hôm qua chính là có chút không khống chế được, khi kích tình bùng nổ, ai sẽ chú ý những chuyện đó.

"Có khăn lụa mỏng không?"

"Có, nhưng mà vào thời tiết này... Cái này không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?"

"Sẽ không, người ta sẽ cảm thấy em rất cá tính."

Cô quyết miệng, xem ra chỉ đành như vậy.

Hai người nhanh chóng rửa mặt chải đầu xong, khi ra mở cửa, liền nhìn thấy Tuấn Tuấn mếu máo đến độ mau khóc, "Cậu hư... Mợ hư... không để ý tới Tuấn Tuấn."

"Không phải, là cậu cùng mợ đang làm chuyện quan trọng..." Diệp Phong phút chốc chợt im lặng, hiện giờ dường như có vẻ thích hợp trầm mặc, nói cái gì đều làm người ta liên tưởng.

"Tuấn Tuấn, mau kêu cậu mợ vào nhà ăn cơm." Bên nhà kia, Hạ Doanh Nguyệt kêu lên.

"Không có việc gì, mặt hai người hợp lại rất lớn, không mất đi đâu được." Anh xem mặt cô đã nhăn nhíu lại, nhẹ giọng trấn an.

Hạ Doanh Nguyệt vừa thức dậy liền phát hiện Hạ Dịch Dương không ở trong thư phòng, liền đoán ra anh ở chỗ nào. Cô làm xong điểm tâm, đem quần áo giặt sạch, còn đút Tuấn Tuấn ăn xong điểm tâm, nhìn thời gian sắp đến mười giờ, lúc này mới cho Tuấn Tuấn đi gọi người.

Diệp Phong thức thời đi đến phòng bếp giúp đỡ dọn bát, "Chị dâu, không phải là em cổ hủ, cũng không phải làm muốn phá đám, mà do anh có hẹn hôm nay đưa em đến học viện âm nhạc, em muốn ghi một đĩa CD dân ca Tứ Xuyên, anh nhờ một giáo sư giúp em nhìn xem nhạc phổ, em sợ người ta chờ lâu sốt ruột." Hạ Doanh Nguyệt thấy Diệp Phong xấu hổ đến mắt cũng không dám ngước lên, bản thân cũng thấy băn khoăn.

"Thật sao, tất cả đều là các ca khúc nguyên sinh?"

"Dạ, có hơn phân nửa, mẹ em cũng sẽ xướng. Em đến Bắc Kinh cũng không phải là chỉ dạo chơi đơn thuần như vậy nha."

"Vậy thật tốt quá. Em là chủ xướng sao?"

Doanh Nguyệt lắc đầu, "Những bài này đều rất cao, cổ họng của em không được, chỗ chúng em có một cô xướng rất khá, cô ấy cũng từng tham gia Cuộc thi tiếng hát Thanh niên ca, bên này thu xếp ổn thỏa, đến lúc đó mời cô ấy đến ghi âm."

"Ừ, vậy chúng ta nhanh đi ăn cơm, thật sự không thể làm cho giáo sư người ta phải chờ đợi. Chuyện tốt như vậy, Dịch Dương cũng không nói cho chị biết." Diệp Phong thật tình cảm thấy vui lây với Doanh Nguyệt.

"Anh ấy còn có tâm tình này sao?" Doanh nguyệt hướng Diệp Phong trêu đùa nháy mắt.

Diệp Phong ở lại trong bếp thêm 2 phút mới dám đi vào phòng ăn. Mặt của cô đỏ bừng lên như là máu khống chế không được đều dồn lên mặt.

Hạ Dịch Dương cùng Doanh Nguyệt đi học viện âm nhạc bàn chuyện, không tiện mang theo đứa nhỏ, Tuấn Tuấn đương nhiên ở nhà với Diệp Phong, Tuấn Tuấn dường như đối với sự sắp xếp này rất vừa lòng, ngoan ngoãn vẫy tay chào cậu và mẹ, khi Diệp Phong rửa sạch bát đũa xong, thằng bé đang im lặng ở trong phòng khách chơi mấy món đồ chơi một mình.

"Tuấn Tuấn, sang nhà mợ được không?" Diệp Phong lau khô tay, từ bếp đi ra, nghĩ tối hôm qua sách gì cũng không xem được, "Mợ cho con xem 《Cừu Vui vẻ và Sói Xám 》."

Cô không có kinh nghiệm trông trẻ nhỏ, ngày hôm qua cùng với Doanh Nguyệt, Tuấn Tuấn đi dạo phố một chuyến, cảm thấy Tuấn Tuấn rất ngoan, cho nên hôm nay mới dũng cảm nhận nhiệm vụ này.

Tuấn Tuấn gật gật đầu, để cô bế trở lại nhà. Cừu Lười đáng yêu vừa lộ cặp sừng trên đầu ra, điện thoại của cô vang lên, bắt điện thoại, là số ở Thanh Đài.

Cô cầm di động chạy vào phòng ngủ nghe, "Tô bí thư, hôm nay người có chỉ thị gì?" Cô thực ghi hận ngày đó ở nhà chú Ngô Phong, mẹ cùng dì Tần hợp tác muốn đem cô và Tần Phái kết đôi.

"Như thế nào, không muốn cùng tôi nói chuyện? Diệp Phong, bây giờ không phải từ thứ Sáu đến Chủ nhật đều có thể nghỉ ngơi sao, Thanh Đài chẳng lẽ xa tận chân trời mù mịt, trở về rất khó?" Tô Hiểu Sầm cũng không có một chút lòng áy náy, thật sự rất cao giọng.

"Không khó, nhưng vé máy bay rất đắc, con tiếc."

"Tôi trả cho cô được chưa."

" Tiền của người về sau cũng là của con, lòng con đau."

"Tôi không thể phơi tiền quyên tặng sao?"

"Phơi tiền quyên tặng thì có ý tứ gì, bất quá nếu người "phơi" cái khác, nhân dân Thanh Đài có thề càng cảm thấy hứng thú."

"Diệp Phong, con muốn chết hả?"

"Hắc hắc, mẹ thân yêu, đây chỉ là vui đùa giữa mẹ và con gái thôi, đâu có hại gì. Nhớ con sao? Người khi nào thì đến Bắc Kinh?"

Tô Hiểu Sầm cũng cười, "Vốn chuẩn bị tháng này đi, hiện giờ xem ra không được, việc bận ngay cả thời gian ngủ còn không có, cho nên cũng là con trở về đi, chỉ ở một buổi tối thôi cũng không sao. Mẹ và ba ba nhớ con lắm, dì Tần nói con rất gầy."

"Rất khỏe mà," cô cúi đầu đánh giá chính mình, ngày hôm qua người nào đó ôm thắt lưng của cô, còn quyến luyến hết xoa bóp lại ấn ấn, một đêm cũng chưa buông ra được, "Được, con ủng hộ công việc của người, hy sinh thời gian của chính mình vậy."

Tô Hiểu Sầm vui vẻ, "Ngày nào trở về?"

"Bây giờ còn chưa xác định, dù sao con sẽ gọi điện thoại trước cho mẹ."

"Tốt, mẹ sẽ nói bà làm đồ ăn ngon cho con."

"Tại sao không phải mẹ làm chứ?"

"Chẳng lẽ con sẽ?"

"Hắc, cũng vậy!"

Thu xếp xong đi ra, Diệp Phong trợn tròn mắt. Cô thật vất vả thu dọn gọn gàng ngăn nắp phòng khách, hiện tại nghiễm nhiên trông như một mảnh chiến trường bừa bãi, sách trên ngăn tủ toàn nằm trên đất, đồ ăn vặt từ bàn ăn đến ban công, dọc theo đường đi giống như rãi hoa, đóa hoa loa kèn kia bị ngắt ra từng cánh một, chiếc bình thủy tinh ngã ở trên bàn, may mắn có mấy quả trái cây xanh xanh chặn lại, nhưng mà nước thì đổ đầy bàn đầy đất.

"Cừu Lười đi rồi, không có ai chơi với con." Tuấn Tuấn vô tội chỉ vào TV đang chiếu quảng cáo.

Diệp Phong có vẻ muốn khóc, chỉnh thử mấy đài khác, nhưng mà ngay vào giờ này, cũng không có phim hoạt hình khác, "Tuấn Tuấn, con tự xem sách được không?" Cô lấy cái ba lô của thằng bé lại đây, bên trong có mấy quyển sách cho trẻ.

Tuấn Tuấn lắc đầu, cắn cắn ngón tay, "Mợ, Tuấn Tuấn đói bụng."

Diệp Phong sửng sốt, nhớ tới thằng bé ăn điểm tâm từ sớm, "Được, mợ đi nấu cho con."

"Không cần, con muốn ăn bánh mợ mua bên trong có tôm."

Đó là pizza hải sản của Pizza Hut.

Diệp Phong nhìn lướt sơ một vòng quanh phòng, sờ sờ khăn lụa trên cổ, bất đắc dĩ gật gật đầu, "Được, chúng ta đi ăn bánh pizza."

"Mợ bế!" Vừa xách túi lên, Tuấn Tuấn đã vươn mở cánh tay.

Cô dở khóc dở cười ngồi xổm xuống ôm lấy Tuấn Tuấn, tư thế có chút không chuyên nghiệp, đứa nhỏ ở trong lòng cô không thoải mái xoay tới lui, đột nhiên đưa tay đè xuống bộ ngực của cô, dường như rất tham lam nuốt nuốt nước miếng, thì thào nói: "Sữa của mợ ..."

Máu cả người Diệp Phong đều thẳng hướng lên đỉnh đầu, cả người đều cứng lại, khóc không ra nước mắt nhìn vật nhỏ trong lòng. Cô làm sao có thể cảm thấy nó rất ngoan đâu, rõ ràng là một tiểu ác ma.

"Tuấn Tuấn lại động nữa, mợ sẽ ngã sấp xuống, sau đó sẽ không thể đi mua bánh pizza." Cô một thân đổ mồ hôi.

Tuấn Tuấn lập tức ngả đầu lên vai cô, ôm lấy cổ của cô, không động loạn nữa.

Cô hít vào một hơi, khóa cửa đi xuống lầu.

Mặt trời trên cao như lửa thiêu, lá cây không chút lay động, cô đứng ở ven đường đón xe, người qua đường thấy chiếc khăn lụa trên cổ cô đều có vẻ nghi hoặc hoặc có cái nhìn ái muội. Cô tự thôi miên bản thân rằng mình là mỹ nữ, nên mới nhiều người quay lại nhìn.

Khu vực gần nhà không có Pizza Hut, ngồi xe thật lâu mới tìm được một tiệm PapaJohn. May mắn bên trong điều hòa đủ lạnh, cô gọi cho Tuấn Tuấn một cái pizza mang đi, còn gọi thêm một phần kem, chỉ gọi cho mình một món đồ uống. Biết được ăn, Tuấn Tuấn biểu hiện rất tốt, yên lặng tự mình ăn, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay ngắt một miếng đưa cho cô, muốn cô nếm thử.

Cô cười khan, không dám cảm kích.

Gọi điện thoại tố khổ với Ngả Lỵ, Ngả Lỵ không có một chút đồng tình, ngược lại còn cười đến sặc sụa không thở được, "Đương nhiên, cậu cho là mợ dễ làm như vậy sao? Nha bộ muội, xem tình hình này, tin vui của cậu cùng Hạ Dịch Dương là sắp rồi hả?"

"Chưa có chuyện đó." Cô tránh né.

"Gì chứ, gì chứ, còn làm bộ đạo đức giả? Ai, lúc ấy còn ở Quảng viện, như thế nào lại không phát hiện ra Hạ Dịch Dương là tiềm năng để hỗ trợ đầu tư chứ, bằng không làm thế nào đến phiên cậu?"

"Ánh mắt kia của cậu luôn luôn rất độc mà."

Ngả Lỵ cười khổ, "Quả thật là độc."

Diệp Phong nói tuần sau sẽ đến Quảng viện học chuyên sâu, Ngả Lỵ nghe xong tin này, rất vui vẻ, "Tốt, như vậy chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau."

"Mợ, con muốn đi tiểu..." Tuấn Tuấn đột nhiên nắm góc áo của cô lôi kéo.

Cô nhìn trên chiếc áo sơmi trắng như tuyết in rõ ràng một cái dấu tay, có hơn nữa ngày cũng chưa hoàn hồn lại."Được, chúng ta đi toilet."

Cô còn chưa kịp nói tạm biệt với Ngả Lỵ, liền nắm tay Tuấn Tuấn chạy hướng vào toilet.

"Hình trên kia là chị mặc váy, không thể vào, Tuấn Tuấn là nam nhi, ở bên cạnh." Tuấn Tuấn ngẩng đầu lên, gằn từng tiếng, nói vô cùng rõ ràng.

Cô khổ không nói nổi đứng ở bên ngoài ho khan vài tiếng, nghe thấy không có hồi âm, giống như kẻ trộm rình đẩy cửa ra.

"Mợ không thể nhìn lén nam nhi đi tiểu." Cô giúp Tuấn Tuấn cởi quần, Tuấn Tuấn đẩy tay cô ra, trịnh trọng thanh minh. Cô phát điên mặt đỏ bừng, xoay lưng lại, đem mặt hướng ra ngoài.

Khi đi ra, ở bên ngoài gặp một tiểu nam sinh mặt đầy trứng cá, ánh mắt nhìn cô như nhìn một kẻ có bệnh rình trộm.

Tuấn tuấn ăn no rồi, lại có khí lực vòi vĩnh, làm thế nào cũng không chịu trở về. Cô nhớ có một trung tâm thương mại ở lầu một là nhạc viên nhi đồng, đành phải mang Tuấn Tuấn đi qua đó để cho chính mình được thở một cái.

Vừa xuống xe, từ vách kính thủy tinh rộng rãi có thể nhìn thấy trẻ con ở trên giường nhún nhảy vui đùa, Tuấn Tuấn hưng phấn mà rút tay khỏi tay cô, liền chạy hướng về phía trước.

"Tuấn Tuấn, chậm một chút!" Cô ở phía sau đuổi theo, vẫn là không kịp ngăn Tuấn Tuấn va vào một người phụ nữ mới từ thang cuốn bước xuống.

"Thực xin lỗi!" Cô giữ chặt Tuấn Tuấn, ngẩng đầu xin lỗi.

"Aa, là Diệp Phong." Giọng cô ta không cao không thấp, trên người mơ hồ tản ra hương hoa hồng nhẹ nhàng, váy màu đen đơn giản nhưng sang trọng chỉ phối hợp một chiếc vòng cổ trân châu thuần trắng, cả người tràn ngập mị lực nữ nhân thành thục.

"Chủ tịch Diêu, thật khéo!" Diệp Phong thật ngoài ý muốn, ở giữa trưa thứ Ba bận rộn, Diêu Hoa cư nhiên rảnh rỗi đi dạo trung tâm thương mại.

"Con nhỏ của bạn cô à?" Diêu Hoa đổi tay xách đóng gói túi to nhỏ, phiêu mắt nhìn Tuấn Tuấn.

"Đúng vậy. Tôi muốn cho mua vé cho cháu, chủ tịch Diêu, tạm biệt!" Diệp Phong và cô ta chỉ có thể xem như không phải người xa lạ, không nói nhiều, chào hỏi qua là được.

Diêu Hoa trầm ngâm một chút, ý tứ sâu xa nhìn khăn lụa ở cổ cô, "Tôi chờ cô đưa đứa nhỏ đi vào, sau đó xin cô giúp tôi làm tham mưu, Thôi Linh và Lâu Dương ly hôn , tôi muốn tặng quà an ủi an ủi cô ấy, nhưng mà không biết tặng cái gì thì tốt?"

Chương 40. Sự phấn đấu của bọn họ

Edit: Hanayang

Diệp Phong lẳng lặng nhìn người phụ nữ toát ra khí chất cao quý hư hư thực thực trước mắt, không khỏi kinh ngạc, cô tạo cho người ta cảm giác mình như cô gái hướng dẫn mua sắm sao? Cô nghĩ cô nhất định là nghe lầm.

Cô dịu dàng nắm tay, không nhìn lại Diêu Hoa, ôm Tuấn Tuấn đến chỗ bán vé mua vé, cho cởi áo khoác cho thằng bé, sau đó nói với Tuấn Tuấn cô sẽ đợi ở chỗ nào. Vườn trẻ thật sự là để thuận tiện cho các phụ huynh có thể yên tâm mua sắm, mới cố ý thiết lập một cái nhà trẻ lâm thời, trong đó có quản lý viên chuyên môn, các phụ huynh không nên đi theo vào, ở bên ngoài có mấy băng ghế dài, cho các phụ huynh nghỉ ngơi, uống trà. Tuấn tuấn là lần đầu tiên tới chỗ này, Diệp Phong lo thằng bé sẽ sợ, nên sắp xếp tìm vị trí ở hàng đầu, như vậy Tuấn Tuấn vừa nhấc mắt có thể nhìn thấy chính mình.

Vừa ngồi vào chỗ của mình, trước mặt có thêm một ly trà hoa quả, cô nghiêng mặt sang, Diêu Hoa trong tay bưng một ly trà quả giống vậy, ở bên cạnh cô ngồi xuống, trong tay đeo giỏ xách Hermes, thuận ý đặt ở một bên.

"Chủ tịch Diêu, tôi nghĩ tôi không có khả năng giúp được cô." Thính lực của cô xem ra không có vấn đề, cô nhắm mắt, mặt không chút thay đổi hướng về Diêu Hoa, thẳng lưng nói, "Trưởng phòng Thôi chỉ là cấp trên của tôi, cũng không phải là bạn của tôi, tôi không biết sở thích của cô ấy. Mặt khác, cô ấy và Giám đốc Lâu ly hôn, là việc riêng nhà bọn họ, tôi đối với chuyện bọn họ cũng không biết gì, không thể biểu đạt nên đồng tình ai hoặc an ủi ai!"

Nói xong, cô quay đầu đi quan sát Tuấn Tuấn, khi khuôn mặt Diêu Hoa chợt lóe mà qua, cô đã không bỏ lỡ cú "sốc" trên mặt Diêu Hoa.

Đã rất nhiều năm không có ai dùng loại ngữ khí lạnh lùng lại có chứa nửa phần trào phúng này nói chuyện cùng Diêu Hoa, địa vị cùng vẻ đẹp của cô, dù là nam nhân hay nữ nhân, đều là làm cho người ta ngưỡng mộ. Cô cùng Diệp Phong qua hai lần chạm mặt, cũng không thấy cô có cái gì đặc biệt, vừa mở miệng nói chuyện, thế nhưng như thế sắc bén, trực tiếp, không cho đối phương chút đường sống nào.

Như vậy lời dạo đầu tựa hồ đã thất bại, mà biểu hiện của Diệp Phong thế nhưng không có tỳ vết nào, quả thật là việc nhà của thủ trưởng cùng cô thì có cái quan hệ gì đâu?

Diêu Hoa vì sự mạo muội của mình mà bật cười.

"Chuyện bọn họ, người ngoài đúng là không tiện bình luận." Cô ngượng ngùng tìm cho chính mình cái bậc thang đi xuống, "Kỳ thật sáu năm trước tôi đã biết đến Diệp tiểu thư, có thể Diệp tiểu thư không nhớ rõ tôi."

Những lời này thành công thu hút lực chú ý của Diệp Phong quay lại, "Chúng ta đã gặp qua ở nơi nào?"

"Quảng viện." Diêu Hoa không chạm đến ly trà trước mặt, hai chân tao nhã bắt chéo, bảo đảm chiếc váy sẽ không để lộ cảnh xuân ra ngoài.

"Khi đó còn chưa có thành lập Hoa Thành, tôi chỉ là trợ lý Công ty Văn hóa Cửu Thiên, Biên... Biên trưởng phòng và chủ tịch của chúng tôi có quan hệ khá tốt, tôi thường xuyên theo chủ tịch đến nhà họ Biên làm khách. Có một hôm, Trưởng phòng đến Quảng viện thăm Biên Thành, chúng tôi cũng đi theo. Là vào mùa thu, mùa Bắc Kinh đẹp nhất, đến vào thời điểm chạng vạng, hai người đang ăn cơm chiều. Dường như đồ ăn không hợp khẩu vị của cô, cô đem đồ ăn đẩy cho Biên Thành, miệng quyết cao cao, đứng dậy bỏ đi, Biên Thành mỉm cười đi theo sau cô, ở cửa gặp được chúng tôi. Biên Thành tuy theo nói chuyện chúng tôi, nhưng ánh mắt luôn nhìn ra bên ngoài, chưa nói được mấy câu, anh ấy liền vội vàng bỏ đi, hẳn là đi dỗ dành cô. Tuổi của tôi so với các bạn lớn hơn nhiều, công tác so với người cùng lứa tuổi thuận lợi hơn, rất ít hâm mộ người khác, nhưng mà vào ngày hôm đó, tôi vô cùng hâm mộ cô, tuổi trẻ tươi đẹp, tương lai rộng mở, quan trọng nhất là có một Biên Thành yêu cô như vậy."

Tiếng ồn ào nhốn nháo của bọn trẻ vang vọng ở bốn phía, dội vào bên tai Diệp Phong ông ông, mặt lúc trước hơi hơi nhăn mi từng chút buông lỏng, sau đó thản nhiên à một tiếng.

Lúc đó, lúc này, sớm đã cách xa một trời.

Có cái gì thật hâm mộ, cười đáp người cuối cùng mới là người chiến thắng chân chính.

"Thế sự khó liệu." Diêu Hoa cũng không thèm để ý thái độ Diệp Phong, cô ta thở dài, giống như vì chuyện cũ mà ra một tia sầu não, "Sau đó, Biên trưởng phòng cùng chủ tịch của chúng tôi chạy trốn ra nước ngoài, Biên phu nhân tự sát, Biên Thành rời khỏi đài truyền hình, không biết đi nơi nào, tôi thành chủ tịch trên danh nghĩa gánh vác món nợ lớn của Cửu Thiên... Đoạn ngày đó thật sự là gian nan, tôi da mặt dày, mở miệng khẳng định với các khách hàng cũ rằng Cửu Thiên tiếp tục nghiệp vụ cho họ, có vài việc đều rất khó vượt qua, nhưng giống như có kỳ tích, cắn răng mà đi tới. Đúng lúc này, tôi gặp Biên Thành. Trong nhà ở toàn bộ bị tịch thu, anh ấy thuê một gian nhà trọ cũ, làm phóng viên chụp ảnh cho một tạp chí, buổi tối trở về, thay báo chiều viết bài. Tôi trong lúc theo người mẫu có hợp đồng đi chụp ảnh nhìn thấy anh, ấn tượng về anh ấy luôn là tuấn lãng mà lại như ánh mặt trời, nhưng anh ấy trước mắt đen gầy, âm trầm, quần áo nhăn nhúm, nhìn qua làm cho người ta rất khó chịu. Tôi hỏi hắn có nghĩ đến Cửu Thiên làm việc, anh ấy hỏi tôi có thể cho anh thù lao gì. Anh ta vô cùng cần tiền, Biên trưởng phòng xuất ngoại có vẻ vội vàng, chưa kịp dời đi tài chính, chủ tịch chúng tôi lại mang đi ra ngoài mấy chục ngàn đô la bỏ chạy, ông ấy từng ấy tuổi, ở nước ngoài kiếm cơm cũng là vấn đề, nhờ người vụng trộm gửi thư cho Biên Thành, nhờ Biên Thành nghĩ cách. Tôi nói đùa tôi cho anh 20% cổ phần công ty, Biên Thành nghiêm túc hỏi tôi hiện tại ký hợp đồng sao? Sau khi ký hợp đồng, anh ấy thành tổng giám đốc Cửu Thiên, cũng vì Cửu Thiên mang đến cơ hội mới, trong một năm đó chúng tôi quay một bộ phim nhiều tập vô cùng thành công, nghệ nhân có hợp đồng nhảy một bước thành ngôi sao toàn quốc, hợp đồng quảng cáo không ngừng đến, tiếp theo chúng tôi lại ký với vài ca sĩ thần tượng, sau đó nữa, chúng tôi tiến vào với ngành công nghiệp xuất bản, tạp chí mới... Cửu Thiên có thể bước ra thị trường, trước khi ra thị trường, chúng tôi đổi tên Cửu Thiên thành Hoa Thành."

Diệp Phong tin tưởng quá trình phấn đấu của Diêu Hoa và Biên Thành, nếu chuyển thành kịch bản phim, sẽ không thua kém so với bộ phim《Phấn đấu》 do Tống Đại Vệ và Mã Y Lợi diễn. Nhưng mà cô vốn không thích xem phim nhiều tập, rất tốn thời gian.

Rất kỳ quái, Diêu Hoa có hứng thú nói nhiều chuyện như vậy, nhưng cô vào ban ngày cũng không phải một thính giả biết lắng nghe, huống chi cô còn vướng bận Tuấn Tuấn đang ở bên trong chơi đùa muốn ướt sũng. Bé trai chính là bé trai, trò nào cũng đều muốn thử, làm mấy bé gái hâm mộ sửng sốt.

"Thứ Tư tới, Biên trưởng phòng nhị thẩm. Mấy ngày nay sức khỏe ông không tốt lắm, có thể là lo lắng phán quyết. Ngày hôm qua, khi tôi cùng Biên Thành đến thăm, ông ấy dường như lú lẫn, một câu cũng không nói. Diệp tiểu thư, cô đã đến Biên Thành căn hộ mới của Biên thành rồi sao?"

Diệp Phong cảm giác bên tai chấn động.

"Tại sao tôi phải đến căn hộ mới của anh ta?"

"Hai người không phải đồng học sao? Biên Thành thích yên tĩnh, không chào đón người khác đến làm khách, có hôm tôi gọi điện cho anh ấy, nghe được bên trong có rất nhiều người đang nói chuyện, tôi hơi chút tò mò, anh ấy nói là các bạn học họp mặt."

"Trưởng phòng Thôi xem qua lý lịch của tôi, không có nói cho Chủ tịch Diêu, tôi mới từ Edinburgh về nước không lâu sao?"

Diêu Hoa biểu tình cứng đờ.

"Cám ơn trà của chủ tịch Diêu." Tuấn Tuấn đại khái là chơi mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chạy về phía cửa, Diệp Phong cầm lấy quần áo đi đón Tuấn Tuấn.

Ly trà hoa quả còn đầy để ở trên bàn, cô ngay cả tay cũng chưa chạm vào một chút.

"Mợ, con khát." Tuấn Tuấn chép chép cái miệng nhỏ nhắn.

Diêu Hoa trừng lớn mắt, nhìn đứa bé trai đầu đầy mồ hôi nhào vào trong lòng Diệp Phong, hai tay bẩn lem luốt cứ như vậy túm lấy vạt áo trước ở trái phải hai sườn Diệp Phong.

"Được, mợ đưa Tuấn Tuấn ra ngoài uống nha. Là nước dưa hấu hay là nước dâu tây?" Diệp Phong ngồi xổm xuống, rút ra khăn tay giúp Tuấn Tuấn lau mồ hôi.

"Không thể được cả hai sao?"

Diệp Phong nở nụ cười, "Đương nhiên có thể."

Cô ôm lấy Tuấn Tuấn, dịu dàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé. Khi đi ngang qua băng ghế dài, cô phát hiện Diêu Hoa đã đi khỏi.

*

Diêu Hoa không tiếp tục đi dạo phố, trực tiếp lái xe về công ty. Hôm nay công ty chuẩn bị ký hợp đồng với hai người mẫu muốn chuyển làm diễn viên, Biên Thành sau khi phỏng vấn sẽ quyết định.

Hoa Thành đã có được một tòa nhà văn phòng hai mươi bốn tầng, khi lên lầu cô gặp Tiểu Mễ - thư ký của Biên Thành, đang cầm một chồng hình ảnh thật cao, khi hướng cô chào hỏi còn đang thở hào hển.

"Phỏng vấn đã xong chưa?" Cô giúp Tiểu Mễ cầm một ít, Tiểu Mễ hít một hơi dài, "Người mẫu đã tới trễ, nói trên đường kẹt xe. Tổng giám đốc Biên còn đang ở phòng họp!"

Cô vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng đã là không hài lòng, còn chưa có ký hợp đồng đã chơi trò cao giá. Ra thang máy, liền đi hướng về phòng họp, đẩy cửa ra, bên trong Biên Thành đang ngồi cùng vài vị quản lý nghiệp vụ, hai cô người mẫu duyên dáng quyến rũ ngồi ở đối diện, đối với Biên Thành liếc mắt đưa tình.

Đáng tiếc Biên Thành đáp lại là vẻ mặt lạnh lùng băng sương.

Khi có một nghệ sĩ mới vào công ty, đối với vị tổng giám đốc tuấn lãng phi phàm này, rất dễ dàng động tâm. Nhưng mà còn chưa kịp đợi các cô bắt đầu nở rộ phong tình, nhắc tới Biên Thành, đã không rét mà run. Trong công việc, Biên Thành là người nghiêm khắc mà lại lạnh lùng, thậm chí là không nói đến tình cảm, bất luận là đối với ai.

Biên Thành thấy cô tiến vào, đứng lên, cô khoát tay, lui trở ra. Biên Thành tự chủ trương mọi chuyện, cô cũng không muốn nhúng tay.

Đi vào văn phòng, thư ký sốt ruột đem mấy công văn cần phê duyệt đặt lên bàn, cô ngồi xuống xem vài lần, dường như không có cách nào chuyên tâm làm việc, cô đẩy công văn qua một bên, nhíu mày trầm tư một hồi, ngẫm lại rồi gọi điện thoại cho Thôi Linh.

Giọng Thôi Linh là lạ, trong miệng như đang ngậm cái gì, mồm miệng không rõ.

"Làm sao vậy?"

"Vừa đắp mặt nạ, là điện thoại của cậu mới nghe đó."

Cô nở nụ cười, "Tâm tình dường như rất khá nha?"

"Không vui cũng không buồn. Mình nghĩ thông suốt rồi, thay vì làm một bà vợ cả ngày nghi thần nghi quỷ, còn không bằng làm một đại cổ đông có thể diễu võ dương oai với anh ta, bắt anh ta làm công cho mình."

"Cậu bỏ xuống được sao?" Cha Thôi Linh là người sáng lập Thành Đô radio, có 60% cổ phần công ty, chỉ có mình Thôi Linh là con gái độc nhất.

"Không bỏ cũng phải bỏ. Lâu Dương là một người quản lý tài ba, cũng là một ông chồng đáng sợ. Sao mình có thể yêu thương người như thế chứ?" Ngữ khí Thôi Linh buồn bã, giống như hối hận không thôi.

"Cậu... cùng anh ta ly hôn, chỉ là vì vậy?"

"Mình thực sự hy vọng anh ta ở bên ngoài có tình nhân, có thể cho mình mượn cớ để bắt giữ. Nhưng anh ta rất thông minh, mình không túm được nhược điểm của anh ta. Dường như là cười nhạo mình lúc trước ngu xuẩn, 《 Đêm khuya khuynh tình 》 hiện tại rating là cao nhất toàn đài. Minh sao có thể không thừa nhận thua chứ?"

Diêu Hoa cùng Thôi Linh thở dài, vừa nhấc mắt, Biên Thành từ bên ngoài đi vào, thấy cô đang tiếp điện thoại, anh bước ngược trở ra.

"Tổng giám đốc Biên, phỏng vấn có tốt không?" Diêu Hoa vội vàng ngắt điện thoại, gọi anh lại.

"Chỉ ký với một người, còn người kia tâm kế thâm sâu, trong khi cùng Hoa Thành bàn bạc, còn lén đến công ty khác lấy lòng, sáng sớm hôm nay còn chụp ảnh cho bên kia." Biên Thành đưa tay để tư liệu lên trên bàn của cô.

"Vậy người mới ký này anh chuẩn bị cho cô ấy đi con đường nào?"

"Trước tiên nhận mấy hợp đồng quảng cáo, sau đó chọn một bộ phim tình cảm gia đình hiện đại đang hút khán giả, cho cô ấy diễn vai thứ chính, để xem phản ứng thế nào, sau đó sẽ có kế hoạch cụ thể." Biên Thành cứ thế đơn điệu không nóng không ấm, ánh mắt nhìn Diêu Hoa cũng là lạnh nhạt không một gợn sóng. Người như vậy, làm việc như cái máy, vô tình vô cảm.

Diêu Hoa gật gật đầu, "Vậy ký đi! Biên tổng, hôm nay muốn đi trại tạm giam sao?"

Biên Thành nâng nâng đuôi lông mày, "Tôi sẽ lo liệu."

Biểu tình xa cách cô độc, Diêu Hoa mỉm cười, "Hôm nay tôi ở trên đường gặp được Diệp Phong, dắt theo một đứa nhỏ, kêu cô ấy là mợ, cô ấy... có vị hôn phu sao?"

Lúc này đây, khuôn mặt bình tĩnh Biên Thành chấn động kinh ngạc tạo nên một vòng gợn sóng, "Đây là chuyện cô quan tâm sao?" Anh hỏi cứng ngắt.

"Tôi không quan tâm, nhưng anh rất quan tâm, không phải sao?" Diêu Hoa cong lên khóe miệng, đáy mắt cũng là một mảnh lạnh băng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!