Khi thị vệ hầu phủ đuổi tới, ta co ro thu mình vào góc, run lẩy bẩy, còn Tiêu Hàn Lâm thì ngồi trên ghế, đờ người như tượng.
Thống lĩnh thị vệ tán thưởng không ngớt:
"Thế tử gia võ nghệ cao cường! Đám tặc tử kia thật chẳng đáng nhắc đến!"
Tiêu Hàn Lâm nhìn ta với ánh mắt cực kỳ phức tạp, rồi phất tay bảo thị vệ mang người đi.
Trong thư phòng, lại chỉ còn lại hai người chúng ta.
Ta cũng chẳng cần giả vờ nữa.
Có thể bạn thích
Nàng bị ép gả vào nhà kẻ thù, để rồi gặp gỡ và yêu chàng. “Nguỵ Thiệu ta có tài cán gì mà đời này có thể cưới được nàng, đối xử với ta như thế này?”
Từng xem nhẹ hôn ước, anh đâu ngờ người trong mộng chính là vị hôn thê năm xưa. Anh nói: “Không gả cho anh, chẳng lẽ gả cho ai?”
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!
Ta đứng dậy, phủi váy áo, nhặt lấy tờ thư hòa ly rơi trên đất, từ trên xuống dưới đọc một lượt.
Viết cũng không tồi.
Ta cắn đầu ngón tay, ấn một dấu tay lên trên, rồi quay sang mỉm cười với Tiêu Hàn Lâm:
“Thế tử gia, chúng ta tiếp tục chuyện đang dang dở đi. Tờ thư hòa ly này, tới lượt chàng rồi đấy."
Hắn ngẩng mắt nhìn ta.
Tựa như không chỉ nhìn ta, mà còn xuyên qua ta để nhìn ai đó khác.
"Thế tử gia, xem như là thiếp báo đáp ơn cứu mạng của chàng đi, tờ thư hòa ly này chàng…"
Lời còn chưa nói xong, ta khựng lại.
Vị thế tử xưa nay luôn phong nhã cao quý ấy, thế mà lại cầm lấy tờ thư hòa ly, vò vò, rồi bỏ vào miệng nhai nuốt.
Ta: "……"
Hắn chậm rãi uống một ngụm nước.
"Tờ thư hòa ly gì chứ, bản thế tử chưa từng nghĩ đến việc muốn hòa ly với thế tử phi, thế tử phi chẳng phải đã… hiểu lầm rồi sao?"
Hiểu lầm cái đầu nhà ngươi!
Ta chưa từng biết Tiêu Hàn Lâm lại có mặt vô lại như thế.
Ánh nến lấp loáng, hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt là nụ cười không cách nào che giấu.
Truyện hay
Dựa vào 1 thanh đoạn kiếm thần bí từ đan điền, Chu Hằng đi ra từ 1 trấn vô danh tạo ra một mảnh thiên địa, thiên hạ độc tôn!
Ôn Oanh 6 tuổi mơ thấy anh trai vì tìm mình bị bắt cóc, mà bôn ba khốn khó đến tận cuối đời. Vì thế mà cô quyết tâm thay đổi vận mệnh của mình và anh trai từ bây giờ.
Xuyên về thập niên 80, Bạch Vi bị bố mẹ thúc giục kết hôn, thấy đối tượng cực kì đẹp trai & có tiền, cô nhanh chóng đi đăng kí. Đến khi về nhà, cô mới biết mình nhận nhầm người rồi.
Đời trước Lư Kiều Nguyệt nuôi phu quân đọc sách nhưng đến cuối lại bị phản bội. Sống lại, nàng muốn chọn 1 người thành thật, nhưng nào ngờ bị 1 kẻ mang danh "chơi bời lêu lổng" quấn lấy.
Ta không bị gương mặt kia mê hoặc, chỉ hơi nheo mắt lại.
"Tiêu thế tử, chàng đây là đang đùa giỡn với thiếp?"
"Ta đùa giỡn với nàng làm gì?" Tiêu Hàn Lâm lại khôi phục dáng vẻ điềm đạm, "Thế tử phi là muốn hòa ly với ta sao?"
"Thật đáng tiếc." Hắn thở dài, "Hôn sự này là Thánh thượng ban cho, nếu muốn hòa ly, phải có chiếu thư chuẩn tấu. Nếu bệ hạ vì chuyện này mà nổi giận, lại liên lụy đến Tống tướng quân thì không hay rồi."
Khóe trán ta giật giật.
Uy h.i.ế.p lão nương ư?
"Cho nên, chuyện này hãy để sau hãy nói." Tiêu Hàn Lâm gấp lại quyển sách trong tay, "Thế tử phi có thể trả lời ta một vấn đề không?"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Tiêu Hàn Lâm nói: "Thế tử phi, võ nghệ này của nàng giấu kỹ thật đấy."
6
"Ta là nữ nhi tướng môn, học chút võ nghệ rèn luyện thân thể thì có gì sai?"
"Nhưng ta nghe nói Tống tiểu thư từ nhỏ được nuôi nấng ở Giang Nam, sở trường là cầm kỳ thư họa…"
"Vậy thì có mâu thuẫn gì sao?" Từ sau khi để lộ võ nghệ trước mặt hắn, ta dứt khoát lười thu lại tính tình, cả người lười biếng tựa vào khung cửa, nghiêng mắt nhìn hắn, "Ta vừa tinh thông cầm kỳ thư họa, lại biết múa đao lượn kiếm, thì sao chứ?"
"Điều đó chỉ chứng tỏ ta thông minh, ngoài ra thì chẳng chứng minh được gì hết."
"Hơn nữa…" ta xoay chuyển lời nói, cố ý tỏ ra buồn buồn, "Mấy chiêu mèo cào của ta, phụ thân ta còn chẳng thèm nhìn, sợ ta bêu xấu mặt ông, chưa từng cho ta khoe mẽ trước người ngoài."
Cho nên đó, đến cả võ nghệ mèo cào của ta mà ngươi cũng không bằng.
Ta mỉm cười hành lễ cáo lui: "Thế tử gia nghỉ ngơi sớm đi, dù sao đêm nay, thế tử cũng mệt mỏi rồi."
Sắc mặt Tiêu Hàn Lâm cứng đờ.
Khóe môi ta khẽ nhếch.
Đúng vậy, ta chính là đang mỉa mai hắn.
Đường đường là thế tử Trấn Nam hầu, mà lại yếu kém như thế, thật đúng là vô dụng.
Hôm sau, nghe mấy tiểu nha hoàn nói, sau khi ta rời đi, ánh nến trong thư phòng vẫn sáng suốt cả đêm...
Từ hôm đó trở đi, Tiêu Hàn Lâm liền cố tình vô tình thử ta.
Ban đầu là “vô ý” làm rơi chén trà bên cạnh ta để dò phản ứng, sau lại càng quá quắt hơn.
Từ sau khi thành thân, hắn rất ít khi bước vào viện của ta, lại càng không cùng ta chung giường chung gối.
Vậy nên lúc này, ta nhìn nam nhân trước mặt đang bình thản cởi ngoại bào, trán khẽ co giật.
"Thế tử gia, chàng đang làm gì vậy?"
Tiêu Hàn Lâm lười nhác nói: "Ngủ chứ làm gì. Bản thế tử nghĩ rồi, dạo gần đây quả thực lạnh nhạt với nàng, sau này sẽ không nữa, thế tử phi cứ yên tâm."
Ồ, lại là dò xét đây mà.
Quả nhiên hắn đã sinh nghi rồi.
Ta chỉ vào bồn tắm phía sau phòng: "Thiếp định đi tắm, chẳng hay thế tử gia cũng muốn cùng vào sao?"
Hồng Trần Vô Định
Tiêu Hàn Lâm: "Ồ? Cũng không phải không thể."
Ha ha, đề nghị này e là đúng ý hắn rồi.
Dù sao hắn đến phòng ta đòi ngủ chung, chẳng qua là muốn nhìn xem trên người ta có vết sẹo đao kiếm nào hay không thôi.
Truyện tranh hot
Hắn xuyên qua và bước vào thế giới 10.000 năm sau, nhân loại diệt vong, võ học lên đến đỉnh cao, mà hắn là tia lửa duy nhất!
Một đại ma hoàng đầy thủ đoạn tàn độc, sẽ làm thế nào để khiến cho một gia tộc nhỏ bé trở mình thành một gia tộc đứng trên tất cả?
Thể chất bình thường? Thần thông khó luyện? Đốn ngộ liền xong việc!
Phế vật? Rác rưởi? Chỉ cần đi theo bản tọa, tất cả sẽ trở thành anh hùng thế gian!
Vậy thì… ta cho hắn xem luôn.
Ta liếc hắn một cái, rồi xoay người bước về phía bồn tắm.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, ta chẳng quay đầu, đưa tay cởi y phục.
Y phục nửa rơi, lưng ta trắng nõn mịn màng liền lộ ra trong tầm mắt của Tiêu Hàn Lâm.
“Rầm” một tiếng.
Ta nghe thấy có vật gì đó đổ xuống đất.
Chắc là bình phong ở cửa.
Khi ta quay lại nhìn, đã chẳng còn bóng dáng Tiêu Hàn Lâm nữa.
Hừ, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ta chẳng thèm bận tâm hắn, nhấc chân bước vào bồn tắm, thoải mái ngâm mình trong nước nóng.
Tiện thể, suy nghĩ xem nên phản công thế nào.
7
Ba ngày sau, Trấn Nam hầu hồi kinh.
Hầu phủ từ sáng sớm đã bận rộn rộn ràng, Tiêu Hàn Lâm đích thân ra cổng thành nghênh đón Trấn Nam hầu trở về phủ.
Phu nhân Trấn Nam hầu mất sớm, lão hầu gia nhiều năm nay vẫn chưa từng nạp thêm thiếp.
Vừa bước vào cửa, hai cha con liền thấy ta đang đứng nơi tiền viện.
Tiêu Hàn Lâm nhìn ta có chút ngỡ ngàng, đến cả lão hầu gia cũng hơi sững lại.
Ta và Tiêu Hàn Lâm thành thân xong là ngày thứ hai lão hầu gia đã phụng mệnh đi tuần tra quận Phù Sơn, nay mới hồi phủ, giờ nhìn thấy ta mặt mày tái nhợt như ma, vóc dáng tiều tụy, khó tránh sinh lòng kinh ngạc.
"Thời Chi, con làm sao vậy?"