“Đừng đùa nữa.
” Tim tôi đập khá nhanh bởi vì tôi đang sợ hãi.
Sợ sẽ mất đi người bạn tốt này!
“Tôi không nói đùa.
Có thể bạn thích
Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"
Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần
Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!
Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!
” Cậu chăm chú nhìn tôi khiến tôi không thể trốn tránh.
“Châu Duy…” Lòng dạ rối bời, tôi không biết nên trả lời thế nào mới không làm tổn thương tới cậu.
Thậm chí tôi còn bắt đầu tự trách bản thân bình thường hay đùa giỡn thoải mái với cậu ấy mà không chú ý tới việc nên giữ khoảng cách với cậu.
“Cậu không cần phải đưa ra quyết định ngay đâu.
” Cậu cười nhìn tôi: “Dù sao thì cũng không phải từ đầu tôi đã thích cậu, vì để công bằng tôi có thể cho cậu thời gian để từ từ thích tôi.
”
Tôi…
Tôi nên trả lời thế nào đây?
“Được rồi Châu Duy, cậu để Viên Viên bình tĩnh đã, cậu xem cậu dọa sợ Viên Viên rồi kia kìa.
” Hạ Hạ giúp tôi giải vây.
“Á tôi kích động quá làm tiểu Viên Viên sợ rồi.
” Cậu lại giơ tay ra xoa đầu tôi.
Đúng vào lúc này tôi lại nhìn thấy Văn Tu.
Noãn Tâm rơi vào vòng xoáy yêu, hận, dây dưa không dứt giữa thiên đàng và địa cùng Hoắc Thiên Kình
Minh Hoa Thường mơ thấy mình là thiên kim giả, liền nỗ lực lấy lòng huynh trưởng trên danh nghĩa của mình
Lâm Khê xuyên về 30 năm trước trong 1 tiểu viện ọp ẹp, bỗng dưng có thêm 1 người chồng, thân mặc quân trang, ánh mắt nhìn cô chứa sự ghét bỏ...
Thứ trưởng nữ Ôn gia ác độc trèo được lên giường của Thái Tử, nhưng mà không ngờ được hắn càng ngủ càng hăng
Cậu đứng ở xa xa mặt đen như đít nồi.
Trong phút chốc tôi liền kéo dãn khoảng cách với Châu Duy.
Sau đó nghĩ lại hành động này của tôi thực sự không cần thiết, dù sao thì Văn Tu cũng đâu có là gì của tôi, tôi được Châu Duy tỏ tình thì có gì phải sợ chứ?
Đúng vậy, tôi đang sợ gì chứ?
Cậu chầm chậm bước tới ánh mắt không hề rời khỏi tôi.
Tôi cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu.
“Văn Tu, cậu đi đâu vậy? Bỏ lỡ mất thời gian ngắm bình minh rồi!” Châu Duy vô cùng tự nhiên mà chào hỏi với Văn Tu.
“Đúng vậy, cậu bỏ lỡ màn kịch hay rồi, hahaha.
” Hạ Hạ không kìm được thầm cười.
Mặt tôi đỏ bừng.
Là ảo giác sao? Sao tôi lại thấy vẻ mặt của Văn Tu lại càng khó coi hơn vậy.
“Có chút việc nên tôi ra ngoài một lát.
” Cậu bình tĩnh trả lời một câu.
Sau khi trả lời xong thì nhìn chằm chằm vào tôi giống như cậu ấy muốn nhìn xuyên thấu tôi vậy.
“Vẫn còn một chút mây nữa đấy, cậu có muốn chụp ảnh không?” Vì để hóa giải bầu không khí ngượng ngùng này, tôi hỏi cậu.
“Không muốn.
” Cậu lạnh lùng từ chối tôi.
Hình như cậu không thích chụp ảnh cho lắm thì phải.
Mọi người cũng không chú ý nhiều.
Sao khi đi dạo một vòng Kim đỉnh bọn tôi ngồi cáp treo đi xuống.
Đương nhiên ngồi cáp treo cũng là chủ ý của Châu Duy.
“Văn Tu à sau này đi Mỹ cậu sẽ không quay về nữa à?”
“…” Văn Tu không nói chuyện mà ngược lại nhìn về phía tôi.
“Xem cậu nói kìa, đi du học chứ có phải đi định cư ở nước ngoài đâu, về hay không về còn phải phụ thuộc vào dự định nghề nghiệp nữa.
”
Rõ ràng Hạ Hạ không vừa ý với cách nói này của Châu Duy.
“Nếu như cậu không quay về thì coi như tình anh em này của chúng ta cũng tiêu tan rồi, dù sao thì tôi cũng không có ý định tới Mỹ.
Truyện tranh đang HOT
Hắn xuyên qua và bước vào thế giới 10.000 năm sau, nhân loại diệt vong, võ học lên đến đỉnh cao, mà hắn là tia lửa duy nhất!
Một đại ma hoàng đầy thủ đoạn tàn độc, sẽ làm thế nào để khiến cho một gia tộc nhỏ bé trở mình thành một gia tộc đứng trên tất cả?
Thể chất bình thường? Thần thông khó luyện? Đốn ngộ liền xong việc!
Phế vật? Rác rưởi? Chỉ cần đi theo bản tọa, tất cả sẽ trở thành anh hùng thế gian!
”
“Cũng có khả năng không quay về.
” Văn Tu mở miệng nói một câu.
Cũng có khả năng cậu ấy không về.
Không biết tại sao khi nghe xong câu này đột nhiên trái tim tôi lại thấy hơi nhói đau.
Vậy cho nên không biết lần sau gặp mặt sẽ là lúc nào, mà cũng có thể sẽ chẳng còn lần sau nào nữa.
Nghĩ tới đây tôi lại cảm thấy khó thở.
Ngồi ở trong cáp treo tôi nghĩ có lẽ mình thích cậu ấy rồi.
Rõ ràng cậu ấy không thích tôi, rõ ràng tôi không xứng với cậu ấy, rõ ràng cậu ấy và tôi cách nhau một vạn tám nghìn dặm, rõ ràng trong dự định tương lai của cậu không có tôi.
Thế nhưng tôi vẫn là thích cậu ấy rồi.
Bỗng nhiên cảm giác khó chịu truyền tới lồ ng ngực, giây phút đó tôi không thể hít thở nổi.
Ra khỏi cáp treo chúng tôi đi xuống theo bậc thang, cả người tôi không có sức lực.