thị trấn không có bình minh

Chương 1: Lá Thư Từ Kẻ Đã Chết


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều muộn, cơn mưa rả rích kéo dài như muốn xóa nhòa cả thành phố. Hạo Nam ngồi trong căn phòng trọ nhỏ trên tầng ba khu chung cư cũ, trước mặt là tách cà phê đã nguội lạnh từ lâu. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn hắt xuống tờ hồ sơ dày, nhưng mắt anh không còn tập trung nổi vào những dòng chữ. Hơn một tuần nay, mọi vụ án đều như bị đổ dồn về đội của anh – trộm cắp, bạo hành, giết người hàng loạt. Công việc chất chồng khiến anh gần như kiệt sức. Nhưng rồi, trong khoảnh khắc tưởng như yên bình đó, có một thứ đã thay đổi tất cả.

Tiếng gõ cửa vang lên. Ba tiếng, đều và dứt khoát.

Nam cau mày. Giờ này – gần mười một giờ đêm – ai lại tìm đến nhà anh?

Anh đứng dậy, bước ra cửa. Trước khi mở, anh liếc qua lỗ nhìn trộm. Không có ai. Chỉ thấy khoảng hành lang tối om, ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy như sắp tắt. Gió rít qua khe cửa, mang theo hơi lạnh ẩm của cơn mưa.

Anh mở cửa. Dưới sàn là một phong bì màu vàng nhạt, đã sờn góc, bị ướt nhẹ ở mép, dường như vừa được đặt đó. Không có người đưa thư. Không có tiếng chân bỏ đi. Chỉ còn lại sự im lặng đáng ngờ.

Nam cúi xuống nhặt lên. Phong bì không có tên người gửi, chỉ có tên người nhận được viết bằng nét chữ nghiêng quen thuộc: “Nguyễn Hạo Nam – Đội Điều tra hình sự khu vực 4”.

Anh chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Nét chữ ấy… anh từng thấy.

Một cái tên vụt qua tâm trí anh: Minh Phong.

Người bạn thân từng là đồng nghiệp, đã chết cách đây ba năm trong một vụ cháy tại vùng quê hẻo lánh tên là Mộ Lan.

Bàn tay Nam run nhẹ. Anh mang phong bì vào trong, dùng dao rọc giấy mở ra. Bên trong là một tờ giấy đã ngả màu, có vết máu sậm nơi góc dưới. Mùi sắt gỉ thoang thoảng, thật, không phải giả. Anh mở ra đọc.

“Nam, nếu cậu đang đọc dòng này, nghĩa là tôi đã thất bại.

Mộ Lan không giống những gì cậu nghĩ. Nó không chỉ là một vụ cháy, không chỉ là tội lỗi của một con người.

Đừng tin ai ở đó.

Và nếu cậu quay lại… đừng để họ nhận ra cậu vẫn còn sống.

— Minh Phong.”

Nam buông tờ giấy xuống. Tim anh đập mạnh, dồn dập như có ai đang gõ từ trong lồng ngực.

Anh đọc lại lần nữa. Từng chữ một. Không sai – đúng là chữ viết tay của Minh Phong. Vẫn cách nghiêng đặc trưng, vẫn nét nhấn mạnh ở chữ “Đừng”. Nhưng làm sao có thể? Phong đã chết, xác cậu ta được tìm thấy trong đống tro tàn của căn nhà cháy, chính Nam là người nhận diện thi thể hôm đó.

Một phần trong đầu anh cố gắng tìm lời giải hợp lý: có thể ai đó đang chơi khăm, hoặc dùng thư cũ để hù dọa anh. Nhưng phần sâu hơn, phần anh không muốn đối mặt – lại nói rằng, đây không phải trò đùa.

Nam mở điện thoại, tìm lại số của Phong. Vô thức, anh nhấn gọi. Đầu dây bên kia im lặng, rồi phát ra âm thanh kéo dài lạnh buốt:

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không tồn tại…”

Nhưng ngay sau đó, có một tiếng động khác lọt vào tai anh – nhỏ thôi, nhưng rõ ràng là tiếng hít thở.

Nam giật mình ngắt máy. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, thấy biểu tượng “Đang ghi âm” hiện lên rồi biến mất. Cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Anh quay lại tờ thư. Phía sau có một dòng chữ nhỏ, viết bằng bút đỏ:

“Gặp tôi ở nơi cũ.”

Nơi cũ… Ở đâu?

Anh nhắm mắt, cố lục lại ký ức. Năm ấy, anh và Phong cùng công tác điều tra một vụ mất tích hàng loạt ở vùng trung du. Sau khi vụ án kết thúc, hai người đến Mộ Lan để nghỉ vài ngày. Chính ở đó, Phong đã thay đổi – trở nên ít nói, sợ bóng tối, và luôn thức dậy lúc ba giờ sáng để đi ra ngoài. Sau chuyến đi, cậu ta xin chuyển công tác. Một năm sau, người ta nói Phong chết cháy trong chính căn nhà trọ ở Mộ Lan.

Nơi cũ – có thể là quán cà phê ven hồ, nơi hai người từng ngồi trò chuyện lần cuối.

Nam nhìn ra cửa sổ. Mưa đã ngớt, nhưng bầu trời vẫn đặc quánh sương mù. Anh không biết tại sao, nhưng linh cảm trong anh mách bảo rằng nếu không đi ngay bây giờ, anh sẽ không bao giờ có cơ hội hiểu được bức thư này.

Anh khoác áo, cầm chìa khóa, và rời khỏi phòng.

Quán cà phê “Ven Hồ” nằm ở ngoại ô, đã đóng cửa từ lâu. Nhưng bảng hiệu bạc màu vẫn còn treo nghiêng trên mái. Ánh đèn đường vàng vọt hắt lên mặt hồ, khiến mặt nước phản chiếu như những mảnh gương vỡ.

Nam dừng xe, tắt máy, bước vào khoảng sân trước quán. Cánh cửa gỗ khép hờ. Anh đẩy nhẹ, tiếng bản lề kẽo kẹt vang lên như tiếng than khóc.

Bên trong tối om, mùi ẩm mốc trộn lẫn hương cà phê cũ kỹ. Trên quầy, vẫn còn chiếc cốc gốm sứt mà năm xưa Phong từng dùng.

Anh tiến gần, dùng đèn pin soi quanh. Bụi phủ dày, nhưng trên mặt bàn có dấu tay mới – in hằn rõ ràng trên lớp bụi xám. Dấu tay người, nhỏ và dài. Không thể là của anh.

Tim anh đập nhanh. Anh lùi lại, bật đèn pin quét khắp nơi. Ánh sáng chiếu vào bức tường phía sau quầy bar – nơi đó có một tấm gương lớn, mờ đục, rạn nứt như mạng nhện.

Trong gương, anh thấy bóng mình. Nhưng bóng ấy không cử động theo anh.

Nam khựng lại. Anh giơ tay phải lên – bóng trong gương giơ tay trái. Anh giơ tay trái – bóng đứng yên.

Một giây sau, bóng trong gương mỉm cười.

Nam nín thở, lùi dần. Gương nứt thêm một đường dài, kêu rắc nhẹ.

Rồi từ bên ngoài, gió mạnh thổi ào vào, cánh cửa va mạnh vào tường. Tiếng sấm chớp nổ đùng đoàng. Ánh chớp lóe sáng chiếu lên tờ giấy nằm giữa sàn nhà.

Anh cúi xuống nhặt. Đó là bức ảnh chụp hai người – anh và Minh Phong, trước quán cà phê này. Nhưng điều khiến Nam lạnh sống lưng là phía sau tấm ảnh có một vết máu tươi, vừa mới khô, và dòng chữ nguệch ngoạc:

“Tôi vẫn ở đây.”

Trở về nhà, Nam cố gắng lý giải tất cả. Có thể ai đó muốn lôi anh vào trò đùa bệnh hoạn – hoặc muốn cảnh báo anh về điều gì. Nhưng ai có thể biết chi tiết đến vậy?

Anh mở máy tính, truy cập vào hệ thống hồ sơ cũ. Tìm lại vụ cháy ở Mộ Lan, ngày 17 tháng 9 ba năm trước. Trong hồ sơ ghi:

“Nạn nhân: Minh Phong (29 tuổi), chết do ngạt khói, thi thể cháy gần 90%.

Không tìm thấy bằng chứng của tội phạm. Vụ việc khép lại dưới dạng tai nạn.”

Anh phóng to ảnh hiện trường. Một căn nhà gỗ cháy rụi, chỉ còn khung xương đen kịt. Ở góc ảnh, có một chi tiết nhỏ mà anh chưa từng để ý – dấu bàn chân dính tro, kéo dài ra ngoài đường. Nhưng dấu ấy hướng ngược vào trong, như thể có ai bước ra rồi quay lại.

Cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng.

Điện thoại anh rung lên. Số lạ.

Anh do dự vài giây, rồi nhấn nghe.

“...Hạo Nam?” – giọng nói khàn khàn vang lên, đứt quãng, yếu ớt.

Anh chết lặng. Đó là giọng của Minh Phong.

“Phong? Là cậu à?” – Nam nghẹn lời.

Phía bên kia im lặng, chỉ còn tiếng thở nặng nề. Rồi âm thanh như có ai đang cào vào ống nghe. Một tiếng cười khẽ vang lên, lạnh buốt:

“Tôi đã bảo cậu… đừng tin ai ở Mộ Lan.”

Tín hiệu ngắt. Màn hình điện thoại tắt ngấm, như chưa từng có cuộc gọi nào.

Nam ngồi bất động, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Trong căn phòng im ắng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ trôi chậm chạp.

Rồi, ba tiếng gõ cửa vang lên – giống hệt ban nãy.

Anh đứng dậy, tim đập loạn. Cánh cửa khẽ rung theo từng nhịp gõ.

Nam hít sâu, nắm chặt tay cầm. Anh mở cửa.

Ngoài hành lang, không có ai.

Chỉ có một phong bì khác, nằm ngay ngắn trên nền gạch, còn vương máu tươi.

Trên đó viết:

“Chào mừng cậu trở lại Mộ Lan.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×