Gió đêm thổi qua khe cửa, mang theo mùi tro và khói.
Hạo Nam vẫn ngồi trước bàn, ánh đèn bàn hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt.
Trước mặt anh, tập hồ sơ “Phượng Hoàng” nằm mở, nhưng mắt anh dừng lại ở một vật lạ vừa trượt ra từ giữa hai trang — một cuốn sổ nhỏ bị cháy xém, bìa da nứt nẻ.
Anh cầm lên. Mùi khét cũ kỹ thoảng qua, và ở góc sổ có dán tấm nhãn giấy cháy dở:
“Nhật ký – Lê Thùy Linh, lớp 8B, Trường Mộ Lan.”
Tim Nam khựng lại. Cái tên ấy… nằm trong danh sách nạn nhân vụ cháy năm 2009. Cô bé từng được gọi là “nạn nhân đầu tiên tìm thấy”.
Nhưng cuốn nhật ký này, rõ ràng viết sau vụ cháy.
Anh mở trang đầu. Nét chữ run run, nghiêng ngả nhưng vẫn rõ ràng:
“Ngày 15 tháng 3 năm 2009.
Tôi chết hôm qua. Nhưng tôi vẫn ở đây.”
1. Giọng nói trong tro
Nam đọc tiếp, từng dòng chữ khiến lòng anh lạnh dần:
“Ngọn lửa không đau. Nó chỉ thì thầm.
Nó bảo tôi đừng sợ, vì nó sẽ cho tôi ngủ một giấc thật dài, rồi thức dậy trong một cơ thể khác.”
“Tôi thấy thầy Khải – người đàn ông trong phòng thí nghiệm – đứng giữa lửa. Ông ấy cười, nói: ‘Con sẽ trở về, Linh à.’
Tôi muốn hét, nhưng giọng mình tan vào tiếng cháy.
Khi mở mắt, tôi không ở trường nữa. Tôi ở trong căn phòng toàn gương.
Mỗi tấm gương phản chiếu một gương mặt… không phải tôi.”
Nam ngẩng lên, tim đập nhanh. Thầy Khải – chính là cha anh.
Anh đọc tiếp, tay siết chặt đến trắng bệch:
“Họ bắt tôi viết lại ký ức. Họ nói tôi chỉ cần nhớ những điều đẹp, những ngày học, tiếng trống trường.
Nhưng tôi không thể quên mùi thịt cháy.
Có gì đó trong tôi… vẫn đang cháy.”
2. Người giữ nhật ký
Nam lật sang trang kế, một tờ giấy rơi ra. Là tấm ảnh đen trắng chụp một cô bé tóc ngắn, cười rạng rỡ, đứng trước cổng trường Mộ Lan.
Mặt sau ảnh có dòng chữ nguệch ngoạc:
“Nếu anh đọc được điều này, nghĩa là tôi vẫn ở đâu đó, trong anh.”
Nam run bắn. “Anh”… Ai là “anh”?
Anh đưa tấm ảnh ra dưới ánh đèn. Cô bé trong ảnh có ánh mắt… quen thuộc.
Giống… anh.
Ngoài trời, sấm nổ xa xa. Đèn trong phòng nhấp nháy.
Đột nhiên, tiếng tách vang lên — ngọn đèn bàn tắt phụt.
Căn phòng chìm vào tối đen.
Trong bóng tối, Nam nghe tiếng giấy sột soạt.
Anh khẽ gọi: “Ai đó?”
Không ai trả lời, nhưng cuốn sổ từ từ tự lật. Một trang giữa hé ra, nét chữ đỏ như máu:
“Anh Nam, lửa không giết tôi.
Nó giữ tôi ở lại để đợi anh.”
Tiếng thở dồn dập vang lên ngay bên tai. Nam bật đèn pin trên điện thoại.
Không ai cả.
Nhưng trên bàn, cuốn nhật ký đã cháy một góc, khói mỏng bay lên.
Anh mở cửa sổ, hít mạnh không khí. Ngoài kia, Mộ Lan vẫn mờ ảo trong sương. Nhưng bên đường, giữa bóng cây, có một hình dáng nhỏ – một cô bé tóc ngắn, mặc đồng phục học sinh cũ, đang nhìn thẳng lên phòng anh.
Khi anh chớp mắt, bóng đó biến mất.
3. Cuộc gặp trong đêm
Đêm ấy, Nam không ngủ được. Anh mang cuốn nhật ký xuống tầng, định nhờ ông Bảy xem thử – nhưng nhà nghỉ vắng tanh.
Đèn hành lang vẫn sáng, nhưng cửa phòng ông Bảy mở toang.
Trên bàn, ấm trà còn bốc hơi, ghế đổ, và một tờ giấy viết tay đặt giữa bàn:
“Nếu anh thấy Linh, đừng nói tên cô ấy. Nó khiến cô bé nhớ lại.”
Nam nắm chặt tờ giấy, rồi nhìn sang cửa sau. Dấu chân cháy sém in trên nền gạch dẫn ra sân sau, về phía rừng trúc.
Anh cầm đèn pin, lần theo dấu.
Rừng trúc đêm im lặng khác thường, không một con côn trùng kêu.
Đến một khoảng trống nhỏ giữa rừng, anh dừng lại – phía trước là một tấm bia đá đen, khắc dòng chữ đã mờ:
“Lê Thùy Linh – Sinh năm 1996. Mất năm 2009.”
Nam rọi đèn xung quanh. Dưới chân bia có chiếc hộp gỗ nhỏ. Anh mở ra – bên trong là cuốn sổ giống hệt cuốn anh đang cầm.
Anh mở thử: cùng nét chữ, cùng nội dung, chỉ khác vài chi tiết…
Trong đó viết:
“Ngày 2 tháng 4 năm 2009.
Họ nói tôi là bản thể hỏng.
Nhưng tôi vẫn cảm nhận được lửa trong người – nó dẫn tôi đến anh Nam.
Anh ấy sẽ trở về, vì chúng tôi là một.”
Nam lùi lại, bàn tay run bần bật. “Chúng tôi… là một?”
Một luồng gió lạnh thổi qua. Ánh đèn pin chao đảo, rồi tắt phụt.
Trong bóng đêm, giọng nói của cô bé vang lên, nhỏ, buồn:
“Anh đã quên em rồi à?”
Nam xoay người. Cô bé Linh đứng cách anh vài bước, mái tóc cháy sém, đôi mắt đen sâu thẳm.
“Em không muốn ở lại đây nữa.” – Cô thì thầm.
“Em… em là gì?” – Nam nghẹn giọng.
“Là phần còn sót của anh trong ngọn lửa.”
Cô giơ tay. Những đốm lửa li ti bay quanh, sáng lên thành hình tròn.
“Anh và em được sinh ra từ cùng một ngọn lửa. Nhưng chỉ có một người được phép sống thật.”
Nam lùi lại, tim đập mạnh.
“Em muốn gì?”
“Muốn anh nhớ lại. Muốn anh biết rằng cha anh không cứu ai cả. Ông ấy chỉ chọn người sống tiếp.”
Ngọn lửa trong tay cô bé cháy rực hơn.
“Nếu anh nhớ, em sẽ biến mất.
Nếu anh quên, em sẽ sống thay anh.”
4. Ký ức bừng cháy
Cơn gió mạnh quét qua, thổi tung lá trúc.
Nam quỳ gục, hai tay ôm đầu.
Một chuỗi hình ảnh ào về như lửa tràn:
Lũ trẻ la hét trong trường học bốc cháy.
Cha anh – Trần Khải – hét lên: “Chạy đi, Nam!”
Rồi ông ôm một cô bé ra khỏi đám lửa – Linh.
Ngọn lửa nuốt trọn cả hai.
Nam gào lên. Trong đầu, giọng Linh vang vọng:
“Anh thấy chưa? Lửa không giết chúng ta. Nó giữ chúng ta lại, trong cùng một cơ thể.”
Khi mở mắt, anh thấy cô bé đứng sát bên. Mắt cô chuyển màu đỏ rực.
“Anh chính là tôi – người được tái sinh từ xác của tôi.”
Nam lùi lại, hét: “Không! Tôi là thật!”
“Thật ư?” – Linh cười buồn. – “Thế sao tim anh đập theo nhịp lửa?”
Cô chạm tay vào ngực anh. Một luồng nóng bỏng lan khắp cơ thể.
Anh nhìn xuống – làn da nơi ngực phát sáng đỏ, như có ký hiệu cháy lên từ trong thịt.
“Đó là dấu của Phượng Hoàng.” – Linh thì thầm. – “Người sống lại trong lửa sẽ phải chọn: giữ ký ức hay giữ linh hồn.”
Rồi cô tan dần trong khói, chỉ để lại một câu vọng lại:
“Anh sắp nhớ hết rồi, Hạo Nam. Nhưng khi nhớ, anh sẽ không còn là người nữa.”
5. Dấu vết còn lại
Sáng hôm sau.
Nam tỉnh dậy trên giường trong phòng mình. Cửa sổ mở toang, gió lùa vào, cuốn theo tro mịn phủ kín sàn.
Trên bàn, cuốn nhật ký của Linh nằm mở, cháy đen nửa quyển.
Dòng cuối cùng vẫn còn đọc được:
“Ngày cuối cùng – Tôi đã nhìn thấy anh tỉnh dậy.
Tôi mỉm cười, vì lửa đã giữ lời.”
Nam chạm tay vào trang giấy, cảm nhận hơi ấm âm ỉ.
Anh soi mình trong gương.
Phản chiếu trong đó – đôi mắt anh ánh đỏ, thoáng qua một giây rồi tắt.
Ngoài trời, chuông nhà thờ ngân ba hồi.
Một đốm lửa nhỏ nhảy lên từ tro trên bàn, rồi vụt tắt.
Hạo Nam khẽ nói, như tự thú:
“Nếu lửa đã giữ tôi lại… thì tôi sẽ dùng nó để thiêu rụi bí mật của Mộ Lan.”
Khi anh rời phòng, cuốn nhật ký khẽ rung lên, trang cuối lật ngược gió.
Một dòng chữ mới hiện ra, như vừa được viết bằng tro:
“Người sống lại đã chọn. Phượng Hoàng sắp mở mắt.”