Trưa hôm ấy, mưa tro rơi dày hơn cả sương.
Hạo Nam bước ra khỏi nhà thờ, toàn thân vẫn run lên vì lạnh. Mỗi bước đi như giẫm lên ký ức vừa sống lại – ngọn lửa đỏ, vòng tròn tro tàn, và cô bé Hương ngồi hát thánh ca trong không gian vắng.
Anh nhìn quanh: Mộ Lan yên lặng như nghĩa địa. Cửa hàng đóng kín, đường không một bóng người.
Trong đầu, tiếng “Người Không Mặt” vẫn vang vọng: “Đừng tin ai… kể cả chính mình.”
Nhưng có một người Nam cần tìm – Cảnh sát trưởng Đoàn Văn Huy, người giữ hồ sơ vụ cháy năm 2009. Nếu ai biết điều gì, chỉ có ông ta.
Trụ sở công an thị trấn Mộ Lan nằm bên con suối cạn, tòa nhà hai tầng sơn vàng đã bong tróc từng mảng, quốc huy treo lệch.
Nam đẩy cửa bước vào, tiếng bản lề rít lên. Bên trong, quầy tiếp dân trống trơn, chỉ có một người đàn ông trung niên mặc thường phục ngồi phía sau bàn, khuôn mặt hốc hác, cặp mắt đục ngầu như thiếu ngủ lâu ngày.
Ông ngẩng lên, ánh nhìn sắc lạnh.
“Cậu là ai?”
“Hạo Nam. Tôi từ Hà Nội, đang điều tra lại vụ cháy năm 2009. Tôi cần gặp Cảnh sát trưởng Huy.”
“Tôi là Huy.”
Nam giật mình. Người đàn ông đó, dáng gầy, vai khom, nhưng trên ngực áo vẫn cài mảnh kim loại gỉ sét ghi “CA TRƯỞNG – HUY”.
“Vụ đó khép lại rồi.” – Ông nói, giọng cộc.
“Nhưng hồ sơ có nhiều điểm sai. Tôi tin còn người sống sót. Và có dấu hiệu bị che giấu.”
“Ai cho cậu tin điều đó?”
Nam do dự. Anh không thể nói về căn hầm hay những hũ tro.
“Bằng chứng cá nhân. Tôi muốn xem lại hồ sơ gốc.”
Huy nhìn anh thật lâu, rồi đứng dậy.
“Theo tôi.”
Phòng hồ sơ nằm ở tầng dưới. Lối cầu thang gỗ cũ phát ra tiếng kẽo kẹt. Mỗi bước đi, không khí càng đặc quánh, ánh sáng vàng vọt của bóng đèn trần như sắp tắt.
Cửa phòng hồ sơ dán tấm biển “TÀI LIỆU LƯU TRỮ – KHÔNG PHẬN SỰ MIỄN VÀO”.
Huy mở khóa, kéo cửa.
Bên trong là căn phòng hẹp, tường kín tủ sắt, hàng trăm tập hồ sơ xếp chồng cao đến trần. Bụi bay mù mịt khi ông bật đèn neon lên.
“Vụ cháy Mộ Lan 2009 – ngăn thứ ba, dãy bên phải.”
Nam vội bước đến. Anh lần tay tìm – cuối cùng thấy một tập hồ sơ dày bọc nilon mờ, bìa ghi “MỘ LAN – 03/2009 – HỎA HOẠN TRƯỜNG HỌC”.
Anh định rút ra thì bàn tay gầy của Huy đặt lên vai anh.
“Tôi khuyên cậu đừng mở.”
Nam quay lại. “Tại sao?”
“Vì nó không phải để mở.”
“Đây là vụ án! Là hồ sơ công khai của lực lượng điều tra. Tôi có quyền—”
“Không.” – Huy cắt lời, giọng lạnh tanh. – “Cậu không hiểu đâu. Ở Mộ Lan, không có điều tra. Chúng tôi chỉ giả vờ điều tra thôi.”
Nam sững sờ. “Ông nói gì vậy?”
“Nghe này.” – Huy nhìn thẳng vào mắt anh, hơi thở nồng mùi thuốc lá cũ. – “Sau vụ cháy đó, 26 người chết, không tìm thấy thi thể nguyên vẹn. Nhưng có áp lực từ cấp trên. Họ muốn một kết luận ‘ổn định’. Thế là chúng tôi viết lại hồ sơ, đưa ra hung thủ – cha cậu. Mọi thứ kết thúc. Không ai hỏi lại nữa.”
Nam lùi một bước, mắt anh tối sầm. “Ông biết cha tôi bị oan mà vẫn ký tên vào báo cáo?”
“Tôi không có lựa chọn. Ở đây không ai có lựa chọn.”
Ông quay người, lấy từ ngăn kéo ra một tập hồ sơ khác, mỏng hơn, không đánh số.
“Đây mới là phần bị cấm mở.”
Nam nhận lấy, tay run. Bìa không có tiêu đề, chỉ có dòng chữ viết tay nguệch ngoạc: “PHƯỢNG HOÀNG”.
Anh mở ra – bên trong là ảnh chụp thi thể cháy đen, mẫu máu, và ghi chú bằng tay của cha anh:
“Thí nghiệm thất bại. Đối tượng 09 bùng cháy lúc 21:36. Không còn kiểm soát được. Phải phong ấn căn hầm.”
Nam lật trang kế – một tờ báo cáo ngắn ghi:
“Dự án ‘Phượng Hoàng’: tái sinh bằng lửa. Chủ nhiệm: Trần Khải.
Giai đoạn thử nghiệm 2: đối tượng trẻ – Hạo Nam.”
Anh đứng sững, ngón tay cứng lại.
“Đối tượng… là tôi?”
Huy gật khẽ, không nhìn vào mắt anh.
“Cậu không nhớ vì sau vụ đó, cậu được cho là đã chết. Nhưng họ giữ lại phần DNA của cậu, dùng trong thí nghiệm tái tạo mô sống. Nói cách khác… cậu là bản sao được ‘sinh lại’ từ tro.”
Nam thụp xuống ghế, đầu óc quay cuồng. Tất cả những gì anh từng tin về mình – cha, tuổi thơ, ký ức – có thể chỉ là sản phẩm được cấy ghép.
“Tôi không tin! Tôi có ký ức, có cảm xúc thật, tôi…”
“Thật hay không, ai mà biết?” – Huy nói nhỏ. – “Ký ức cũng có thể được viết lại như hồ sơ này thôi.”
Im lặng bao trùm. Chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường kêu tích… tích… kéo dài vô tận.
Nam hít sâu: “Ông biết tất cả mà vẫn ở đây?”
“Ai rời khỏi Mộ Lan cũng biến mất. Tôi thử rồi.”
Huy kéo tay áo, để lộ cánh tay đầy vết sẹo như bị đốt.
“Thị trấn này không cho ai đi.”
Nam đứng dậy, cầm tập hồ sơ, ánh mắt rực lên. “Tôi phải tìm ra sự thật. Nếu ông không giúp, tôi sẽ tự tìm.”
Huy cười khẽ, nhưng nụ cười đau đớn:
“Sự thật không giúp cậu sống sót đâu. Nó chỉ khiến cậu hiểu rằng Mộ Lan không thuộc về thế giới này nữa.”
Khi Nam rời khỏi phòng hồ sơ, đèn trần chập chờn. Trên hành lang, anh cảm giác có ai đang đi song song. Anh ngoái lại – không ai cả.
Đến cuối hành lang, gió thổi làm cánh cửa rung lên. Một tờ hồ sơ mỏng rơi ra, bay lật qua chân anh. Anh cúi nhặt: tờ báo cáo y tế, phần chữ nhòe mờ:
“Đối tượng 09 – tái sinh sau 15 năm. Có phản ứng ký ức mạnh. Hiện tượng đồng hiện linh hồn: Cá thể chính và bản sao cùng tồn tại.”
Một dòng viết tay đỏ chói dưới cuối trang:
“Nếu gặp lại đứa trẻ đó – đừng tin vào ký ức của mình.”
Chiều buông xuống. Trên đường trở lại nhà nghỉ, Nam thấy bóng dáng Huy đứng ngoài sân đồn, hút thuốc, nhìn theo anh.
Tro bay phủ kín vai áo ông. Ánh mắt Huy trầm lại, khẽ nói mà chỉ mình ông nghe được:
“Xin lỗi, Khải. Tôi không cứu được con cậu.”
Đêm.
Nam ngồi trong phòng, đèn bàn bật sáng. Tập hồ sơ “Phượng Hoàng” nằm mở trước mặt. Mỗi dòng chữ như đốt cháy mắt anh.
Ngoài cửa sổ, tiếng gió rít qua khe gỗ. Rồi… cộc, cộc, cộc.
Ba tiếng gõ nhẹ, từ dưới sàn.
Nam đóng tập hồ sơ, tay run. Anh nhớ tờ giấy ông Bảy để lại. Nhưng lần này, tiếng gõ kèm theo giọng nói nhỏ, rõ ràng là của một đứa trẻ:
“Anh Nam… mở đi. Em đang ở dưới này.”
Anh nhìn xuống sàn. Giữa những tấm ván gỗ, một khe nhỏ hé ra, ánh sáng đỏ rọi lên, như từ dưới địa ngục.
Giọng nói lại vang lên, run rẩy, dịu dàng:
“Em lạnh lắm… đừng giả vờ nữa…”
Nam lùi lại, mồ hôi túa ra. Anh hét:
“Mày là ai?!”
Tiếng cười khúc khích vang lên, kéo dài thành tiếng khóc.
Rồi im bặt.
Anh nhìn quanh, thở dốc. Căn phòng trống rỗng.
Nhưng trên bàn, tập hồ sơ “Phượng Hoàng” đã tự mở ra trang cuối:
Một dòng chữ viết bằng máu:
“Tái sinh hoàn tất. Đối tượng đã trở về.”
Bên ngoài, chuông nhà thờ lại ngân – ba hồi.
Thị trấn Mộ Lan chìm vào đêm đặc quánh.
Và ở đâu đó, trong hầm sâu, vòng lửa âm ỉ cháy lại.
Hạo Nam hiểu rằng, vụ án không chỉ là tội ác – mà là lời nguyền được lập trình để không bao giờ kết thúc.