Trên đỉnh Thiên Nhai sơn, gió gào thét từng cơn dữ dội, cuốn theo mùi máu tanh nồng nặc hòa lẫn với khói lửa đang bốc lên ngùn ngụt từ phía dưới chân núi. Ánh trăng bị che khuất bởi làn khói đen, chỉ còn sót lại vài tia sáng yếu ớt phản chiếu lên những mái ngói nhuộm máu và những bóng người ngã xuống. Giữa khung cảnh đó, Lâm Hạo Thiên quỳ gối trong biển lửa, hai tay run rẩy ôm thi thể phụ thân, đôi mắt đỏ ngầu như sắp nổ tung. Hắn không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này, chỉ trong một đêm, gia tộc từng sừng sững giữa thiên hạ bị xóa sổ hoàn toàn. Hắn không biết bao nhiêu lần đã hét đến khản cổ, không biết bao nhiêu lần lao vào đám binh sĩ phản bội kia, để rồi nhận lại hàng chục vết thương sâu hoắm trên người.
Tiếng cười lạnh lẽo vang lên trong đêm như lưỡi dao xé tan nỗi tuyệt vọng. Kẻ bước ra từ trong khói lửa, thân mặc áo giáp đen, trên tay cầm thanh kiếm từng thuộc về Lâm gia – chính là Triệu Vân, người từng là đại hộ pháp, người mà Hạo Thiên coi như sư phụ, người đã dạy hắn từng chiêu thức đầu tiên của đời kiếm đạo. Ánh mắt Triệu Vân không còn chút nhân tình, chỉ còn sự lạnh nhạt vô biên. Hắn chậm rãi bước đến, giọng nói khàn khàn nhưng đầy uy lực. “Lâm gia ngươi đã phản bội Thiên Đế, đây là cái giá phải trả. Ngươi không nên oán ta, ta chỉ làm theo mệnh trời.”
Lâm Hạo Thiên gào lên, tiếng hét vang vọng khắp đỉnh núi, hòa cùng tiếng cháy rực của ngọn lửa. “Mệnh trời? Ngươi cũng xứng nói hai chữ đó sao? Mệnh trời có thể ép người làm phản? Có thể khiến người giết ân nhân của mình sao?” Hắn lao lên, tay nắm chặt kiếm, nhưng cơ thể vốn đã rách nát chẳng còn chút sức lực. Chỉ một cú vung tay, Triệu Vân đã chém thẳng vào ngực hắn, máu phun ra đỏ rực cả bầu trời. Hạo Thiên ngã xuống, ánh mắt vẫn chưa kịp khép lại, miệng còn vương một nụ cười cay đắng. Trong giây phút đó, hắn chỉ thấy được ánh sáng từ ngọn lửa đang cháy thiêu rụi tổ đường, nơi từng chứa biết bao kỷ niệm và linh hồn của tổ tiên.
Thời gian như dừng lại. Khi ngọn gió cuối cùng thổi qua, xác hắn rơi vào vực sâu, biến mất không dấu vết. Tất cả tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc, rằng huyết mạch Lâm gia đã tuyệt diệt. Nhưng trong màn đêm u tối ấy, giữa dòng sông linh hồn lạnh giá, có một luồng sáng nhỏ nhoi bừng lên. Linh hồn của Hạo Thiên không tan biến, mà bị kéo về một nơi khác – một không gian vô tận, nơi chẳng có ánh sáng, chẳng có thời gian, chỉ có âm thanh của vô số tiếng vọng từ những thế giới xa xôi.
Giọng nói già nua vang lên trong đầu hắn, âm vang trầm đục như tiếng chuông cổ. “Ngươi có hận không?” Hạo Thiên mở mắt, thấy mình đang trôi giữa hư không, thân thể trong suốt, không còn máu thịt. “Ta hận,” hắn đáp, giọng trầm và sắc như thép. “Hận tất cả những kẻ đã phản bội ta. Hận cả trời đất đã khiến ta sinh ra yếu đuối.” Giọng nói lại vang lên, chậm rãi như đang cười. “Nếu có cơ hội làm lại, ngươi có dám bước đi con đường không còn lối về?” Hạo Thiên im lặng, rồi gằn từng chữ. “Chỉ cần có thể trả thù, cho dù phải đọa địa ngục ta cũng cam lòng.”
Ánh sáng bùng nổ, bao quanh lấy hắn. Cảm giác như bị xé toạc giữa hàng nghìn tia sét, linh hồn hắn bị ép chặt, tan ra rồi ngưng tụ lại. Khi mở mắt lần nữa, hắn đang nằm trong một gian nhà gỗ cũ nát, hơi ấm từ cơ thể lan tỏa, mồ hôi thấm đẫm trên trán. Ngoài cửa sổ, tiếng gà gáy, tiếng người nói cười vọng vào – không còn là thế giới hắn từng biết. Trên tay hắn là tấm gương đồng mờ ảo, phản chiếu gương mặt xa lạ, trẻ hơn, yếu hơn, nhưng đôi mắt lại mang cùng một tia hận thù năm xưa.
“Ta… sống lại rồi sao?” Hắn tự lẩm bẩm, giọng khàn đến lạ. Trí nhớ ùa về, hắn nhận ra thân thể này thuộc về một kẻ cùng tên – Lâm Hạo Thiên, nhưng là một đệ tử bị phế linh căn của Thanh Vân Tông, kẻ bị tất cả đồng môn chế nhạo, coi như rác rưởi. Cơ thể yếu ớt, linh khí cạn kiệt, bị đánh đuổi ra khỏi tông môn chỉ còn vài ngày để sống. Nhưng có lẽ trời cho hắn một cơ hội, và hắn sẽ không để uổng phí.
Hắn cắn răng đứng dậy, cảm nhận dòng linh khí mỏng manh trong cơ thể. Linh căn bị hủy, nhưng trong hồn hải, hắn cảm thấy một tia sáng kỳ lạ đang dao động – đó là mảnh linh hồn của người đã cứu hắn trong hư vô. Giọng nói kia lại vang lên, lần này rõ hơn, gần gũi như đang đứng ngay bên tai. “Ngươi và ta đã dung hợp, sinh mệnh của ngươi giờ không còn là phàm nhân. Nhưng nhớ kỹ, mỗi bước đi trên con đường này đều sẽ trả giá bằng máu.”
Hạo Thiên khẽ cười. “Máu của ta hay của kẻ khác cũng được. Chỉ cần đổi lấy sức mạnh.” Hắn mở cửa bước ra, nhìn bầu trời rạng sáng, hít một hơi thật sâu. Ánh nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá chiếu xuống khuôn mặt hắn, phản chiếu ánh nhìn lạnh lùng như sắt. Ở nơi xa, những tiếng chuông tông môn vang vọng – báo hiệu một ngày mới bắt đầu, nhưng cũng là khởi đầu của một kỷ nguyên đẫm máu khác.
Khi hắn rời khỏi căn nhà, từng bước chân in xuống mặt đất để lại dấu linh lực mờ mịt. Một luồng sát khí mỏng manh thoát ra, hòa cùng gió sớm. Không ai biết rằng một kẻ từng chết giữa biển lửa đang trở lại, không còn mang lòng tin hay nhân nghĩa, chỉ còn lại hận thù và ý chí nghịch thiên. Hắn nhìn về phương xa, nơi mây trắng phủ kín đỉnh núi Thanh Vân, nơi khởi đầu của tất cả bi kịch, và thề rằng – một ngày nào đó, hắn sẽ quay lại, để máu nhuộm đỏ thiên không.
Giữa trời đất mênh mông, tiếng thề như vọng lại, hòa vào gió, hòa vào linh khí đang chuyển động. Hạo Thiên bước đi, không quay đầu, không do dự. Trên con đường đầy chông gai ấy, hắn đã không còn là kẻ yếu đuối của ngày xưa, mà là một linh hồn đã chết đi một lần, sống lại chỉ để chứng minh – nếu trời muốn diệt hắn, hắn sẽ diệt cả trời.