Mưa.Lạnh.Đau.
Đó là những cảm giác đầu tiên xuyên thủng màn sương hỗn độn của ý thức. Cơn mưa đầu thu rả rích, dai dẳng như nỗi bi ai của đất trời, gột rửa vạn vật và thấm sâu vào từng tấc đất, từng thớ thịt. Cái lạnh không đến từ bên ngoài, mà len lỏi từ sâu trong xương tủy, một cái lạnh của sự chết chóc, của sinh mệnh đang lụi tàn. Và nỗi đau, nó như hàng vạn cây kim châm cùng lúc đâm vào từng góc khuất của linh hồn, một sự tra tấn tàn khốc, xé nát những mảnh ký ức cuối cùng.
Hắn cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt nặng tựa ngàn cân, chỉ có thể hé ra một khe hẹp. Thế giới trước mặt là một màu xám xịt nhòe nhoẹt. Bùn đất, lá mục, và những giọt mưa lạnh buốt. Hắn đang nằm sấp trong một vũng bùn, cơ thể không chút sức lực, mặc cho mưa gió vùi dập.
“Đây là đâu?”
Một câu hỏi yếu ớt vang lên trong tâm trí, nhưng không thể thốt thành lời. Cổ họng hắn khô rát, chỉ một cử động nhỏ cũng khiến toàn thân đau đớn như bị xé toạc.
Hắn là ai?
Câu hỏi này còn khó trả lời hơn. Trong đầu hắn là một mớ hỗn loạn những hình ảnh vỡ nát. Hắn thấy một tòa thiên cung bằng bạch ngọc sụp đổ giữa biển lửa. Hắn thấy những vị tiên nhân từng cùng hắn uống rượu luận đạo giờ lại dùng ánh mắt oán độc nhìn hắn, thần binh trong tay họ nhuốm đầy sát khí. Hắn thấy một bàn tay quen thuộc, trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng mà tàn nhẫn đâm một thanh chủy thủ vào sau lưng hắn, ngay tại vị trí đạo tâm.
Và cuối cùng, hắn thấy một nụ cười. Một nụ cười vừa bi thương vừa tuyệt vọng của một người con gái mặc váy lụa trắng, thân ảnh mờ ảo như sương khói. Nàng lao về phía hắn giữa trận đại chiến kinh thiên động địa, trước khi tất cả chìm vào bóng tối vô tận.
“A…”
Một tiếng rên rỉ khẽ thoát ra từ đôi môi nứt nẻ. Những mảnh ký ức đó, dù rời rạc, cũng đủ để khơi dậy một nỗi hận thù ngút trời, một sự phẫn nộ có thể thiêu đốt cả cửu thiên. Hắn là Đế Tôn, kẻ từng đứng trên đỉnh tam giới, người đã dùng một tay che cả bầu trời, người đã từng coi Thiên Đạo như một quy tắc có thể sửa đổi.
Nhưng giờ đây, hắn chỉ là một kẻ sắp chết trong vũng bùn.
Linh thức của hắn, vốn có thể bao trùm cả một tinh vực, giờ đây yếu ớt đến mức không thể cảm nhận được gì ngoài phạm vi ba thước quanh thân. Hắn thử vận chuyển công pháp, nhưng kinh mạch trong cơ thể này hoàn toàn tắc nghẽn, trống rỗng. Không có một tia linh lực nào. Đây là một thân xác phàm nhân, một phàm thai không hơn không kém.
Yếu ớt, mỏng manh, và vô dụng.
“Tại sao…?”
Tại sao hắn lại ở đây? Tại sao hắn lại sống lại trong một thân xác như thế này? Chẳng lẽ đây là sự trừng phạt của Thiên Đạo? Một sự sỉ nhục dành cho kẻ từng dám nghịch thiên?
Cơn mưa vẫn không ngớt. Nước mưa lạnh buốt hòa cùng máu tươi từ những vết thương trên người hắn, loang ra nhuộm đỏ một vùng bùn đất. Sinh mệnh lực đang trôi đi nhanh chóng. Có lẽ, đây chính là kết cục cuối cùng. Chết đi một cách hèn mọn, bị lãng quên trong một góc xó xỉnh của phàm giới. Một kết cục thật trớ trêu cho một vị Đế Tôn.
Ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ. Bóng tối lại một lần nữa kéo đến, mang theo sự yên bình giả tạo của cái chết. Hắn đã quá mệt mỏi rồi. Hàng vạn năm tranh đấu, hàng vạn năm cô độc trên đỉnh cao, có lẽ đã đến lúc phải kết thúc.
Ngay khi hắn sắp buông xuôi, một âm thanh yếu ớt bỗng lọt vào tai.
Tiếng bước chân.
Tiếng bước chân lạo xạo trên lá cây ẩm ướt, nhẹ nhàng và có chút vội vã. Rồi một giọng nói trong trẻo, non nớt nhưng đầy lo lắng vang lên.
“A… có người!”
Mí mắt hắn giật giật. Hắn dùng chút sức lực cuối cùng, cố gắng nhìn về phía phát ra âm thanh. Qua màn mưa giăng trắng xóa, hắn thấy một bóng người nhỏ bé đang chạy về phía mình. Đó là một cô bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, mặc bộ quần áo vải thô đã sờn cũ, trên lưng còn đeo một chiếc giỏ tre đựng đầy thảo dược. Nàng không có ô, chỉ dùng một chiếc lá sen lớn để che đầu, nhưng cả người đã ướt sũng.
Gương mặt cô bé thanh tú, dù có vài vết lấm bẩn nhưng không che được đôi mắt to tròn, sáng ngời và tràn đầy sự lương thiện. Khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của hắn, đôi mắt ấy ánh lên vẻ kinh hãi và thương xót.
Nàng vội vàng vứt chiếc lá sen, chạy đến bên cạnh hắn, quỳ xuống. Đôi bàn tay nhỏ bé, lấm lem bùn đất của nàng run run, không biết phải làm gì.
“Này… này huynh… huynh còn sống không?” Giọng nàng run rẩy.
Hắn không trả lời được. Hắn chỉ có thể nhìn nàng qua khe mắt hẹp. Hơi thở ấm áp của nàng phả vào mặt hắn, mang theo một chút mùi hương của cây cỏ. Đó là mùi của sự sống.
Thấy hắn không phản ứng, cô bé càng thêm hoảng hốt. Nàng cắn môi, do dự một lúc rồi đưa tay lên mũi hắn. Khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt phả vào tay, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“May quá, vẫn còn sống.”
Nàng nhìn quanh, rồi lại nhìn thân hình nhỏ bé của mình, rồi nhìn hắn. Rõ ràng, với sức của nàng, không thể nào đưa hắn đi được. Nhưng bỏ mặc hắn ở đây, chắc chắn hắn sẽ chết vì mất máu và giá lạnh.
Sau một hồi đấu tranh nội tâm, sự lương thiện đã chiến thắng. Cô bé đưa ra một quyết định táo bạo. Nàng dùng hết sức lực, cố gắng lật người hắn lại. Cử động này khiến những vết thương trên người hắn bị tác động, một cơn đau nhói khiến hắn suýt ngất đi, nhưng cũng giúp hắn tỉnh táo hơn một chút.
Lúc này, hắn mới có thể nhìn rõ hơn cơ thể mà mình đang chiếm giữ. Đây là một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, gương mặt còn non nớt nhưng đường nét khá thanh tú, có lẽ vì mất máu quá nhiều nên mặt trắng bệch như giấy. Trên người mặc một bộ trang phục có vẻ không tầm thường, nhưng đã rách nát và dính đầy máu và bùn.
“Huynh cố gắng lên một chút,” cô bé thì thầm, giọng nói như một lời động viên. “Nhà ta ở ngay gần đây thôi. Ta… ta sẽ cố gắng kéo huynh về.”
Nói rồi, cô bé gồng mình, vòng tay qua nách hắn, dùng cả thân người làm điểm tựa, cố gắng kéo hắn đi từng chút một. Thân hình nhỏ bé của nàng run lên vì gắng sức. Mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn trên nền đất trơn trượt.
Hắn có thể cảm nhận được sự vất vả của nàng. Hắn có thể cảm nhận được sự kiên trì trong từng hơi thở gấp gáp của nàng. Trong lòng một cựu Đế Tôn như hắn bỗng dâng lên một cảm xúc phức tạp. Hắn, người từng hô phong hoán vũ, giờ đây lại phải dựa vào một cô bé phàm nhân để giữ lại mạng sống. Thật nực cười, nhưng cũng thật ấm áp.
Đã bao lâu rồi hắn chưa cảm nhận được sự quan tâm không toan tính như thế này? Ngàn năm? Vạn năm? Trên con đường tu tiên đẫm máu, chỉ có lợi ích, phản bội và sát phạt. Lòng tốt là thứ xa xỉ nhất, cũng là thứ dễ dàng bị lợi dụng nhất.
Con đường từ bìa rừng về ngôi làng nhỏ dường như dài vô tận. Cô bé nhiều lần trượt ngã, cả người lấm lem bùn đất, nhưng nàng chưa một lần buông tay. Nàng cắn chặt môi, đôi vai gầy yếu gánh lấy sức nặng của một sinh mạng.
Cuối cùng, một vài mái nhà tranh lợp rạ cũng hiện ra mờ ảo sau màn mưa. Đó là một thôn trang nhỏ bé, yên bình nằm nép mình dưới chân một dãy núi trập trùng. Lạc Diệp Thôn. Một cái tên bình dị đến mức gần như bị lãng quên.
Cô bé kéo hắn về một căn nhà tranh nhỏ nằm ở rìa thôn. Căn nhà đơn sơ, vách đất, mái rạ, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Nàng khó khăn lắm mới kéo được hắn vào trong nhà, đặt lên chiếc giường tre duy nhất. Cả người nàng mềm nhũn, thở hổn hển, mồ hôi hòa cùng nước mưa chảy ròng ròng trên má.
Không kịp nghỉ ngơi, nàng lại vội vàng đi tìm vải sạch, đun nước ấm. Động tác của nàng rất thành thạo, có lẽ vì thường xuyên phải chăm sóc người bệnh. Nàng nhẹ nhàng lau sạch máu và bùn đất trên người hắn, để lộ ra những vết thương chằng chịt. Có vết chém của kiếm, có vết đâm của dao, vết thương nặng nhất là ở trước ngực, gần vị trí trái tim.
Trong lúc lau rửa, ngón tay nàng vô tình chạm vào một vật cứng lạnh ở cổ hắn. Nàng tò mò gỡ ra xem, đó là một miếng ngọc bội màu đen tuyền, hình thù cổ xưa, bề mặt khắc những hoa văn kỳ dị mà nàng chưa từng thấy bao giờ. Miếng ngọc này dường như không bị vấy bẩn bởi máu và bùn, vẫn tỏa ra một ánh sáng âm u, lạnh lẽo. Dù không biết giá trị của nó, nhưng nàng có cảm giác đây là một vật rất quan trọng, nên đã cẩn thận lau sạch và đặt lại lên ngực hắn.
Sau khi xử lý qua loa vết thương, nàng lại tất bật đi nấu một bát cháo loãng. Mùi gạo thơm nhanh chóng lan tỏa trong căn nhà tranh nhỏ, mang đến một cảm giác ấm cúng.
Hắn nằm trên giường, ý thức đã tỉnh táo hơn nhiều. Hắn im lặng quan sát mọi hành động của cô bé. Nàng bận rộn như một con ong nhỏ, nhưng trên gương mặt luôn toát lên vẻ lo lắng và quan tâm chân thành.
Một lúc sau, nàng bưng bát cháo nóng hổi đến bên giường. Hắn vẫn chưa thể tự ngồi dậy, nàng liền cẩn thận đỡ đầu hắn lên, dùng thìa múc từng muỗng cháo nhỏ, thổi cho nguội rồi nhẹ nhàng đưa đến bên môi hắn.
“Huynh ăn một chút đi, sẽ có sức hơn.”
Hắn không từ chối. Hắn biết cơ thể này đang cần năng lượng để hồi phục. Hơn nữa, hắn không muốn phụ tấm lòng của cô bé. Hắn hé miệng, nuốt từng muỗng cháo ấm nóng. Dòng cháo chảy vào dạ dày, xua đi cái lạnh lẽo, mang đến một luồng hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể.
Đây có lẽ là bữa ăn bình dị nhất mà hắn từng ăn trong vô số kiếp luân hồi, nhưng lại là bữa ăn khiến hắn cảm động nhất.
Sau khi ăn hết bát cháo, hắn cảm thấy có lại một chút sức lực. Cô bé thấy sắc mặt hắn đã hồng hào hơn một chút thì vui mừng ra mặt. Nàng đỡ hắn nằm xuống, đắp lại chăn cẩn thận.
“Huynh nghỉ đi. Ta đi sắc thuốc. Cha ta từng dạy ta một chút y thuật, hy vọng có thể giúp được huynh.”
Nói rồi, nàng cầm chiếc giỏ tre lúc nãy, lấy ra những cây thảo dược còn tươi, bắt đầu phân loại và xử lý.
Hắn nằm đó, nhắm mắt lại, nhưng tâm trí lại hoạt động với tốc độ kinh người.
Hồi sinh. Hắn đã thực sự hồi sinh. Không phải đoạt xá, không phải chuyển thế, mà là một sự hồi sinh kỳ lạ trong một thân xác hoàn toàn xa lạ. Hắn có thể cảm nhận được linh hồn của mình và thân xác này đang dung hợp một cách hoàn hảo, không có bất kỳ sự bài xích nào.
Tại sao lại như vậy? Ai đã làm điều này? Là người con gái trong mộng với nụ cười bi thương đó sao?
Vô số câu hỏi hiện lên, nhưng không có lời giải đáp. Hắn cố gắng tìm kiếm ký ức của thân xác này, nhưng nó trống rỗng, dường như đã bị một sức mạnh nào đó xóa sạch. Điều duy nhất hắn biết là cơ thể này rất trẻ và tiềm năng thể chất không tệ, chỉ là chưa từng được tu luyện.
“Phàm nhân thì sao chứ?” Hắn tự nhủ trong lòng. “Chỉ cần ta còn sống, chỉ cần đạo tâm bất diệt, thì dù bắt đầu lại từ một hạt cát, ta cũng có thể một lần nữa xây nên Tu Di Sơn!”
Nỗi hận trong lòng hắn không những không nguôi ngoai mà còn bùng lên dữ dội hơn. Những kẻ đã phản bội hắn, những kẻ đã đẩy hắn vào chỗ chết, hắn nhớ từng gương mặt, từng ánh mắt của chúng.
“Thiên Đế… các ngươi chờ đó. Món nợ máu này, ta nhất định sẽ bắt các ngươi trả lại cả vốn lẫn lời. Lần này, ta sẽ không chỉ nghịch thiên, ta sẽ hủy thiên, lập nên một đạo mới thuộc về chính ta!”
Một luồng sát khí vô hình, lạnh lẽo tỏa ra từ người hắn, khiến cho ngọn đèn dầu trong phòng khẽ lay động, không khí bỗng trở nên ngưng trọng.
Cô bé đang tập trung sắc thuốc ở góc nhà bỗng rùng mình một cái, cảm thấy sống lưng lành lạnh. Nàng ngơ ngác nhìn quanh, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường. Nàng lắc đầu, nghĩ rằng có lẽ do mình bị nhiễm lạnh vì dầm mưa.
Nàng không hề biết rằng, người thiếu niên yếu ớt mà nàng vừa cứu sống, đang nằm trên giường kia, trong đầu đang hoạch định một kế hoạch kinh thiên động địa, một kế hoạch sẽ khiến cả tam giới phải rung chuyển trong tương lai không xa.
Cơn mưa bên ngoài đã ngớt dần, chỉ còn lại tiếng tí tách trên mái lá. Bầu trời sau cơn mưa có vẻ trong hơn một chút. Một tia nắng yếu ớt cuối ngày cố gắng xuyên qua tầng mây dày đặc, chiếu vào căn nhà tranh, rọi lên gương mặt của người thiếu niên.
Hắn từ từ mở mắt. Lần này, ánh mắt hắn không còn sự hỗn loạn hay mờ mịt nữa. Thay vào đó là sự tĩnh lặng sâu thẳm như vực thẳm, và ẩn sâu bên trong là một ngọn lửa ý chí bất diệt.
Con đường tu tiên của hắn đã bắt đầu lại.
Từ Lạc Diệp Thôn.
Từ một thân xác phàm nhân.