Những ngày tiếp theo trôi qua trong sự tĩnh lặng của Lạc Diệp Thôn và cơn mê man chập chờn của hắn. Thân xác phàm nhân này quá yếu ớt, những vết thương chí mạng kia dù đã được cô bé tên A Ly tận tình chăm sóc, vẫn khiến hắn chìm sâu vào những cơn sốt cao và những giấc mơ đứt quãng.
Nhưng giấc mơ của hắn không phải là sự nghỉ ngơi. Chúng là một chiến trường khác, một nơi mà quá khứ vỡ nát cố gắng tái hợp, mang theo cả vinh quang chói lọi và nỗi đau tột cùng.
Trong một giấc mơ, hắn thấy mình đang đứng trên đỉnh của một ngọn núi thần trôi nổi giữa tinh không. Mây ngũ sắc cuộn trào dưới chân, xa xa là những dòng sông ngân hà lấp lánh như dải lụa. Hắn vận một bộ đế bào màu đen thêu kim tuyến hình hỗn độn tinh vân, mái tóc dài tung bay trong gió, khí thế uy nghiêm như một vị thần cai quản cả vũ trụ.
Bên cạnh hắn là một nam tử khác, mặc chiến giáp hoàng kim, gương mặt tuấn tú, ánh mắt sáng như sao trời. Người đó vỗ vai hắn, cất tiếng cười sảng khoái.
“Lăng Tiêu, huynh xem! Giang sơn này, vũ trụ này, là do huynh đệ chúng ta cùng nhau đặt định. Đợi ngày dẹp yên Cổ Ma ngoại域, ta và huynh sẽ cùng ngồi trên Cửu Trọng Thiên này, uống cạn Luân Hồi Tửu, luận đạo đến vạn năm!”
Lăng Tiêu.
Trong mơ, hắn nhớ ra tên của mình. Một cái tên đã từng khiến chư thiên thần ma phải khiếp sợ. Hắn nhìn người huynh đệ kết nghĩa bên cạnh, người mà hắn tin tưởng hơn cả bản thân mình - Kình Thiên. Hắn cũng cười lớn, nâng chén ngọc trong tay.
“Được! Cạn chén này, vì thiên hạ thái bình, vì huynh đệ chúng ta!”
Họ cùng nhau uống cạn ly rượu tiên nồng nàn. Khung cảnh thật hào hùng, thật tráng lệ. Tình huynh đệ của họ dường như có thể sánh ngang với nhật nguyệt, trường tồn cùng đất trời.
Nhưng rồi, khung cảnh đột ngột vỡ tan như mặt gương. Nụ cười của Kình Thiên trở nên xa lạ, lạnh lẽo. Ánh mắt sáng như sao trời kia giờ đây chứa đầy sự ghen ghét, tham vọng và một tia sát khí tàn nhẫn. Vẫn là gương mặt đó, nhưng đã khoác lên mình bộ đế bào vốn không thuộc về hắn, đầu đội kim quan của Thiên Đế.
Bối cảnh chuyển thành một đại điện đổ nát. Hắn thấy mình đang quỳ một chân trên đất, máu tươi không ngừng tuôn ra từ vết thương sau lưng. Đạo tâm của hắn đã bị chính thanh kiếm mà hắn tặng cho Kình Thiên đâm thủng. Hắn ngẩng đầu, nhìn người huynh đệ từng vào sinh ra tử với mình, giọng khàn đặc:
“Tại sao?”
Kình Thiên, hay bây giờ là Thiên Đế, nhìn hắn từ trên cao, ánh mắt không một chút cảm xúc, lạnh lùng như băng giá vĩnh cửu.
“Tại sao ư? Lăng Tiêu, huynh luôn tài giỏi hơn ta, ngộ tính cao hơn ta, uy vọng trong chư tiên cũng lớn hơn ta. Chỉ cần có huynh tồn tại một ngày, ta vĩnh viễn chỉ là cái bóng của huynh. Ngôi vị Thiên Đế này, chỉ có một người được ngồi. Người đó, phải là ta!”
Dứt lời, Kình Thiên vung kiếm, một nhát kiếm tuyệt tình, kết thúc tất cả.
“Không!!!”
Hắn gầm lên một tiếng trong vô thức, bật người dậy. Cơn đau từ những vết thương và sự kiệt sức lập tức kéo hắn ngã vật lại giường. Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả áo, hơi thở hắn dồn dập, ánh mắt vẫn còn hằn lên sự phẫn nộ và đau đớn tột cùng từ giấc mơ.
“Huynh… huynh sao vậy? Lại gặp ác mộng sao?”
Một giọng nói lo lắng vang lên bên tai. Hắn quay đầu lại, thấy A Ly đang ngồi bên cạnh giường, tay cầm một chiếc khăn ấm, đôi mắt to tròn nhìn hắn đầy quan tâm. Nàng đã ở đây suốt, thấy hắn co giật và la hét trong cơn mê, vội vàng lay hắn tỉnh lại.
Hắn nhìn gương mặt ngây thơ, trong sáng của A Ly, rồi lại nhìn khung cảnh đơn sơ của căn nhà tranh. Sự tương phản gay gắt giữa giấc mơ và hiện thực khiến tâm trí hắn dần bình tĩnh lại. Đúng vậy, Đế Tôn Lăng Tiêu đã chết rồi. Chết trong sự phản bội của người huynh đệ thân cận nhất. Hiện tại, hắn chỉ là một thiếu niên vô danh, trọng thương, đang được một cô bé phàm nhân cưu mang.
Hắn không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu, ra hiệu mình không sao. Cổ họng hắn vẫn còn rất đau, chưa thể phát ra âm thanh rõ ràng.
A Ly thở phào nhẹ nhõm. Nàng vắt khô chiếc khăn, cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho hắn.
“Huynh sốt cao mấy ngày nay rồi, toàn nói mê sảng thôi. May mà thuốc thảo dược của cha ta để lại có tác dụng. Huynh nghỉ đi, ta đi hâm lại thuốc.”
Nói rồi cô bé cầm bát thuốc đã nguội, nhanh nhẹn đi ra bếp nhỏ.
Lăng Tiêu nằm trên giường, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Giấc mơ vừa rồi đã giúp hắn ghép nối lại một phần ký ức quan trọng nhất. Kẻ thù của hắn, gương mặt của hắn, lý do của sự phản bội. Tất cả đã rõ ràng.
Hắn cũng nhận ra, sự hồi sinh của mình không hề đơn giản. Trong khoảnh khắc cuối cùng của giấc mơ, khi nhát kiếm của Kình Thiên chém xuống, hắn đã thấy một bóng trắng mờ ảo lao đến che chắn trước mặt hắn. Là nàng, người con gái luôn xuất hiện trong những mảnh ký ức cuối cùng. Linh hồn của nàng đã hóa thành một màn sương mỏng manh, bao bọc lấy một tia chân linh cuối cùng của hắn, xé rách không gian, xuyên qua vòng luân hồi, đưa hắn đến đây.
Nàng là ai? Tại sao lại hy sinh vì hắn? Một câu hỏi nữa lại xoáy sâu vào tâm trí, mang theo một nỗi day dứt mơ hồ.
Những ngày sau đó, Lăng Tiêu không còn mê sảng nữa. Hắn tỉnh táo phần lớn thời gian, im lặng quan sát mọi thứ xung quanh. Hắn quan sát A Ly. Cô bé sống một mình. Mỗi sáng sớm, nàng đều vào rừng hái thuốc và tìm chút rau dại. Buổi trưa, nàng chăm sóc cho hắn, nấu cháo, sắc thuốc. Buổi chiều, nàng mang những thảo dược đã phơi khô ra chợ thôn đổi lấy ít gạo và muối. Cuộc sống của nàng vô cùng giản dị và vất vả, nhưng trên gương mặt lúc nào cũng ánh lên vẻ kiên cường và lạc quan.
Lăng Tiêu có thể thấy A Ly không có linh căn, chỉ là một người phàm bình thường. Nhưng kiến thức về thảo dược của nàng lại không hề tầm thường. Những loại thuốc nàng dùng cho hắn, dù chỉ là dược liệu phàm trần, nhưng lại được phối hợp một cách cực kỳ tinh tế, giúp ổn định thương thế và bồi bổ sinh khí một cách hiệu quả. Với nhãn lực của Đế Tôn, hắn biết những phương thuốc này nếu được một luyện đan sư nhìn thấy, chắc chắn sẽ phải kinh ngạc.
Cơ thể hắn dần hồi phục dưới sự chăm sóc của A Ly. Hắn đã có thể tự ngồi dậy, dù vẫn còn rất yếu. Hắn bắt đầu thử kiểm tra lại tình trạng của thân xác này một cách kỹ lưỡng.
Kinh mạch bế tắc, đan điền trống rỗng, xương cốt yếu mềm. Đúng là một phế thể điển hình, không có chút nền tảng tu luyện nào. Nhưng Lăng Tiêu không hề nản lòng. Ngược lại, trong mắt hắn còn lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
“Không có nền tảng, cũng có nghĩa là một tờ giấy trắng tinh khôi,” hắn thầm nghĩ. “Không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ công pháp nào trước đó. Ta có thể dùng phương pháp hoàn mỹ nhất để tái tạo lại căn cơ, xây dựng một đạo cơ vững chắc hơn cả kiếp trước!”
Hơn nữa, hắn phát hiện ra một bí mật kinh người của thân xác này. Linh hồn của hắn và thân xác này dung hợp một cách hoàn hảo đến kỳ lạ, tựa như chúng vốn sinh ra là để dành cho nhau. Và sâu trong linh hồn của thân xác này, dường như có một sức mạnh tiềm ẩn nào đó đang ngủ say, một thứ gì đó vô cùng cổ xưa và hùng mạnh, chỉ là nó đang bị một tầng phong ấn dày đặc khóa chặt.
“Thú vị.” Lăng Tiêu khẽ nhếch mép. “Thân phận của thiếu niên này, có lẽ cũng không đơn giản.”
Một buổi chiều nọ, A Ly từ ngoài trở về, trên mặt có vài vết bầm tím, khóe mắt hơi đỏ hoe. Nàng cố gắng che giấu, nhưng làm sao qua được ánh mắt của Lăng Tiêu.
Hắn nhíu mày, dù chưa nói được, nhưng ánh mắt đã lộ rõ vẻ quan tâm và dò hỏi.
A Ly thấy hắn nhìn mình chằm chằm, không giấu được nữa, liền ngồi xuống bên giường, giọng có chút tủi thân.
“Không có gì đâu… Chỉ là mấy tên côn đồ trong thôn lại đến đòi tiền bảo kê ở chợ. Ta không có tiền đưa, chúng… chúng liền xô ta ngã, làm đổ hết giỏ thảo dược.”
Nói đến đây, nước mắt nàng bắt đầu lưng tròng. Nàng vội quay đi, lau vội.
“Ta không sao thật mà. Chỉ tiếc mấy cây ‘Xích Huyết Thảo’ kia, mất công lắm mới tìm được. Có nó, vết thương của huynh sẽ mau lành hơn.”
Lắng nghe câu chuyện của A Ly, một luồng hàn khí lạnh như băng tỏa ra từ người Lăng Tiêu. Đôi mắt hắn trở nên sắc bén như dao. Dám động đến ân nhân cứu mạng của hắn? Lũ sâu bọ ở phàm giới này thật không biết sống chết.
Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của A Ly. Bàn tay hắn vẫn còn yếu ớt, nhưng lại mang đến một cảm giác an toàn lạ thường. A Ly ngạc nhiên quay lại nhìn hắn.
Lăng Tiêu không nói gì, chỉ dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào nàng, như thể muốn nói: “Có ta ở đây, sẽ không ai có thể bắt nạt muội nữa.”
A Ly ngẩn người. Trong một khoảnh khắc, nàng có cảm giác người thiếu niên bệnh tật trước mặt này bỗng trở nên cao lớn, đáng tin cậy. Nàng bất giác gật đầu, lau khô nước mắt, mỉm cười.
“Ừm.”
Đêm đó, Lăng Tiêu lại chìm vào giấc mơ. Lần này không phải là đại điện hay chiến trường, mà là một không gian hỗn độn, không có trên dưới, không có phương hướng. Hắn thấy bản thể Đế Tôn của mình đang ngồi xếp bằng giữa hư không. Trước mặt hắn, vô số pháp tắc của vũ trụ hiện ra dưới dạng những sợi tơ vàng óng, đan xen chằng chịt, tạo thành một tấm lưới khổng lồ.
Hắn của kiếp trước đang diễn giải đạo pháp. Mỗi câu nói của hắn đều hóa thành những đóa kim liên, mỗi cử chỉ đều làm rung động cả tấm lưới pháp tắc. Đó là cảnh tượng khi hắn đạt tới đỉnh cao, khi hắn có thể dùng lời nói của mình để định ra quy luật cho trời đất.
Bỗng nhiên, tấm lưới pháp tắc vàng óng kia bắt đầu xuất hiện những sợi tơ màu đen. Những sợi tơ đen này mang theo khí tức hủy diệt, ô uế và tà ác. Chúng lan ra nhanh chóng, ăn mòn, làm vẩn đục những sợi tơ vàng thuần khiết.
“Thiên Đạo bị nhiễm ô!”
Trong mơ, hắn kinh hãi thốt lên. Đây là ký ức mà ngay cả khi còn sống hắn cũng chưa từng nhận ra. Hóa ra, sự thay đổi của Kình Thiên, sự hỗn loạn của chư tiên, tất cả đều có nguồn gốc từ đây. Thiên Đạo, thứ duy trì trật tự của tam giới, đã không còn thuần túy nữa.
Giấc mơ này thức tỉnh hắn. Nó cho hắn một cái nhìn sâu hơn về nguyên nhân thất bại của mình kiếp trước. Không chỉ đơn giản là do bị phản bội, mà còn có một âm mưu lớn hơn, một bàn tay vô hình đang thao túng tất cả từ phía sau.
Sự giác ngộ này khiến đạo tâm của hắn càng thêm vững chắc. Mục tiêu của hắn bây giờ không chỉ là báo thù Kình Thiên, mà còn là tìm ra chân tướng của sự ô nhiễm Thiên Đạo này, và chặt đứt bàn tay hắc ám kia.
Sáng hôm sau, khi A Ly mang cháo vào, nàng kinh ngạc khi thấy Lăng Tiêu đã có thể tự mình ngồi dậy, lưng thẳng tắp, dựa vào thành giường. Dù sắc mặt vẫn còn xanh xao, nhưng khí chất của hắn đã hoàn toàn thay đổi. Không còn vẻ yếu ớt, mờ mịt, mà thay vào đó là sự trầm tĩnh, tự tin và một uy nghiêm không nói thành lời.
Hắn nhìn A Ly, đôi môi khô khốc mấp máy. Sau vài lần cố gắng, một âm thanh khàn khàn, yếu ớt nhưng rõ ràng đã phát ra.
“… Cảm… ơn.”
Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng đó là lời nói đầu tiên của hắn từ khi sống lại.
A Ly sững người, rồi đôi mắt sáng lên vì vui mừng. Nàng đặt bát cháo xuống, chạy đến bên cạnh, vừa cười vừa khóc.
“Huynh… huynh nói được rồi! Tốt quá! Tốt quá rồi!”
Nhìn thấy nụ cười không chút tạp niệm và những giọt nước mắt hạnh phúc của cô bé, trái tim vốn đã lạnh như sắt đá của Lăng Tiêu bỗng cảm nhận được một tia ấm áp. Hắn đưa tay, vụng về lau đi giọt nước mắt trên má nàng.
Sự sống lại này, có lẽ cũng không quá tệ.
Ít nhất, nó đã cho hắn cơ hội gặp được nàng.
Hắn hít một hơi thật sâu, không khí trong lành của buổi sớm mai tràn vào lồng ngực. Hắn đã có mục tiêu, đã có ký ức, và đã có bước khởi đầu.
Bước tiếp theo, chính là tái lập lại đạo tâm, bắt đầu con đường tu luyện lại từ đầu. Con đường này sẽ đầy chông gai, nhưng hắn đã sẵn sàng. Đế Tôn trở về, lần này, cả bầu trời cũng không thể cản được bước chân của hắn.