thiên đạo hồi luân

Chương 10: Đấu Pháp Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chưa kịp xuyên qua tầng mây, nhưng thung lũng nơi Dạ Thiên trú ngụ đã tràn ngập khí áp kỳ dị.

Không gian uốn cong, gió ngừng thổi, chim muông im bặt.

Một luồng ánh sáng trắng từ trời cao hạ xuống, rạch toạc tầng mây dày, tạo thành một cột sáng khổng lồ giữa đất trời.

Nguyệt Dao giật mình, vội kéo Dạ Thiên đứng dậy:

— “Thiên binh… họ đến rồi.”

Dạ Thiên ngẩng đầu nhìn.

Trong cột sáng, một bóng người từ từ hạ xuống — áo choàng bạc, mắt như gương, không có đồng tử, toàn thân tỏa ra uy áp của Thượng Giới Sứ.

Hắn nói, giọng vang như tiếng chuông:

“Dạ Thiên – kẻ nghịch đạo, phạm tội phá giới, tái tạo huyết thuật bị cấm. Nay theo lệnh Thiên Giới, ta thay Thiên Đạo trừng phạt ngươi.”

Người ấy rút ra một thanh kiếm trắng trong suốt – “Tịnh Giới Kiếm”, lưỡi kiếm dài hơn ba trượng, khắc hàng trăm chú văn cổ.

Khi hắn vung tay, mặt đất cách xa mười dặm lập tức bị xẻ thành khe dài, đá vụn bốc lên như mưa.

Nguyệt Dao lùi lại, linh lực yếu ớt không thể chịu nổi sức ép.

Nàng hét lên:

— “Dạ Thiên, đừng! Hắn không phải người phàm!”

Hắn mỉm cười nhẹ, mắt vẫn không rời đối thủ:

— “Ta chưa từng xem mình là phàm nữa rồi.”

Cột sáng co lại, cả hai đứng giữa không gian đóng băng – một vùng không khí tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Thượng Giới Sứ giơ kiếm, từng ký tự trên thân kiếm phát sáng, kết nối với mây trời.

“Ngươi không có cơ hội phản kháng. Linh căn của ngươi là nghịch đạo – mọi pháp thuật chính thống sẽ phản ngược lại ngươi. Đó là luật.”

Dạ Thiên bình tĩnh đáp:

“Luật do ai đặt ra?”

— “Do Thiên Đạo.”

— “Vậy hôm nay, ta viết lại nó.”

Lời vừa dứt, ngọn Huyết Giới Ấn giữa ngực hắn rực lên.

Từng sợi máu mảnh li ti trôi lơ lửng quanh thân, hóa thành vầng sáng đỏ.

Ánh sáng ấy không dữ dội, mà như dòng sông chậm chạp trôi – nhưng mỗi khi sứ giả bước tới, linh khí của hắn lập tức tan biến, như bị hút vào vực sâu.

Thượng Giới Sứ cau mày, niệm chú, kiếm sáng rực:

— “Trảm!”

Một luồng kiếm quang trắng xé ngang bầu trời, mang theo hàng ngàn ký tự Thiên Giới.

Nhưng ngay khi chạm vào Huyết Giới, nó tan rã thành hạt bụi.

Dạ Thiên không phản công ngay. Hắn nhắm mắt, cảm nhận luồng sức mạnh chảy quanh cơ thể.

Máu hắn không còn là máu – nó là linh hồn của vạn vật.

Mỗi giọt rơi xuống đất, cây cỏ mọc lên rồi tan, như sự sống và diệt giao hòa.

Hắn mở mắt, khẽ nói:

“Ngươi dùng đạo để trói. Ta dùng máu để giải.”

Một tay vung ra, hỏa huyết bắn thành vô số đường cong, đan nhau thành Luân Hồi Trận.

Ánh sáng đỏ nuốt lấy phần đất trước mặt.

Thượng Giới Sứ hét lớn, triệu hồi pháp thân kim quang cao bằng núi, đánh thẳng xuống.

Tiếng nổ rung trời.

Ngọn núi phía sau tan nát, đất đá văng khắp nơi.

Nguyệt Dao ngã quỵ, máu trào ra từ miệng, hét trong tuyệt vọng:

— “Dạ Thiên!!!”

Khói bụi tan đi, giữa đống đổ nát vẫn là một bóng đen đứng thẳng, quanh người tỏa ra ánh đỏ như mặt trời hoàng hôn.

Dạ Thiên vẫn còn sống.

Hắn đưa tay, lửa máu tụ lại thành một thanh kiếm huyết dài, khắc hình vòng luân hồi.

Ánh mắt hắn trầm xuống:

— “Ngươi dùng ánh sáng để chém ta. Ta dùng bóng tối để trả lại.”

Một nhát chém.

Không ồn ào.

Không sấm sét.

Chỉ một tia sáng đỏ, lặng lẽ cắt xuyên qua không gian.

Pháp thân kim quang nứt đôi.

Thượng Giới Sứ khụy xuống, mắt mở to không tin nổi.

— “Pháp… của ta…”

Hắn lẩm bẩm:

— “Đạo không còn phân chính tà. Khi ngươi ép mọi sinh linh tu cùng một đường, đạo ấy đã chết.”

Thượng Giới Sứ thét lớn, cố vung kiếm lần cuối, nhưng kiếm đã nứt vỡ.

Ánh sáng tan, cơ thể hắn hóa thành bụi trắng, bay theo gió.

Trên trời, một tiếng sấm giận dữ vang lên – như tiếng rống của Thiên Đạo.

Nguyệt Dao chạy đến, đỡ lấy hắn.

Cả người hắn phủ đầy máu, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực.

— “Ngươi thắng rồi…” nàng nói, giọng run rẩy.

— “Không.” – hắn khẽ đáp – “Ta chỉ sống sót thôi. Thiên Giới sẽ không dừng lại.”

Trên trời, những đám mây tụ lại thành hình xoắn ốc, giữa tâm mây mở ra một con mắt khổng lồ – Thiên Nhãn.

Ánh sáng từ con mắt ấy chiếu thẳng xuống, soi trúng hắn.

Giọng nói vô hình vang vọng khắp đất trời:

“Phàm nhân phản đạo. Thiên Đạo phán ngươi tội tuyệt sinh.”

Dạ Thiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thiên Nhãn.

Gió nổi lên, tóc bay tung, máu từ khóe miệng chảy dài nhưng nụ cười lại sáng đến kỳ lạ.

“Thiên Đạo… cũng biết sợ sao?”

Lời ấy như kim đâm vào không gian.

Thiên Nhãn chớp nhẹ, luồng sét khổng lồ giáng xuống.

Dạ Thiên giơ tay đón lấy, bàn tay nứt toác, nhưng hắn không tránh.

Nguyệt Dao hét lên, nhưng hắn chỉ mỉm cười:

“Nếu muốn hủy ta, thì hãy hủy cùng đạo ngươi đi.”

Hắn siết tay, ngọn sét bị bóp nát, hóa thành vô số tia sáng nhỏ, bay ngược lên trời như mưa máu.

Cả bầu trời chuyển sang màu đỏ.

Thiên Nhãn run lên, rồi vỡ nát thành từng mảnh ánh sáng, tan vào hư vô.

Trong im lặng, hắn quỳ xuống.

Người run rẩy, máu chảy không ngừng.

Nguyệt Dao ôm lấy hắn, nước mắt rơi:

— “Ngươi điên rồi, Dạ Thiên… ngươi đánh cả trời sao?”

Hắn khẽ cười, thì thầm:

— “Không phải đánh, là đòi lại… quyền được sống theo ý mình.”

Trận chiến kết thúc.

Bầu trời trở lại yên tĩnh, nhưng thế gian không còn như cũ.

Từ hôm đó, khắp các tông phái đều cảm nhận linh khí dao động – đạo tắc cổ xưa lung lay.

Thiên Giới không còn toàn năng.

Người ta truyền nhau rằng:

“Có một kẻ đã chém vỡ mắt trời.”

Kẻ ấy tên là Dạ Thiên.

Vài ngày sau, họ trú tạm trong rừng phía bắc.

Nguyệt Dao thay hắn băng bó vết thương.

Hắn im lặng nhìn ngọn lửa, ánh mắt xa xăm.

— “Ngươi hối hận không?” nàng hỏi khẽ.

— “Về điều gì?”

— “Về việc phản lại Thiên Đạo.”

Hắn cười nhẹ, đôi mắt u buồn:

— “Ta đâu có phản. Ta chỉ từ chối quỳ.”

Nguyệt Dao khẽ mỉm cười, nước mắt rơi không tiếng.

Trong lòng nàng hiểu – người đàn ông này không còn con đường quay lại nữa.

Mỗi lần hắn chiến đấu, hắn lại tiến thêm một bước xa hơn khỏi nhân gian.

Đêm xuống.

Dạ Thiên ngồi một mình bên suối.

Ánh trăng chiếu xuống, phản lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng kiêu hãnh.

Hắn thầm nghĩ:

“Ta đã thắng một sứ giả. Nhưng đó chỉ là bàn tay của Thiên Đạo. Còn bản thể… vẫn đang nhìn.”

Bên tai hắn vang vọng tiếng nói mờ ảo – giọng của chính Thiên Linh Hỏa:

“Ngươi đã bước quá xa, không còn đường quay lại.”

“Ta không cần quay lại.”

“Ngươi sẽ mất hết.”

“Ta chưa từng có gì để giữ.”

Câu trả lời ấy khiến cả không gian lặng đi.

Từ trong lòng đất, một đốm sáng nhỏ trỗi dậy, trôi quanh người hắn – như lời đáp lại.

Đó là mảnh đạo tàn còn sót từ Thiên Giới, nay bị sức mạnh của hắn hấp thụ.

Hắn nhìn nó, ánh mắt trầm lại:

“Nếu đạo có thể bị chia cắt, thì ta sẽ tạo đạo mới từ mảnh vỡ này.”

Hắn khẽ đưa tay, đốm sáng nhập vào ngực.

Một luồng khí lạ lan ra – không thuộc Thiên Đạo, không thuộc Ma Đạo, mà là đạo do chính hắn sinh ra.

Trên bầu trời, những vì sao chuyển động.

Một ngôi sao đỏ rực xuất hiện giữa thiên không – điềm báo của “Đạo Tự Tại”.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×