Cơn bão kéo đến đúng như hắn dự cảm.
Khi ánh trăng biến mất sau tầng mây dày, mặt đất rung lên những nhịp trầm đục, tựa như tim đất đập loạn. Gió gào rít xuyên qua rừng già, tiếng linh thú hú dài vọng về từ bốn phương.
Dạ Thiên mở mắt.
Ngọn lửa tàn trong hang vụt tắt.
Nguyệt Dao ngồi dậy, linh cảm bất an.
— “Có chuyện gì sao?”
Hắn khẽ đáp:
— “Ngươi nghe không? Tiếng pháp khí.”
Quả thật, trong đêm mờ, vang lên tiếng ngân kim loại va chạm – không phải tiếng thú rừng, mà là tiếng kiếm khí xé gió.
Hắn đứng dậy, mắt ánh vàng lóe sáng trong bóng tối.
Từng đốm linh quang nhỏ dần hiện lên quanh sườn núi — hàng trăm, rồi hàng ngàn ánh đèn.
Linh Huyền học cung, Thái Cực Môn, Huyết Ảnh Giáo, Thiên Nguyên Tông — bốn tông phái lớn đã hợp lực vây bắt “Nghịch Linh Giả”.
Bầu trời phía đông rực sáng như ban ngày.
Một trận pháp khổng lồ hiện ra, bao trùm cả thung lũng. Từng ký tự cổ bay quanh như côn trùng, phát sáng lấp loáng.
Người dẫn đầu là Huyền Cốc Trưởng Lão, tay cầm trượng ngọc, giọng vang như sấm:
— “Dạ Thiên! Ngươi dám nghịch đạo, phá Thiên Pháp, nay tội đã định. Theo lệnh của Cửu Thiên Giới, ngươi phải bị diệt!”
Dạ Thiên đứng giữa cửa hang, ánh sáng hắt lên gương mặt bình thản đến lạnh người.
Nguyệt Dao nắm chặt tay hắn:
— “Họ đông quá… ngươi định làm gì?”
Hắn khẽ nghiêng đầu, nụ cười mờ hiện trên môi:
— “Nếu đã là kẻ bị định tội, thì ta sẽ để tội ấy vang danh thiên cổ.”
Trên không trung, hàng trăm đệ tử giơ kiếm đồng thanh niệm chú.
Linh khí hội tụ, ánh sáng trắng quấn quanh như sợi xích xiềng, chụp xuống hắn.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt không còn ánh lửa, chỉ còn yên tĩnh.
“Lại là xiềng xích. Các ngươi chưa hiểu — càng trói, ta càng tự do.”
Một khắc sau, từ cơ thể hắn bùng lên luồng hỏa huyết đỏ rực.
Ánh sáng chạm đất, lập tức tan chảy.
Người ta hoảng hốt:
“Hắn đang dùng huyết lực! Là ma thuật cấm!”
Không, đó không phải ma thuật. Đó là Bí Pháp Huyết Giới — cấm pháp từng bị Thiên Đạo niêm phong từ thời viễn cổ, chỉ truyền miệng qua những kẻ “từ bỏ đạo”.
Máu trong huyết mạch hắn hóa thành linh ấn, trôi ngược qua da thịt, khắc thành phù văn quanh cơ thể.
Trời đất chuyển sắc. Mặt đất nứt ra, linh khí tụ lại thành xoáy.
Nguyệt Dao lùi lại vài bước, không dám thở mạnh.
Nàng nhìn thấy đôi mắt hắn lúc này không còn ánh vàng ấm nữa, mà là đỏ rực như máu – trong đó, ngọn lửa của sự sống và diệt đang hòa làm một.
Từ xa, Huyền Cốc hét lớn:
— “Ngăn hắn lại! Không được để hắn hoàn thành huyết giới, nếu không cả vùng này sẽ bị nuốt!”
Nhưng đã muộn.
Huyết quang lan ra, vòng tròn khổng lồ hiện lên dưới chân hắn, rộng cả trăm trượng, xoáy sâu vào lòng đất.
Tiếng gầm như của rồng và phượng vang lên từ lòng đất, xen lẫn tiếng khóc của vạn linh.
Bầu trời đỏ như máu.
Giữa tâm huyết giới, Dạ Thiên nhắm mắt.
Hắn nghe thấy trong tâm trí vang lên tiếng gọi – không phải từ bên ngoài, mà từ chính linh hồn vỡ nát kiếp trước.
“Ngươi… dám mở lại pháp ta từng dùng sao?”
“Ngươi là ai?”
“Ta là ngươi… của kiếp đầu tiên.”
Âm thanh ấy trầm, dội vào tận đáy linh hồn.
Một khoảnh khắc, hắn thấy mình đứng trong không gian đẫm sương đỏ, trước mặt là một bóng người giống hệt hắn – nhưng già nua, đôi mắt chứa cả thiên địa sụp đổ.
“Ngươi mở Huyết Giới, đồng nghĩa với việc phản Thiên Đạo hoàn toàn.”
“Thiên Đạo phản ta trước.”
“Phải. Nhưng cái giá là ngươi sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh.”
“Siêu sinh là xiềng xích khác. Ta chọn tồn tại.”
Bóng người kia bật cười – một nụ cười bi tráng.
“Tốt. Vậy hãy nhận lấy sức mạnh bị phong ấn của ngươi.”
Bầu trời tan rã. Dạ Thiên mở mắt.
Ánh sáng đỏ cuộn trào như núi lửa.
Trong phút chốc, hắn cảm nhận hàng ngàn linh hồn ùa vào người – đau đớn, dữ dội, nhưng cũng mạnh mẽ không tưởng.
Hắn không còn cần vận pháp, không cần linh căn. Chính máu hắn là đạo.
Phía ngoài, các trưởng lão hợp lực kích hoạt trận “Cửu Thiên Ấn”.
Từng cột sáng từ bốn phương chiếu xuống, xuyên qua mây, chụp lên huyết giới.
Mặt đất rung chuyển.
Tiếng nổ nối nhau vang lên.
Dạ Thiên ngẩng đầu, hất áo, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng lên trời:
— “Thiên Đạo muốn diệt ta? Vậy ta diệt đạo trước.”
Hắn đưa tay, lòng bàn tay nứt ra, máu bắn lên trời.
Huyết quang bốc thành hình chân luân – vòng tròn có tám cánh, tượng trưng cho “Tám tầng sinh diệt”.
Ánh sáng từ huyết giới bắn ngược lên, xé toạc mây.
Một vệt đỏ xuyên qua bầu trời, để lại vết nứt kéo dài đến tận chân trời.
Các tu sĩ kinh hãi ngã quỵ.
Nhiều kẻ chết ngay trong trận vì không chịu nổi linh áp.
Nguyệt Dao hét lên:
— “Dạ Thiên! Dừng lại, ngươi sẽ hủy chính mình!”
Hắn quay lại, nụ cười rớm máu:
— “Ta không hủy mình, ta chỉ hủy xiềng xích.”
Tiếng nổ cuối cùng vang lên.
Trận pháp “Cửu Thiên Ấn” vỡ tan, ánh sáng nuốt chửng tất cả.
Khi khói tan, thung lũng chỉ còn lại tro bụi.
Cây cối cháy trụi, đất đá nứt toác, bầu trời như bị rút mất sắc.
Ở trung tâm, một bóng người vẫn đứng.
Áo đen rách tả tơi, máu chảy ròng ròng, nhưng vẫn thẳng lưng nhìn về phía chân trời.
Huyền Cốc run rẩy:
— “Không thể nào… hắn vẫn sống…”
Một trưởng lão khác rít lên:
— “Rút lui! Đây không còn là người nữa!”
Hàng ngàn đệ tử tháo chạy.
Chỉ còn lại hắn và nàng.
Nguyệt Dao chạy đến, ôm lấy hắn.
— “Ngươi còn thở… Tạ ơn trời…”
Hắn cười nhẹ, khàn giọng:
— “Trời không cần tạ. Trời đã chết trong ta rồi.”
Nói rồi, hắn ngã quỵ.
Huyết quang quanh người dần lụi, chỉ còn lại vệt sáng nhỏ giữa ngực – Huyết Giới Ấn, kết tinh của đạo nghịch thiên.
Nguyệt Dao nhìn dấu ấn ấy, biết rằng từ nay, hắn không còn là người của thế gian.
Hắn đã bước qua ranh giới sinh tử, trở thành “Vô Luân Giả” — kẻ ngoài vòng luân hồi.
Nhiều ngày sau, tin “Bí Pháp Huyết Giới tái sinh” lan khắp Cửu Châu.
Thiên Đạo chấn động.
Từ tầng trời cao, tiếng chuông cổ vang ba hồi — dấu hiệu triệu tập các Thượng Giới thần tiên để bàn về “mối họa nghịch đạo”.
Trong khi đó, Dạ Thiên tỉnh lại trong thung lũng đổ nát, ánh sáng bình minh soi vào gương mặt gầy gò.
Nguyệt Dao ngồi bên, tựa vai hắn.
Nàng thì thầm:
— “Ngươi đã phá đạo thật rồi.”
Hắn khẽ đáp:
— “Không, ta chỉ mở mắt nhìn rõ thứ họ gọi là đạo thôi.”
Nàng cười, dù trong mắt vẫn vương lệ.
— “Ngươi giờ là kẻ mà cả trời đất đều sợ.”
Hắn mỉm cười:
— “Sợ là tốt. Vì chỉ khi sợ, họ mới biết đạo ấy không còn là của họ nữa.”
Trên không trung, những vết nứt do Huyết Giới vẫn chưa liền lại.
Ánh sáng đỏ vẫn nhấp nháy, phản chiếu trong đôi mắt hắn.
Từ nay, hắn không còn tu luyện để cầu trường sinh.
Hắn tu để phá sinh – diệt tử – tìm ra đạo của chính mình.