Giờ Mão . Kỳ Bàn Cổ .
Kế Đô lặng lẽ bước đi .
Anh đang làm gì thế này ?
Anh cố gắng gạt ra mọi suy nghĩ rốiren trong đầu, nhưng càng gạt nó thì nó lại đâm sâu hơn vào trong đầu anh .
Trong thâm tâm Kế Đô lại nổi lên mộtsuy nghĩ khác thường .
“ Có nên cứu Hàn Ngọc không ? “ .
Hàn Ngọc là tất cả những gì mà anhcó . Anh yêu quý Hàn Ngọc, vì chỉ có Hàn Ngọc là hiểu anh .
“ Không, mày sai rồi “ .
Không thể được ! Vô Ảnh quá mạnh,hắn mạnh hơn Kế Đô ! Hắn đã chứng minh được điều đó ! Hắn là kẻ mạnh nhất củaBất Kiếp Viện ! Hắn thực sự là một con quỷ khát máu nhất mà Kế Đô từng biết !
Nhưng trong đầu Kế Đô lại nổi lênmột hình ảnh khác .
“Muội có mạnh mẽ, có trưởng thành,là vì niềm tin của muội vào huynh đấy , Kế huynh” .
Kế Đô lặng mình, anh đã phản bội HànNgọc .
“Vì muội biết huynh không bao giờphản bội muội cả ” .
-Em có tha thứ cho ta không ? – KếĐô tự nói với mình – Ta đã phụ em mất rồi !
“Thì muội vẫn sẽ yêu huynh, mếnhuynh . Có điều muội chỉ giận một chút thôi “.
-Tại sao chứ ? – Kế Đô gào lên trongkhông gian lặng im – Tại sao em lại yêu quý tôi chứ ? Tại sao em lại gây ra chotôi sự khó xử thế này ? Nếu không, ai đi đường nấy có phải là tốt không ? Tạisao ?
“Yêu mà cũng cần lý do sao ?” .
Kế Đô ngồi xuống, anh không thể đứngvững nổi nữa .
…
-Cô ngây thơ quá đấy ! – Vô Ảnh nói– Không một kẻ phản bội nào muốn quay đầu lại !
-Ngươi không thể hiểu được ! – HànNgọc nói – Kế Đô không phải là người bạc tình !
-Nhưng sự thật vẫn là sự thật thôi,cô bé ạ ! – Vô Ảnh cười khẩy .
…
Kế Đô quay đầu lại nhìn về phía ĐiệnPhật .
Đêm nay, Hàn Ngọc sẽ bị đưa qua đó .
…
-Điều gì làm cô nghĩ rằng hắn sẽquay trở lại chứ ? – Vô Ảnh hỏi .
Hàn Ngọc cười, lần đầu tiên cô cườitừ tối hôm qua :
-Đó là thứ mà ngươi không bao giờhiểu được !
-Cái gì vậy ?
…
Kế Đô đứng thẳng dậy .
Đối với anh, Hàn Ngọc là người quantrọng nhất . Hơn tất cả những thứ khác .
Kể cả là mạng sống của anh .
…
-Cái gì vậy ? – Vô Ảnh hỏi .
-Đó là niềm tin . – Hàn Ngọc trả lời.
…
Cánh đồng cỏ rẽ sang hai bên chonhững bước chạy như bay của một người . Đôi chân không biết mệt mỏi, không điềugì có thể cản nổi bước chân ấy của anh ta .
Kế Đô .
Anh muốn tìm lại bản thân mình .
Và tìm lại Hàn Ngọc .
…
Giờ Thìn . Xuyên Tâm Hồ .
Ngài Hàn đang thong dong đi bộ trênbờ Xuyên Tâm Hồ .
Ngài cảm thấy hôm nay có điều gìkhác lạ, bứt rứt ở trong người . Không biết đó là điềm báo gì , hay chỉ là ôngcảm thấy như vậy ? Nhưng cái cảm giác thật là nóng lòng, thật sự là nó đang rấtnóng, nóng hơn bao giờ hết . Mặt nước phẳng lặng như tấm gương của Xuyên Tâm Hồcũng không làm ông cảm thấy dịu đi cái cảm giác đó . Biết nói thế nào nhỉ ? Nóchẳng phải vui, cũng chẳng phải buồn . Nó bứt rứt, hơi khó chịu một chút, nhưngcũng hơi sảng khoái ở mặt nào đó . Nó thôi thúc người ta phải làm một điều gìđó . Rất hào hứng .
Cuộc sống vài chục năm nay đã làmNgài Hàn quên mất đi cái cảm giác ấy là đang biểu hiện cho cái gì . Ông thấyquen lắm, nhưng không tài nào nhớ ra nổi nó đang chỉ dẫn đến điều gì .
Cuộc đời này như một chén rượu, uốngcho say, cho đã rồi ngẫm nghĩ lại .
Ta đã sống đủ chưa ?
Ngài Hàn cười .
Ngài Hàn thấy một ông lái đò đangcất tiếng hát, tiếng hát hơi khàn, nhưng vẫn đủ làm cho ngài cảm thấy có chútgì luyến tiếc về những dự định mà mình chưa hoàn thành . Ngài Hàn gọi to :
-Này , ông lão ! Có chuyện gì mà ôngvui vậy ?
Ông lái đò cũng nói lớn :
-Sống tự do , tự tại , điều nàykhông phải là vui sướng nhất sao ?
Ngài Hàn nói to :
-Chẳng lẽ sống tự tại mãi sao ? Cuộcđời này cần khuấy đảo ! Cuộc đời này cần xao động !
-Lão thì thích sự tĩnh lặng hơn .Tại sao ngài không tự ngẫm nghĩ lại xem, trong cuộc đời mình, có những thứ gìvui vẻ chăng ?
Ngài Hàn cười lớn :
-Ngày đi qua, thời gian tới, bầunhiệt huyết vẫn còn . Làm thế nào đây ?
Ông lái đò cũng cười :
-Ngài không thấy bản thân ngài tronglúc này , ngài hãy nhìn lại bản thân ngài trong quá khứ .
-Sống mãi trong quá khứ, mệt lắm,ông lái đò ạ ! Đường đi đã dài rồi, mệt mỏi rồi . Ta cần một mục đích mới, mộtkhát vọng mới !
-Lão nghĩ khác ngài , lão thích yêntĩnh ! – Ông lái đò cười lớn .
Ngài Hàn nói :
-Chúng ta nói chuyện không hợp nhaurồi !
-Đúng là nói chuyện không hợp !Nhưng vẫn có một điểm chung đấy chứ !
-Là gì vậy ? Ông lái đò ?
-Tôi có khát vọng yên tĩnh, ngài cókhát vọng khuấy động . Mỗi chúng ta đều đang cố gắng vì khát vọng của riêngmình, đó là sự hạnh phúc ! Ngài cũng nghĩ vậy chứ ? Đường chủ Hàn Thuyên ?
Ngài Hàn ngạc nhiên . Người ta cóthể biết tên ông, nhưng đâu có mấy ai biết được ông là người Uất Hận Thành ? Vàlại càng ít người biết ông là Đường chủ của Uất Hận Thành . Vậy ông lái đò nàylà ai ?
-Ông lão là ai vậy ? Xin cho biếtdanh tánh ? – Ngài Hàn nói lớn .
-Một người thích phiêu diêu tự tại .– Ông lái đò cười lớn .
Rồi chẳng nói gì nữa, ông lái đòdong thuyền đi .
Ngài Hàn nghĩ lại .
Bản thân ông đang cần điều gì đây ?
Đường xa , đường dài, làm tan nátnhững trái tim yếu đuối mỏng manh . Chỉ có những trái tim mạnh mẽ, những tráitim dũng cảm mới đủ sức bước tiếp . Bước đi những con đường mà chưa một ai từngđi bao giờ . Những trái tim chan chứa dòng máu nóng . Những trái tim đầy sựnhiệt huyết, không nhạt đi theo năm tháng .
Ngài Hàn cười một mình .
Ngài có một trái tim như thế .
…
Giờ Ngọ . Kiếm Tiên Thành . Ngày thứba trước cuối tuần năm canh giờ .
Dư Nhận ngồi lặng lẽ . Hắn tự cườithoả mãn với chính mình .
Trước mặt hắn là một tờ ngân phiếu,ghi rõ ràng dòng chữ : Hai mười ngàn Kim Nguyên Bảo . Với số tiền này, hắn cóthể mua một quán ăn , hàng trăm quán trọ, sòng bạc, kỹ viện, trở thành một ôngchủ mới, và có lẽ, sẽ trở thành một bang chủ mới . Dưới tờ ngân phiếu có dòngchữ rõ ràng tên người chủ sở hữu phiếu này : “ Hà Gia Đoàn “ .
Và dưới tờ ngân phiếu, có một loạtnhững bức thư . Nét chữ mảnh, thẳng và chủ nhân của những dòng chữ này có cáitên thật khiến người ta phải chú ý : Thiên Ma .
Dư Nhận cười, đến lúc này thì khôngcòn gì để giấu được nữa .
Chỉ tối nay thôi, số phận sẽ đượcđịnh đoạt .
Có tiếng gõ cửa, Dư Nhận cất vộinhững đống giấy tờ chết người này vào ngăn bàn . Chỉ cần sơ ý một chút là hỏngbét hết chuyện . Hắn nói :
-Vào đi !
Phương Thác cùng với Tứ Cát cùng đivào . Phương Thác nói :
-Chiều nay, chúng ta sẽ phải đi mộtvòng để coi lại cái thành Bắc . Bọn Thái Nhật đang rất đáng nghi ngờ .
-Ừ - Dư Nhận nói .
Tứ Cát để ý thấy nét vui tươi trênkhuôn mặt Dư Nhận . Một điều thật hiếm thấy ở một tên lừ đừ này , Tứ Cát hỏi :
-Có chuyện gì vui vậy ?
Dư Nhận hơi luống cuống :
-À…không…chẳng có gì cả .
Phương Thác nheo mắt, hắn nói :
-Để ý cho thật tốt . Mọi động tĩnhgì mày phải nói lại cho tao . Không thì…
-Thì sao ?
-Hậu quả lớn đấy chú em ạ !
Hậu quả à ?
Nó là cái gì thế ?
Chỉ cần qua tối nay thôi là sẽ biếtchuyện liền .
…
Giờ Dậu . Xuyên Tâm Hồ .
Lần này thì không những cả nhóm củaXích Vân mà Chấn Phương và Hổ nhân Thụ Cáp cũng đi cùng . Sự thoả thuận đã xong. Mặc dù Hoa Anh vẫn có vẻ hơi không thích lắm chuyện Chấn Phương tham gia vàovụ này, nhưng cô cũng cảm thấy đó là một điều cần thiết . Bây giờ, sự giúp đỡcủa Ngũ Hành Tộc là cần thiết . Những người trong Ngũ Hành Tộc đều là các bậccao thủ về võ thuật, pháp thuật nên có họ, sự đối đầu với Bất Kiếp Viện cũng sẽgiảm nguy hiểm xuống một phần . Hơn nữa, cũng chỉ có Ngũ Hành Tộc là đủ khảnăng tiêu huỷ Hắc Đế Ấn vì Ngũ Hành Tộc có Tam Thiên . Có lẽ Vũ Tộc Ẩn Giả đãbiết chuyện này rồi – Hoa Anh nghĩ vậy .
Xuyên Tâm Hồ đã không còn tĩnh lặngnữa, nó dập dềnh sóng và rì rào . Không lẽ ông lái đò không còn đi thuyền nữa ?Xích Vân tự hỏi .
-Anh có xuống hồ được không ? – ChấnPhương hỏi Thụ Cáp .
-Có lẽ là thôi. Tôi nên ở lại trênnày thì tốt hơn .
Xích Vân nghĩ vậy cũng phải . Cần cómột người cảnh giới ở trên bờ, nhỡ có chuyện gì còn báo động được .
-Xuống hồ thôi ! – Hoa Anh nói .
Xích Vân, Chấn Phương, Hoa Anh vàDiêu Linh cùng đi xuống Xuyên Tâm Hồ . Đang ngập chìm trong nước, Hoa Anh nóinhỏ với Xích Vân :
-Xích Vân này…
-Chuyện gì ?
-Cảm ơn anh về chuyện hôm qua .
Xích Vân thấy mình đang cười, y hỏingay :
-Vậy chiếc khăn đó là…
-Để sau hẵng nói . Tập trung đi .
Đến khi chân không còn với tới đượcmặt nước nữa, Hoa Anh nói :
-Lặn nào !
Năm người cùng lặn xuống mặt nướctối đen như mực . Màn đêm đang bao trùm .
…
Giờ Dậu . Kính Hồ Cư .
Ngài Hàn và Hàn Vệ đang cùng nhaubước trên con phố đông người qua lại . Thỉnh thoảng lại gặp một đám vệ binhđang nói chuyện với người của Độc Tâm . Quan hệ với nhau lâu như vậy nên giờcũng có thể coi vệ binh Kính Hồ Cư là một phần của Độc Tâm rồi .
-Lã Vân đâu bố ? – Hàn Vệ hỏi .
-Nó ra ngoài Kính Hồ Cư một chút,thằng này sắp trở thành một thằng điên vì suốt ngày lao đầu vào giấy tờ rồi,tao bảo nó ra ngoài một chút cho thoáng . Đàn ông gì chứ, lên hai mươi hai rồimà nó vẫn ẻo lả còm nhom như đàn bà, mà cái mặt thì hốc hác cả đi, chán thật !Khéo người ta bảo tao ngược đãi và không đối đãi tử tế nó chứ !
Hàn Vệ uể oải vươn vai, hắn lần mòđến hàng quán xem có đồ ăn thức uống gì hay không . Cả ngày trời nằm ngủ, khiếnhắn chưa thể đi thăm thú nơi đây nhiều .
Ngài Hàn bỗng thấy tai mình ngheđược một số bước chân gấp gáp và mau lẹ . Ngài quay ra nhìn khắp mọi nơi .Không có gì cả, mọi người vẫn đang đi lại bình thường, vệ binh vẫn đang rỗiviệc .
Nhưng những tiếng kim loại chạmnhau, không thể khác được !
Ngài Hàn phản xạ mau lẹ, ngài tớibên Hàn Vệ, thì thầm :
-Tới rồi !
Hàn Vệ đang nhồm nhoàm miếng thịtnướng, hắn hỏi :
-Cái gì tới ?
-Chúng nhanh hơn ta tưởng ! Bất KiếpViện !
Hàn Vệ mở to mắt, người hắn căng lênnhư muốn phá tung chiếc áo hắn mặc bên ngoài . Cả hai cha con họ Hàn nhìn quanhvà để phòng khắp nơi .
Chuyện gì đến cũng phải đến . Nhữngvệ binh đang nói chuyện bỗng nhiên bị chặt đứt đầu . Những kẻ mặc áo đen cùngvới thanh đao sáng loá .
Tiếp sau đó là cảnh tượng hỗn loạntrong Kính Hồ Cư, những kẻ mặc áo đen đông đến hàng trăm giết hết tất cả nhữngngười có mặt trên con phố . Đội vệ binh trở tay không kịp .
Hàn Vệ định ra tay thì Ngài Hàn ngănlại :
-Đừng ! Lánh tạm vào đâu đã ! Đừnglộ mình ra lúc này !
Cảnh tượng chém giết liên tục vụtqua trước mắt Hàn Vệ . Mặc dù những người bị giết chẳng liên quan gì tới hắn,nhưng thú thực là hắn rất muốn cho những tên sát thủ này nhừ xương . Bọn sátthủ đang ném lửa đốt nhà, đốt khắp mọi thứ mà chúng nhìn thấy .
-Ra Xuyên Tâm Hồ ngay . – Ngài Hànnói .
-Sao lại ra đấy ?
-Thì cứ đi đã !
-Lã Vân thì sao ? – Hàn Vệ hỏi .
-Nó sẽ biết chuyện gì đang diễn ra !
…
Giờ Dậu .Bên ngoài Kính Hồ Cư .
Lã Vân đang nhẩn nha đi trên đồng cỏ. Theo lời Ngài Hàn , y cần ra ngoài để thư giãn một chút cho cái đầu óc căngnhư bị bông về công việc . Những thứ đó, theo Ngài Hàn , thật là đáng ghét, vàdễ làm người ta tổn thọ lắm !
Nhưng y nghe thấy tiếng hét rầm trờitừ trong Kính Hồ Cư . Lã Vân quay lại, lửa cháy bốc lên ngùn ngụt khắp nơi .
Y lo lắng . Liệu Ngài Hàn và Hàn Vệcó ổn không ? Tất nhiên điều lo lắng đó là hơi thừa, nhưng Lã Vân cần vào ngaytrong đó để xem xét tình hình . Y chạy một mạch , hướng về Kính Hồ Cư .
Nhưng chạy được một lúc, y thấy mộtngười mặc áo đen đang chờ mình .
Lã Vân có linh cảm chẳng lành vềngười này , y bước chậm lại .
Người mặc áo đen nói :
-Anh là Lã Vân ?
Lã Vân ngẩn người ra một lúc rồi đáplại :
-Là tôi .
Y cảm thấy câu trả lời hơi ngớ ngẩnmột chút .
-Anh không thể vào trong đó được .Hãy ở yên đây thì tốt hơn .
-Vì sao ?
-Nguy hiểm .
Lã Vân cười khẩy :
-Nhưng tôi có việc . Tôi cần vào đó. Xin lỗi, tôi không quen biết anh bạn, hãy để tôi đi .
Người mặc áo đen bước ra chặn đường:
-Thế thì phải có sự cho phép của tôiđã !
Người mặc áo đen cởi mũ trùm .
Lã Vân đã sai khi gọi người này làanh bạn .
Một người phụ nữ, mái tóc đen đượccài trâm gọn gàng, đôi mắt hiền và đẹp . Cô gái nói :
-Tôi là Hắc Băng . Người của BấtKiếp Viện .
…
Giờ Dậu . Thành Nam Tổ Long .
Hàn Thanh chưa bao giờ cảm thấy bấtan như lúc này .
Anh thấy có sự việc gì đó không ổnlắm .
Dưới nhà, những người của Hàn Thuỷđang đi lại, họ chuẩn bị mang hàng ra để bán chợ đêm .
Lúc này, anh cần Trúc Mai ở bêncạnh, anh cần một bàn tay mềm mại xoa dịu cái đầu . Nhưng Trúc Mai đã ở ngoàiThành Tây mất rồi .
*
* *
Buổi sáng nay, Hàn Thanh đã đến nhàcủa Hà Gia Đoàn, và không như anh tưởng tượng về một sự lạnh nhạt, anh đượctiếp đón như một thượng khách, toàn các món sơn hào hải vị tiếp đãi . Và khôngchỉ có vậy, Hà Gia Đoàn, Hà Gia Tập, và cả Hà Gia Nhạ cũng nâng ly rượu với anh. Một cuộc nói chuyện để bắt tay quan hệ, kể như vậy cũng thật là thoả đáng .
-Hàn công tử ! – Hà Gia Đoàn nói –Tôi có thể đảm bảo với công tử rằng, từ nay một phần của Hàn Thuỷ trên thànhTây này sẽ được chúng tôi bảo hộ !
-Nếu được như vậy, thì vãn bối phảicảm ơn Hà bang chủ rồi ! – Hàn Thanh nâng ly tỏ ý thịnh tình, mặc dù anh đangđùa bỡn với câu nói đó . Anh biết thừa , lời nói chỉ là lời nói mà thôi .
Lần này, đến lượt Hà Gia Tập lêntiếng :
-Tối hôm trước, thật là thất lễ vớicông tử ! Hắc Bạch Song Điểu đã không nể mặt công tử rồi ! Tại hạ hết sức xinlỗi về chuyện đó, mong công tử thông cảm cho, muốn làm ăn với ai, thì điều đóphải tùy thuộc xem người đó có xứng không , công tử hiểu mà !
Hàn Thanh chẳng thông cảm gì cho cáichuyện đó lắm , thử sức đến nỗi để lại vết thương thì thật là khó thông cảm .Đương dưng ban đêm, lại đi thử thách người ta, và Hàn Thanh dám chắc, nếu cònchiến đấu tiếp với Hắc Diệu Điểu, thì không phải là còn cười cười nói nói ở đâythế này .
-Tiểu đệ hiểu điều đó ! – Hàn Thanhnói tiếp – Đó cũng là một cách hay ! Xin Tập huynh nâng ly để tỏ lòng bằng hữuvới tiểu đệ !
-Hay lắm ! – Gia Tập cười .
Buổi chiêu đãi cũng đã xong . Lầnnày, người ra tiễn Hàn Thanh là Hà Gia Nhạ . Cái mà Hàn Thanh cảm giác được ởGia Nhạ, đó là sự thành thật và tự nhiên, không giống như kiểu giả dối và hơikhoa trương của Gia Đoàn và Gia Tập .
-Từ nay, chúng ta đã là người cóquan hệ . – Gia Nhạ nói – Rất vui mừng khi được làm bạn với công tử ! Tôi tênlà Hà Gia Nhạ !
Hàn Thanh cũng đáp lại :
-Tại hạ cũng vậy . Từ sau này , cứgọi tại hạ là Hàn Thanh !
*
* *
Cuộc đời lắm lúc thật trớ trêu . Mộtngười đáng mến như Hà Gia Nhạ, sao lại là con của Hà Gia Đoàn, một kẻ khéttiếng về sự độc đoán và thủ đoạn ? Điều này chắc chắn sẽ gây ra những sự khó xửkhông đáng có về sau của Hàn Thanh . Thà rằng Gia Nhạ cũng giống người cha thìtốt hơn, để Hàn Thanh muốn ghét thì ghét cùng một bộ, tại sao lại có thứ khácbiệt như Gia Nhạ chứ ? Thật là bực mình với số phận lắm !
Hàn Thanh quay vào giường và nằm ngủ. Lúc buồn chán, anh thường ngủ .
Những người của Hàn Thuỷ bỗng thấymột đôi tay to lớn đang bẻ cong một người lại . Họ chưa kịp thốt lên sợ hãi thìnhững lưỡi đao đã cắt đứt họng của họ .
Kẻ có đôi tay to lớn đó dẫn đầu đámsát thủ, tiến lên gác. Từng người trong Hàn Thuỷ bị giết rất nhanh, không gâyra tiếng động .
Đám sát thủ đứng trước cửa phòng HànThanh .
Chúng tiến vào, rồi như định sẵn ,tên cầm đầu lao tới cái giường, bổ cây chuỳ to vĩ đại xuống, chiếc giường gẫylàm đôi .
Nhưng tên cầm đầu biết rằng mình đãchẳng thu được kết quả gì từ cú đánh đó cả .
Hàn Thanh đang đứng dựa vào góctường, anh nói :
-Độc Tâm các ngươi thích hành xử vàoban đêm nhỉ ? Ta thật lấy làm ngưỡng mộ đấy ! Bảo ông già ta ghét Độc Tâm cũngchẳng có sai ! Buổi sáng còn thịnh tình lắm đấy chứ ? Vậy mà đêm nay đã muốnlấy mạng ta rồi !
Tên cầm đầu cười :
-Lời nói là gió thoảng mây bay mà !
-Ta cũng đã nghĩ thế, Gia Tập ạ !
Tên cầm đầu bỏ chiếc mũ trùm, là HàGia Tập, thân hình to lớn vĩ đại của hắn đang từ từ áp đảo Hàn Thanh bằng cáchtiến lại gần .
-Hàn đệ của ta cần phải được tiếpđón chu đáo ! Chúng ta đang có quan hệ mà, nên thân mật và lịch sự với nhau mộtchút !
-Vậy tiểu đệ xin thứ lỗi nếu có đâmthủng ngực của đại ca nhé ! – Hàn Thanh cười .
-Rất hân hạnh ! Bọn bay đâu, tiếpđón Hàn đệ của ta hết sức thịnh tình vào !
Ngay sau đó là đám sát thủ với gươmđao sáng lóa bổ xuống Hàn Thanh .
…
Giờ Dậu . Thành Tây Tổ Long .
Trúc Mai đi một mình, những con phốđông người qua lại là một cảnh tượng phát chán lên cổ đối với cô rồi . Cô cầnmột chút tĩnh lặng .
Trúc Mai rẽ vào một con phố khác,đường ở đây vắng hơn, không gian cũng lặng im hơn nhiều so với khu chợ ồn àokia . Mặc dù trời tối, nhưng Trúc Mai không bao giờ từ bỏ thói quen một tay cầmô, một tay cầm quạt phe phẩy . Người ta có thể dễ dàng nhận ra Trúc Mai nhờ đặcđiểm đó .
Hôm nay, Trúc Mai cảm thấy Hàn Thanhthật lạ, đứng ngồi không yên . Dường như có chuyện gì đó làm Hàn Thanh lo lắngchăng ? Không . Lo lắng cũng không phải . Trúc Mai cảm thấy Hàn Thanh đang đónnhận một điều gì đó . Nhưng có chuyện gì mà Hàn Thanh phải chờ đợi ? Không hiểu. Trúc Mai vẫn chưa hiểu hết con người của Hàn Thanh . Dường như trong Hàn Thanhluôn tồn tại một sự mong đợi, sự khao khát đến mãnh liệt . Và cô không thể hiểuđược . Trúc Mai có hỏi, nhưng Hàn Thanh cũng không nói rõ ràng . Hàn Thanhkhông muốn nói hết những tâm tư và tình cảm của mình . Và đột nhiên, cái suynghĩ vô cớ đó làm cho Trúc Mai hơi giận Hàn Thanh một chút .
-Cô nên tập trung đi đường thì hơn,cô bé ạ ! – Một giọng nói từ sau lưng làm Trúc Mai để ý , cô quay lại .
Một người cao lớn, mặc bộ đồ trắngtoát với chiếc mặt nạ sắt . Một người thấp hơn, với bộ quần áo rộng thùng thìnhmàu đen kịt, khuôn mặt chỉ còn hai con mắt . Trúc Mai biết những người này .
Hắc Bạch Song Điểu .
-Tôi có thể giúp được hai vị chuyệngì không ? – Trúc Mai hỏi .
Bạch Cự Điểu nói :
-Có . Chúng tôi cần cái xác của cônương, điều đó không làm cô nương khó chịu chứ ?
-Tại sao lại cần xác của tôi ?
-Chúng tôi được lệnh tiêu diệt toànbộ người của Hàn Thuỷ trong đêm nay . Và cô nương là một người liên quan mậtthiết với Hàn Thuỷ, nên theo lệnh là chúng tôi làm thôi .
Trúc Mai thản nhiên đáp :
-Tôi chỉ là một cô gái bình thường,đâu có cần phải tới Hắc Bạch Song Điểu đón tiếp thế này chứ ?
-Đúng . Một cô gái bình thường,nhưng cô nương là một nhân vật quan trọng , nên phải để chúng tôi đón tiếp rồi.
Vừa dứt lời , Bạch Cự Điểu đã laovút đến, bộ vuốt trắng bổ tan mặt đất .
Trúc Mai đã kịp thời thoát thân, cônói :
-Ức hiếp người hơi quá rồi đó, haivị à !
Hắc Diệu Điểu hưng phấn, hắn mở tungáo choàng, đôi Hộ Thủ Song Câu xuất hiện .
Bạch Cự Điểu cười, tiếng cười rungbần bật :
-Hân hạnh được đón tiếp !
…
Giờ Dậu . Tứ Phương Trại .
Những người trong bang Hàn Thuỷ đangthay nhau tiếp quản khu trại . Tứ Cát đã bị điều về Kiếm Tiên Thành nên côngviệc ở đây hơi có phần rối ren một chút .
Một người đang vác những đống củito, để thành một đống xuống dưới đất .
-Này, cậu có đủ củi không đấy ? –Một người đang ngồi vắt vẻo trên cây hỏi .
-Có, dư sức đốt đến sáng mai .
Người ngồi trên cây tụt xuống, anhta hỏi :
-Vậy tối nay…