Thiên Đế Kiếm

Chương 99: Chương 100


trước sau

Và sự phản bác tồi tệ nhất với “Hành Thuật Nhân “ thì không đâu gần bằng võ học . Nếu “ Hành Thuật Nhân “ chorằng, con người có thể điều khiển chân khí bằng sự mong muốn của mình thì MặcVạn Quyền đã chỉ rõ ra sự sai lầm đó . Khi còn thưở sơ khai, những người dùngvõ Mặc Vạn đã chết vì cơ thể không chịu nổi luồng chân khí chảy quá nhanh vàquá mạnh . Mặc dù người học đã dùng nội công đè nén cơ thể lại ngăn chặn vậntốc lưu chuyển của chân khí, nhưng chân khí dường như là một vật không theo suynghĩ của con người, nó vẫn cứ tiến lên và phá tan mọi thứ cản trở . Thậm chí,chân khí chảy ngược là chuyện không hiếm gặp trong Mặc Vạn, nó đã đánh đổ cáiđịnh lý sai lầm của “ Cổ Thuyết “ rằng : chân khí luôn theo một hướng không đổi. Sự khám phá ấy đã mở ra những định nghĩa mới, quan niệm mới trong thời kỳ sau“ Thượng Thiên Đế “ gần một trăm năm, và trở nên thịnh hành rộng khắp Đại Lụcvào thời “ Đại Hỗn Loạn “ . Người ta đã mở ra những định lý về Tân Thuyết : vạnvật vẫn tuân theo quy luật Chính Tà, Âm Dương trong cùng một cơ thể nhưng tồntại theo hai hướng đối lập, trái ngược nhau, và không thể hoà hợp với nhau, nếuđem trộn lẫn sẽ tạo ra hoặc một thứ Chính mới, hoặc một thứ Tà mới . Đó chínhlà cơ sở của Thánh Tiễn Tâm Pháp của gia tộc Ngũ Hành . Thứ hai là trong võhọc, sự ép buộc cơ thể hay sự phải dùng một trong hai thái cực đối lập có thểảnh hưởng tới sự sống của bản thân cơ thể hay sự vật đó, nhưng nếu theo mộtchiều hướng nhất định, và có sự điều chỉnh thích hợp thì cơ thể hoặc sự vật đóvẫn có thể tồn tại . Sự hiện diện của Thiên Giới và Ma Giới chính là bằng chứnghùng hồn nhất cho định lý này . Tất nhiên, là đến bây giờ , người ta vẫn chưathể hoàn toàn ép Tà Khí hoặc Chính Khí vào trong một cơ thể hoặc một sự vật,nhưng đã đạt đến mức độ bảy phần mười , thậm chí Hắc Đế đã đạt mức độ gần hoànhảo là mười phần mười Tà Khí trong cơ thể . Tuy thế, sự ép buộc này cũng khôngđược những nhà võ học chân chính ủng hộ, họ phản đối kịch liệt loại võ học theohướng “ Tân Thuyết ”, cho rằng đó là sự vô đạo . Và đúng là không hiếm nhữngtrường hợp chết vì sự ép buộc này , mà đa phần là toàn chết vì ép Tà Khí . Thứba, đó là cơ thể người không hoàn toàn điều khiển được vận tốc chân khí, điềuđó phụ thuộc vào sự vận chân khí , và chân khí chuyển động theo vô hướng, khôngxác định . Muốn nhanh, muốn chậm chân khí không phải muốn là được , điều đó phụthuộc vào sự cẩn trọng của người dùng thuật . Và sự xác minh chuyển động vôhướng của chân khí đã sinh ra nhiều loại thuật mới , các nhà võ học tự tin hơnvào bản thân khi không ngần ngại tu luyện theo chiều hướng tàn khốc hơn, và bấtquy tắc hơn , họ không còn bị gò bó vào sự đẳng hướng trong “ Cổ Thuyết “ nữa .

Tuy nhiên, cho đến ngày nay, sự khônngoan nhất là kết hợp giữa “ Tân Thuyết “ và “ Cổ Thuyết “ . Đó là sự bù đắpcho những phần thiếu hụt của cả hai bên . “ Hành Thuật Nhân “ vẫn là một họcthuyết cơ bản và có ý nghĩa nhất trong luyện tập võ học, đó là sự hài hòa ChínhTà . Còn “ Tân Thuyết “ là để dành cho những người đã hiểu rõ và nắm vững “ CổThuyết “ . Những bậc đại danh trong võ lâm đều là những người áp dụng sáng tạo“ Tân Thuyết “ cả .

Vậy thì sự tồn tại Tà Khí của Hắc ĐếẤn trong Xuyên Tâm Hồ là như thế nào ? Không lẽ những định nghĩa xưa kia về vạnvật trộn lẫn Chính Tà của “ Cổ Thuyết “ là đúng ? Không, không thể như thế . –Xích Vân nghĩ . Chắc chắn là phải có lý do nào đó . Sự tồn tại Chính Tà cũngphải có quy tắc, đó là Chính và Tà, mỗi bên phải bằng nhau . Hắc Đế Ấn nhỏ bénhư thế, sao lại có một lượng Tà Khí lớn bằng Chính Khí của Xuyên Tâm Hồ được ?Đến con quái vật Hỏa Thiên Nhẫn cũng chỉ có Tà Khí suýt soát lớn gần bằng ChínhKhí Xuyên Tâm Hồ mà thôi .

Suy nghĩ nhiều đến phát mệt ! XíchVân đang phát chán lên vì những mớ bòng bong “ Cổ Thuyết “ lẫn “ Tân Thuyết “thì có tiếng gõ cửa phòng . Y nói :

-Ai đấy ?

Một giọng cao cất lên :

-Tôi đây anh bạn !

“ Chấn Phương “ – Xích Vân uể oải .Y bước ra mở cửa phòng .

Nhưng không như Xích Vân nghĩ, ChấnPhương đang cười toe toét , anh ta cắp vào nách một vò rượu . Một tay thì cầmhai cái bát, tay kia cầm đĩa lạc đầy tú ụ .

-Anh bạn Xích Vân của tôi ! – ChấnPhương hồ hởi – Uống rượu nào ! Vừa mới mổ được ở lò ra đấy !

Cũng hay . Nhưng Xích Vân thấy thếnày có vẻ không hợp lắm . Vừa mới sáng ra đã chén tạc chén thù, mà Hắc Đế Ấnthì vẫn chưa tìm ra . Vậy nên, ý tưởng đưa Hắc Đế Ấn vào trong rượu là tốt nhất! – Xích Vân nghĩ .

Hai người uống được một lúc, thìXích Vân bắt đầu vào chuyện . Y cố gắng uống ít để cho đầu óc tỉnh táo . Kểcũng thật là lạ khi anh chàng Chấn Phương uống rượu như nước suốt ngày mà khôngbị say xỉn .

-Vậy là suốt mấy ngày nay, anh vẫnchưa tìm nổi Hắc Đế Ấn ? – Chấn Phương hỏi .

-Nó trêu ngươi tôi ! – Xích Vân bựcmình – Tôi không tài nào xác định được vị trí của nó !

Chấn Phương ngẫm nghĩ . Kể cũng lạkhi Hắc Đế Ấn ở một nơi như Xuyên Tâm Hồ . Đó thật là một điều khó lý giải, chỉcó một khả năng là Xích Vân đã sai . Nhưng Xích Vân và Hắc Đế Ấn có mối liênquan gì đó, nên những điều Xích Vân nói cũng không thể cho là không chuẩn,nhưng sự thực thì cái gì đang tồn tại nơi đây ?

-Vùng đất Kính Hồ Cư này, theo tôinghĩ cũng chẳng có gì gọi là bình yên cho lắm . – Chấn Phương nói – Là mộttrong những chiến trường khốc liệt nhất thời kỳ Đại Hỗn Loạn , cảnh đầu rơi máuchảy không hiếm . Nhưng điều đó chẳng thể nói rằng có ảnh hưởng tới Xuyên TâmHồ . Vậy tôi nghĩ rằng, anh nên suy nghĩ , và kiểm tra lại sự cảm nhận của mìnhlà có hoàn toàn chính xác không .

Không lẽ là sai ? – Xích Vân tự hỏi.

Xích Vân ước gì mình có cái đầu củaThiên Ma . Có được nó lúc này thì thật đỡ quá !

-Tôi có đề nghị thế này… – Xích Vânnói – …anh có thể giúp chúng tôi tìm Hắc Đế Ấn không ?

Chấn Phương suy nghĩ một lát .

-Nhưng tôi nói trước, khi tìm đượcHắc Đế Ấn, anh phải trao nó lại cho tôi , để tôi gửi trả về Ngũ Hành Tộc . Cóđược không ?

-Điều đó tuỳ thuộc xem tình hình thếnào đã . Anh cũng nên hiểu, Ngũ Hành Tộc không phải là nơi khiến những conngười Uất Hận Thành chúng tôi tin tưởng .

Chấn Phương cười :

-Thành thật đấy !

Chấn Phương giơ tay ra :

-Vậy cứ theo thời thế mà ứng xử ! Kểtừ lúc này, tôi và anh là chiến hữu của nhau , đồng ý chứ ?

Xích Vân không hiểu vì sao, y lại cómột niềm tin khá mãnh liệt ở con người xa lạ này . Y cảm nhận được giọng nóicương quyết, dõng dạc và chân thực của Chấn Phương .

Xích Vân cười , y bắt tay ChấnPhương :

-Tôi đồng ý !

-Thế thì phải uống đã ! – ChấnPhương nói – Uống cho say đi ! Rồi muốn làm gì thì làm !

Hai tên uống rượu và nhai lạc chópchép, tán phét được một lúc thì có tiếng gõ cửa, Xích Vân hỏi :

-Ai vậy ?

Tiếng nói đáp lại :

-Là tôi !

Xích Vân biết ngay đó là ai, y đứngdậy, nói nhỏ với Chấn Phương :

-Anh cứ uống đi . Tôi phải nóichuyện một lúc, khéo chừng chiều nay là chúng ta tác chiến với nhau rồi đấy !

Chấn Phương cười :

-Ai vậy ?

Xích Vân không nói gì .

Diêu Linh đã đứng chờ ở bên ngoài .Xích Vân ngó lại lần nữa để chắc chắn là Chấn Phương còn đang mải mê đánh chén, rồi y từ từ đóng cửa phòng lại .

-Có chuyện gì vậy ? – Xích Vân hỏi .

Diêu Linh không trả lời, đầu tiên làcô cho một tràng không nghỉ :

-Anh có biết bây giờ là giờ Mão rồikhông ? Trời sáng thế này rồi mà anh còn ngủ kỹ trong chăn thế à ? Tôi thì lolắng biết bao nhiêu việc, trong khi anh lại chỉ có ngủ ! Mà tại sao lần nàocũng là tôi đi gõ cửa phòng anh trước thế nhỉ ?

Nói chán, Diêu Linh chống nạnh thởhồng hộc lấy hơi . Xích Vân mỉm cười :

-Có cần uống nước không, để tôi lấycho !

-Uống cái đầu anh !

Xích Vân bật cười . Y xoa tay lênđầu Diêu Linh khiến Diêu Linh bực , cô gạt tay ra :

-Anh làm cái gì đấy ? Tôi là đứa trẻđể anh xoa đầu đấy à ?

Xích Vân không hiểu sao từ lúc ngửicái hương thơm trên tóc của Diêu Linh ở Tích Vũ Thành, y thèm được sờ mái tócấy một lần nữa . Xích Vân nói :

-Nhiều lúc, trông cô hay lắm !

-Hay cái gì ? – Diêu Linh gắt .

Xích Vân thấy cái cửa phòng hơi độngđậy một chút . Y nheo mắt, rồi nói với Diêu Linh :

-Cô nói hơi to đấy ! Người khác đangđể ý đó !

Rồi Xích Vân nắm tay, đấm mạnh lêncái cửa . Diêu Linh chỉ nghe thấy có tiếng huỳnh huỵch gì đó , cô không thểđoán ra được là gì . Diêu Linh hỏi :

-Sao … cái cửa sao lại… ?

Xích Vân cười :

-A ! Nó bị xệ xuống, nên tôi phảicho nó ngay ngắn lại ấy mà !

Xích Vân hỏi :

-Vậy có chuyện gì đây ?

Diêu Linh đáp :

-À ! Hoa Anh bảo tôi nói lại với anhlà chiều nay, chúng ta sẽ ra Xuyên Tâm Hồ một lần nữa . Thế thôi .

-Vậy cô nên chuẩn bị kỹ đi . Có lẽcô phải ngâm nước lâu đấy , nếu thấy không khoẻ thì thôi, để tôi và Hoa Anh đicũng được ...

-Không ! – Xích Vân chưa nói hết câumà Diêu Linh đã phản ứng lại ngay .

Xích Vân hơi giật mình một chút, yhỏi :

-Thì tôi chỉ nói vậy thôi, sao côhét lên ghê thế ?

Diêu Linh hơi đỏ mặt khi thấy mọingười trong quán trọ ở tầng dưới đang nhìn cô .

-Ừ..thì… – Diêu Linh đáp – …Hoa Anhđã nói rồi . Chúng ta là một đội, không nên xé lẻ nhau ra . Như vậy sẽ khôngtốt .

Xích Vân cười . Y nhìn Diêu Linh mộtlúc, ánh mắt của y tươi vui và hơi hoang dại một chút khiến Diêu Linh như húthồn vào đôi mắt ấy . Nó không đáng sợ như thường ngày .

-Cô lo lắng cho tôi hả ?

-Thần kinh vừa chứ ! Tôi hơi đâu màcó thời gian lo cho anh !

Diêu Linh ngúng nguẩy quay đi, nhưngđược một lúc thì cô lại quay ngược trở lại , nói :

-Hoa Anh có gửi anh cái này !

Diêu Linh đưa cho Xích Vân một chiếckhăn . Xích Vân nhận lấy, y hỏi :

-Đây là…

-Tôi không biết gì đâu ! Có gì thìanh tự hỏi cô ấy !

Có vẻ như Diêu Linh không thích cáicông việc đưa hộ này lắm nên cô đi ngay . Để lại Xích Vân đứng trơ thổ địa rađó với cái khăn .

Xích Vân giở cái khăn ra , y thấycái khăn này được thêu rất đẹp, có hình một con chim phượng đang vỗ cánh . Mặcdù không hiểu Hoa Anh đưa chiếc khăn này cho mình là có dụng ý gì, nhưng mùithơm từ cái khăn làm Xích Vân ngây ngất , y bước vào phòng mà không hề suy nghĩgì cả .

Bước vào phòng, Xích Vân đã thấyChấn Phương nằm sóng xoài trên đất, đầu anh ta bắt đầu sưng vếu lên . Vì cáitội thích nghe trộm nên Chấn Phương đã lỡ tay làm cái cửa động đậy, và hậu quảlà ăn phải một đấm của Xích Vân .

-Anh nghe trộm chuyện của tôi được ?– Chấn Phương gắt – Thế sao tôi vừa nghe chuyện của anh một tý mà anh đã đánhtôi rồi ?

-Thế ai bảo anh nghe làm gì ! Tựchuốc vạ vào thân thì ráng chịu !

-Thế à ?

Lợi dụng Xích Vân không để ý, Chấn Phươngnhảy lên lưng Xích Vân, đè xuống và lấy giầy đập vào đầu Xích Vân :

-Dám đánh tôi hả ? Tôi phải cho anhmột trận !

Xích Vân vật ngửa Chấn Phương ra ,và y cũng tháo giầy , đập cho Chấn Phương một trận :

-Đồ chết tiệt ! Anh gây sự hả ?

Xích Vân không thấy ghét Chấn Phươngtí nào, y vừa đánh Chấn Phương lại vừa cười .

Nếu tấm lòng thật sự tốt, thì ngườita sẽ hiểu cho mình thôi .

Xích Vân cười, y đã có thêm nhữngngười bạn mới .



Giờ Mão . Kính Hồ Cư .

Ngài Hàn thở phào nhẹ nhõm, cuốicùng thì Kính Hồ Cư cũng đã ở đây .

Trong phòng trọ, Hàn Vệ thì vẫn ngủsay như chết từ tối hôm qua, còn Lã Vân thì đã bù đầu vào đống giấy tờ từ lúcnào . Việc có thêm “ thổ “ mới tại Kính Hồ Cư đã làm y phải suy nghĩ nhiều .Những miếng hàng béo bở sắp đổ đầy miệng, nhưng ăn không khéo thì chết nghẹnlúc nào chẳng biết . Mệt !

-Cũng nên giữ gìn sức khoẻ đi contrai ! – Ngài Hàn nói – Đợi khi nào xong hết toàn bộ công việc ở đây đã, rồilập “ thổ “ cũng chưa muộn . Mày cứ đâm đầu vào mấy cái thứ ấy thì chỉ tổ loạnóc thôi .

Lã Vân lặng lẽ cười . Y hỏi :

-Bác Hàn . Cháu không hiểu . Đến đâylà vì Bất Kiếp Viện, mà gặp chúng thì chỉ có nói chuyện bằng vũ lực . Người nhưcháu thì giải quyết được vấn đề gì ?

Ngài Hàn cười, ông nói :

-Vậy mày nghĩ mày thuộc dạng ngườinhư thế nào ?

-Cháu chỉ thích những công việc cầnsuy nghĩ một chút .

-Vậy thì mày cứ suy nghĩ đi ! – NgàiHàn cười .

Ngài Hàn bước ra khỏi phòng, Lã Vânhỏi :

-Bác đi đâu vậy ?

-Tao cần xem xét Kính Hồ Cư đang cónhững ai ở trong này .



Giờ Mão . Kỳ Bàn Cốc .

Hàng chục chiếc Phi Kiếm bay rợptrời . Nếu không biết , thì người ta cứ tưởng đây là một đội vệ binh đang đituần tra .

Người đi đầu tiên ra hiệu dừng lại .Cả đoàn Phi Kiếm hạ xuống đất .

Vô Ảnh với bộ áo khoác đen nói :

-Nghỉ một lát đã .

Vô Ảnh đã thoát khỏi sự truy đuổicủa vệ binh bằng cách dùng Viên Giác Đại Sư uy hiếp bọn họ . Hắn cũng phải cámơn ông già này lắm, vì nhờ có ông ta, hắn mới không phải rách việc làm gì , chỉtổ rắc rối . Vì vậy, hắn vẫn mang theo Viên Giác Đại Sư đi theo như một bứcbình phong vững chắc .

Vô Ảnh dặn dò với những tên canhchừng Viên Giác Đại Sư. Đại Sư đang bị trói lại một cách không thoải mái chútnào .

-Canh chừng lão ta cẩn thận . Khôngthì cẩn thận cái mạng của bọn bay .

-Vâng !

Vô Ảnh tiến lại gần một cô gái đangbị trói, hắn nâng cằm cô gái lên :

-Không ngủ đấy chứ ?

Cô gái vùng vằng thoát khỏi đôi taycủa Vô Ảnh . Hắn tát cô đến bốp một cái . Bọn đàn em của Vô Ảnh trông vậy màcũng xót cả ruột . Hàn Ngọc xinh như hoa như ngọc thế mà Vô Ảnh chẳng hề nươngtay .

Vô Ảnh nhếch mép cười , hắn cởi tróicho Hàn Ngọc, rồi bảo :

-Đi ra đây !

Hàn Ngọc đứng trơ ra đó, hướng ánhmắt căm hận và ghê tởm về phía Vô Ảnh .

-Ta nói là đi ra đây ! – Vô Ảnh thìthầm vào tai Hàn Ngọc .

Hàn Ngọc vẫn không chịu nghe .

Vô Ảnh đá mạnh vào chân Hàn Ngọckhiến cô khuỵu xuống, rồi hắn lôi cô đi xềnh xệch .

Bọn dưới trướng Vô Ảnh đợi hắn đikhuất rồi mới thì thào :

-Này ! Chúng mày nghĩ Vô Ảnh đạinhân sẽ làm gì con nhỏ đó ?

-Chắc là quật nó một trận thôi ! –Một tên nói – Đại nhân sẽ không bỏ lỡ cơ hội này đâu ! Con bé ấy xinh thế kiamà !

-Ừ . Chắc là như vậy !

Bọn chúng gật gù, chẳng thằng đànông nào có thể cưỡng lại được trước một cô gái như Hàn Ngọc cả .

Vô Ảnh thả tay xuống, hắn nhìn HànNgọc không biết chán .

-Ngươi định làm gì chứ ! – Hàn Ngọcnói .

Vô Ảnh ngồi xuống, hắn đưa tay lênmặt Hàn Ngọc thì bị Hàn Ngọc đẩy ra :

-Đồ khốn ! Ngươi không có đủ tư cách! Ngươi chỉ là con súc vật !

Vô Ảnh nắm lấy tay Hàn Ngọc, hắn đècô ra, Hàn Ngọc không thể nào kháng cự lại trước một Vô Ảnh đầy sức mạnh . Côchỉ còn biết khóc .

Nhưng rốt cục thì Vô Ảnh chẳng làmgì . Hắn đè Hàn Ngọc ra chỉ để ngắm Hàn Ngọc cho rõ hơn, hắn nhìn kỹ gò má đỏửng lằn lên lốt ngón tay . Vô Ảnh hỏi :

-Có đau không ?

Hàn Ngọc nói :

-Đồ đê tiện . Muốn làm gì thì làm đi!

Vô Ảnh đỡ Hàn Ngọc ngồi dậy, hắn nói:

-Cô nên nghe lời đi thì tốt hơn .

Hàn Ngọc im lặng .

Vô Ảnh cười :

-Cô không ngờ là sẽ bị lâm vào tìnhcảnh này , đúng không ?

Hàn Ngọc không trả lời, Vô Ảnh nằmlên cằm Hàn Ngọc và kéo gần lại :

-Cô nên lịch sự đi một chút ! Đốithoại là biểu hiện của lịch sự đấy !

Hàn Ngọc vẫn hướng ánh mắt cươngquyết về phía Vô Ảnh . Vô Ảnh định giơ tay lên đánh thì Hàn Ngọc nói :

-Một người đàn ông lịch sự thì khôngbao giờ đánh phụ nữ cả .

Vô Ảnh cười, hắn hạ tay xuống rồikéo khuôn mặt Hàn Ngọc lại gần :

-Tôi thích cái sự kiên cường của côđấy . Những kẻ tôi gặp từ trước đến nay có tính cách như cô rất hiếm, rất hiếm. Đa phần bọn chúng đều sợ hãi và van xin quỳ lạy tôi trước khi chết . Conngười mà ! Con người chỉ sống một cách đúng nghĩa khi đối mặt với cái chết .

Hàn Ngọc vùng vằng :

-Ngươi là kẻ thích cười trên sự sợhãi của người khác ! Đó không phải là người , đó là thú vật !

-Vậy sao ?

Vô Ảnh ve tay lên mái tóc đen củaHàn Ngọc, mặc dù ghê tởm sự thô lỗ đó của Vô Ảnh nhưng Hàn Ngọc vẫn ngồi yên đó. Đối với một tên không biết thương xót như Vô Ảnh thì chỉ có mang lại thiệtcho mình – Hàn Ngọc nghĩ .

-Nhìn mái tóc của cô, tôi lại nghĩtới một người phụ nữ trước đây . Bà ta cũng bị tôi dồn đến bước đường cùng . Vàcô biết bà ta đã dùng cách gì để giữ lấy mạng sống của mình không ?

Hàn Ngọc đang nghe những lời của VôẢnh nói, tuy vậy, cô quay mặt đi giả vờ như không quan tâm .

-Bà ta đã đem đứa con trai của mìnhra để trao đổi , rằng nếu nó có thể phục vụ cho ta thì ta cứ việc đưa nó đi, vàta sẽ tha mạng cho bà ta .

Hàn Ngọc không tin chuyện này, cônghĩ rằng tên Vô Ảnh đang bịa đặt . Hổ dữ cũng không bao giờ ăn thịt con, huốngchi là một người mẹ ? Đứa con dứt ruột đẻ ra, không lẽ lại có thể đem ra traođổi được sao ?

-Thật nực cười ! – Hàn Ngọc nói –Một kẻ như ngươi thì chỉ có thể bịa đặt ra chuyện đó, chứ không hề có người mẹnào như vậy cả !

Vô Ảnh cười ngất, hắn nói :

-Tôi đã giết bà ta .

Vô Ảnh thì thầm :

-Trên đời này, điều khốn nạn nhất làđem thứ tình cảm máu mủ ra để trao đổi .

-Một người như ngươi mà cũng nói rađược câu đó à ? – Hàn Ngọc khinh bỉ .

-Tôi không hề bịa đặt câu chuyện ấy. Người mẹ đó đã chết, còn đứa con bà ta thì ta để nó sống . Tôi muốn nó phảisống, khi nào tôi muốn nó sống thì không có cái gì có thể làm nó chết, kể cả làý trời ! Tôi đã để thằng bé đó sống, nhưng tôi để nó lại một mình, muốn tồn tạiđược thì phải tự thân mình sống mà thôi .

Vô Ảnh quay ra :

-Thằng bé ấy cũng có phúc thật . Nólưu lạc về tận Kiếm Tiên Thành, và được Lã Vân mang về nuôi .

Hàn Ngọc giật mình, cô nói :

-Không lẽ…

-Đúng, thằng bé ấy chính là Dư Nhậnbây giờ .

Hàn Ngọc mất bình tĩnh, nếu thực sựDư Nhận là do Vô Ảnh cứu , thì Dư Nhận sẽ phải trả cái ơn đó . Và hậu quả củachuyện này thì chính cô cũng không tưởng tượng nổi .

Dư Nhận là người của Bất Kiếp Viện .

-Cô cũng là một người thú vị . – VôẢnh nói – Một cô gái kiên cường . Nhưng cô lại không có được cái trí thông minhđáng sợ của cha cô . Cô đã quá tin vào Kế Đô, và kết cục là như thế này .

Hàn Ngọc cảm thấy tim mình như đangbị những chiếc dao móc róc ra từng mảng, rồi vỡ vụn . Cô không thể ngờ Kế Đôlại phản bội cô, phản bội cha cô . Ngài Hàn đã nuôi dưỡng Kế Đô, tại sao anh talại có thể quay ngoắt trở mặt như vậy ? Tại sao ? Tại sao Hàn Ngọc đã dành trọnsự quan tâm , lòng yêu thương cho Kế Đô, mà Kế Đô lại có thể đối xử với HànNgọc như thế ? Sai rồi . Tất cả đã sai rồi ! Cuộc đời này thật lắm cạm bẫy, vàngười đặt những cạm bẫy đó lại là người mà mình yêu thương nhất . Trong HànNgọc bắt đầu tràn lên một nỗi căm hận Kế Đô không kém gì sự căm hận đối với VôẢnh . Kế Đô là thằng khốn nạn ! Thằng súc sinh ! Hắn đã chối bỏ những ơn nghĩamà Ngài Hàn dành cho hắn . Trên đời này còn kẻ nào hèn hạ hơn thế nữa ? Hắn làmthế này thì để được cái gì , cái gì chứ ?

-Tại sao Kế Đô lại thỏa hiệp vớingươi ? – Hàn Ngọc hỏi .

-Hắn đâu phải là người tận tâm nhưcô nghĩ ? – Vô Ảnh mỉa mai .

Hàn Ngọc im lặng .

-Cách đây gần sáu tháng , tôi đã gặpKế Đô và nói chuyện với hắn, tôi đã đề nghị hắn làm việc cho Bất Kiếp Viện, trởthành nội gián trong Hàn Thuỷ . Đúng là lúc đầu, hắn có từ chối lời đề nghị củatôi , và tôi đã phải cho hắn một trận . Và…như tôi đã nói . Con người ta chỉsống với bản chất của mình trước lúc chết, và để giữ cái mạng, Kế Đô đã chấpnhận lời đề nghị đó .

Hàn Ngọc đau đớn, cô không thể tinmột ngày nào đó Kế Đô lại phản bội mình .

Vô Ảnh nhìn quanh, hắn nói :

-Tối nay, qua Điện Phật là chúng tađã qua Kỳ Bàn Cốc . Cô nên chuẩn bị cho một chuyến đi dài thì tốt hơn .

Hàn Ngọc vẫn im lặng ngồi đó . VôẢnh nói :

-Cô đừng nghĩ nhiều về Kế Đô nữa .Rốt cục nghĩ về hắn thì cô càng thêm bực dọc mà thôi . Hắn đã bán đứng cô rồi,đó là điều không thể chối cãi, cô bé ạ !

-Không ! Huynh ấy sẽ quay lại ! –Hàn Ngọc nói .

Vô Ảnh nhìn, hắn trố mắt rồi cườiphá lên :

-Cô bé bị làm sao vậy ?




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!