Thiên Đế Kiếm

Chương 124: Chương 125


trước sau

Một tuần sau ...

Sự kiện Hàn Thủy bị tấn công trởthành vấn đề nổi cộm toàn Đại Lục Hoàn Mỹ - tất nhiên là ngoại trừ cái nơi UấtHận Thành ra . Chỉ trong một đêm, mà các cơ sở của Hàn Thủy ở Tổ Long Thành đãbị " một thế lực không rõ danh tính " phá hoại . Tất nhiên, cái mỹ từđó thì ai cũng biết là để ám chỉ Độc Tâm . Nhưng người ta không có đủ bằngchứng là vì một phần, còn phần kia là do các vị trưởng lão trong ban Đối Nội đãbị Hà Gia Đoàn tống đầy tiền vào mồm rồi . Nghiêm trọng hơn , là ngay tại đạibản doanh của Hàn Thủy là Kiếm Tiên Thành và Tứ Phương Trại cũng bị " thếlực không rõ danh tính " đó xử lý . Cùng ngày, người ta phát hiện toàn bộgia viên lẫn người của bang Thái Nhật đã rời khỏi Kiếm Tiên, vậy nên , tất cảmối nghi ngờ và tội trạng đều đổ lên đầu Thái Nhật và Bang chủ Khuất Bá hết .Cố nhiên, là hiện giờ Khuất Bá đang ăn ngon ngủ kỹ ở một nơi nào đó mà Gia Đoànđã sắp xếp từ trước .

Vấn đề khiến mọi chuyện trở nên nátbét như tương bần là cái chết của Hà Gia Tập, con trai Hà Gia Đoàn . Chính bởiđiều này, mà Ngài Hàn lại phải hỏa tốc về Tổ Long Thành cùng với Lã Vân và HànVệ mà đối chất với con cáo già Hà Gia Đoàn .

Cuộc họp như thường lệ vẫn diễn ratại Long Mệnh Đường, tòa nhà " di sản văn hóa " để cho thành phần tộiác thế giới ngầm phát ngôn ra những câu vô văn hóa . Và như thông lệ, hai bênlại phân tách rõ rệt, phe của Ngài Hàn và phe của Gia Đoàn, đương sự là thiếuKhuất Bá, và như thông lệ là Bang Chủ Tam Thuận của Ỷ Thiên vẫn đứng ở vị trítrung lập . Tuy nhiên, lần này, Ngài Hàn thực sự dính phải cục nợ vì theo phecủa Gia Đoàn còn có các vị trưởng lão mồm bị Gia Đoàn nhét đầy tiền . Hàn Thanhđã bị dính vào tội " gây nguy hại tới an ninh Tổ Long " , và "giết người vô căn cứ " , chiếu theo điều luật, Hàn Thanh sẽ bị lĩnh án tùsáu mươi năm, vì nể tình anh đã có công trong thời gian phục vụ quân đội TổLong Thành . Tất nhiên, trong thế giới của bang phái, thì khi Hàn Thanh đã vàotù, thì chỉ có một con đường chết . Buổi sáng vào đại lao, buổi trưa đã có đứatới xử . Căn cứ vào hiện trường, một số nhân chứng, và minh chứng rõ ràng nhấtlà cái xác Gia Tập ở đó, thì Ngài Hàn có là thánh thần giáng thế cũng bó tay,vì ngài không thể cãi rằng con ngài không giết Gia Tập . Nhưng Ngài Hàn có cáilý nào mà để thằng con trai chết được chứ ? Và thế là ngài vặn lại với lý do :con trai tôi không giết người, nếu không - có - thằng - chó - con nào tới tìmđể giết nó . Thực sự là Gia Đoàn không phải là không tính đến cái lý luận đơngiản này, nhưng lão có tiền, và đồng tiền đủ để bẻ cái thứ thẳng đuột kia thành"gãy" chứ không thèm "cong" . Và mặc cho Ngài Hàn nói lý,thì các vị trưởng lão vẫn sẽ khép tội trạng cho Hàn Thanh, song giảm án từ sáumươi năm xuống còn bốn mươi năm cộng thêm hai tháng và một ngày nữa . Nhưngchính điều này là thứ mà Ngài Hàn cần . Bọn trưởng lão xưa nay cái đầu đặc mỡ ,tiền, thức ăn và gái đã bị Ngài Hàn thoi cho một quả vào mặt . Lý do là ở chỗ,các vị giảm án cho Hàn Thanh vì Hàn Thanh bị Gia Tập tới " xử lý "trước , vậy thì câu hỏi là ở chỗ : tại sao thằng Gia Tập lại mò đến đó ? Hà GiaĐoàn thì đúng là há miệng mắc quai, song mặt lão và mặt những vị trưởng lão vẫnđủ dày để đánh bật cái ý kiến ấy của Ngài Hàn . Tuy vậy, do sự phản kháng vàkiến nghị của đại hội đồng các bang chủ bang phái , nên Hà Gia Đoàn cũng khôngthể quá phô và lộ liễu muốn xài thủ đoạn như vậy được . Thế nên, giờ, người tacần tới sự xuất hiện của Hàn Thanh .

Nhưng khổ nỗi, Gia Đoàn lại thắngthế . Vì Ngài Hàn đã nhờ tới trưởng lão Tổ Long đưa anh ra ngoài Liên QuânDoanh Địa rồi . Lại nói, Hàn Thanh cùng với Trúc Mai dưới sự bảo hộ của trưởnglão Tổ Long đã đến bến thuyền, và kẻ cận vệ Thiết Thủ đã chờ ở đó và đưa haingười đi lánh nạn một thời gian . Hàn Thanh bỏ trốn, tức là bỏ trốn khỏi luậtpháp, bỏ trốn trước tội trạng của mình, vậy nên, Ngài Hàn lại dính vào rắc rối. Tuy vậy, đó là sự lựa chọn duy nhất của ngài, bởi lẽ, nếu Hàn Thanh còn lảngvảng ở nơi này, hoặc bất cứ chỗ nào được gọi là đất liền , thì sẽ bị Hà GiaĐoàn xử ngay . Cái luật pháp và luật rừng khác nhau nhiều lắm . Hà Gia Đoàncùng đám tay chân có thể ngang nhiên vây khốn Hàn Thanh và diệt anh , với lý dolà mối thù " của con trai bị giết " , đến lúc ấy Hàn Thanh sẽ cònthảm hơn . Thà để cho nó trốn đi với cái tội " trốn tránh trách nhiệm luậtpháp " còn hơn là " chịu trách nhiệm luật rừng " .

Nhưng trước khi giết chó, thì cònphải xem con chó có hung không mà giết . Huống hồ là con người, mà con người ởđây là Ngài Hàn . Hà Gia Đoàn muốn dây vào ngài thì tức là hắn thích đâm vàođịa ngục . Ngài Hàn tuy đúng là đã chậm chân so với Gia Đoàn một bước rồi đấy,nhưng ngài vẫn còn những chỗ dựa vững chắc ở Tổ Long, điển hình là Hạ PhongTướng Quân và trưởng lão Tổ Long , chưa kể cả trăm người và vây cánh khác .Trên cái bàn đấu khẩu này, thì người ta ngây ngô về một " thế lực không rõdanh tính " gây chiến với Hàn Thủy, nhưng trong thâm tâm ai mà chẳng biếtlà Gia Đoàn đã liên minh với Khuất Bá để gây sự vụ ? Có điều, trong thế giớibang phái, sự im lặng là điều cần thiết . Nếu không im lặng, mà cái mồm cứ đòisủa thì sẽ tự tìm đến cái chết cho mình . Ngài Hàn tuy biết rõ là thằng chó GiaĐoàn chơi ngài, nhưng không những ngài, mà cả ông bạn lâu năm Thạc Lữ - bangchủ Long Hổ, Ứng Chính Bình - bang chủ Cuồng Sư, và Diệm Tư Thống - bang chủAnh Hùng Hội cũng không lên tiếng . Bởi lẽ, nếu lên tiếng, tức là đã công khaigây chiến với nhau, mà cái thời này, gây chiến giữa các bang phái là chuyệnchẳng tốt đẹp gì . Ngay cả Gia Đoàn làm thế này cũng là để bắt chẹt và gây khó,giảm uy thế của Hàn Thủy mà thôi, chứ nếu đánh thật với quy mô toàn bang pháitrên Đại Lục như vậy thì chiến tranh còn nguy hiểm hơn cả thời kỳ Đại Hỗn Loạn, tiền của, công sức, nhân lực sẽ lại đổ sông đổ bể, huống hồ thời kỳ Đại HỗnLoạn mới qua được có hơn hai mươi năm .

Vậy nên, Hà Gia Đoàn cũng không thểlàm gì hơn, ngoài việc Hàn Thủy phải bồi thường cho lão một khoản không nhỏ vềkinh tế lẫn " thổ " . Ngài Hàn đã suy tính kỹ rồi, và có chút thamkhảo ý kiến của Lã Vân và Hàn Vệ, đã quyết định dùng tiền bạc bồi thường cho êmchuyện . Hàn Thanh rốt cục thì cũng chỉ bị gắn cái tội " trốn tránh luậtpháp " mà thôi, và sẽ hưởng mức án năm năm tù giam, tất nhiên là ai cũnghiểu : cái mức án năm năm sẽ trở thành chẳng có năm chó nào cả , bảo là haimươi năm, ba mươi năm, năm mươi năm mới ghê kia, chứ năm năm thì chỉ cần chúttiền là xong tất . Vả lại, chuyện bồi thường cũng đã nằm trong suy tính củaNgài Hàn . Số tiền bồi thường là tám trăm vạn viên Kim Nguyên Bảo, và một phầnba " thổ " của Hàn Thủy trên Tổ Long Thành . Tám trăm vạn viên KimNguyên Bảo chẳng phải là cái con kiến gì với Ngài Hàn, tuy nhiên cái " thổ" mới là quan trọng . Lúc này, Ngài Hàn mới thầm khen thằng Lã Vân thôngminh khi đầu tư vào kỹ viện và đánh bạc ở khu ăn chơi Vạn Xà Đảo , còn chỗ dựaở đó, thì còn sống ngon lành . Với cả Lã Vân cũng đang ngày càng mở rộng "thổ " trên Vạn Xà Đảo ra, cạnh tranh gay gắt với Độc Tâm . Vậy nên, giờmất " thổ " ở Tổ Long cũng không đáng lo, tất nhiên là vẫn phải tìmcách lấy lại .

Nhưng vấn đề nổi cộm nhất là cáichết của Thất Hiền Sứ Giả . Khỏi phải nói người ta khóc lóc điên dại thế nàotrong Nhân Tộc về một vị sứ giả đáng kính, và hết mực lễ nghi như vậy . HạPhong Tướng Quân thì sụt sùi cả ngày như con mèo hen, Ngài Hàn cũng không ngầnngại mà đưa khăn cho ngài tướng quân xì mũi và lau mắt một cách lịch thiệp vàtrang nhã nhất mà ngài có thể làm để " bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn" và chia sẻ với tướng quân Hạ Phong . Cái chết của Sứ Giả, thực sự là cơnđại địa chấn, lễ tang cũng sẽ được cử hành vào tuần tới . Nghe đâu, cả trăm vịchức sắc tiếng tăm khắp Đại Lục như Vũ Tộc Ẩn Giả hay Nhân Tộc Ẩn Giả cũng sẽtới , thậm chí là cả người Ngũ Hành Tộc .

Cái chết của Sứ Giả, cũng là điềutất yếu đối với Ngài Hàn . Lão già đó thực sự là một tên hám lợi nhất mà NgàiHàn từng thấy, chưa kể với cái tính cách háo tham vọng và dâm loạn của lão ta,thì chẳng hiểu sau này sẽ có chuyện gì xảy ra nếu lão Sứ Giả quay về với GiaĐoàn . Còn Gia Đoàn, dựa vào Sứ Giả có thể len lỏi sâu hơn nữa vào bộ máy TổLong nhờ cái danh của lão ta . Hai con rận chó chết này hút máu của nhau vì mưuđồ riêng, mà máu của chúng thì lại dồi dào kinh khủng, con nào con nấy cũng sẽtrở nên mập mạp béo ú, Ngài Hàn không thể để chúng nó phì nộn ra được, và thếlà ngài sai Thái Bạch tới xử lý Thất Hiền Sứ Giả .

Có điều, Doãn Ái không thể thực hiệnlời hứa của mình khi cô nhắn gửi cho Thái Bạch . Sau tối hôm đó, thì Lã Vân đãtới và khuyên nhủ cô nên giữ trọn cái đạo hiếu với người cha vô đạo đó thì tốthơn . Đằng nào, thì Doãn Ái cũng là người được biết đến là người cuối cùng mangdòng máu của Hoàng Đế Võ Thái Lang xưa kia, nên không thể trốn đi như vậy được.

Có một chuyện khác, cũng quan trọng,đó là sự rối bét ở Kính Hồ Cư và sự lanh tanh bành ở Điện Phật . Ở Kính Hồ Cưthì đơn giản là lính vệ binh đã phát mệt và oải với cái bọn mặc áo đen - thuộchạ của Bất Kiếp Viện . Ngài Hàn cũng hiểu Thiên Ma làm thế, là để lính vệ binhkhông thể tới Xuyên Tâm Hồ cho hắn rảnh tay làm việc . Trận chiến ấy đã làmtoàn Kính Hồ Cư một phen bát nháo như kiến vỡ tổ . Tuy vậy, người ta không thểbiết được chuyện gì đã thực sự xảy ra ở nơi đó . Nếu họ biết trận chiến Kính HồCư là để tìm Hắc Đế Ấn thì họ sẽ chẳng coi đó là một " vụ náo loạn của đạotặc " đâu . Còn ở Kỳ Bàn Cốc mới là đáng nói kia . Đầu tiên là vụ thảm sátcác nhà sư trong Kỳ Thiên Tự khiến người người oán giận , và chẳng hiểu sao nólại liên quan tới cô tiểu thư Hàn Ngọc của Ngài Hàn, tất nhiên, là ngài đã chophong tỏa những cái tin ấy lại, tránh rắc rối không cần thiết . Tiếp theo làViên Giác Đại Sư bị " tra tấn và khủng bố tinh thần " tới thậm tệ ,và quan trọng nhất, ghê gớm nhất là chuyện toàn bộ công trình Điện Phật bị pháhủy khiến người ta sầu não không thôi . Các vị trưởng lão trong thành phần lãnhđạo Tổ Long đau hơn cả, không phải vì họ tiếc cho cái công trình kiến trúchoành tráng ấy đâu, mà vì họ sẽ không còn moi được tiền từ ngân quỹ cho mỗi lầnhành hương về đó để tổ chức lễ Thái Dương nữa .

Kế Đô và Hàn Ngọc sau khi đưa ViênGiác Đại Sư về an toàn thì cũng quay lại Kiếm Tiên Thành, việc đầu tiên là họcảm thấy kinh hoàng trước chuyện toàn bộ Hàn Gia bị xóa sổ, song Phương Thác đãtới và giải thích mọi chuyện , hiện tại, hai người đang ở tạm trong Ngư Thôn .

Thằng con Hàn Phi thì cũng đã thấtthểu đi về Ngư Thôn, và Ngài Hàn cũng đã được biết Hàn Phi đã phải làm một trậntơi bời hoa lá với thằng Quỷ Nhân của Bất Kiếp Viện thông qua bức thư mà conThiên Bạch Thần Ưng mang tới . Ngài Hàn cũng chẳng lấy làm vui vẻ gì khi biếtHàn phu nhân đã phải xài tới đòn Khai Thiên dành cho Khuất Bá, vì ngài biết làmột đòn ấy sẽ hủy diệt toàn bộ Hàn Gia . Nhưng mà thôi, vợ con bạn bè ổn làngài yên tâm rồi, còn nhà thì muốn xây kiểu gì cũng được, ngài đang dự định xâycái gia viên to đẹp hơn nữa kia .

Và ngài cũng đang lặng yên, mà chờđợi những tin tức tốt lành của đám người Xích Vân , và chờ đợi những lá thư đếntừ Uất Hận Thành .

Nói tóm lại, thì vị thế của Hàn Thủykhông thể nói là còn uy mãnh như trước đây, song với Ngài Hàn, chuyện ấy cũngchẳng quan trọng lắm . Vừa mới một tuần thôi, bọn trưởng giả ở Kiếm Tiên cònnghi ngại và một số kẻ còn ra mặt chống đối Ngài Hàn vì nghĩ là số của Hàn Thủyđã mạt vận thì mọi chuyện lại đâu vào đấy hết . Ông già Tử Khách dùng tiền, dọadẫm đòi cắt đầu, đập nát óc một số thằng khiến chúng nó sợ mà không thể khôngtiếp tục ủng hộ về mặt tinh thần lẫn tài chính cho Hàn Thủy, còn những đứa cứngđầu thì hiện đang ăn ngon ngủ kỹ trong quan tài hết rồi .

Nghĩ quanh, nghĩ quẩn, vậy mà đã đếnchiều .

Hiện tại, Ngài Hàn đang tới dự lễtang của Hà Gia Tập . Tuần sau lại phải về Kiếm Tiên mà dự lễ tang của ThấtHiền Sứ Giả nữa kia . Cái chết của Thất Hiền Sứ Giả thực sự là niềm vui vô bờbến của các ông chủ quán trọ, vì người người sẽ nườm nượp đổ về đó mà dânghương lên cúng lão già đó . Chậc ! Chẳng kém lễ Thanh Lâm là mấy đâu .

Hàng người khách quan xếp hàng dàiđi qua quan tài nhìn dung diện người chết lần cuối đứng ở giữa hai hàng ngườicủa Độc Tâm mặc đồ tang trắng . Hà Gia Đoàn và Hà Gia Nhạ cũng mặc đồ tang,đứng cạnh quan tài mà cúi đầu đáp lễ những người tới viếng . Và ở ngoài, còn cóHắc Bạch Song Điểu đứng canh chừng, riêng Hắc Điểu hôm nay quấn thêm khăn trắnglên đầu để làm lễ .

Ngài Hàn bước lên, và ngài có thểnhận ra ánh mắt căm thù của Gia Nhạ nhìn vào mình . Ngài có thể đoán tư chấtcủa người này không hề tầm thường, và trong tương lai sẽ trở thành một nhân vậtcực kỳ nguy hiểm cho ngài .

Nếu nó thực sự nguy hiểm thì phảigiết .

Ngài Hàn ngó vào quan tài, qua lớpkính trong suốt, ngài có thể nhìn thấy khuôn mặt không có sinh khí , và xanhngắt của Gia Tập .

Bỗng ...

... ngài để ý thấy vết bầm đỏ trêncổ Gia Tập .

" Trảo thủ ư ? " .

" Hình như một cú trảo thủ nàycó thể làm vỡ nát toàn bộ xương sống ... " .

Ngài Hàn mỉm cười .

" Mày được đấy, Gia Đoàn ..." - Ngài Hàn tự nhủ .

" Dám giết đứa con trai cả củamình để thúc ép thằng con trai thứ hai vào vòng xoáy của bang phái sao ? ".

" Ngoại trừ Thiết Thủ ra, thìkhông ai có khả năng dùng trảo thủ ở mức độ như thế này, trừ các Thần Thú . Màchỉ có mày mới là người duy nhất biết được Gia Tập đang ở đâu vào tối hôm đó... " .

" Mày cáo già, và cũng khốn nạnhơn cả tao cơ đấy ! Chơi bài này thì tao phục mày rồi ! " - Ngài Hàn cười.

Hà Gia Đoàn cũng nhận ra được cáinhếch mép cười của Ngài Hàn .

Và lão cũng đoán ra Ngài Hàn đangnghĩ gì .

Đúng, chính Gia Đoàn đã giết đứa contrai của mình .

Khi đón tiếp Thất Hiền Sứ Giả xong,Gia Đoàn ngay lập tức tới thẳng trận chiến của Gia Tập và Hàn Thanh . Thực sựthì lão mong cho Gia Tập chiến thắng, nhưng khi lão tới nơi thì Hàn Thanh đãkhông cánh mà bay, Gia Tập lại còn thoi thóp . Ngay lúc ấy, lão nảy ra ý định,nếu giết Gia Tập thì sẽ khiến Gia Nhạ phải lao vào vòng xoáy bang phái để trảthù gia tộc họ Hàn . Và lão làm thật . Một đòn trảo thủ vào gáy Gia Tập, mọichuyện êm xuôi .

Gia Đoàn cũng không thể không vôtình trước hành động đó của mình . Lão cũng biết làm thế là vô đạo, là khốnnạn, là không bằng con chó .

Nhưng cái nghiệp lớn thì chờ ai ?

Muốn thống trị, muốn nên nghiệp, thìphải gạt bỏ đau thương .

Sự hy sinh là điều cần thiết .

Lão đã tự hứa sẽ phải xới tung toànbộ Hàn Thủy để đền bù cho cái chết của đứa con trai .

Cái chết mà chính lão gây ra .

Gia Nhạ có đủ chất thông minh, có đủsự bình tĩnh, và có cái lạnh, nhưng anh không muốn gia nhập bang phái .

Và Gia Đoàn đã thúc ép anh .

Ngài Hàn về chỗ của mình, nói nhỏvới Lã Vân và Hàn Vệ đủ để không ai nghe thấy :

-Hai thằng bọn bay nghe kỹ đây, cấmla hét, thằng Gia Đoàn đó giết con mình ...

-Hả ?

Mặc dù Ngài Hàn đã dặn trước, songhai tên vẫn không thể tránh được chuyện trố mắt ngạc nhiên . Ngài Hàn phải giảithích những suy nghĩ trong đầu của mình cho hai thằng này nghe .

Lã Vân thì thầm :

-Bác Hàn ! Cháu .... nghĩ là bác đãsai, làm gì có chuyện ấy ?

Ngài Hàn cười :

-Không có lý nào mà trật được đâu .

-Thằng khốn nạn ! -Hàn Vệ cay cú -Thế thì chúng ta phải nói cho Gia Nhạ biết ! Con biết nó là người phải trái rõràng ...

-Không được đâu ... - Ngài Hàn tiếplời - ... mày nói thế, liệu nó có tin mày không ? Nên nhớ, chúng ta bây giờ làkẻ thù của nó .

Lã Vân dường như vẫn chấn động trướcviệc này, hắn nói :

-Chẳng lẽ cứ để Gia Nhạ bị lừa gạtnhư vậy sao ?

Ngài Hàn cười :

-Yên tâm đi, những loại người nhưGia Đoàn, sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá thôi . Có điều, tao cũng không thểnghĩ được rằng, nó lại dám chơi bài này .

Thiên hạ đúng là rộng lớn thật đấy .

Nhưng nếu không có mái ấm, thì thiênhạ làm gì ?

Đối với Ngài Hàn, thì thiên hạ thậtlà một bàn cờ thú vị , chơi mãi không biết chán .

Nhưng khi gặp Hàn phu nhân, ngài đãhiểu ...

... có được một gia đình ...

... đó mới là điều hạnh phúc nhất .

-Cứ tạm biết như vậy đã .... - NgàiHàn nói - .... giờ chúng ta tới gặp lão già Diệp Công để hỏi về Hắc Đế Ấn .

-Hình như bác cũng đã tới gặp ông tamột lần để hỏi về vấn đề này phải không ? - Lã Vân tiếp lời .

-Chính xác .

Còn nhớ, trong lần tới Tổ Long Thànhtrước đây, khi Lã Vân tìm quán trọ thuê phòng, thì Ngài Hàn cùng với Lăng Khêđã tới gặp ông già Diệp Công để hỏi về Hắc Đế Ấn . Hồi đó , mặc dù Ngài Hànchưa đoán ra được mục đích của Bất Kiếp Viện, song ngài cũng lờ mờ về chuyệnphách của Hỏa Thần Chúc Dung tái hiện trên Thiên Lệ Thành, vậy nên tiện đường,ngài đã tới hỏi Diệp Công . Tất nhiên, là cũng phải hàn huyên chè chén mãi mớimoi móc được một ít kiến thức về Hắc Đế Ấn từ lão già này .

Khi Ngài Hàn cùng Hàn Vệ với Lã Vânbước ra khỏi cửa gia viên của Độc Tâm thì có một ông già đã đợi ở đó, cười :

-Ngài vẫn còn tấm lòng với thiên hạsao ?

Ngài Hàn hơi ngạc nhiên, rồi ngàinhận ra đây chính là ông già chèo thuyền trên Xuyên Tâm Hồ đã đối thoại vớimình tuần trước .

Chính là người canh giữ Hắc Đế Ấn màXích Vân đã từng sấn sổ định cho ông ta một trận .

Ngài Hàn nói :

-Ồ ! Tiền bối ! Ngài tới đây để dạybảo kẻ hậu sinh này điều gì sao ?

-Không ... - Ông lão cười - ...Đường chủ Hàn Thuyên là người mà không ai có đủ tư cách để so sánh, ngoại trừThiên Tử và Vô Chân Vương . Nhưng ta chỉ muốn nhắc nhở ngài một điều thôi .

-Điều gì ?

-Thiên hạ rộng lớn lắm .

Ngài Hàn mỉm cười .

Đúng, thiên hạ thật là rộng lớn .

Ngài Hàn đáp :

-Nhưng trái tim còn rộng lớn hơn cảthiên hạ thì sao ?

-Ngài tự tin như vậy ? - Ông già khẽcười .

-Trái tim không tan vỡ, trái timkiên định, trái tim chan chứa máu nóng, đầy ắp bầu nhiệt huyết, không phai nhạtđi theo năm tháng, liệu có đủ tư cách mà chơi bàn cờ thiên hạ ?

Ông già cười :

-Những người như thế, thường là kẻthất bại .

Ngài Hàn khẽ cười, lắc đầu . Còn LãVân và Hàn Vệ thực sự thì như vịt nghe sấm trước lời đối thoại của hai ngườinày .

-Nhưng ... - Ông già nói tiếp - ...thiên hạ cần những kẻ thất bại như vậy . Có những kẻ thất bại đó, thiên hạ mớilà thiên hạ . Không có những kẻ thất bại, không có những người đem trái tim củamình cho thiên hạ, thì thiên hạ sẽ lụi tàn, đó là cái quy luật của cõi đời nàyvậy . Nhưng ta chỉ muốn nói với ngài rằng ...

-Xin tiền bối cứ nói . - Ngài Hàntiếp lời .

-Hãy để trái tim ôm mộng thiên hạcủa ngài có một khoảng trống .

-Tôi hiểu . - Ngài Hàn cười .

Ông già cười, xoay gót bước đi tronggió .

" Đường chủ Hàn Thuyên, ngàiđích thực là con người sinh ra để xoay chuyển cả Tam Giới này, ta dám khẳngđịnh điều đó, thế gian này sẽ đại họa hay yên bình, tất cả sẽ là do ngài quyếtđịnh ...

.... cũng giống như chàng trai trẻđó xưa kia vậy , tự tin vào bản thân mà luân chuyển thiên hạ, bắt thần phải cúiđầu trước mình ...

... trò chơi thiên hạ, không bao giờcó kẻ thắng, bởi nếu thắng, sẽ không còn là thiên hạ nữa ...

... ta đã đi tìm suốt cả ngàn nămqua, mới gặp được ngài, kể cũng là cái phúc vậy ...

... giấc mơ thiên hạ sẽ tiếp tụcchảy mãi ...

... như dòng sông ...

... không bao giờ hết ...

... không bao giờ cạn . " .

Ông già cười một mình .

Ông đã dành cả ngàn năm cho nhữnggiấc mơ thiên hạ .

Chỉ có điều ...

... những giấc mơ đó có khi lại phảitrả bằng cái giá không hề nhỏ .


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!