Thiên Đế Kiếm

Chương 24: Chương 24


trước sau

Tiếng nổ vang khắp thành Đông TổLong.

Đội trưởng Hãn Đồ phải né những đợttên bắn xuống liên tiếp từ Nhất Tiễn.Mũi tên rơi tới đâu, đất bị xới lên đếnđó.

Âm thanh vun vút cứ vẳng trong taiHãn Đồ, nghe thấy nơi nào có tiếng động, ông liền tránh chỗ đó ra, trên lýthuyết là vậy, nhưng không phải lúc nào cũng tránh được toàn bộ tên.

Áo của Hãn Đồ đã có nhiều vết rách,đi liền với nó là những vết thương.

-Ngươi ngán rồi sao ? - Nhất Tiễncười, hắn lấy một mũi tên, bắn về phía đội trưởng Hãn Đồ rồi niệm thuật:

-Địa Niên Kim Thuật ! Bội Thuật !

Mũi tên biến thành một mũi lao, xoáytít.

Đội trưởng Hãn Đồ vận chân khí đểchặn mũi lao.

Mặt đất rung chuyển.

-Ngươi đã cố gắng. - Nhất Tiễn nói.– Nhưng mọi chuyện cũng sắp kết thúc rồi.

Vai của đội trưởng Hãn Đồ đã bịngạnh của cái lao chém qua, vai ông chảy rất nhiều máu.

Hãn Đồ gục xuống, ông đã gần như cạnsạch chân khí.

Nhất Tiễn bay xuống, hắn tiến tớiđội trưởng Hãn Đồ.

“Phải sống, phải sống ! Không thểchết !”

Hãn Đồ nghe thấy tiếng gió như bịcản lại.

Gió như vấp phải một vật gì đó, nókhông thổi tới chỗ ông.Hình như nó bị cản bởi một thứ gì đó.

Bây giờ, nếu mở mắt, ông sẽ bị ápđảo về tinh thần ngay lập tức, đối thủ vẫn gần như là vẹn toàn, trong khi ôngmình mẩy đầy vết thương, hơn nữa, mắt không thể nhìn thấy gì trong bầu trời đầymưa tuyết thế này, lúc đó tinh thần sẽ hoảng loạn vì không biết mũi tên bay từhướng nào.

-Ngươi thua rồi ! - Nhất Tiễn đứngcách ông khoảng mười bước chân rút cung, mũi tên Trí Mệnh Thỷ phát sáng.

Hãn Đồ vận khí vào chân, ông vừa kịpthoát khỏi cái chết, mũi tên cắm sâu xuống đất.

-Vẫn còn ngoan cố sao ? Ta sẽ chongươi chết !

Hãn Đồ nhảy vọt lên.

Những tiếng gió không đều, lúc cólúc không .

Liệu có phải …. ?

Đúng rồi ! Tháp Tứ Quang !

Tháp Tứ Quang là bốn ngọn tháp đượcxây dựng vào thời Hoàng Đế năm thứ năm, thực ra tháp là một toà nhà lớn, đượcxây dựng bằng đá tôi luyện đặc biệt trong Luyện Ngục Hoả Sơn ở Phạt MộcTrường.Trên đỉnh mỗi tháp có một hệ thống những chiếc vòng tròn kim loại đanxen nhau, vòng nọ đan vòng kia và được gắn vào một vòng tròn lớn, hệ thống đólàm xoay liên tục không ngừng nghỉ quanh năm suốt tháng, trải qua hàng chục thếkỷ, đó là Tuyệt Tận.Những kiến trúc sư tài ba và hàng triệu thợ rèn, thợ kimhoàn mất gần mười năm để tạo ra nó.Mỗi tháp đứng sau một vị thần trong Tứ ĐạiKim Cương, vào ngày Hạ Chí, vào đúng giờ Ngọ, mặt trời sẽ đi vào giữa trung tâmTổ Long Thành, ánh sáng tích tụ tại các Tuyệt Tận, những ánh sáng đó lại đượcphản về trung tâm Tổ Long Thành, hay chính là Long Sảnh, một khu đất lớn chínhgiữa Tổ Long Thành, trên mặt hồ, được tạo nên từ đá Thanh Khố Thạch, khi bốnánh sáng đó giao nhau, một luồng ánh sáng duy nhất sẽ hiện lên thành một cộtsáng lớn.Trên mỗi tháp có các bệ hướng vào trong, một người lên đó sẽ làm lễ,và bắt đầu mở ngày lễ Thái Dương trong vòng ba ngày.

Hãn Đồ nhớ dưới chân tháp này có mộtcửa vào.

Ông lao người xuống, lúc này thì ôngphải mở mắt.

Kia rồi, cánh cửa kia rồi, may mắnlàm sao, nó chưa hề bị tổn hại gì.

Tránh đợt tên Liên Xạ từ Nhất Tiễn,Hãn Đồ vừa chạy vừa thổi ra một luồng âm thanh du dương, cánh cửa sắt như đượcai đó đẩy liền từ từ mở ra.

Hãn Đồ nhảy vào bên trong.

Bên trong tối như mực, nếu đóng cửalại sẽ không thấy gì, coi như mù.

Ông thở ra, tiếng thở nhỏ lọt thỏmtrong không khí, chứng tỏ bên trong toà tháp rất rộng lớn.

Nhất Tiễn nhìn cánh cửa sắt và nhìnvào trong.

Rất tối.

Nhất Tiễn cười, hắn định bắn nátcổng nhưng hắn lại thôi.Nhất Tiễn đi vào và đóng cái cổng.

-Ngươi nhầm rồi ! Hãn Đồ ! Ngươi cóbiết vì sao mà người ta gọi Vũ Mang là sát thủ của bóng đêm không ?

Hãn Đồ chỉ nghe thấy tiếng lùng bùngtrong tai, rất đúng ý ông. Ông xé ông tay áo thành hai miếng vải nhỏ rồi đútvào hai lỗ tai.

Hãn Đồ tách cây sáo của mình ra làmđôi, trong bóng tối, tay ông sờ thấy sáu sợi dây.Mỗi nửa thân sáo được nối vớinhau bằng những sợi dây như dây đàn.

Trong bóng đêm, hai cái đốm nhỏ lậploè, là hai mắt của Nhất Tiễn.

-Loại thuật cao cấp của Vũ Mang. -Nhất Tiễn nói.

Trong mắt Nhất Tiễn, hắn nhìn thấymột luồng chân khí đang chuyển động.

-Vĩnh biệt !

Hãn Đồ kéo tay trên những dây đàn.



-Ngươi không thể như Từ Tuyên đượcđâu ! – Hi Vỹ hét, hắn bắn Liên Xạ về phía cái bóng đang di chuyển với mộtluồng khí trắng trên mặt đất.

Hàn Thuyên rẽ người, anh thấy tốc độcủa mình đã bị giảm đáng kể.

Thanh Kiếm Hoa của đội trưởng quádài, khiến cho một người quen cận chiến như anh không thể phát huy Tàng Ảnh HànĐao với thanh kiếm như thế này được, Tàng Ảnh Hàn Đao cần có sự chính xác, HànThuyên đã quen với Bạch Hàn Đao nên cầm trường kiếm đối với anh rất khó khăn.

Mắt của Hi Vỹ rất tinh nên hắn cóthể biết được Hàn Thuyên tấn công từ hướng nào.Chỉ có tốc độ của đội trưởng TừTuyên mới làm mắt hắn không theo kịp mà thôi.

Thanh Kiếm Hoa chém ngang, Hi Vỹ néngười, hắn nhảy lộn, rút tên và lên dây cung, toàn thân người hắn phát sáng:

-Địa Niên Kim Thuật ! Đoạt Mệnh Tiễn!

Mũi tên xoáy với tốc độ khủng khiếp,toàn bộ đất đá bên dưới bị Khí của Đoạt Mệnh Thỷ cuốn vào tạo thành một đống đábay kèm với mũi tên.

Hàn Thuyên né người trong cái chớpmắt, anh đổ vật xuống. Đoạt Mệnh Tiễn bay qua vai, đâm thẳng vào tường, tiếngnổ long cả đất, những mảng tường thành khổng lồ bắn tung toé lên không trungrồi vỡ nát khi rơi xuống đất.

Hàn Thuyên nằm trên đất, tay của anhđã bị chân khí của Đoạt Mệnh Tiễn làm ảnh hưởng tới cánh tay phải, máu chảyròng xuống đất.

-Thực ra Đoạt Mệnh Tiễn chưa phải làmạnh nhất. – Hi Vỹ bước tới.

Hàn Thuyên cố gắng đứng dậy.

-Mạnh nhất là Tuyệt Tàn Vô MệnhTiễn.Loại thuật thuộc đẳng cấp cao nhất của Thánh Tiễn Tâm Pháp. Đoạt Mệnh Tiễnchưa bằng được một phần mười uy lực của nó.Ta vẫn chưa tới mức ấy.

Hàn Thuyên hướng ánh mắt về phía HiVỹ, anh thấy hắn đang cười.

-Ngươi đã chết. – Hi Vỹ nói.

Hàn Thuyên nhắm mắt.

“Mày là ai ? Là Hàn Thuyên, đứa contrai của gia tộc họ Hàn, gia tộc máu của sông Hàn Thuỷ.Mày thuộc về nơi đó, chỉcó máu, không có lòng yêu thương !”

Tiếng nói ấy làm Hàn Thuyên mở bừngmắt.

Ánh mắt ấy nhìn thẳng vào Hi Vỹ.

“Quỷ” – Hi Vỹ giật mình.

Không hắn loá mắt rồi, làm gì có quỷở đây, trước mặt hắn chỉ là kẻ sắp chết, nhưng sao ánh mắt tên này khó chịu thếnhỉ ?

-Ta sẽ dùng thuật này – Hàn Thuyênnói – Ta định dùng nó để kết thúc cuộc đời của một kẻ, nhưng bây giờ ta sẽ kếtthúc ngươi trước.

Hi Vỹ nheo mắt.

-Ngươi tên là gì ?

-Hàn Thuyên.

Hi Vỹ giật mình, hắn nghĩ tới HànThuỷ, con sông độc nhất chảy qua Uất Hận Thành, có một gia tộc nổi tiếng ở đóvới con sông này, gia tộc nổi tiếng họ Hàn.

-Có phải ngươi là người của dòng họHàn Lão Đế không ?

-Phải.

-Ngươi muốn giết ai ?

-Một kẻ.

-Kẻ nào ?

-Kẻ đã lấy đi tâm hồn ta.

Hàn Thuyên chạy tới, anh niệm thuật:

-Nhân Niên Băng Thuật ! Hàn BăngKiếm Thuật !

Mạnh Uy và mọi người đang phải chốngđỡ rất vất vả, lính Tích Vũ quá đông.

Anh nhìn về đằng kia, Hàn Thuyênđang một mình chiến đấu với Hi Vỹ.

-Cậu làm được không ? – Hà Liên nói.

-Được ! – Bích Nhi gượng, bả vai vẫncòn đau.

-Lùi lại đi ! – Hà Liên hét.

Bích Nhi lôi ra cái cuộn vải màu đỏ,cô không ngờ là phải dùng tới nó, trước khi ra trận, cô đã rất đắn đo về cuộnvải này.

Toàn bộ các thành viên đã lùi lại vềphía sau, chỉ còn Bích Nhi đối mặt với hàng ngàn quân Tích Vũ.

Trải cuộn vải, Bích Nhi niệm thuật:

-Triệu Hồi Thuật ! Hoả Chu Tước !

Một ngọn lửa lớn bùng lên từ trongcuộn vải, ngọn lửa ấy hoá thành một con phượng hoàng lửa khổng lồ, sải cánh dàicả trăm trượng, con phượng hoàng lao về phía đám lính.Một tiếng nổ lớn.

Các Vũ Linh và Vũ Mang của Uất HậnThành đang ở trên cao của Tổ Long Bắc có thể thấy cả một vệt lửa dài chạy khắpthành Nam.

Lính Tích Vũ đã chết gần hết sauthuật vừa rồi.

Con phượng hoàng bắt đầu đảo chiềubay, nó vòng lên rồi lao thẳng xuống Bích Nhi.

-Phong Ấn Thuật !

Vừa kịp lúc con phượng lửa há cáimiệng, một luồng sáng bốc lên, con phượng biến thành một ngọn lửa bé rồi chuivào trong cuộn vải.

Bích Nhi đóng tấm vải rồi buộc chặtdây.

-Xong !

Hạc Tú nhìn về đằng sau, Hàn Thuyênvẫn đang chiến đấu một mình.

Anh chạy về hướng đó.

Hi Vỹ đã mừng quá sớm, và bây giờthì hắn đang phải lãnh hậu quả.

Tốc độ của Hàn Thuyên bây giờ khôngcòn kém đội trưởng Từ Tuyên nữa.Không những nhanh mà Hàn Thuyên còn kéo theo cảnhững dải băng lạnh toát trong không khí, vừa gây sát thương, vừa tạo một vùnghàn khí quanh người Hi Vỹ. Đã bị thương, hàn khí còn làm cho cơ thể không thểtruyền chân khí một cách liên tục.Mấy lần Hi Vỹ định dùng thuật, nhưng chân khíkhông theo ý muốn của hắn.

“Trước mặt”.

Hi Vỹ né người, một dải băng lạnhtoát cứa qua mặt hắn, máu chảy dài.

Nhưng không hiểu sao Hi Vỹ lại cười.

Hàn Thuyên dừng lại, anh thở hồnghộc.

-Ngươi đã tự hại mình rồi, HànThuyên !

Thanh Kiếm Hoa quá dài khiến cho HànBăng Kiếm Thuật không thực sự chính xác, hơn nữa chiến đấu suốt từ giờ Mùi tớigiờ Hợi đã làm Hàn Thuyên cạn hết chân khí.

-Bây giờ ngươi còn chân khí không ?– Hi Vỹ nói.Mặc dù cơ thể bị đầy vết chém nhưng hắn vẫn đủ sức giương cung.

Hàn Thuyên cố gượng.

“Mày phải sống, Thuyên.Bản năng tồntại của mày đâu rồi ?”

Tiếng nói ấy vang lên trong đầu HànThuyên.

Anh ghét tiếng nói ấy.

Mũi tên Dẫn Nhi Bất Pháp bay tới.

Hàn Thuyên dồn sức vào đôi tay đánhvăng mũi tên ra.

Anh dồn hết lượng chân khí còn lạitrong cơ thể, rồi nhảy lên không trung.

Hi Vỹ cũng đã mệt, hắn buông cungxuống, tên đã hết.

Hi Vỹ liền đưa tay niệm thuật:

-Nhân Niên Huyết Thuật ! Lục HoànhPhi Thuật !

Cặp cánh Lục Hoành Thiên xuất hiệnsau lưng Hi Vỹ, đôi cánh ấy phát ra một luồng chân khí vàng rực, bắn thẳng lênHàn Thuyên.

Hàn Thuyên dồn sức vào thanh KiếmHoa, anh không còn gì để mất nữa:

-Địa Niên Kim Thuật ! Hàn Đao !

Xung quanh thanh Kiếm Hoa, cả mộtvệt băng trong không trung đi xuống, va chạm với chân khí của Lục Hoành PhiThuật.

Khí phát ra mạnh, làm rung chuyển cảmặt đất, tuyết bắn lên rồi rơi xuống như mưa.Cuối cùng, một trận nổ lớn ở trênkhông trung.

Hi Vỹ mệt mỏi, hắn cúi đầu và thổ racả đống máu.

Nhưng…

Hi Vỹ nhìn lên, Hàn Thuyên vẫn laoxuống, tay cầm kiếm trong tư thế đâm.

Hi Vỹ rút thanh kiếm đeo đằng saura, thanh kiếm trắng và lạnh.

Bạch Hàn Đao.

Hi Vỹ thấy cổ của Hàn Thuyên đanghở.

Máu bắn tung toé trên đất.



-Vĩnh biệt ! - Nhất Tiễn gào.

Hãn Đồ kéo tay trên những dây đàn.

-Địa Niên Phong Thuật ! Lục HuyềnPhát !

Nhất Tiễn thấy mắt hắn quay cuồngmột cách không cần thiết.Thân thể chao đảo như muốn quỵ xuống.

Nhất Tiễn định dùng thuật Cuồng LôiThiên Ưng.Nhưng đầu óc đang đau như bị một cây gậy sắt đập vào, hắn thả mũitên.

Con chim ưng sét phát sáng, nó laovề một phía.Tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa sắt bị vỡ nát.

Nhất Tiễn chạy ra ngoài, tay ômđầu.Hắn ngã xuống đất và nằm quằn quại.

Đội trưởng Hãn Đồ từ trong bước ra.Ông tiến lại gần hắn.

-Bên trong Tháp Tứ Quang được xâybằng loại đá rất nhẵn. Ở trong không gian được xây bao bọc bằng một loại vậtliệu như vậy, âm thanh lùng bùng như trống đánh khó nghe do không thể phảnxạ.Nếu âm thanh càng trầm, lúc đó, tai sẽ bị ù và mất tập trung.Ta đã dồn lượngchân khí cuối cùng để tạo ra âm thanh đó.

Nhất Tiễn vẫn ôm chặt đầu, nhưng hắnđứng dậy và loạng choạng.

-Kết thúc rồi ! – Hãn Đồ chạy tớichém dọc kiếm.

Nhất Tiễn ngả người, lưỡi kiếm quétqua cánh tay trái, máu phun thành vòi, cánh tay hắn rơi bich xuống đất.

Lưỡi kiếm lại vung xuống, lần này làcánh tay phải, một tiếng bịch nữa vang lên.

Máu thấm đầy trên tuyết.

Nhưng Nhất Tiễn không kêu, hắn cắnchặt môi đến nỗi môi hắn ứa máu, chảy xuống cằm.Tấm khăn trắng đeo trước mặtNhất Tiễn thấm đầy máu.

-Ngươi thua rồi ! – Hãn Đồ quay lưnglại.

Nhất Tiễn rên rỉ:

-Đứng…lại…

Hãn Đồ quay lại, tên Nhất Tiễn nàyđang cố gắng đứng dậy dù hai tay đã bị cụt.

Nhất Tiễn hổn hển:

-Ta…là…Nhất Tiễn của Tứ Vũ Tích…

-Kể cả ngươi là thánh, mất hai tayrồi thì định chiến đấu tiếp sao ?

-Ta là…người tộc Vũ…ta là NhấtTiễn…Ta hi sinh vì nhiệm vụ…vì nhiệm vụ cao cả…

Nhất Tiễn lấy miệng kéo tấm khăn chemặt.Một khuôn mặt còn rất trẻ, trẻ hơn cả Tứ Pháp.

Nhất Tiễn nghiêng người, tên trongtúi vải rơi xuống đất.

Hắn đá một mũi tên lên không trung,rồi chạy tới chỗ đổ nát, đá tiếp cây cung lên, rồi hắn nhảy lên cao.

Hai chân đạp vào cung, Nhất Tiễn lấymiệng kéo dây cung với mũi tên, máu từ hai bên vai hắn chảy ròng xuống đất.

-Địa Niên Kim Thuật ! Tử Tâm Tiễn !

Mũi tên bay xuống, đội trưởng Hãn Đồnhảy lui về đằng sau mấy chục bước.

Nhưng khi chạm đất, một tiếng nổ,hàng ngàn mũi tên khác bắn ra tứ phía, những mũi tên ấy bay cả về phía NhấtTiễn.

Nhất Tiễn cười, nhiệm vụ của hắn đãkết thúc.



Hi Vỹ đâm thanh Bạch Hàn Đao lên.

Hàn Thuyên đang trong tư thế rơi nênkhông thể tránh được.

Anh đưa tay trái ra phía trước.

Thanh Bạch Hàn Đao đâm thủng lòngbàn tay trái Hàn Thuyên, xuyên ra mu bàn tay, anh nén lại một tiếng kêu, rồicắn chặt răng đâm thanh Kiếm Hoa.

Thanh Kiếm Hoa đâm thẳng vào bụng HiVỹ.

Máu phun tung toé trên mặt đất.

Bàn tay trái của Hàn Thuyên run run,vừa đau bởi kiếm đâm lại vừa lạnh tới tận óc do hàn khí của thanh đao.

Hi Vỹ thổ máu, mặt hắn đang ở gầnmặt Hàn Thuyên, hắn thấy đôi mắt của Hàn Thuyên, đôi mắt đầy sự hận thù vàtrống trải.

“Quỷ”.

-Tất cả chấm dứt. – Hàn Thuyên nói.

Hi Vỹ cúi mặt, hắn cố gắng thở:

-Vậy…đây là chiến trường…

-Đây là chiến trường.

-Thế…thì…chưa kết thúc đâu…

Hàn Thuyên ấn thanh kiếm xuống, lưỡikiếm rạch đứt ruột Hi Vỹ.

Hi Vỹ mở to mắt, hắn đã nhìn thấy,chiến trường đây rồi, chiến trường đang ở đây.

Hàn Thuyên rút kiếm, Hi Vỹ đổ ngườivề đằng sau, hắn ngã xuống tuyết.

Hàn Thuyên thả thanh Kiếm Hoa đẫmmáu xuống, anh nghiến răng rút thanh Bạch Hàn Đao.Tay của anh lại phun máuxuống tuyết.

-Thuyên !

Hạc Tú và Tuyết Hạ vừa tới nơi.

-Cậu… - Tuyết Hạ rên lên.

Cô lấy một tấm vải trắng, rắc thuốcrồi băng lại.

Hạc Tú nhìn xác chết của Hi Vỹ, anhnói:

-Sao đây ?

-Lấy trong túi…áo tôi.

Hạc Tú lấy ống pháo trong túi áo HànThuyên, anh mở ống rồi đốt, cục pháo bay lên rồi nổ thành một màu tím trêntrời.

Nhiệm vụ kết thúc.



Chân núi Đặng Lung Sơn.

Gió thổi.

Tuyết rơi.

Hàng trăm vạn xác chết.

Thiên Tử đứng giữa chiếntrường.Trước mặt ông, con Đại Cực Quái nằm thành một đống lớn, máu chảy khắpngười con quái vật.

Tay của Thiên Tử bị cào xé ghê rợn,máu tuôn khắp người ông.

Ba người trong Ngũ Thánh Điện ở đằngsau, người họ cũng đầy máu .

-Ngài Thiên Tử ! Ngài không sao chứ?

Thiên Tử ôm cánh tay đầy máu củamình, rồi nói:

-Không sao.Về trại thôi.

Thiên Tử quay gót, những người línhcòn lại của Uất Hận Thành cũng đi theo Thiên Tử, còn lại chưa đến nghìnngười.Lá cờ đen của Uất Hận Thành bay phấp phới trong gió.



-Vĩnh biệt ! - Nhất Tiễn gào.

Hãn Đồ kéo tay trên những dây đàn.

-Địa Niên Phong Thuật ! Lục HuyềnPhát !

Nhất Tiễn thấy mắt hắn quay cuồngmột cách không cần thiết.Thân thể chao đảo như muốn quỵ xuống.

Nhất Tiễn định dùng thuật Cuồng LôiThiên Ưng.Nhưng đầu óc đang đau như bị một cây gậy sắt đập vào, hắn thả mũitên.

Con chim ưng sét phát sáng, nó laovề một phía.Tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa sắt bị vỡ nát.

Nhất Tiễn chạy ra ngoài, tay ômđầu.Hắn ngã xuống đất và nằm quằn quại.

Đội trưởng Hãn Đồ từ trong bước ra.Ông tiến lại gần hắn.

-Bên trong Tháp Tứ Quang được xâybằng loại đá rất nhẵn. Ở trong không gian được xây bao bọc bằng một loại vậtliệu như vậy, âm thanh lùng bùng như trống đánh khó nghe do không thể phảnxạ.Nếu âm thanh càng trầm, lúc đó, tai sẽ bị ù và mất tập trung.Ta đã dồn lượngchân khí cuối cùng để tạo ra âm thanh đó.

Nhất Tiễn vẫn ôm chặt đầu, nhưng hắnđứng dậy và loạng choạng.

-Kết thúc rồi ! – Hãn Đồ chạy tớichém dọc kiếm.

Nhất Tiễn ngả người, lưỡi kiếm quétqua cánh tay trái, máu phun thành vòi, cánh tay hắn rơi bich xuống đất.

Lưỡi kiếm lại vung xuống, lần này làcánh tay phải, một tiếng bịch nữa vang lên.

Máu thấm đầy trên tuyết.

Nhưng Nhất Tiễn không kêu, hắn cắnchặt môi đến nỗi môi hắn ứa máu, chảy xuống cằm.Tấm khăn trắng đeo trước mặtNhất Tiễn thấm đầy máu.

-Ngươi thua rồi ! – Hãn Đồ quay lưnglại.

Nhất Tiễn rên rỉ:

-Đứng…lại…

Hãn Đồ quay lại, tên Nhất Tiễn nàyđang cố gắng đứng dậy dù hai tay đã bị cụt.

Nhất Tiễn hổn hển:

-Ta…là…Nhất Tiễn của Tứ Vũ Tích…

-Kể cả ngươi là thánh, mất hai tayrồi thì định chiến đấu tiếp sao ?

-Ta là…người tộc Vũ…ta là NhấtTiễn…Ta hi sinh vì nhiệm vụ…vì nhiệm vụ cao cả…

Nhất Tiễn lấy miệng kéo tấm khăn chemặt.Một khuôn mặt còn rất trẻ, trẻ hơn cả Tứ Pháp.

Nhất Tiễn nghiêng người, tên trongtúi vải rơi xuống đất.

Hắn đá một mũi tên lên không trung,rồi chạy tới chỗ đổ nát, đá tiếp cây cung lên, rồi hắn nhảy lên cao.

Hai chân đạp vào cung, Nhất Tiễn lấymiệng kéo dây cung với mũi tên, máu từ hai bên vai hắn chảy ròng xuống đất.

-Địa Niên Kim Thuật ! Tử Tâm Tiễn !

Mũi tên bay xuống, đội trưởng Hãn Đồnhảy lui về đằng sau mấy chục bước.

Nhưng khi chạm đất, một tiếng nổ,hàng ngàn mũi tên khác bắn ra tứ phía, những mũi tên ấy bay cả về phía NhấtTiễn.

Nhất Tiễn cười, nhiệm vụ của hắn đãkết thúc.



Hi Vỹ đâm thanh Bạch Hàn Đao lên.

Hàn Thuyên đang trong tư thế rơi nênkhông thể tránh được.

Anh đưa tay trái ra phía trước.

Thanh Bạch Hàn Đao đâm thủng lòngbàn tay trái Hàn Thuyên, xuyên ra mu bàn tay, anh nén lại một tiếng kêu, rồicắn chặt răng đâm thanh Kiếm Hoa.

Thanh Kiếm Hoa đâm thẳng vào bụng HiVỹ.

Máu phun tung toé trên mặt đất.

Bàn tay trái của Hàn Thuyên run run,vừa đau bởi kiếm đâm lại vừa lạnh tới tận óc do hàn khí của thanh đao.

Hi Vỹ thổ máu, mặt hắn đang ở gầnmặt Hàn Thuyên, hắn thấy đôi mắt của Hàn Thuyên, đôi mắt đầy sự hận thù vàtrống trải.

“Quỷ”.

-Tất cả chấm dứt. – Hàn Thuyên nói.

Hi Vỹ cúi mặt, hắn cố gắng thở:

-Vậy…đây là chiến trường…

-Đây là chiến trường.

-Thế…thì…chưa kết thúc đâu…

Hàn Thuyên ấn thanh kiếm xuống, lưỡikiếm rạch đứt ruột Hi Vỹ.

Hi Vỹ mở to mắt, hắn đã nhìn thấy,chiến trường đây rồi, chiến trường đang ở đây.

Hàn Thuyên rút kiếm, Hi Vỹ đổ ngườivề đằng sau, hắn ngã xuống tuyết.

Hàn Thuyên thả thanh Kiếm Hoa đẫmmáu xuống, anh nghiến răng rút thanh Bạch Hàn Đao.Tay của anh lại phun máuxuống tuyết.

-Thuyên !

Hạc Tú và Tuyết Hạ vừa tới nơi.

-Cậu… - Tuyết Hạ rên lên.

Cô lấy một tấm vải trắng, rắc thuốcrồi băng lại.

Hạc Tú nhìn xác chết của Hi Vỹ, anhnói:

-Sao đây ?

-Lấy trong túi…áo tôi.

Hạc Tú lấy ống pháo trong túi áo HànThuyên, anh mở ống rồi đốt, cục pháo bay lên rồi nổ thành một màu tím trêntrời.

Nhiệm vụ kết thúc.



Chân núi Đặng Lung Sơn.

Gió thổi.

Tuyết rơi.

Hàng trăm vạn xác chết.

Thiên Tử đứng giữa chiếntrường.Trước mặt ông, con Đại Cực Quái nằm thành một đống lớn, máu chảy khắpngười con quái vật.

Tay của Thiên Tử bị cào xé ghê rợn,máu tuôn khắp người ông.

Ba người trong Ngũ Thánh Điện ở đằngsau, người họ cũng đầy máu .

-Ngài Thiên Tử ! Ngài không sao chứ?

Thiên Tử ôm cánh tay đầy máu củamình, rồi nói:

-Không sao.Về trại thôi.

Thiên Tử quay gót, những người línhcòn lại của Uất Hận Thành cũng đi theo Thiên Tử, còn lại chưa đến nghìnngười.Lá cờ đen của Uất Hận Thành bay phấp phới trong gió. Truyện Thiên Đế Kiếmcopy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com



Đội trưởng Từ Tuyên mở mắt, trướcmặt ông là Hàn Thuyên, bàn tay trái băng bó.

-Cậu đấy à ?

-Hi Vỹ chết rồi, đội trưởng.Nhiệm vụhoàn thành rồi.

Đội trưởng Từ Tuyên khẽ gật đầu, ôngcười:

-Tốt, tốt lắm.

Mọi thành viên đội Bạch đứng xungquanh ông, ai cũng hết sức buồn bã, họ mang một khuôn mặt nặng trĩu.

-Tôi…sắp chết rồi.

Bách Yến nói:

-Không đội trưởng, ngài sống rồi,chúng tôi đã lấy mũi tên rồi !

-Nói dối mà cũng không biết cách,tôi đang lạnh tới thấu xương đây.

Bách Yến im lặng.

-Chiến trường là thế…tôi xinlỗi…không thể đi cùng các bạn rồi…

-Không ! – Bích Nhi nói - Đội trưởngsẽ đi với chúng tôi tới cuối đời, chúng ta sẽ chơi tuyết, chúng ta sẽ về PhạtMộc Trường chơi tuyết !


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!