Một buổi sớm như bao buổi sớm khác,mặt trời chưa lên hẳn. Những giọt sương vẫn còn đọng lại trên cánh hoa, nó lăntừ từ rồi rơi xuống, tan biến vào trong mặt đất.
Lã Vân nhìn theo giọt sương đó. Vôdanh, chẳng ai biết tới, chẳng làm được gì, ngoài cái chuyện chỉ để tô điểmcuộc đời, có thể lọt vào ánh mắt một ai đó rất nhanh, rồi biến mất khỏi suynghĩ cũng rất nhanh, ra đi trong im lặng, không ai biết, không ai hay. Thật lànhàm chán !
Thông minh có thừa, tư chất khôngthiếu, nhưng Lã Vân đã tự làm khó mình bằng việc ở lại Hàn Gia. Mang tiếng làPháp Sư giỏi, nhưng y chưa bao giờ biết mặt Hoàng Hôn Thánh Điện là như thếnào, Độ Kiếp Cốc cũng chưa từng qua. Trong khi những đứa con đẻ của Ngài Hàntrừ con bé Hàn Ngọc, đã trải qua hết nơi này tới nơi khác, giết hằng sa quáivật, đụng độ chiến trường Oán Linh. Còn đối với Lã Vân, con quái vật lớn nhấtmà y từng trải nghiệm cũng chỉ tới Thanh Y Tử là hết đất. Mà chuyện đó cũng đãqua cách đây hai năm rồi. Các bí thuật của Pháp Sư, điều làm y tự hào chắc chỉcó mỗi dùng Thập Can và trận Bát Quái. Nhưng nếu ngẫm ra thì y cũng không thấyvẻ vang cho lắm. Thập Can biến hoá khôn lường, nhưng vẫn chỉ là mười can màthôi, bỏ thời gian nghiên cứu và chuyển đổi thì tạo ra thuật mới là chuyện đươngnhiên.Bát Quái trận là của riêng dòng Pháp Sư thuần, nhưng Lã Vân vẫn chưa thểdùng nó một cách hoàn toàn, các quẻ trong Bát Quái dưới bàn tay y vẫn chưa thểbiến đổi đến mức kỳ ảo như cái danh tiếng của nó. “ Cái đáng sợ nhất khi đốimặt với dòng thuần Pháp Sư Kiếm Tiên Thành là khi họ dùng Bát Quái Trận, bốnphương tám hướng, nơi đâu cũng có nguy hiểm. Biến hoá khôn lường, không sợ sốđông, tạo ra mọi thứ nhưng cũng có thể phá huỷ mọi thứ, nghịch chuyển cả thờigian “ . Đó là lời nhận xét của Trưởng Lão Vạn Hoá Thành, nhưng lời nhận xét ấychỉ càng làm Lã Vân ngán ngẩm. Y là người thừa kế lại Bát Quái Trận, là ngườiduy nhất ở Kiếm Tiên Thành mang dòng máu Pháp Sư thuần, vậy mà y đang làm cáidanh dự và niềm tự hào ấy đi dần vào ngõ cụt.
Kể ra thì Lã Vân không phải là khôngcó điểm hay. Y đã giải quyết vô khối công việc của Hàn Thuỷ trong hơn một nămnay, chuyện lớn chuyện nhỏ, việc đại sự, đều qua tay y cả. Lã vân còn trẻ,nhưng y cũng đã chơi “rắn” không kém gì Ngài Hàn. Chuyện thằng già Khuất Bá khoáisinh sự cách đây nửa năm, ban đầu Lã Vân còn gặp tận mặt Khuất Bá, nói năngđường mật, lời lẽ có tình có lý. Nhưng khổ nỗi thằng già Khuất Bá không hiểu,đúng hơn là cố tình không hiểu, vẫn cứ giở trò quấy nhiễu Hàn Thuỷ, lấn hết chỗnày rồi chỗ kia, không nhường chúng thì bị chúng đập phá. Đã thế, Lã Vân khôngnói nhiều, chẳng cần hỏi ý kiến Ngài Hàn, chẳng cần thảo luận với An Dương vàLăng Khê, y cho Thổ Tú - một thành viên của Cửu Diệu đi xử lý những thằng ranhđã quậy phá. Thổ Tú đi vào đêm khuya để làm việc. Sáng sớm hôm sau, ngôi nhàcủa Khuất Bá là tâm điểm náo động khắp thành Nam, người gia nhân trong ngôi nhàấy đã thét lên gần đứt thanh quản khi thấy sân nhà la liệt hơn chục xác chết,máu chảy ra như suối, mùi máu bốc lên đến buồn nôn. Sau vụ này, lão già KhuấtBá đã chùn, lão có thể lấn Ngài Hàn vì ngài không thích rắc rối và đánh nhau,nhưng lão không thể áp dụng điều đó với Lã Vân. Bây giờ không phải như ngày xưanữa, đưa ra một vấn đề là phải giải quyết ngay, lớp trẻ ngày nay, nói là làm, chấpnhận hoặc không chấp nhận, cái chúng cần là kết quả, chứ không ề a như mấy ônggià “ tôi cần phải suy nghĩ đã “. Lão già cũng nghĩ, nếu cứ lấn Hàn Thuỷ theocái kiểu này thì cũng chẳng được gì, Hàn Thuỷ có “thổ” lớn khắp cả Đại Lục, thìcái Kiếm Tiên này chẳng đáng là bao. Vả lại, dây dưa với Lã Vân thì cái sân nhàlão có khi lại tiếp nhận vài cái xác nữa cũng nên. Già rồi, có tuổi rồi, đấuvới bọn trẻ sao lại ? Nhỏ mọn, keo kiệt, nhưng Khuất Bá cũng là bang chủ TháiNhật, có vị trí đáng kể trên giang hồ, lão cũng biết tiến, biết lui, biết nhịn.Vậy nên, cũng đã lâu rồi Khuất Bá đã không động chạm đến Hàn Thuỷ. Và người đãlàm cho hai bang phái này tạm giữ được mối hoà hảo là Lã Vân.
Nhưng Lã Vân vẫn chẳng vui. Y thấyngười đời coi chuyện đó là cách làm của một phường bất lương. Nói thế cũng hơitội, chuyện của bang phái, có người trong bang phái mới hiểu. Bang phái đâuphải chỉ có chém giết nhau, rồi mang tiếng hành hiệp này nọ. Đó cũng là cuộcđấu trí giữa các bang chủ với nhau. Chuyện buôn bán làm ăn để nuôi sống bangđâu phải dễ.Ngày hôm nay chuyển hàng “cấm” trót lọt, ngày mai lại lo có thằngnào chơi đểu mình bằng cách đi báo vệ binh không ? Bị chúng nó lấn đất bán,không thể sưng sỉa ra mà chửi nhau rồi đánh lộn. Thời đại này, vũ lực khônggiải quyết vấn đề, điều quan trọng là nó thử thách sự nhẫn nhục và sự quyếtđoán của các bang chủ. Nói với nhau bằng lời không xong thì không có nghĩa làđánh nhau luôn, hai bang chủ mặt đối mặt nói với nhau.Ngài Hàn đã từng gặp tậnmặt Thạc Lữ - bang chủ Long Hổ, hai người nói chuyện rất thẳng thắn, cái nàytôi có thể giúp được, cái kia tôi không thể. Tuy thế, cũng phải tuỳ mặt, tuỳtính cách mới ứng xử thế nào cho hợp lẽ. Đụng phải đứa nóng tính, nói năng dễnghe thì nó mới chịu, hay gặp thằng thươn thẹo, thích dùng thủ đoạn, thì phảingọt nhạt với nó, tránh để nó phật ý, bọn tiểu nhân dễ hại người, nhưng nếu nóđòi hỏi quá đáng, thì cũng phải toang thẳng vào mặt nó, để nó biết rằng : khôngphải cái gì cũng lấn lướt được. Những loại như thế này, tốt nhất nên tránh,cùng cực lắm mới phải hợp tác với chúng nó. Tóm lại là, việc làm bang chủ hếtsức khó, không phải ngày một ngày hai mà có thể làm được. Nhưng Lã Vân biếtthừa, trong con mắt của những kẻ được gọi là tử tế, bọn chúng chỉ coi Ngài Hànnhư một thằng đầu trộm đuôi cướp, dù chúng nó không nói ra. Trưởng Lão Tổ Long,Không Không Đạo Nhân cũng chỉ coi Ngài Hàn như là một chỗ để thân quen, lâu lâucó thể nhờ vả, hoặc moi một ít tin tức về tình hình Tổ Long, chứ còn bảo bọn họtôn trọng Ngài á ? Đừng có nằm mơ !
Lã Vân thấy cũng nản lắm, có thểngười trong bang phái kính phục y vì tài năng và sự thông minh của y. Nhưngngười đời cũng chỉ coi y là một thằng vô lại , không hơn, người ta coi bangphái như một bọn du côn tập hợp nhau lại. Đôi lúc Lã Vân thấy quyết định ở lạiHàn Thuỷ là sai lầm, tài năng của y có thể phát triển hơn nữa, có thể tiến xahơn nữa. Tài năng của y có thể làm được nhiều chuyện hơn nữa kia, có thể nhưtham vọng của Ngài Hàn lắm chứ ?
Hay là rời bỏ Hàn Thuỷ đây ?
Không ! Thằng mất dạy ! Lã Vân tựchửi mình. Y đã không thể có được xác của cha mẹ đẻ đem về chôn ở Kiếm TiênThành, đó là bất hiếu. Dù chuyện đó không phải do lỗi của y, lại càng khôngphải y muốn thế, nhưng Lã Vân vẫn tự nguyền rủa mình là một đứa bất hiều khinghĩ về cha mẹ đẻ. Ngài Hàn đã dang tay đón y, cho y được sống, ngài như cha mẹđẻ của y. Bây giờ, Lã Vân muốn phản ngài sao ? Có thể với trí thông minh của y,y hoàn toàn đôi đầu được với ngài, nhưng như thế, y lại vừa là một thằng bấthiếu - chống lại cha mình, vừa là một thằng bất nghĩa - phản lại người đã cưumang mình.
Nhưng là một thằng đàn ông mà khôngthể làm gì cho đời sao ?
Chẳng lẽ cứ bó gối trong Hàn Thuỷsao ?
Lã Vân gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu,tránh để nó tiến xa hơn nữa.
Chân núi Đặng Lung Sơn, gió thổi vivu quanh tai. Lã Vân thấy hơi lành lạnh. Y tựa vào tảng đá sau lưng. Ngài Hànvà Lăng Khê bảo y đợi ở đây một chút, họ muốn lên trên đồi có chút chuyện.
Những người gia nhân đi theo cũngđang ngồi nghỉ. Họ là những người đã chịu ơn Ngài Hàn, họ thấy việc đi cùngngài tới Tổ Long Thành chẳng có gì khó nhọc lắm. Những người gia nhân trong HànGia chưa từng bao giờ phàn nàn rằng Ngài Hàn đối xử không tốt với họ, ngài dễgần, nói chuyện thoải mái, hơn nữa tất cả bọn họ đều được ngài cứu giúp tronglúc hoạn nạn. Vậy cho nên, sự thành kính của những người này đối với Ngài Hàncũng không có gì lạ.
-Cậu đã ăn gì chưa ?
Lã Vân ngẩng đầu lên, một người gianhân đưa cho y một chiếc bánh:
-Cậu ăn chút gì đi. Đường cũng khôngcòn xa nữa đâu, nhưng ăn chút gì đó cho lại sức, chúng ta đã đi suốt đêm rồi.
Lã Vân nhìn chiếc bánh, bằng bộtgạo, chẳng có gì khác, ăn nhạt toẹt. Tuy thế, y vẫn cầm lấy, chiếc bánh đãnguội ngắt.
-Cảm ơn.
Lã Vân nhìn cái giỏ trong tay ngườigia nhân, vẫn còn hai cái nữa. Y hỏi:
-Mọi người không ăn nữa sao ?
-Chúng tôi no rồi. Hai cái này đểphần Ngài Hàn và ông Lăng Khê.
Nói rồi người gia nhân đó đi ra chỗkhác.
Lã Vân nhìn theo, chiếc bánh đãnguội rồi, Ngài Hàn chắc cũng chẳng muốn ăn, bánh này chỉ dành cho những ngườinghèo, Lã Vân cá là những thằng nhóc trong gia đình giàu có chưa bao giờ từngăn.
Lã Vân cắn chiếc bánh.
Bánh đã nguội, nhưng sao vào bụng,Lã Vân lại thấy ấm lạ thường. Rất ngon và ngọt. Những món cao lương mĩ vị chẳngthể bằng cái bánh này. Y thấy mình trở lại bình thường, mọi suy nghĩ lợn cợntrong đầu y ban nãy đã biến đâu hết. Lã Vân thấy thư thái, cảm thấy mình nhưbao con người khác.
Lã Vân nhổm dậy, y đến chỗ nhữngngười gia nhân và bắt đầu nói chuyện với họ. Những câu chuyện thường nhật trongHàn Gia, thật là vui vẻ.
Lã Vân đã nghĩ lại.
Thế nào Ngài Hàn cũng sẽ ăn nhữngcái bánh đó và còn tấm tắc khen ngon nữa là đằng khác.
*
* *
Tấm gỗ đã sờn.
Những bông hoa đã mọc lên cạnh tấmgỗ,bãi cỏ phủ xanh mướt bên dưới.
Tay Ngài Hàn cầm vòng hoa huệ, ôngcẩn thận đặt nó lên tấm gỗ.
Lăng Khê đứng ở đằng sau, ông lặnglẽ nhìn tấm gỗ.
-Không có gì, chỉ có hoa… - Ngài Hànlặng lẽ nói.
-Nơi đây cũng đã có hoa rồi.
Lăng Khê ngửa mặt, mặt trời đã bắtđầu lên, từng ánh nắng chấp chới, soi xuống tấm gỗ.
-Ba tháng nữa mới đến ngày giỗ mà…
-Ừ…
-Lúc đó ông có tới đây nữa không ?
-Chắc chắn là có.
Ngài Hàn đứng dậy, rồi thở dài:
-Thôi, xuống đi.
Lăng Khê vẫn muốn ở lại đây thêm lúcnữa, tuy vậy, nên đi sớm, sắp tới Tổ Long Thành rồi.
Hai người đi xuống con đường mòndưới chân đồi.
Một bóng người xuất hiện.
Người này mặc bộ quần áo chùng, nhìntheo Ngài Hàn và Lăng Khê khá lâu. Rồi người đó quay lại với tấm gỗ, đặt dướinó một bó hoa huệ. Người này rờ tay lên tấm gỗ, những hàng chữ đã mục, tuy vậy,nó vẫn nổi lên một cách mờ nhạt. Người đó tự nói với bản thân mình:
-Đã lâu không gặp, đội trưởng.
…
Mũi tên bay vọt đi, luồng chân khínó kéo theo lảo đảo, mũi tên cắm vào thân cây.
Hoa Anh vứt cây cung xuống đất. Côvò đầu, mái tóc trắng trước như dòng suối giờ rối lên và xơ.
Cả buổi sáng hôm nay đối với Hoa Anhđã thành công cốc. Chí Mệnh Thỷ vẫn luyện chưa thành. Mũi tên cô bắn đi cứ lảođảo, chẳng thẳng cũng chẳng xoáy. Có lúc, cô tự nguyền rủa cái tộc Vũ Mang nàysao lại sinh ra Chí Mệnh Thỷ làm gì.
Lần trước, khi gặp phải cái tên điênkhùng ở Kiếm Tiên cứ lẵng nhẵng bám theo - lại nói tới cái tên đó, Hoa Anh bựcmình không để đâu hết – Cô đã dí Chí Mệnh Thỷ lên đầu hắn, thực ra lúc đó côchỉ doạ cho hắn sợ thôi. Hoa Anh vẫn chưa luyện Chí Mệnh Thỷ nên làm sao màdùng được thuật ? Cái tên đó chỉ là tay Kiếm Khách hạng bét nên không nhận rachân khí trên mũi tên lúc đó không ổn định, nó cứ phát tán ra tứ phía chứ khôngtụ lại và xoáy đều. Bây giờ, tình trạng của Hoa Anh vẫn thế, lúc giương cung,chân khí cũng có xoáy đấy nhưng nó cứ lan ra, không tụ lại được, đến lúc bắnthì mũi tên bay như con chim non chập chững biết bay, thật là nản !
Chân khí lưu chuyển từ tim, qua bảvai, từ đây giữ lại, rồi đẩy xuống, chân khí thoát ra khỏi lòng bàn tay, phátsinh thuật. Dẫn Nhi Bất Pháp là một loại thuật cơ bản như thế, dựa vào cường độluân chuyển chân khí mà phát ra thuật, tuy vậy, có một điều hơi khó. Nếu dồnchân khí nhiều thì tất nhiên uy lực càng lớn, nhưng lại không thể đẩy ra nhanh,lượng chân khí phải giảm bớt xuống, nhưng nếu quá ít chân khí thì phát ra rấtnhanh nhưng uy lực chẳng đáng kể, thậm chí làm bị thương cũng khó. Vì vậy, DẫnNhi Bất Pháp chỉ thường dùng khi Vũ Mang phối hợp cùng tổ chiến đấu, chứ đánhtay đôi thì không thể. Chân khí phát ra, cũng có thể đem “trộn lẫn” với cácnguyên tố. Ví dụ như chân khí trộn với “Kim” trong Ngũ Hành sẽ có Kim Thuật,điển hình là Liên Xạ, Kim Thuật làm một mũi tên biến thành nhiều mũi tên, đemtrộn với “Băng” trong Tứ Trấn sẽ có Băng Thuật, điển hình là Hàn Băng Thỷ,thuật nếu trúng người sẽ làm đông cứng mạch máu. Nhưng Vũ Mang cũng rất nổitiếng với Lôi Thuật, có Lạc Lôi, Kinh Lôi, Tạc Lôi, thuật này trúng người khôngnhững gây ngoại thương, mà còn gây nhiễu loạn chân khí trong cơ thể. Đặc biệt,Cuồng Lôi Thiên Ưng là loại thuật không những mang đủ những đặc điểm của LôiThuật, mà sức gây ra ngoại thương của nó cũng lớn như Hỏa Thuật vậy.
Tuy rằng Vũ Mang là tộc chiến binhthường dùng Lôi Thuật, nhưng họ nổi tiếng nhất với Kim Thuật, và Kim Thuật cósức sát thương lớn nhất của Vũ Mang là Chí Mệnh Thỷ chứ không phải là TiễnTrận. Tiễn Trận có phạm vi tấn công rất lớn, nhưng nếu bị những loại thuật mangsức phòng thủ cao hoặc những thuật khác cũng có tầm tấn công lớn như Vạn KiếmQuyết đối chọi thì có thể Tiễn Trận sẽ không phát huy tác dụng. Tiễn Trậnthường phát huy ưu điểm của nó khi chiến đấu trên chiến trường hoặc gặp phải đànquái vật đông. Chí Mệnh Thỷ thì khác, phạm vi tấn công chỉ là một đối tượng,nhưng bù lại, cho tới bây giờ, sức mạnh của nó là chưa có loại thuật nào cảnnổi. Các Pháp Sư khi chiến đấu với Vũ Mang bao giờ cũng đề phòng bằng cách dùngliên tiếp các loại Thổ Thuật phòng thủ, như Phù Thạch Thuật tạo ra những bứctường đá rất dày nhằm cản trở Chí Mệnh Thỷ, nhưng đôi khi Chí Mệnh Thỷ còn đâmxuyên qua cả Phù Thạch Thuật. Đặc điểm của Chí Mệnh Thỷ là có dòng chân khíxoáy, chân khí xoáy có thể xuyên qua các vật cản, hơn nữa, chân khí sắc bén nhưdao, nên xoáy như vậy, lục phủ ngũ tạng sẽ bị phá huỷ hoàn toàn.
Nhưng tại sao mũi tên Hoa Anh bắn đilại cứ lảo đảo là sao ?
Cô không thể hiểu được, đã có gì saichứ ? Hay tại mình chưa xoáy chân khí đủ mạnh ? Không, cô đã dồn chân khí mộtlượng vừa phải rồi, luồng chân khí phát ra cũng mạnh và nhanh. Nhưng mũi tênhình như chẳng tiếp nhận chút chân khí gì cả.
Hoa Anh ngồi bên bờ sông, lắc đầuchán ngán, mái tóc lại rối bời lên.
-Ăn cái gì đi đã !
Hoa Anh quay lại, Vũ Tộc Ẩn Giả đangbước tới, tay xách một cái giỏ. Ẩn Giả nhìn quanh, những mũi tên nằm la liệttrên đất, trong khi cái cây nho nhỏ là đích nhắm lại chẳng hề hấn gì, có đâuchỉ là tróc lớp vỏ bên ngoài, Ẩn Giả che miệng cười.
-Sư phụ cười đệ tử sao ? – Hoa Anhbực, đang lúc khó thế này, Ẩn Giả đã không giúp thì thôi lại còn cười nữa.
Vũ Tộc Ẩn Giả ngồi xuống cạnh HoaAnh, bà lôi từ trong giỏ ra một cái bát có nắp đậy, rồi đưa cho Hoa Anh.
-Ăn đi ! - Ẩn Giả nói – Ngon lắm đấy! Ta vừa mới nấu cho ngươi xong…
Hoa Anh mở cái nắp, bên trong làcháo, bốc lên mùi thơm lựng.
-Cháo thịt rùa à sư phụ ?
-Ừ, thịt Thiển Thủ Toàn Quy, ngonlắm.
Hai người ăn xong bữa, mặt trời đãlên đỉnh đầu, từng ánh nắng chiếu xuống khuôn mặt trắng hồng của Hoa Anh. Dùsao thì bát cháo ngon tuyệt đã làm cô giảm bớt phần nào sự bực bội của mình.
-Vẫn chưa luyện được phải không ? -Ẩn Giả hỏi.
Hoa Anh gãi đầu như để biện minh chosự lực bất tong tâm của mình.
-Nói ta nghe xem, ngươi đã xoáy chânkhí như thế nào.
Hoa Anh nắm lấy một lọn tóc của mìnhrồi xoắn dần, cô nói:
-Thông thường, chỉ cần dồn chân khílên bả vai, rồi dồn nội công để chân khí thoát ra ngoài. Nhưng để xoáy chân khíthì…
-Thì sao ?
-Đệ tử vẫn chưa làm được.
-Cứ nói ta nghe xem nào, cả buổisáng ngươi tập như thế mà không rút ra được gì chắc ?
-Ừm…
-Cứ nói đi, sai thì ta sửa. Có làmgì ngươi đâu mà sợ ?
-Thôi được. Đệ tử sẽ nói nốt. Thìvẫn cứ dồn chân khí lên bả vai, nhưng tách nó ra làm hai phần, rồi dùng nộicông, đẩy hai luồng chân khí xuống , hai luồng chân khí đó sẽ xoắn lại với nhaurồi tạo ra chân khí xoáy, có đúng không ạ ?
-Thế ngươi làm thế nào mà tách đượcchân khí thành hai dòng ở trên bả vai ?
-Dùng nội công đẩy vào giữa bả vai,chân khí chuyển từ tim lên ắt phải phân đôi. Nhưng mà…
Ẩn Giả tủm tỉm cười, Hoa Anh thấythất vọng quá, chắc là nói sai mất rồi.
-Sai hả sư phụ ?
Ẩn Giả xoa tay lên đầu Hoa Anh:
-Khá đấy ! Có một buổi sáng mà đãhiểu được cách xoáy chân khí, ngươi học nhanh hơn ta ! Hồi học Chí Mệnh Thỷ, tađã mất nửa ngày để hiểu cách xoáy chân khí !
Hoa Anh thấy ngạc nhiên, Vũ Tộc ẨnGiả được coi là người thông minh kiệt xuất, vậy mà cô lại học nhanh hơn Ẩn Giảsao ?
-Tuy nhiên, ta đã luyện thành côngChí Mệnh Thỷ nhanh hơn ngươi.
“À, ra thế, sư phụ vẫn hơn mìnhnhiều ! “ – Hoa Anh nghĩ thầm.
-Ngươi đã luyện thành công Chí MệnhThỷ rồi, mà ta cũng thấy lạ là với đẳng cấp hiện nay mà ngươi có thể học đượcChí Mệnh Thỷ, đúng là chuyện lạ từ trước tới nay !
-Đâu có ! – Hoa Anh đỏ mặt - Từ sángtới giờ đệ tử đã làm được cái gì đâu…có cái cây con con cũng không hạ được nữa…
-Đúng là thế hệ trẻ các ngươi bâygiờ khác nhiều so với thế hệ già cỗi chúng ta. Chỉ quan tâm tới kết quả cuốicùng, còn lại chẳng cần biết là mình đã đạt được những gì.
Hoa Anh thấy câu nói “thế hệ giàcỗi” của Ẩn Giả có vẻ không hợp lý lắm, Ẩn Giả vẫn có một khuôn mặt hết sức trẻtrung và xinh đẹp như mới hai mươi tuổi. Điều này thì cô khá rõ, Ẩn Giả đã họcThánh Tiễn Tâm Pháp nên giữ được thể chất như thế này cũng không có gì lạ.Không riêng gì Vũ Tộc Ẩn Giả mà Nhân Tộc Ẩn Giả và Thú Tộc Ẩn Giả cũng thế, đềuhết sức trẻ trung và tráng kiện , mặc dù tuổi của họ khi nói ra thì không dễ gìtin.
-Nhưng mà đệ tử… - Hoa Anh ngậpngừng.
-Thôi được, ta sẽ cho ngươi thấyngươi đã đạt được những gì.
Ẩn Giả lấy quả cầu thuỷ tinh ra khỏitúi áo. Bà đặt quả cầu lên cánh tay Hoa Anh rồi nói:
-Hãy vận chân khí théo đúng những gìmà ngươi đã nói với ta.
-Nhưng…
-Cứ làm đi.
Hoa Anh thở dài, cô đành làm theo ýsư phụ và bắt đầu vận chân khí theo đúng như lý thuyết mà cô đã nói lúc nãy.
-Vận chưa ? - Ẩn Giả hỏi.
-Dạ…
-Ngươi xem này.
Ẩn Giả đặt quả cầu lên cánh tay HoaAnh.
Hoa Anh thấy ngạc nhiên quá, cáttrong quả cầu xoáy như cơn lốc, rất đều và đẹp nữa.
-Thế này là thế nào hả sư phụ ?
-Tức là ngươi đã xoáy được chân khírồi đó.
-Nhưng mà…
-Điều này thì cần phải tư duy mộtchút.
Vũ Tộc Ẩn Giả giương cung, luồng chânkhí xoáy màu đỏ đặc trưng của Chí Mệnh Thỷ phát ra, bà nói:
-Bây giờ ngươi đặt quả cầu lên mubàn tay ta, xem có chuyện gì không ?
Hoa Anh cầm quả cầu, rồi để nó chạmvào mu bàn tay Ẩn Giả, cát trong qủa cầu xoáy lên.
-Vẫn xoáy chứ gì ? Được rồi, giờngươi đặt quả cầu lên cẳng tay của ta.
Cát trong quả cầu vẫn xoáy tít lênnhư bông vụ.
-Vẫn xoáy mà, sư phụ !
-Rồi ! Giờ đặt lên cánh tay của ta…
Hoa Anh lại đặt quả cầu lên cánh tayẨn Giả.
Thật lạ, cát trong quả cầu khôngxoáy lên nữa, mà nó trôi thẳng về một phía, rồi tụ lại thành một đống ở góc quảcầu.
-Thế này là… - Hoa Anh thốt lên.
Ẩn Giả cười, bà đặt cây cung xuống:
-Bây giờ ngươi hiểu ra rồi chứ ?
-Thì ra là thế ! – Hoa Anh reo lên.
Ẩn Giả thấy cần giảng giải kỹ lưỡng,dù gì thì cũng phải cho con bé hiểu được bản chất vấn đề:
-Ngươi đã không sai khi nói cáchxoáy chân khí, đó là kiến thức cơ bản nhất khi học Chí Mệnh Thỷ. Nhưng cần phảitư duy theo nhiều hướng thì mới có kết quả. Ngươi có thấy rằng khi bắn cung,khuỷu tay lại phải gập lại, chân khí cũng phải đi theo một đường gấp khúc nhưthế, cho nên đến cẳng tay nó sẽ không thể xoáy được nữa. Các Thần Thú hay KiếmKhách thì họ khác chúng ta, đa số các thuật của họ dựa vào việc vung vũ khí,khi đó, tay của họ sẽ duỗi thẳng, nên có thể thoải mái xoáy chân khí ngay từ bảvai. Ngươi có thể để ý thấy Thiên Hoả Cuồng Long của Kiếm Khách sử dụng trọngbinh cũng là một loại thuật phải xoáy chân khí, nhưng thuật đó dựa vào thể lựcvà nội công tạo ra nguyên tố Hoả là nhiều, chân khí họ phát ra ở mức độ vừaphải, vậy nên họ có thể tạo chân khí xoáy ngay từ bả vai được. Nói đến đâyngươi đã hiểu rồi chứ ?
-Dạ, tức là khi dùng Chí Mệnh Thỷthì phải dồn chân khí vào khuỷu tay rồi mới xoáy, đúng không ạ ?
-Ừ, hiểu ra rồi đó.
-Nhưng mà…nếu duỗi thẳng tay thìchúng ta có thể tạo ra Thiên Hoả Cuồng Long sao ?
-Không. Thể chất của người tộc Vũkhông thể tạo ra Hoả. Nói vậy là hơi quá, thực ra là cũng có Liệt Diễm Chi Thỷ,dùng Hoả Thuật vào vũ khí để tăng sức mạnh, nhưng cái đó chỉ là loại thuật hỗtrợ. Thể chất của người tộc Vũ tạo ra nhiều nhất là Lôi Thuật và Kim Thuật.Dòng chiến binh duy nhất tạo ra Ngũ Hành là Pháp Sư, họ có thể tạo ra cả nămnguyên tố trong Ngũ Hành. Thể chất của Kiếm Khách thì cũng tạo ra các nguyêntố, nhiều là Kim Thuật, Hoả Thuật cũng có, Băng Thuật thì có nổi tiếng nhất làHàn Băng Nhận Vực, Lôi Thuật cũng có, nhưng khi các Kiếm Khách sử dụng võ thuậtthì họ dùng Huyết Thuật cộng với nội công để tạo ra chưởng lực, đây là một đặcđiểm khá dễ thấy ở Kiếm Khách.