-Tần Đại Nhân ! – Lão Bà nói – Ngàiđã quá lời rồi đấy !
-Phi Yến, cô bình tĩnh – Giáo Lãonói - Mời Tần đại nhân nói tiếp…
-Tôi xin nói tiếp. Ngũ Hành Tộc cácvị nói rằng Hắc Đế đã gây ra đau thương, vậy tại sao các vị không tự vấn lạichính mình ? Đại Hỗn Loạn xảy ra là do chính những người có chung dòng máu vớicác vị. Nhưng Ngũ Hành Tộc cũng không kiểm soát cuộc chiến đó, mà ngược lại,các vị còn để nó ngày càng mạnh mẽ hơn, có phải tất cả là vì Hắc Đế Ấn không ?
Hộ Vương Lão Bà và Tâm Thiện GiáoLão không thể nói được gì, họ chỉ biết lặng lẽ lắng nghe.
-Nhưng chúng tôi cũng không tính gìchuyện đó nữa, cái gì đã qua thì để cho nó qua.
Bây giờ, vấn đề nhức nhối hiện naylà Bất Kiếp Viện.
Uất Hận Thành đã sinh ra nghiệpchướng Bất Kiếp Viện, bọn chúng muốn phá hỏng sự bình yên của Tam Giới một lầnnữa. Bản thân chúng tôi thấy mình có trách nhiệm phải giải quyết Bất Kiếp Viện.
Nhưng hai vị nên hiểu cho.
Bất Kiếp Viện không phải là tổ chứcbình thường.
Mười ba thành viên của Bất Kiếp Việnlà những chiến binh mạnh nhất từ trước đến nay của Uất Hận Thành, bọn chúng đềuđược sinh ra, trưởng thành từ Địa Ngục Uất Hận Thành, nơi tận cùng của sự sống.
Chúng tôi, Ngũ Thánh Điện, và nhữngcận vệ, Thất Đỉnh Ma, cả Đường Chủ và thậm chí là cả Thiên Tử không chắc có thểchiến đấu nổi với Bất Kiếp Viện. Sự không chắc sẽ dẫn đến không tốt, không tốtthì sẽ không có gì cả. Vì vậy, việc liên kết với Ngũ Hành Tộc lúc này, tôi chorằng đó là sự cần thiết. Theo như tin tức tôi vừa nhận được, thì Ngũ Hành Tộc,dù muốn hay không, cũng sẽ là một phần trong mục tiêu của Bất Kiếp Viện. Vậynên, vì sự an toàn của Đại Lục tôi thiết nghĩ, sự hợp tác là cần thiết.
Xin thứ lỗi cho tôi được nói điềunày.
Ngũ Hành Tộc các vị tự xưng là thầnthánh.
Điều đó không sai, tôi phải thừanhận.
Nhưng các vị cũng không nên quá tựcao tự đại.
Các vị nên nhớ, Bạch Thiên Trụ đổthì Đại Lục Hoàn Mỹ sẽ sụp đổ.
Nhưng chưa chắc Uất Hận Thành đã sụpđổ.
Nếu Uất Hận Thành bị diệt vong.
Thì không những Đại Lục Hoàn Mỹ nàysẽ biến mất…
Tần Mạnh Uy chỉ tay hướng lên trời:
-Mà cả cái tháp Bạch Thiên Trụ nàycũng chẳng còn !
Hộ Vương Lão Bà mở to mắt, còn TâmThiện Giáo Lão cũng hết sức nén giận. Từ trước đến nay, chưa một ai dám nóinhững điều này về Ngũ Hành Tộc, mà bây giờ, Tần Mạnh Uy đã nói, mà lại ở chínhnơi đây, đại bản doanh của Ngũ Hành Tộc, Bạch Thiên Trụ.
-Mong hai vị bỏ quá, Tần mỗ sẽ cẩnngôn hơn. Có lẽ tại Tẫn mỗ không thể kiềm chế được.
Hộ Vương Lão Bà và Tâm Thiện GiáoLão không nói được gì, có lẽ hai người vẫn còn hơi chấn động sau những lời nóiđó của Tần Mạnh Uy.
-Nhân đây - Mạnh Uy nói – Hai vịchắc đều biết tới Con Quỷ Uất Hận Thành chứ ?
Hộ Vương Lão Bà đã bình tĩnh lại:
-Vâng.
-Hắn tên thật là Xích Vân, từng làthủ lĩnh của Bất Kiếp Viện. Nhưng hiện nay Xích Vân đã rời bỏ Bất Kiếp Viện,thủ lĩnh hiện nay của tổ chức đó là Thiên Ma.
-Vậy là các ngài đã biết tới sự tồntại của Bất Kiếp Viện ?
-Chúng tôi đã từng biết Bất KiếpViện, nhưng hồi đó Bất Kiếp Viện hình như vẫn chưa đủ thành viên như bây giờ,và cũng không gây ra chuyện gì ghê gớm, ngoại trừ nó giống như một tổ chứcchuyên tham gia vào các chiến trường.
-Tham gia vào các chiến trường ? –Giáo Lão hỏi.
-Không hiểu vì sao, nơi đâu có chiếntrường là nơi đó có Bất Kiếp Viện, và hình như chúng tham gia vào chiến trườnglà chỉ để giết người. Tuy vậy, Uất Hận Thành chúng tôi đã có lỗi là không xửlý, hoặc truy nã tổ chức này ngay từ hồi ấy.
-Vậy bây giờ ? – Lão Bà hỏi.
-Bất Kiếp Viện đã xác định mục tiêu,Hắc Đế Ấn là thứ chúng cần có, Tàn Dương là thứ chúng cần tìm, và Uất Hận Thànhlà mục đích cuối cùng của chúng.
-Vậy…
-Vậy nên, sự hợp tác chặt chẽ trongthời điểm này là vô cùng cần thiết. Ngũ Hành Tộc nên chuẩn bị sẵn sàng cho ngàyhỏi thăm của Bất Kiếp Viện.
-Ngài cho rằng Ngũ Hành Tộc chúngtôi không đủ sức chống lại Bất Kiếp Viện sao, Tần đại nhân ?
-Chỉ có người Uất Hận Thành mới hiểungười Uất Hận Thành. Tần mỗ không có ý chê rằng bản lĩnh của các vị thấp kém,tuy nhiên, chúng tôi không thể chắc chắn Bất Kiếp Viện có thể làm những thứ gì.Hiện nay chúng tôi đã có ở đây…
Mạnh Uy rút từ trong người ra mộttập giấy rồi đưa nó cho Hộ Vương Lão Bà.
-Đây là hồ sơ của hai thành viêntrong Bất Kiếp Viện, Quỷ Nhân và Vọng Quái, những kẻ đã gây ra hai vụ thảm sátở Ngư Thôn và Thiên Lệ Thành. Hai tên này trước đây đều đã từng giữ những vịtrí quan trọng và làm việc trong các đội quân của Uất Hận Thành, vậy nên chúngtôi có một ít thông tin về chúng.
-Vậy của những tên còn lại ?
-Tất nhiên là có, nhưng cũng có mộtsố trường hợp ngoại lệ, gần nửa thành viên trong Bất Kiếp Viện không có bất cứhồ sơ nào lưu trữ trong Mật Nội. Trong đó có Xích Vân, không có bất cứ tàiliệu, hay thông tin gì về tên này. Nhưng…
-Nhưng sao ? – Giáo Lão hỏi.
-Hắn chỉ được biết đến qua lời nóicủa những kẻ sống sót trở về.
-Tôi không hiểu. - Hộ Vương Lão Bànói.
-Chỉ có những kẻ sống sót trongnhững chiến trường mà Bất Kiếp Viện đã từng tham gia mới biết đến sự tồn tạicủa Xích Vân, tất cả bọn họ đều gọi Xích Vân là Con Quỷ Uất Hận Thành.
-Không có ai biết tí gì về hắn sao ?
-Gần như vậy. Những người may mắnkhông bị lưỡi kiếm của Xích Vân đụng đến chỉ biết…
…sợ hãi, lắp bắp một hai câu về hắnmà thôi.
-Họ nói gì ? - Hộ Vương Lão Bà hỏi.
-Họ nói Xích Vân là hiện thân củaHắc Đế.
Hộ Vương Lão Bà thấy xương sống hơilạnh đi một chút, đã lâu lắm rồi, cuộc sống ung dung tự tại trên Thiên Linh Sơnđã làm bà mất đi cảm giác sợ hãi. Bà quay sang Giáo Lão, Giáo Lão có lẽ vẫn giữđược sự điềm tĩnh của mình, ông không nói gì cả, chỉ lặng lẽ quan sát Tần MạnhUy.
-Vì vậy - Tần Mạnh Uy nói – Chúngtôi nghĩ, nên có một sự trao đổi ngay tại đây.
-Ngài muốn gì ở Ngũ Hành Tộc chúngtôi ? – Lão Bà hỏi.
-Chúng tôi muốn đảm bảo sự yên lặngtại Thiên Linh Sơn, vì vậy, chúng tôi đề nghị thế này, Uất Hận Thành sẽ cử mộtđội tới chân đỉnh núi Thiên Linh Sơn, và giám sát mọi thứ có thể bén mảng tớichân ngọn núi này. Bất kỳ động tĩnh nào khiến đội đó cảm thấy không an toàn, họsẽ gửi ngay mật báo về doanh trại đóng trên Phạt Mộc Trường. Và từ đó Phạt MộcTrường sẽ thông báo cho Uất Hận Thành bằng cách riêng của chúng tôi, và trongtrường hợp khẩn cấp, đại quân Uất Hận Thành sẽ tới để tiếp ứng cho Ngũ Hành Tộc
-Không phải là để giám sát chúng tôinữa chứ ?
-Tuỳ hai vị nghĩ, tuy nhiên, sựthành thật của người Uất Hận Thành được đo bằng máu chảy, hai vị nên nhớ điềuđó.
Hộ Vương Lão Bà đã lấy lại được vẻđiềm tĩnh vốn có của mình, bà nói nhẹ nhàng:
-Có lẽ, Tần đại nhân đã có mộtchuyến đi dài, vậy xin mời đại nhân ghé qua tệ xá nghỉ ngơi, thăm thú đó đây.Việc hệ trọng như thế này, có lẽ chúng tôi phải bàn chuyện với Hội Đồng Trắng.- Hộ Vương Lão Bà nói.
-Không, các vị nên quyết định ngay,việc vô cùng hệ trọng như thế này, không thể kéo dài thời gian.
-Tần đại nhân ! - Hộ Vương Lão Bànói – Ngài nên hiểu cho, hai người chúng tôi không phải là tất cả của Ngũ HànhTộc. Sự việc này quá hệ trọng, nó có thể huỷ hoại Tam Giới, và ngài cũng chưabàn chuyện này với những người đứng đầu của Ngũ Hành Tiễn và Ngũ Hành Ma, vàngài cũng phải đợi sự quay về của ba vị Ẩn Giả của ba tộc Thú, Nhân, Vũ. Tớilúc đó, công việc của ngài mới có thể tiến hành. Nếu ngài cảm thấy quá gấp, chúngtôi sẽ gửi thư để mời ba vị Ẩn Giả quay trở về Thiên Linh Sơn ngay lập tức.
-Tôi nghĩ, không cần phải nhiêu khêvậy đâu. Ở đây đã có thể quyết định rồi, đúng không ?
Tâm Thiện Giáo Lão, thủ lĩnh HộiĐồng Trắng ?
Hộ Vương Lão Bà là người có quyền lựccao nhất, chỉ sau Vô Chân Vương, bởi vì nắm trong tay các chiến binh của NgũHành Huyết và trở thành tổng chỉ huy toàn bộ các chiến binh Ngũ Hành Tộc nếuxảy ra chiến tranh, nhưng người thông qua những gì hệ trọng liên quan tới cảgia tộc Ngũ Hành thì đó là Tâm Thiện Giáo Lão. Tâm Thiện Giáo Lão có tráchnhiệm tổng hợp mọi ý kiến của các thành viên thuộc Hội Đồng Trắng, thảo luậnvới những người khác, suy nghĩ kỹ càng rồi mới đưa đến phán quyết cuối cùng.Thủ lĩnh của Hội Đồng Trắng là Tâm Thiện Giáo Lão, trong nhiều một số hợp cóquyền lực ngang bằng với Vô Chân Vương. Kể cả Hộ Vương Lão Bà, nếu muốn đưa ramột ý kiến gì, nếu có ảnh hưởng tới sự an nguy của Ngũ Hành Tộc, cũng phải hỏiTâm Thiện Giáo Lão.
Tâm Thiện Giáo Lão là người cao tuổitrong toàn bộ gia tộc Ngũ Hành. Hộ Vương Lão Bà tuy có quyền lực chỉ kém VôChân Vương, và dù Tâm Thiện Giáo Lão là người có chức vị kém hơn so với bà,nhưng Tâm Thiện Giáo Lão là người mà Lão Bà kính trọng nhất chỉ sau Vô ChânVương.
-Vậy, Tâm Thiện Giáo Lão, tiền bốicó quyết định như thế nào ?
Tâm Thiện Giáo Lão chậm rãi nói:
-Vậy Ngũ Hành Tộc chúng tôi có mộtđiều kiện thế này, không biết Uất Hận Thành các vị có đồng ý không ?
-Kẻ hậu sinh xin lắng nghe.
-Vậy tôi xin nói. Uất Hận Thành cácvị hãy cho Ngũ Hành Tộc chúng tôi một vị trí trong Uất Hận Thành.
-Tức là…
-Tức là Ngũ Hành Tộc chúng tôi sẽđược quyền nắm giữ Hắc Đế Ấn và Tàn Dương. Cả Ngũ Hành Tộc và Uất Hận Thành sẽtham gia vào cuộc truy tìm này, nhưng cho dù là Uất Hận Thành tìm được, thìcũng phải đưa nó cho Ngũ Hành Tộc, Tần đại nhân đồng ý chứ ?
Tần Mạnh Uy nheo mắt.
Kể từ lúc bước vào Bạch Thiên Trụ,đây là lần đầu tiên ông cảm thấy mình khó xử.
Hắc Đế Ấn thuộc về Uất Hận Thành.
Bởi vì nó vốn là của Uất Hận Thành.
Tuy nhiên, Mạnh Uy lại xoáy tít condao, ông nói:
-Vậy Tần mỗ cũng có một điều kiện.
-Mời Tần đại nhân.
-Chỉ cần một điều kiện thôi.
-Vâng.
-Nếu Uất Hận Thành xảy ra chuyện…
..thì Ngũ Hành Tộc sẽ phải dốc toànlực để ứng cứu…
…cho tới người cuối cùng…
…kể cả là Vô Chân Vương.
Ngài đồng ý chứ ?
Tâm Thiện Giáo Lão ?
Tâm Thiện Giáo Lão nheo mắt, lần nàyđến lượt ông cảm thấy khó chịu.
Nhưng…
-Tôi chấp nhận điều kiện đó. – GiáoLão nói.
Hộ Vương Lão Bà quay sang, bà toannói điều gì đó nhưng nhìn ánh mắt quả quyết của Giáo Lão, bà lại thôi.
-Vậy… - Mạnh Uy nói - …tôi sẽ để lạimột thứ chứng minh ở đây.
Mạnh Uy lấy con dao trong người ra,rạch lòng bàn tay của mình trước sự kinh ngạc của Hộ Vương Lão Bà và Tâm ThiệnGiáo Lão. Ông ngửa bàn tay lên, máu đọng lại thành một vũng trên lòng bàn tay.
-Ngài…làm gì vậy ? – Tâm Thiện GiáoLão hỏi.
-Tôi sẽ để lại máu của mình ở BạchThiên Trụ. Nếu ngài đồng ý, thì hãy để lại máu của mình.
-Tần đại nhân ! – Giáo Lão đã hơixao động – Chúng ta có thể ký kết đàng hoàng…
-Tôi đã nói, Uất Hận Thành chúng tôigiữ lời hứa bằng máu.
Tần Mạnh Uy úp bàn tay xuống, máuchảy thành dòng xuống con dao hứng ở phía dưới. Màu đỏ chảy lan ra trên lưỡidao.
-Tần mỗ sẽ để lại con dao này tạiđây. Nếu tiền bối đồng ý, hãy để máu của tiền bối trên con dao này.
Mạnh Uy đặt con dao xuống cái bànbằng đá ở bên cạnh. Rồi ông bước ra cửa.
-Ngài có thể để máu của mình trêncon dao đó lúc nào ngài muốn, trong vòng mười năm. Còn bản thân Uất Hận Thànhchúng tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình ngay từ bây giờ.
Vậy cho nên, ngài hãy làm sao để chohành động của ngài tương xứng với lời hứa của người Uất Hận Thành.
-Ngài không sợ chúng tôi bội ước sao? – Lão Bà nói.
Tần Mạnh Uy cười, ông quay lại:
-Người của Ngũ Hành Tộc không biếtbội ước.
Và người Uất Hận Thành không thíchsự bội ước.
Mạnh Uy bước ra cửa, ông nhảy xuốngdưới tầng dưới cùng của Bạch Thiên Trụ. Và vẫn đúng nghi lễ, ông bước theo vòngtròn, không đi vào Quang Lộ rồi Tần Mạnh Uy bước đi .
-Tần đại nhân ! - Hộ Vương Lão Bàgọi.
-Vâng ?
-Ngài không ở lại đây sao ?
Tần Mạnh Uy cười:
-Các vị sống ở nơi cao quá, leo lênđây đã tốn khá nhiều thời gian của tôi rồi.
-Ngài nói vậy là sao ?
-Khôi hài thôi, thực ra tôi phải đivề để chuẩn bị…
-Chuẩn bị gì ? Có liên quan tới côngviệc của chúng ta không ? Nếu vậy thì có thể bàn ngay tại đây, Tần đại nhân.
-Không, thực ra chỉ là chuyện riêng.
-Vậy…không giữ ngài nữa.
-Cáo từ !
-Cáo từ ! Tần đại nhân bảo trọng.
Mạnh Uy dần mất dạng sau cánh cửaNgũ Sắc.
-Cô biết gì về người này ? – TâmThiện Giáo Lão hỏi.
-Tần Mạnh Uy, từng ở trong đội Vô,Thất Đỉnh Ma, và bây giờ là thủ lĩnh Ngũ Thánh Điện, tài năng xuất chúng, giốngnhư Hàn Thuyên. Đã từng tận tay bắt sống Vũ Tộc Ẩn Giả, một Kiếm Khách đặcbiệt, chuyên sử dụng dao găm.
-Nhưng cô có biết gì về tính cáchcủa hắn không ?
-Cái này…tôi không biết nhiều lắm.
-Tần Mạnh Uy là người không thíchđùa. Và hắn càng không thích lời hứa bị đùa giỡn.
-Vậy ngài sẽ chấp nhận điều kiện củaUất Hận Thành ?
-Trước mắt, ta sẽ chấp nhận chuyệnhọ đóng quân trên Phạt Mộc Trường.
-Ngài nghĩ sự lựa chọn là đúng chứ ?Chúng ta chưa nói chuyện gì với Hội Đồng Trắng cả.
-Tôi sẽ có cách của mình.
-Vậy còn điều kiện cuối cùng của TầnMạnh Uy, ngài có thực hiện không ?
Tâm Thiện Giáo Lão nhìn con dao đẫmmáu ở trên bàn.
-Người Uất Hận Thành đã phải dùngtới máu, thì đó là chuyện không thể đùa. Tuy nhiên…
-Sao ?
-Chúng ta có quyền quyết định, cónên để máu tại con dao này hay không ? Đó là quyền của chúng ta, Tần Mạnh Uynói vậy, và nếu chúng ta không thực hiện lời hứa, họ cũng không có quyền bắtchẹt.
-Không lẽ Mạnh Uy để cho ông thoảimái như vậy sao ?
-Không rõ. Nhưng tôi nghĩ, Tần MạnhUy đã có chủ ý.
-Tức là…
-Có lẽ, hắn không mong đợi việcchúng ta không để lại máu trên con dao này. Nhưng tôi nghĩ, nếu chúng ta khônglàm chuyện này, trong mười năm. Chuyện Ngũ Hành Tộc lâm vào chiến tranh là điềukhó tránh khỏi.
-Tại sao là mười năm ?
-Vì có một lời tiên tri rằng, trongmười năm nữa, cánh cửa Địa Ngục tại Uất Hận Thành sẽ mở, và tôi tin là Bất KiếpViện cũng biết tới điều này.
-Mười năm sao…
-Hoặc là khởi đầu cho nền hoà bìnhvĩnh cửu, hoặc sẽ mãi mãi là ngày tận thế.
...
Vũ Tộc Ẩn Giả bước đi chầm chậm,từng cơn gió nhẹ khẽ đi qua, phảng phất lên gương mặt Ẩn Giả. Tay bà cầm theomột cái giỏ, trong có thức ăn của Hoa Anh. Con bé tập mệt, cho nó ăn ngon mộtchút, tự tay Ẩn Giả đã làm những món này, và Hoa Anh thích nhất là được ănnhững món do Ẩn Giả nấu.
Cơn gió mát quá, Ẩn Giả thấy đầu ócmình như đang nhớ về một thời.
Tổ tiên của Ẩn Giả là những ngườithuộc dòng họ Ngũ Hành Tiễn, một phần trong gia tộc Ngũ Hành. Những con ngườiđã rời bỏ đỉnh núi Thiên Linh Sơn ở phương Bắc xa xôi, xuống phía Nam khai phá,và lập nên Tích Vũ Thành.
Năm tuổi, cô bé Yên Nhạn đã họcThánh Tiễn Tâm Pháp, thành thạo bắn cung. Mười tuổi, trở thành tay cung tàinăng, có tư chất nhất trong số những người cùng trang lứa ngày ấy. Hai mươi tưtuổi, cô gái Yên Nhạn trở thành tổng chỉ huy vệ binh Tích Vũ Thành, từ đó bắtđầu một cuộc đời dai dẳng chiến đấu. Và khi lên năm mươi tuổi, cô bé Yên Nhạnngày nào đã trở thành Vũ Tộc Ẩn Giả, với những chiến công lừng lẫy, dẫn quânvào Hoàng Hôn Thánh Điện đánh Thượng Cổ Ác Ma, một mình vào Độ Kiếp Cốc ngănquái vật không cho chúng tràn ra ngoài Đại Lục, tự tay giết chết Thanh Y Tử,Tần Lăng, cùng với đồng đội ngăn chặn Tuần Hải Dạ Xoa. Vũ Tộc Ẩn Giả được mọingười trong Tích Vũ Thành nể phục, vì những đóng góp của bà, đem lại bình yêncho Đại Lục.
Nhưng…
Không ít người chê trách Vũ Tộc ẨnGiả.
Thời kỳ Đại Hỗn Loạn đã xảy ra.
Và đến bây giờ chính Ẩn Giả cũngthường tự vấn lại chính bản thân mình, tại sao lúc ấy bà lại có thể làm nhưvậy, để rồi gây ra đau thương đổ máu.
Mười chín tuổi, Yên Nhạn thích yêuđương, bề ngoài xinh đẹp hút hồn, cô gái yêu rất nhiều chàng trai, rồi cũng từbỏ họ nhanh chóng. Nhưng một chàng trai đã làm Yên Nhạn rung động, một chàngtrai bình thường, vẻ ngoài không có gì đặc biệt, nhưng chàng trai ấy luôn nỗlực, luôn cố gắng hết mình, với mong muốn trở thành một chiến binh Vũ Mang tàinăng. Đôi khi những cố gắng của chàng trai khiến bạn bè đồng trang lứa cườinhạo, cho rằng những việc làm của anh là điên khùng, nhưng Yên Nhạn lại yêu cái“điên khùng” ấy của chàng trai. Và Yên Nhạn đã không nhìn nhầm người, một anhchàng có vẻ rụt rè, nhưng sự nỗ lực tập luyện không ngừng nghỉ đã làm anh trởthành một chiến binh mạnh nhất Tích Vũ Thành ngày ấy, Yên Nhạn dù đã học ThánhTiễn Tâm Pháp, nhưng cô thấy mình so với chàng trai còn quá xa, quá xa. Cô chỉỷ lại vào sự thông minh của mình, cho rằng Thánh Tiễn Tâm Pháp là vô địch, làbất khả chiến bại. Khi chiến đấu với chàng trai, cô mới nhận ra anh là một sựnỗ lực đến tột cùng. Rồi Yên Nhạn yêu chàng trai đó từ lúc nào không hay.
Hai người yêu nhau, yêu say đắm, họsống chết vì nhau. Và ngày ấy, trong lần vào Hoàng Hôn Thánh Điện, chàng traiđó đã đỡ cho Yên Nhạn một nhát chém từ những cái móng vuốt sắc nhọn của lũ quáivật. Đôi tay đầy máu, gào khóc khản cổ trong tiếng thét của đồng đội, Yên Nhạncố gắng đưa xác của người yêu ra ngoài nhưng buộc phải bỏ lại. Những người đồngđội phải mang Yên Nhạn ra ngoài, mặc cho cô giãy giụa trong đau đớn tuyệt vọng.
Sự nỗ lực, nỗ lực không ngừng nghỉ,nỗ lực đã giúp Yên Nhạn học thành Thánh Tiễn Tâm Pháp tầng thứ sáu, và cái ýđịnh trả thù Hoàng Hôn trỗi dậy. Cô gái Yên Nhạn trở thành đội trưởng đội vệbinh Tích Vũ Thành, dẫn quân xộc thẳng vào Hoàng Hôn, khiến Thượng Cổ Ác Ma runsợ, con quái vật phải lẩn trốn và nó không bao giờ dám ló mặt ra Đại Lục nữa.
Thời gian dần trôi, và từng ấy nămđủ để làm thay đổi con người. Những dòng chữ cổ trên Hoàng Hôn Thánh Điện cóliên quan tới Tâm Pháp đã thôi thúc Vũ Tộc Ẩn Giả tìm kiếm Hắc Đế Ấn. Bà muốnvươn tới sự bất diệt của những vị thần. Bà phải mạnh hơn nữa, phải tàn nhẫn hơnnữa.