-Ừ, thế con thấy thái độ của thằngcha Gia Đoàn như thế nào ?
-Qua quan sát, cháu thấy ông ta nhưđang nghi ngờ cho ông cụ nhà mình gây ra vụ Thiên Lệ Thành thật . Nhưng câuchuyện của Thiết Thủ thì không phải là như thế .Thứ nhất, cả tuần nay, Đại Lụcđang xôn xao chuyện của bọn Bất Kiếp Viện . Một người có quyền lực lớn như HàGia Đoàn chẳng lẽ lại không biết chuyện đó ? Thứ hai, tại sao trong cuộc họplại có sự chia bè chia đảng như thế ? Bát Đỉnh Điện, Chu Tước, Thái Nhật đều lànhững bang phái không có quan hệ, hoặc có quan hệ không tốt đẹp lắm với chúngta, như Thái Nhật chẳng hạn , nhưng họ thừa biết là ông cụ nhà mình có sứcmạnh, trọng lượng lời nói tới cỡ nào chứ ! Điều này làm nảy sinh nghi vấn củacháu về việc Độc Tâm đã có sự liên minh với ba bang phái này ngay từ lúc xảy ravụ Thiên Lệ Thành .
-Thế con trai nghĩ sao về thế liênminh của chúng ta hiện nay ?
-Long Hổ thì không nói chuyện . Bọnhọ có thể hy sinh tính mạng của mình vì chúng ta , cái đó không cần bàn cãi .Anh Hùng Hội tuy rằng mới bắt đầu liên minh với chúng ta cách đây vài canh giờ, nhưng chúng ta cũng có thể tạm an tâm về họ . Diệm Tư Thống có quan hệ rấttốt với ông cụ nhà ta . Nhưng hiện giờ cần phải để ý tới Cuồng Sư, mặc dù đãliên minh với nhau được bốn năm, nhưng đằng thẳng ra cháu thấy Ứng Chính Bìnhkhông hẳn là người có thể khiến sự an tâm ngự trị trong suy nghĩ . Ông ta làngười thế nào, chắc bác hiểu hơn cháu . Còn Ỷ Thiên thì cần phải nhanh chónglàm quen với họ, hiện giờ nếu liên minh thêm được với bang này nữa, cháu nghĩchúng ta sẽ chiếm ưu thế một chút so với Độc Tâm . Có lẽ trong vài tháng nữa,ta nên đưa ra một số đề nghị với bang phái này .
Lăng Khê không nói gì, ông chỉ tủmtỉm cười .
Lã Vân thấy hình như Lăng Khê đangdò xét y . Hình như Lăng Khê đã phần nào đoán ra được vì sao mà Lã Vân lại cómột chút gì hơi ưu ái về Ỷ Thiên . Còn nhớ trong cuộc họp, Tam Thuận – bang chủỶ Thiên là người đầu tiên vỗ tay khen ngợi Lã Vân, có lẽ vì thế mà Lã Vân cóhơi chút phần nào nghiêng về bang phái này .
-Ừ ! Ta sẽ nói chuyện này với ônggià họ Hàn . – Lăng Khê đứng dậy .
-Bác đi đâu vậy ?
-Ta và ông bạn ta sẽ tới nhà của HàGia Đoàn, tên bang chủ Độc Tâm có bữa ăn gọi là thịnh tình, bày tỏ sự xin lỗiấy mà .
Lã Vân hơi sặc cười . Không biết sẽlại có ẩn ý gì đây ở cái lão già Hà Gia Đoàn .
-Nhớ đi về sớm đấy ! – Lăng Khê nói- Tối này chúng ta có việc rất quan trọng muốn nói với con .
Lã Vân không hiểu lời nói ấy cho lắm, tại sao ông già gầy rộc này lại nói thế ? Y hỏi :
-Bác nói thế là sao ?
Lăng Khê cười :
-Chẳng phải Tam Thuận – bang chủ ỶThiên muốn gặp con sao ?
Lã Vân nheo mắt .
Y không ngờ là ông già gầy rộc LăngKhê đã biết .
*
* *
Vài canh giờ trước .
Cuộc họp đã kết thúc, Lã Vân thấymệt mỏi, nhưng y lại vươn vai một chút cho đỡ mỏi . Bởi vì còn phải có một sốcuộc gặp gỡ nho nhỏ của Ngài Hàn nữa, y cần phải nghĩ ngay tới việc đó .
Đang vươn vai chán thì có một giọngnói nhẹ nhàng nhưng hơi sắc khiến Lã Vân phải quay lại :
-Chào Lã công tử !
Lã Vân đã nhận ra người có giọng nóinày . Đây là cô gái đi theo tháp tùng Tam Thuận – bang chủ Ỷ Thiên . Đứng giápmặt thế này, Lã Vân mới nhìn thấy được toàn bộ khuôn mặt của cô gái . Một khuônmặt trái xoan, đôi môi đỏ bởi tô son, rất tự nhiên, mái tóc nâu dài tới tậnthắt lưng , nhưng Lã Vân lại say mê cái đôi mắt với ánh mắt sắc, sắc như lưỡidao , tưởng chừng ánh mắt ấy có thể để lại một vết rạch dài trên mặt Lã Vân .Lã Vân chưa từng thấy cô gái nào lại có ánh mắt sắc đến vậy .
Vì quá mải mê nhìn ngắm , Lã Vân háhốc mồm, cô gái phải gọi lần nữa :
-Lã công tử không sao chứ ?
Lã Vân chỉ cảm thấy mắt mình là đangcó tình ý thôi, đúng thế, thằng đàn ông nào gặp gái đẹp chẳng nảy sinh lòng hammuốn . Nhưng Lã Vân đã định thần lại, y biết chỉ có y là đang có cảm giác đó,còn cô gái này thì không bao giờ . Giọng Lã Vân đột nhiên hơi khàn lại và nhưvịt đực :
-À…à…vâng !
-Bang chủ của chúng tôi muốn gặpcông tử một lát .
Cô gái quay gót ngay, Lã Vân phảilật đật bước theo, y thấy cô gái này mặc bộ quần áo được nai nịt rất gọn, khiếnnhững đường cong trên cơ thể cô gái làm mắt Lã Vân để ý đâu đâu .
-Chào Lã công tử !
Ánh mắt Lã Vân chuyển ngay lập tức,trước mặt y là Tam Thuận . Người này tầm đã ngoài ba mươi tuổi, đôi mắt chimưng của Tam Thuận quét khắp người Lã Vân, Lã Vân thấy hơi khó chịu trước ánhmắt ấy .
-Vâng ! Chào Tam bang chủ !
Lã Vân làm một cái bắt tay rất thịnhtình với Tam Thuận .
-Lã công tử quả là nhân tài giấu mặt! – Tam Thuận nói – Qua những lời phát biểu ban nãy, ta thực sự khâm phục trítuệ của công tử .
Lã Vân biết là Tam Thuận đang thậtsự khen mình , nhưng có lẽ do chứng kiến quá nhiều những lời nói xu nịnh ,không chân thật, nên Lã Vân điềm nhiên trả lời, chẳng tỏ vẻ gì vui sướng :
-Cảm ơn Tam bang chủ đã khen tặng .Vãn bối không phải như bang chủ nghĩ đâu .
-Đừng nên khiêm nhường vậy , Lã côngtử ! Những người thực sự có tài thì đi đâu ai cũng biết thôi !
-Cảm ơn bang chủ .
-Thế này, ta rất muốn được tròchuyện với công tử . Buổi chiều nay, tầm giờ Thân, công tử có thể tới nóichuyện với ta một lúc không ?
Lã Vân nghĩ ngợi, hoàn toàn đi được. Y có thể nói với Ngài Hàn là y muốn đi chơi một lúc, nhưng mà …
-Công tử có thể đi không ? – TamThuận hỏi lại .
Lã Vân đã quyết định .
-Vâng, vãn bối xin nhận lời .
-Thế thì được, công tử hãy ra cổngvườn đào Tổ Long Thành , tại đó sẽ có người dẫn công tử đi .
-Vâng, xin cảm ơn bang chủ .
*
* *
Không hiểu vì sao, Lã Vân lại buộtmiệng hỏi :
-Bác Lăng Khê này ?
Lăng Khê định mở cửa thì ông quaylại, cười :
-Có chuyện gì hả con trai ?
-Rời bỏ một nơi thân quen để tới mộtnơi khác có phải là kẻ vô tình không ?
Lăng Khê ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
-Không hẳn . Nếu như nơi khác mà cóthể làm cho ta được vùng vẫy, được thoả sức thể hiện tài năng thì không có gìgọi là vô tình cả .
-Các bậc anh hùng xưa kia đều nhấtquyết gắn bó lại với quê hương, như những chiến binh đã tử trận trong Ngày CủaSự Kết Thúc để bảo vệ Kiếm Tiên Thành . Những kẻ chạy theo Vạn Hoá Thành ngàyđó là những kẻ bị người đời phỉ nhổ, tới ngàn năm sau chắc đã rửa được nhục .
Lăng Khê cười mỉm :
-Con trai ta sao hôm nay triết lýquá vậy ?
Lã Vân im lặng, những suy nghĩ mấyhôm trước lại bùng cháy trong đầu y lúc này .
-Ta đã từng rời bỏ Uất Hận Thành,mặc dù nơi đó là quê hương của ta .
-Cái đó…
-Kẻ thức thời mới là cha tuấn kiệt .
-Ý bác là sao ?
-Làm anh hùng, làm kẻ cứu thế, rốtcuộc lại không thể cứu nổi bản thân mình, vậy anh hùng ở đâu ?
-Vậy bác cho rằng những người línhđã khuất ấy chỉ hi sinh vô ích sao ?
Lăng Khê không cười nữa, ông thở dài:
-Có biết Nghĩa Địa Kiếm không ?
-Dạ có . Nó ở phía Tây của Lan NhượcTự . Cánh đồng binh khí ấy là để tượng niệm những người lính Uất Hận Thành,Tích Vũ Thành và Vạn Hoá Thành đã tử trận trong hai cuộc chiến của Cửu Chiến BiHận .
-Vậy có ai tới đến thờ ở đó không ?Hay chỉ có mỗi Tam Thích Đại Sư chụ trì Lan Nhược Tự là thăm nom ?
-Dạ không…vì quái vật…
-Tam Thích Đại Sư đâu có ngại ngầnhay từ chối chuyện đưa người ta ra đền thờ ! Phật pháp của ông ấy dư sức đủ đưacả trăm người ra đền thờ đó được cơ mà .
-Nhưng…
-Bởi vì trong tâm tưởng của nhữngngười ngày nay làm gì có chữ “ Lòng biết ơn “ ! Người ta hành hương từ phươngxa như Tích Vũ, Vạn Hoá tới Lan Nhược Tự, chỉ để vào chùa , khấn vái công đức,mong điều bình an đến với mình . Còn Nghĩa Địa Kiếm thì rặt chẳng có người nàothèm tới ! Ngay như nghĩa địa dành cho binh sĩ ở Kiếm Tiên, có ai ra đấy, ngoàinhững người có người thân làm lính đã nằm kỹ dưới ba tấc đất ? Bây giờ, ngườita phải đặt một câu hỏi rằng, người ta đã hiến dâng tuổi trẻ, xương máu cho quêhương, vậy rốt cục cái mà họ nhận được là cái gì ? Có thấy một đứa trẻ bây giờnhạo báng một người lính già phải chống nạng là “ Thằng què “ không ? Nhữngngười lính xả thân cho Kiếm Tiên năm xưa, giờ đây họ được gì, có biết chuyệnmột bà mẹ mất cả ba đứa con trai đi lính, để rồi người ta để bà già ấy chết vìđói, vì đau khổ trong con phố nghèo của Kiếm Tiên không ? Thế thì anh hùng làmcái gì cho những kẻ ngày nay không biết tới chữ “ Lòng biết ơn “ chứ ?
Lã Vân cứng miệng, vì những lời nóicủa Lăng Khê quá đúng . Bọn trẻ con ngày nay, có bao nhiêu đứa hiểu được sự hysinh của những người lính ? Còn những người lính , họ chẳng biết làm gì hơnngoài việc an phận, sống cho qua ngày, rồi nuối tiếc cho những gì mà mình đãphải trả trên chiến trường .
-Dù sao thì…sống thế nào cho thật sựlà mình…thế là được…
-Nhưng nếu vì bản thân mà làm tổnthương người khác thì sao ? – Lã Vân hỏi .
-Thì xã hội này đâu thể thiếu đượcnhững mặt trái chứ ! – Lăng Khê cười rồi bước ra khỏi phòng .
Lã Vân thấy ẩn ý của Lăng Khê có gìđó làm cho y khó hiểu . Y không biết là Lăng Khê có nhận ra được cái nỗi bứcxúc của y vừa nãy hay không , nhưng những điều mà ông già Lăng Khê nói khônghoàn toàn cho thấy ông già gầy ròm này đã nói lạc đề . Lăng Khê muốn nói mộtđiều gì đó với Lã Vân, nhưng những lời nói của ông già rất mâu thuẫn nhau .
Sống đúng với bản thân, đó là mộtniềm hạnh phúc .
Nhưng có thể sẽ làm người khác bịtổn thương .
Đó là một kẻ xấu .
Nhưng xã hội không thể thiếu kẻ xấu.
Vậy rốt cuộc là cái gì ?
Lã Vân thấy rất khó xử .
Nghĩ mãi, Lã Vân thấy đầu óc mìnhmệt mỏi vì đã phải suy nghĩ quá nhiều cho cả buổi sáng nay .
Lã Vân đứng dậy, y rời khỏi phòngtrọ .
Bang chủ Tam Thuận đang đợi y .
…
Nhạ công tử đang lang thanh trongkhu chợ Thành Tây Tổ Long .
Anh bước đi trong ánh nắng dịu nhẹđang dát xuống con đường . Một ngày thật đẹp, anh muốn đi thế này cho tới hếtbuổi chiều .
Nhạ công tử luôn nghĩ rằng mình saunày sẽ phải trở thành một vị lãnh đạo , một người mang lại hạnh phúc cho baongười . Ước mơ cao đẹp và có phần ngây thơ ấy tưởng chừng như chỉ xuất hiệntrong đầu óc của một đứa trẻ mới lớn, nhưng kỳ lạ là nó lại xuất hiện trong đầucủa Nhạ công tử, một chàng trai đã ngoài hai mươi tuổi . Không phải anh khôngbiết ước mơ ấy là hơi ngây thơ, mà thực ra anh cố gắng lảng tránh cái suy nghĩđó .
Ở khu chợ thành Tây Tổ Long này,người ta lẽ nào lại không biết tới sự lừa lọc, sự phản bội, sự oán thù chỉ vìtiền ? Nhạ công tử hiểu điều đó hơn bất cứ ai . Chỉ vì đồng tiền, người ta cóthể bất chấp tất cả mọi thứ, tiền không mua được tất cả nhưng có thể mua đượcgần như tất cả . Nhạ công tử đã từng đứng ra can ngăn bao nhiêu vụ xô xát,chẳng lẽ anh không hiểu rằng cuộc đời này mang trong theo trong nó bao sự xấuxa ? Đúng, Nhạ công tử không hiểu, nói đúng hơn là anh cố tình không hiểu .Những gì xảy ra trước mắt anh như một sự ngang tai chướng mắt, Nhạ công tử luônmang trong mình ý nghĩ của những bậc đại hiệp ngày xưa rằng “ Xả thân vì việcnghĩa “ . Ngày nay, người ta đâu còn giữ những đức tính trượng nghĩa, cao đẹp nữa,người ta chỉ chăm chắm lo cho bản thân, còn ai sống chết thì mặc, hoặc khôngthì đem những thứ đó ra mà tiêu khiển . Đâu còn những bậc cao nhân phiêu diêugiang hồ hành hiệp nghĩa nữa ? Vậy nên Nhạ công tử nghĩ rằng cả thiên hạ nàyđang đục , thế thì mình phải trong, mình phải làm cho người khác cũng trong nhưmình, và dần loại bỏ đi những vẩn đục . Đó là lý do vì sao Nhạ công tử chấpnhận cái tiếng “ hay xen vào chuyện của người khác “ .
Nhạ công tử tới một cửa hàng , anhnở một nụ cười, bởi vì anh lại gặp người quen .
Một cô gái là chủ cửa hàng, tay phephẩy chiếc quạt lớn . Nhạ công tử nói :
-Có đắt hàng không, Trúc Mai cônương ?
Cô gái hạ chiếc quạt xuống, mộtkhuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu với đôi mắt to tròn, mái tóc đen nhánh được cô vắtqua một bên cho đỡ vướng .
-A ! Lâu không thấy công tử qua chơi!
-Lâu gì ? Vừa mới cách đây có mộttuần thôi, cô nương gạ ta mua hàng phải không ?
Trúc Mai cười làm lộ rõ đôi má lúmđồng tiền :
-Trêu vậy thôi, công tử ra đây cóchuyện gì không ?
-Tôi chẳng có chuyện gì vui cả, rađây nói chuyện với cô nương cho vui .
Nhạ công tử đã quen Trúc Mai cáchđây mấy tháng . Lần đó, Trúc Mai bị một tên Thần Thú to người hung hãn doạ nạtvì cô không có đủ hàng như hắn cần . Lỗi không phải của Trúc Mai, tên Thần Thúđó hẹn rằng hắn sẽ lấy một lượng móng vuốt thú khá lớn trong một tuần tới trongnhư đã thoả thuận . Một tuần, rồi mười ngày, rồi hai tuần , Trúc Mai chờ tênThần Thú đó mà chẳng thấy đâu, trong khi bao nhiêu ngươi hỏi mua móng vuốt .Cực chẳng đã, Trúc Mai đành phải bán, vừa bán xong, ba ngày sau, tên Thần Thúđó quay lại và hoạch hoẹ Trúc Mai . Tất nhiên là Trúc Mai không chịu để cho tênThần Thú ấy lấn lướt mình như thế, chính hắn mời là kẻ không giữ lời hứa, giờquay lại nói cô không ra sao thì Trúc Mai đâu chịu được ? Và tất nhiên, hôm ấythiên hạ được coi một trận kịch chiến giữa một tay Thần Thú và một cô gái dùngTrường binh . Vừa khéo lúc ấy Nhạ công tử đi qua, và chuyện gì thì thiên hạbiết cả rồi, vẫn như cũ, không để cho ai bị thiệt . Có điều, Trúc Mai có cảmtình với Nhạ công tử vì Nhạ công tử không những đã đưa cho tên Thần Thú ấy đủsố hàng hắn cần, mà còn hào hiệp giúp Trúc Mai giúp Trúc Mai tìm một chỗ bánmới thay cho chỗ bán cũ đã tan tành sau trận chiến . Và không có gì lạ khi mộtcô gái lại muốn biết tên tuổi anh chàng đã giúp đỡ mình .
Kể từ sau lần ấy, ngày nào Nhạ côngtử cũng ra thành Tây Tổ Long, dành một ít thời gian để gặp Trúc Mai . Những hômTrúc Mai không mở hàng thì thôi, còn không thì hai người có thể nói chuyện vớinhau chán ! Đủ mọi thể loại chuyện phiếm trên trời dưới bể . Trúc Mai là một côgái vui tính, nói chuyện có duyên, lại hiểu được tâm lý của người khác, nên baoưu phiền, nỗi bực dọc, Nhạ công tử đều bày tỏ với Trúc Mai . Tiếc một điều làTrúc Mai đã có ý chung nhân, Nhạ công tử không biết làm gì hơn là đành chúcphúc cho Trúc Mai vậy .
-Tôi… - Nhạ công tử nói - …cảmthấy…nhiều lúc, tôi thật sự không muốn ở lại trong gia đình .
-Tại sao chứ ? Công tử biết đấy, baonhiêu cô gái ngoài kia sẵn sàng được làm thê tử của công tử, bao nhiêu ngườimuốn được công tử nâng đỡ, điều đó có gì sai ?
Nhạ công tử quay lại, đã có nhữngcặp mắt mơ mộng dòm ngó anh . Nhiều cô gái tỏ ra hơi bức xúc khi anh đang ngồinói chuyện với Trúc Mai, họ thì thầm vào tai nhau câu gì đó rồi bỏ đi .
-Công tử có biết họ đang nói gì vềtôi không ? – Trúc Mai nói .
-Họ nói gì ?
-Họ nói : “ Con nhỏ kia đang làm Nhạcông tử u mê rồi ! “ .
Nhạ công tử phì cười, anh nói :
-Tôi không biết họ thích tôi là vìtôi đẹp trai, hay là họ thích cái gia sản nhà tôi nữa .
-Công tử chớ nên nghĩ cánh phụ nữchúng tôi như vậy chứ ! Đâu phải cô gái nào cũng coi tiền lên hàng đầu đâu ?
-Tôi không nói tất cả . Nhưng cônương thử ở trong hoàn cảnh của tôi xem, bao người săn vắn, bao người theo,trong số họ liệu được bao người có tình cảm thật sự với tôi ?
Trúc Mai thở dài :
-Công tử cũng có cái khó của mình .Dù sao thì người theo công tử, đón chào công tử không thể chỉ vì công tử làngười hào hiệp trượng nghĩa .
-Cô nương nghĩ ta không thể có nổimột người con gái thật sự yêu thương mình sao ?
-Không thể có chuyện đó được ! Gáiham tài, trai ham sắc . Phụ nữ chúng tôi rất thích những người đàn ông có tàivà có khí chất . Tài năng như công tử đây, thì thế nào cũng có người sẽ thậtlòng với công tử . Chỉ có điều công tử sẽ phải chờ đợi lâu thôi .
-Vậy sao ?
-Trang nam nhi, chí lớn tung hoànhngang dọc trời đất thì đâu sợ thiếu giai nhân đi theo và dâng hiến tấm lòng chứ?
Nhạ công tử cười :
-Tiếc rằng tôi chỉ là một tên côngtử thôi, chí thì không, văn dốt vũ dát, đâu làm được trò trống gì ? Tôi chỉ cótiền thôi .
Trúc Mai nháy mắt tinh nghịch :
-Thế mà tôi lại nghe lời đồn thiênhạ khác đấy !
-Đồn gì ?
-Người ta nói công tử là người hiếmcó, như các bậc đại hiệp xưa kia, đối xử với mọi người rất công bình, nhã nhặn,có phong độ của một người lãnh đạo . Tôi nói không sai chứ ?
-Người ta tâng bốc thế thôi…
-Công tử đừng nên quá khiêm nhườnglàm gì . Khiêm nhường là một đức tính tốt, nhưng đôi khi cũng phải cho người tathấy được cái khí chất của mình, đặc biệt là một trang nam tử .
-Dường như cô nương hiểu chuyện đờihơn ta thì phải ! - Nhạ công tử cười .
-Không, tôi chẳng dám nói cái câuhiểu chuyện đời trước mặt công tử . Công tử được sinh ra ở đâu, ai cũng biết,vậy nên công tử hiểu rõ chuyện đời hơn tôi là điều chắc chắn . Có điều…
-Sao ?
-Công tử chẳng qua chỉ muốn gạt bỏnhững suy nghĩ ấy sang một bên, công tử không muốn những suy nghĩ ấy chi phốiđầu óc mình, đúng không ? – Trúc Mai nói .
Trúc Mai quả thực là tinh ý . Nhạcông tử chưa bao giờ bộc bạch lòng mình cho ai, vậy mà Trúc Mai lại có thể hiểuđược tấm lòng của anh .
-Có lẽ vậy…- Nhạ công tử cười bẽnlẽn .
-Dù sao thì…công tử cứ sống theocách của mình, tôi tin rằng sau này công tử sẽ là một nhân vật có tiếng đấy !
Nhạ công tử cười rần, anh chưa baogiờ nghĩ mình lại phải là người có tiếng cả . Ước mơ của anh chỉ là góp sức ,góp chút gì đó cho cuộc sống này .
Vừa nói đến đó, Nhạ công tử thấy mộtngười đến, ghé vào tai mình thì thầm :
-Lão gia cho gọi công tử về !
Nhạ công tử lắc đầu chán ngán :
-Có chuyện gì nữa vậy ? Ta đang bận,ngươi về trước đi !
-Công tử nên nghe theo tại hạ thìhơn . Lão gia nói nhất quyết phải đưa công tử về .
Nhạ công tử thừ người ra, anh chẳngmuốn về nhà lúc này . Nhưng Trúc Mai nói :
-Công tử nên về nhà thì hơn…
Nhạ công tử tần ngần mãi, rốt cụcanh cũng đứng dậy :
-Vậy, thứ lỗi cho tôi nhé, Trúc Maicô nương !
-Không có gì đâu !
-Ngày mai cô vẫn còn ở đây chứ ?
-Yên tâm ! Mai công tử cứ ra đây nóichuyện cho đỡ buồn !
-Vậy xin cáo từ !
Nhạ công tử quay gót . Quả thực lúcnày anh không muốn về nhà tí nào . Bởi vì …
Nhạ công tử chán, chẳng buồn nghĩnữa …
…
Lã Vân đã đợi một hồi lâu . Y cảmthấy hơi hồi hộp khi đi một mình thế này . Từ trước tới nay, Lã Vân luôn tháptùng Ngài Hàn tới gặp mặt những ông lớn, y chẳng thấy ngại ngần gì cả, giờ đimột mình y lại thấy có chút gì đó không thật tự nhiên lắm .
Người người đông đúc đi qua, cái khuthành Tây này thật là chật chội . Vốn dĩ nó rất rộng, nhưng người người đổ vềmua bán khiến cái khu thành thênh thang này trở nên nhỏ bé hơn người ta tưởng .
Vườn đào khu thành Tây Tổ Long nàythật là đẹp - đối với nhiều người . Còn đối với Lã Vân – bình thường thôi . Bởivì trong con mắt y không bao giờ có khái niệm đẹp đẽ . Lã Vân chẳng thể hiểunổi vì sao người ta vừa mới ngắm một ngọn núi, nhìn thấy một đám mây trôi lờlững, nhìn thấy một bông hoa, người ta thốt lên rằng : “ Ôi, đẹp quá ! “ . Cólẽ là do cảm nhận của mỗi người . Lã Vân không thuộc mẫu người có thể cảm nhậncái đẹp .
Tuy nhiên, điều đó lại chẳng giảithích được vì sao trong đầu Lã Vân bây giờ lại đang tơ tưởng đến cô gái đi theoTam Thuận .
Vừa lúc ấy, có tiếng gọi :
-Lã công tử chờ tôi có lâu không ?
Lã Vân quay lại, vẫn là cô gái ấy .Tuy nhiên, y lại đang cảm nhận được mắt mình lạ bắt đầu cái tình trạng mở tohơn bình thường . Giờ đây, cô gái ấy không còn mặc bộ quần áo của chiến binhnữa, mà thay vào đó là bộ váy màu đỏ, đẹp tuyệt vời – Lã Vân nghĩ thế . Mái tócxoã buổi sáng nay được cài trâm gọn gàng, khiến Lã Vân có thể nhìn rõ đượckhuôn mặt của cô hơn .
-Chúng ta đi chứ, Lã công tử ?
-À…vâng…
Cô gái quay đi, Lã Vân lật đật bướctheo . Đi được một quãng đã có xe ngựa chờ sẵn hai người .
-Mời công tử ! – Cô gái nói .
Lã Vân bước lên xe, rồi sau đó côgái cũng lên theo . Giờ Lã Vân đang ngồi sát cạnh cô gái , y thấy tim mình đậpnhanh hơn, mồ hôi vã ra nhiều hơn, một vì trời nóng, hai là vì cái gì đó Lã Vânkhông thể giải thích nổi .
Chiếc xe rung lên rồi bắt đầu đi .
…
Kiếm Tiên Thành buổi chiều giờ vãnngười qua lại . Đa phần mọi người đã về Tích Vũ Thành để dự lễ Thanh Lâm ,nhiều hàng quán đã đóng cửa . Đến cả cửa hàng của bác thợ rèn Lữ Hạ Đao nổitiếng xưa nay giờ cũng đóng nốt .
Và ít người qua lại, nên càng tốtcho Thiên Vũ và Tiên Hoa Tự , đỡ đi những ánh mắt dòm ngó . Chỉ cần nhìn cái bộquần áo trắng toát của hai người, và đặc biệt là dấu xăm hình ngôi sao năm cánhtrên cổ trần của Thiên Vũ sẽ khiến người ta để ý ngay . Ai mà chẳng biết dấuxăm ngôi sao năm cánh là biểu trưng của gia tộc Ngũ Hành trên đỉnh Thiên LinhSơn – nơi ở của những con người mang dòng máu thần thánh và cao quý ? Có đượcdấu xăm ấy trên người là cả một niềm tự hào, nó phân biệt giữa “thần thánh” và“phàm tục” . Có một luật trên khắp Đại Lục là không ai được xăm hình ngôi saonăm cánh trên người . Đó là dấu hiệu riêng của gia tộc Ngũ Hành . Gia tộc NgũHành là gia tộc mang dòng máu của các vị thần linh, thế nên trong những conngười thần thánh ấy luôn mang trong mình sự kiêu căng rất con người, họ chorằng tất cả những thứ gì dưới đỉnh Thiên Linh Sơn đều không xứng tầm với họ .Thiên Vũ thấy điều đó đôi khi làm anh nực cười . Gia tộc Ngũ Hành không quantâm tới “ hạ giới “ và vì không quan tâm tới “ hạ giới “ nên họ không biết cónhiều người nói gia tộc Ngũ Hành là một lũ bịp bợm , một lũ vô học, cho mình lànhất, và họ nói rằng cái tháp Bạch Thiên Trụ chẳng qua chỉ là Ngũ Hành Tộc dựngchuyện, chứ không hề có cái tháp nào cao tới hơn một trăm tầng cả . Tất nhiênlà những người đó đã nói sai, nhưng nguyên do chính là từ Ngũ Hành Tộc, ai màưa cho được những kẻ cao ngạo , suốt ngày nói rằng mình là nhất thiên hạ chứ ?
-Chúng ta đã đi khỏi Thiên Linh Sơnđược hơn một tuần… - Tiên Hoa Tự nói - …vẫn chưa thấy bóng dáng thiếu gia củaanh đâu cả .