Thiên Đế Kiếm

Chương 53: Chương 53


trước sau

-Thiếu gia đã đi khỏi dòng họ NgũHành Huyết của chúng tôi được hơn hai năm rồi .

-Tôi không có thành kiến, nhưng thựcsự tôi không thấy tin tưởng lắm về chuyện thiếu gia các anh lên làm Vô ChânVương . Cậu ấy thuộc về người tự do, không thích những lễ nghi ràng buộc, đặcbiệt là một gia tộc như chúng ta mang rất nhiều các phong tục cổ lễ xưa kia .Làm Vô Chân Vương không phải là chuyện dễ, người làm Vô Chân Vương sẽ bị bóbuộc trong rất nhiều khuôn phép, mà đối với một người như thiếu gia của các anhthì…

-Tôi biết điều đó . Thiếu gia khôngthích ràng buộc bởi quy tắc . Thế nên đó là lý do mà thiếu gia ra đi .

-Biết thế, vì sao Ngũ Hành Huyết cácanh vẫn chọn thiếu gia lên làm Vô Chân Vương ?

-Bởi vì thiếu gia là người duy nhấtcó đủ tư chất và khả năng làm Vô Chân Vương . Cậu ấy có thừa tài năng, nhưngkhổ nỗi cậu ấy quá phóng khoáng .

Tiên Hoa Tự không nói gì .

-Thực ra…cô đi cùng tôi là muốn giúptôi, có đúng không ?

Tiên Hoa Tự không hiểu lắm .

-Ý anh là sao ? – Tiên Hoa Tự hỏi .

-Cô không quan tâm lắm tới chuyệncủa thiếu gia chúng tôi, cô chỉ muốn đi theo giúp tôi, có đúng không ?

Tiên Hoa Tự hơi đỏ mặt :

-Có thể nói là như thế !

-Chúng ta đã chơi với nhau từ bé,mặc cho sự hiềm khích vốn có giữa Ngũ Hành Huyết và Ngũ Hành Tiễn . Vậy nên tôihiểu cô nhận lời mong muốn giúp đỡ của Hộ Vương Lão Bà, cô giúp tôi với tư cáchlà một người bạn, đó là một chuyện, còn đưa thiếu gia của chúng tôi về, thì đólà một chuyện khác, đúng không ?

-Anh nghĩ tôi lợi dụng anh sao ?

Thiên Vũ cười , anh nói :

-Cô tự nhiên rời khỏi đỉnh ThiênLinh Sơn để đi theo một người thuộc dòng họ Ngũ Hành Huyết như tôi, chẳng lẽnhững người trong Ngũ Hành Tiễn không biết ? Ít ra cô cũng phải gặp những vị bôlão thuộc Ngũ Hành Tiễn để báo cáo hành động của mình chứ, đúng không ?

-Vậy…anh đoán ra rồi sao ?

-Tôi không nghĩ là những người thuộcdòng họ Ngũ Hành Tiễn lại để cho cô đi một cách dễ dàng như thế , vậy, cô muốnbiết điều gì từ thiếu gia chúng tôi ?

Thiên Vũ và Tiên Hoa Tự đi qua mộtcon hẻm nhỏ, không bóng người .

-Tôi không muốn nghĩ thế - Thiên Vũnói tiếp – Nhưng cô đi theo tôi, có thể là muốn biết được hành tung của thiếugia chúng tôi, hoặc là…

-Là sao ?

Thiên Vũ dừng lại :

-Hoặc là đợi cơ hội để giết cậu ấy,tôi nói không sai chứ ?

Tiên Hoa Tự đứng lại, dường như mọibí mật đã bị lộ tẩy .

-Anh thông minh đấy chứ .

-Không, Hộ Vương Lão Bà mới là ngườithông minh . Chuyện của dòng họ chúng tôi, chúng tôi có thể tự giải quyết,nhưng bà ấy nhờ tới cô, thực ra là để dò xét xem thái độ của Ngũ Hành Tiễn lànhư thế nào thôi .

Tiên Hoa Tự niệm thuật, một cây cungmàu trắng bạc rất lớn từ trong hư không xuất hiện ở trên tay cô, Hoa Tự dí mũitên vào đầu Thiên Vũ :

-Vậy anh có tin là tôi sẽ giết anhngay bây giờ không ?

Thiên Vũ quay lại, nhoẻn miệng cười:

-Chắc chắn là không rồi .

Thiên Vũ gạt mũi tên ra, rồi bướctới, anh đặt tay lên cổ Hoa Tự rồi dồn Hoa Tự vào góc tường, mặt anh ghé sátvào mặt Hoa Tự, đôi mắt đen của anh nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu của Hoa Tự :

-Tôi và cô đã là bạn bè từ rất lâurồi . Và đôi khi tôi đã quan tâm tới cô vượt quá cái giới hạn là bạn bè . Côcũng vậy thôi, mặc dù cô được lệnh là phải giết thiếu gia và cả tôi luôn nếu cócơ hội . Nhưng cô chẳng bao giờ làm được điều đó cả, bởi vì cô không muốn làm .

-Anh nghĩ tôi động lòng như vậy sao?

-Cô nghĩ tôi là gì trong trái timcủa cô chứ ?

Hoa Tự không trả lời , cô nhìn rachỗ khác .

-Đáng ra, chuyện tới nước này, tôiphải giết cô . Nhưng tôi đã hứa là sẽ yêu cô, yêu tới lúc chết, vậy nên tôikhông thể giết cô lúc này được.

-Đó là lời hứa khi chúng ta còn trẻcon …

-Nhưng bởi vì tôi thực sự yêu cô nêntôi mới giữ lời hứa ấy .

Hoa Tự không nói gì, mặt cô vẫn lạnhbăng .

Thiên Vũ vòng tay ôm lấy Hoa Tự :

-Cô có thể đi theo tôi . Và nhiệm vụcủa cô là giết thiếu gia, cô cứ việc làm, còn tôi có nhiệm vụ là bảo vệ thiếugia , không cho cô có cơ hội hạ sát cậu ấy . Thống nhất như vậy chứ ?

-Nhưng đừng trách lúc ấy tôi vô tìnhhạ sát luôn cả anh .

-Không, chắc là không rồi .

-Thế anh sẽ xử lý tôi như thế nàonếu tôi giết được thiếu gia của anh ?

Thiên Vũ vuốt nhẹ tay lên mái tócHoa Tự :

-Tôi hứa yêu cô trọn đời . Nhưng tôikhông hứa là tôi sẽ yêu cô mà làm tổn hại tới dòng họ . Cô đã nói gia tộc NgũHành có rất nhiều quy tắc ràng buộc, tôi cũng bị ràng buộc như vậy thôi .

-Tức là anh vẫn có thể giết tôi ?

-Nếu cô giết thiếu gia, tôi khôngcòn cách nào khác .

-Vậy lúc tôi chết rồi, anh còn yêutôi nữa không ?

-Giết cô là một chuyện, còn yêu côlại là một chuyện khác .

Hoa Tự chẳng biết nói gì nữa, cô ômlấy Thiên Vũ :

-Anh…là một kẻ tàn nhẫn đấy .



Thiên Ma ngồi im lìm, Hắc Băng đã rangoài mua chút gì đó , nên giờ đây Thiên Ma có thể suy nghĩ một chút .

Thiên Ma và Hắc Băng đã tới Tích VũThành vào ngày hôm qua, sau cả tháng rong chơi, cuối cùng thì cũng đặt chân tớiđược đây . Một phòng trọ đàng hoàng, có cây cối, chim muông bay lượn theo ý củaHắc Băng .

Thiên Ma cứ nhìn đăm đắm về cái vậtở trước mặt, hắn đang suy nghĩ .

Có tiếng chim ưng, Thiên Ma quay racửa sổ . Con chim ưng đậu lên trên cánh tay của hắn, Thiên Ma rút thư dưới châncon chim ra . Thư chỉ vỏn vẹn mấy chữ :

Xích Vân sắp tới Tích Vũ Thành . Cóthể là vào sáng mai .

Thiên Ma gập thư lại, hắn vứt toẹtsang một bên .

Thiên Ma nhìn ra cửa sổ, một conchim hoạ mi đang hót, nó hay không thể tả được .

Ừ, hay thật – Thiên Ma nhìn con chimấy .

Rất hay – Thiên Ma nhìn con chim kỹhơn, tiếng con hoạ mi bắt đầu lạc dần như đang có cái gì bóp nghẹt cổ họng nó .

Hay quá hoá ra dở ! – Thiên Ma bựcmình . Mắt hắn loé lên tia máu .

Con chim hoạ mi bị xé xác làm mấymảnh trên không trung như có móc câu kéo toạc người nó ra . Máu chảy xuống dướilá cây . Thiên Ma cười, bọn chim muông làm cho y khó chịu kinh khủng .

Thiên Ma quay lại nhìn thứ mà hắn đãnhìn lúc nãy , không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy nó, hắn lại xúc động , lại bồihồi, một cảm giác rất khó tả .

Bỗng Thiên Ma cười, hắn nói một mình:

-Xích Vân à, ngươi có muốn nhận lạinó không ?

Nó là của ngươi đấy .

Trước mặt Thiên Ma là một thanhkiếm, cán kiếm chạm nổi hình những đám mây . Lưỡi kiếm rộng và rất sáng, cónhững hoa văn màu đen và hoạ tiết rất cầu kỳ và khó hiểu .

-Ngươi có biết bao nhiêu oan hồnđang ở trong lưỡi kiếm này không hả Xích Vân ? – Thiên Ma nói .

Trên mặt lưỡi kiếm có khắc chìm mộtdòng chữ :

Oan Nghiệt Kiếm .

...

Chiếc xe ngựa cuối cùng cũng dừnglại . Lã Vân bước xuống xe .

Một cảm giác làm Lã Vân thấy khóchịu, đó là ngồi trong xe ngựa cùng với cô gái , vậy mà y chẳng mở mồm nói đượccâu nào . Trong khi tâm can y cứ rộn cả lên, mà miệng của y lại chẳng theo ý nghĩcủa đầu óc gì cả . Đây là chuyện hiếm có đối với Lã Vân . Gặp phải sự vụ gì,khó tới đâu, Lã Vân vẫn điềm nhiên, thậm chí còn thở dài ra vẻ như chuyện đókhông xứng tầm đối với y . Nhưng tới hôm nay, Lã Vân mới hiểu là để nói trướcmặt một cô gái khó như thế nào, hơn nữa, ánh mắt sắc như dao cứa của cô gái nàykhiến Lã Vân không thực sự thấy cô ta là một người có thể thân thiện .

Và như để cho bớt căng thẳng, Lã Vânthốt ra một câu có vẻ hơi ngu ngốc :

-Trời hôm nay đẹp nhỉ ?

Cô gái đáp lại rất thịnh tình :

-Tôi không thấy thế . Có vẻ như hơinóng…

Lã Vân ngượng chín cả mặt . Đúng làtrời đang nóng thật, áo của y đã ướt hết cả sống lưng, thế mà y lại kêu rằngthời tiết dễ chịu mới hay !

Trước mặt Lã Vân và cô gái là mộtquán ăn khá nổi tiếng ở Tổ Long Thành . Tấm biển hiệu khi rất rõ ràng : Tửu LạcQuán . Quán ăn này là một trong ba quán ăn rất lớn : Tửu Lạc Quán ở thành Bắc,Thiên Vân Quán ở thành Nam và Độc Ẩm Quán ở thành Tây , gọi chung lại là TamTrấn Thực Quán . Tất cả ba quán ăn trên là do một mình Thực Thần làm chủ vàquản lý . Tuy mang tiếng là quán ăn, nhưng hoạt động rất có nguyên tắc và gầngiống như kiểu của một bang hội . Những đầu bếp nào muốn được làm việc ở mộttrong ba quán ăn này đều phải trải qua những bài thử thách của Thực Thần . Nếuvượt qua được những bài thử thách này, thì người đó chính thức là thành viêncủa Tam Trấn Thực Quán . Theo như những gì Lã Vân nghe kể, thì đầu tiên ngườita không được làm đầu bếp ngay, mà phải làm một chân tiểu nhị chạy bàn, sau đónếu làm việc tốt, sẽ được cất nhắc vào vị trí phụ bếp, nếu làm tốt nữa, và phảitrải qua một bài kiểm tra hết sức khắc nghiệt của Thực Thần, người đó mới đượcchính thức trở thành đầu bếp thực thụ , trực tiếp nấu ăn . Dẫu đây chỉ là mộtviệc nhỏ mang tính chất nội bộ, nhưng các bang chủ bang phái đều lấy sự nghiêmtúc và kỷ luật trong Tam Trấn Thực Quán để học tập .

Tửu Lạc Quán rất rộng . Và nếu nhưkhông có các vị thực khách và các tiểu nhị đang chạy lăng xăng khắp nơi, bỏ bớtđi bàn ghế , người ta sẽ rất dễ lầm tưởng đây là dinh thự của một nhân vật cỡlớn nào đó trong Tổ Long Thành .

Người đông không kể xiết, mặc dùđang là buổi chiều, cứ như ở nơi đây là quán ăn duy nhất ở thành Bắc vậy . Nóivậy thì hơi quá, cái Tửu Lạc Quán này rộng thật, nhưng sao mà chứa nổi thựckhách trong một buổi trưa chứ ? Có rất nhiều những quán ăn nhỏ khác, nhưng ởTửu Lạc Quán này, đồ ăn chất lượng hơn hẳn bởi những đầu bếp ở đây đều do ThựcThần đích thân lựa chọn . Tuy giá có hơi đắt thật, nhưng thực khách cảm thấy bỏtiền ra để được một bữa ăn ngon ở đây thật không uổng phí .

Khi Lã Vân và cô gái bước vào, thìđã có một tiểu nhị chạy tới, nói năng rất lễ phép, ngay cả lời nói cũng đượcchăm chút, huống hồ là thức ăn :

-Xin lỗi hai quý khách, ở đây đã hếtbàn mất rồi ! Mong quý khách thông cảm !

Cô gái chỉ vào Lã Vân :

-Đây là Lã công tử .

Tiểu nhị giở một cuốn sổ, anh ta nóingay :

-Khách của Tam đại nhân sao ? Vậythì mời hai vị lên lầu trên !

Tiểu nhị dẫn hai người lên tầng, ởđây là những phòng ăn đã được đặt trước . Đa phần những người đặt đều là nhữngngười khá giả vì tiền đặt phòng ăn trong Tửu Lạc Quán khá đắt .

Tới cửa phòng, tiểu nhị nói :

-Mời hai vị ! Tam đại nhân đang chờở bên trong . – Nói rồi anh ta đi xuống .

Cô gái gõ tay lên cửa, nói :

-Tam bang chủ, Lã công tử đã tới !

-Mời cậu ấy vào !

Cô gái quay lại nói với Lã Vân :

-Lã công tử ! Mời vào !

Lã Vân hơi cuống một chút, y đangnổi lên ý nghĩ rất dở hơi trong đầu là muốn về quán trọ ngay lúc này . Tuy vậy, Lã Vân đã bình tĩnh lại , y mở cửa bước vào .

Tam Thuận đang ngồi , xung quanh hắnlà hai Vũ Mang đứng canh chừng, thấy Lã Vân, hắn ta đứng ngay dậy và bắt tayniềm nở với Lã Vân :

-Lã công tử, rất hân hạnh khi côngtử đã đến .

-Đã để Tam bang chủ phải đợi lâu . –Lã Vân cười, hơi gượng .

-Không sao ! Để gặp mặt những nhântài, có đợi lâu một chút cũng chẳng sao !

Cô gái giờ đứng đằng sau Tam Thuậnvà vẫn như lúc trước, khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén quan sát từng cửđộng của Lã Vân .

-Ta đã chuẩn bị một ít đồ ăn rồi !Công tử hãy ngồi xuống dùng bữa ! Xin mời !

-Mời bang chủ !

Lã Vân và Tam Thuận cùng ngồi xuống,vừa lúc ấy cửa phòng mở toang, các tiểu nhị đưa thức ăn vào .

-Mời công tử !

-Mời bang chủ !

Nói chung thì thức ăn ở đây cũngngon, nhưng Lã Vân thấy nó cứ trống rỗng kiểu gì, không như thức ăn mà Hàn phunhân thường hay nấu . Thực lòng mà nói, Lã Vân thấy Hàn phu nhân nấu ăn ngonhơn nhiều .

Tam Thuận nói :

-Nhân tiện đây, ta xin giới thiệumột chút …

Đoạn, Tam Thuận chỉ vào cô gái đứngđằng sau hắn :

-Đây là tiểu muội của ta, tên làHuyết Hồng .

Lã Vân ngớ người, miệng y há hốctưởng chừng như thức ăn rớt ra bên ngoài :

-Huyết Hồng ? Chẳng lẽ cô nương đâylà…

-Đúng . Muội ấy là phó bang chủ củaỶ Thiên .

Lã Vân từng nghe nói Huyết Hồng làphó bang chủ của Ỷ Thiên, nhưng y không thể ngờ được phó bang chủ là con gái,hơn nữa lại là một cô gái rất trẻ . Lã Vân hơi luống cuống :

-Chuyện này là…quả thực là đã đắctội với Huyết cô nương…vãn bối có mắt mà như mù !

-Không sao đâu ! - Huyết Hồng nóinhẹ nhàng , tuy vậy lời nói hơi lạnh – Lã công tử không việc chi phải tự hạthấp mình như vậy . Ở đây không nên đem chuyện chức vụ ra làm chi .

Lã Vân cụp tai xuống, làm phó bangchủ đâu phải chuyện dễ . Nhất lại là một thế lực mới như Ỷ Thiên, y dám chắcHuyết Hồng phải có tài nghệ thuộc vào hàng cao thủ và thở phào rằng may mắn vìđã không có gì đắc tội với Huyết Hồng .

Nhận thấy vẻ mặt đỏ tưng bừng của LãVân , Tam Thuận cười , nói đùa :

-Công tử thứ lỗi cho ta hơi tò mò,chẳng hay công tử năm nay bao nhiêu tuổi ?

-Vãn bối…đã hai mươi nhăm…

-Tiểu muội Huyết Hồng của ta năm nayvừa tròn hai mươi tư tuổi . Nếu công tử bằng lòng thì…

Lã Vân chặn nốt câu nói của TamThuận :

-Tam bang chủ thật là người thíchđùa !

Tam Thuận cười phá lên :

-Công tử là người dễ khiến mọi bímật lộ tẩy lắm đấy !

Lã Vân không dám nhìn Huyết Hồngnữa, mặc dù cô gái ấy đang làm cho y xao xuyến, nhưng có cái gì đó khiến ykhông thể nhìn nổi .

Ăn uống được một lúc, Tam Thuận đặtđũa xuống , nói :

-Lã công tử này ! Ta rất muốn đượcnghe ý kiến của công tử , mong công tử hãy nghe ta nói một chút . Mặc dù làđang ăn, nhưng quả thực ta có nỗi bức xúc riêng .

-Vãn bối xin lắng nghe !

-Thế này, Lã công tử ạ . Bổn bang đãthành lập được hơn một năm, giờ đã có thanh có thế trên giang hồ . Nói khôngphải là khoe khoang, nhưng quả thực là Ỷ Thiên đã trở thành bang phái mạnh nhấttại Tích Vũ Thành . Tuy vậy, mới thành lập một năm thôi, nên khó khăn còn nhiều. Công tử biết đấy ! Không phải vô cớ mà tiểu muội Huyết Hồng của ta lại có mặtở đây , làm phó bang chủ thì phải ở lại để coi giữ bang, bởi vì ta đang thiếu,công tử ạ, đang thiếu một người có thể đảm đương cái trọng trách mà công tửđang nắm giữ trong Hàn Thuỷ .

-Ý bang chủ nói là chức vụ quân sưsao ?

-Đúng thế . Ỷ Thiên của ta có thể tựhào rằng về lực, binh lực của Ỷ Thiên không hề so kém với các bang phái khác .Nhưng công tử ạ, cái thiếu của chúng ta, công tử biết là gì không ?

-Ỷ Thiên đang thiếu một người có thểgiúp đỡ bang chủ . – Lã Vân nói .

-Chính xác ! Ỷ Thiên chúng ta thiếuhẳn một quân sư, một người có thể giúp ta đưa ra những quyết định mang tínhchiến lược .

-Bang chủ có thể tìm người, nhữngngười tài trong thiên hạ đâu có thiếu ?

Tam Thuận lắc đầu :

-Ồ, nếu vậy thì ta đâu có vất vả chođến bây giờ . Những tài năng như Lã công tử đây, trong thiên hạ thật là khó tìm.

-Tam bang chủ quá lời rồi ! – Lã Vânnheo mắt một chút, trong đầu y đang nổi lên vô vàn những ý nghĩ, hình như TamThuận đang đề cập tới vấn đề đó, chẳng qua là hắn ta đang cố tình che đậy đithôi .

-Vậy cho phép ta hỏi Lã công tử thếnày, công tử nghĩ thế nào về thế đại bàn hoạt động của Ỷ Thiên ?

Lã Vân ngẫm nghĩ một lát, y nói :

-Theo như tôi được biết, thì Tambang chủ quản lý miền đông, còn phó bang chủ Huyết Hồng - chỗ này Lã Vân hơingượng một tý – thì quản lý ở Tích Vũ Thành , có đúng như vậy không ?

-Chính xác ! Vì đầu tiên thành lậpbang Ỷ Thiên tại miền Đông , sau vì muốn mở rộng bang nên về Tích Vũ Thànhchiêu mộ thêm người . Ngặt nỗi, miền Nam và khu vực trung tâm đã là của BátĐỉnh Điện và Anh Hùng Hội mất rồi, nên mới có chuyện hai địa bàn như vậy !

-Vậy thứ lỗi cho vãn bối được nóithật lòng, địa bàn hoạt động của Ỷ Thiên như vậy là không hề có lợi chút nào cả.

-Công tử hãy nói rõ hơn !

-Đầu tiên, cách thức phân chia địabàn hoạt động đã cho thấy Ỷ Thiên yếu về mặt chi viện . Giả dụ, vãn bối chỉ giảdụ thôi, nhỡ đâu miền đông bị tấn công, thì liệu phó bang chủ Huyết Hồng có đưaquân cứu viện tới kịp cho bang chủ không ?

-Chắc chắn là không rồi .

-Thứ hai, theo vãn bối được biết ỶThiên rất mạnh về vận chuyển những mặt hàng như vải, tơ, các sản vật thuộc rừngnúi từ Tích Vũ Thành, phải không ?

-Đúng là như vậy .

-Các mặt hàng vải vóc của người VũTộc xưa nay nổi tiếng về độ bền, đẹp, nhưng đây chính là điểm yếu chết ngườicủa nó . Để vận chuyển về Tổ Long, thì lại phải đi qua các trạm thuế của AnhHùng Hội và Bát Đỉnh Điện, hơn nữa, bang chủ biết đấy, không chỉ vải vóc mà cácsản vật thuộc về rừng núi đến từ Tích Vũ Thành đều là những thứ bị đánh thuếrất nặng khi vào Tổ Long . Riêng cái khoản đánh thuế của trạm thuế Tổ Long, naycộng thêm thuế từ Anh Hùng Hội và Bát Đỉnh Điện gộp lại, coi như là Ỷ Thiên đãbị đánh thuế gấp đôi rồi .

-Công tử nói đúng, nhưng để giảiquyết vấn đề thì phải làm sao ?

-Liên minh . Hiện nay, Ỷ Thiên đangở thế độc lập, vậy nên Ỷ Thiên sẽ rất có giá .

-Có giá như thế nào ?

-Thế này, vãn bối xin nói thẳng , ởtrong cuộc họp ngày hôm nay, Tam bang chủ đã thấy cách phân chia liên minh rồichứ ?

-Đúng vậy .

-Nếu như giờ, Ỷ Thiên liên minh đượcvới Anh Hùng Hội và Bát Đỉnh Điện thì quá ổn . Nhưng hiện giờ, cách đó là khôngthể . Vậy nên, lúc này bang chủ chỉ có thể chọn một trong hai . Liên minh nàocó được thêm Ỷ Thiên, thì thế lực mạnh yếu sẽ phân rõ ngay, Ỷ Thiên có giá là ởđó !

Tam Thuận cười, dường như hắn đã tìmra được chỗ bắt bí Lã Vân :

-Vậy theo Lã công tử , chọn liênminh nào thì tốt nhất cho Ỷ Thiên đây ?

“ Muốn xem mình nói thật không đâymà ! “ – Lã Vân nghĩ thầm . Tuy thế, y vẫn điềm nhiên như không :

-Liên minh của Hàn Thuỷ, có nhiềuđiểm lợi , như Ỷ Thiên sẽ được chia phần phương Bắc, ra biển thì không sợ thuếmá và hải tặc , mà nếu bị tấn công thì chi viện thuận lợi, rất tốt !

-Vậy ta nên gia nhập liên minh HànThuỷ của công tử ? – Tam Thuận nháy mắt, hắn cố tình hỏi thế này là để xem tínhchân thật và tầm nhìn chiến lược của Lã Vân tới đâu . Thế cho nên Tam Thuận cựckỳ bất ngờ khi nghe lời nói tiếp theo của Lã Vân .

-Nhưng thành thật mà nói, liên minhcủa Độc Tâm mạnh hơn Hàn Thuỷ nhiều .

Tam Thuân nheo mắt, hắn hỏi kỹ :


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!