Thiên Đế Kiếm

Chương 6: Chương 6


trước sau

Hàn phu nhân cất tiếng hát.Tiếng hátcủa bà trong và mượt mà .Hàn Thanh và Hàn Ngọc đã nghe nhiều rồi nhưng họ vẫnthấy hay.

Hàn phu nhân đang hát bài “Bóngngười Kiếm Khách”,bài hát mà bất cứ đứa trẻ nào ở Kiếm Tiên cũng đã từng nghe.

-Lệnh bà hát hay thật!-Xích Vân cắtngang.

Hàn phu nhân ngừng hát.Hàn Ngọc bựcmình,tự nhiên cái tên gia nhân này xen vô chuyện của người ta.

Hàn phu nhân cười:

-Cậu cũng thích bài này sao?

-Không , đây là lần đầu tiên tôinghe!

-Vậy tức là sao?

-Tôi nghe mẹ tôi hát một bài khác cơ!

-Này anh-Hàn Ngọc gắt-Mẹ con tôiđang tâm sự sao anh lại chen vào vậy?

-Hàn Ngọc!-Hàn Thanh nhỏ nhẹ-Cứ đểcậu ta nói! Vậy mẹ anh hát bài gì ?

-Tôi không nhớ nữa . Nhưng nó khácvới giai điệu mà lệnh bà đang hát.

-Ồ , có nhiều bài ru chứ.Bây giờ anhcó thể về bảo mẹ anh hát cho một bài mà !-Hàn phu nhân cười.

-Bà ấy chết từ lâu rồi nên giờ chẳngcó ai hát cho tôi cả.

Xích Vân cười.Hàn Thanh và Hàn Ngọcnhìn mẹ.Tên này nói mà chẳng có chút cảm xúc gì cả.Hắn nói mẹ mình chết mà cứnhư không vậy.

Hàn phu nhân nhìn vào đôi mắt hắn,ánh mắt lạnh lẽo , cô hồn.Hệt như ánh mắt của Ngài Hàn khi bà gặp ông lần đầutiên.

-Này cậu-Hàn phu nhân nghiêmnghị-Sao cậu có thể nói về người mẹ đã mất của mình một cách vô cảm vậy ?

-Vô cảm à?-Mặt Xích Vân đờ ra hếtnhư một đứa trẻ đang được người ta dạy những bài học vỡ lòng của cuộc sống-Vôcảm tức là không có cảm xúc phải không?Vậy cảm xúc là như thế nào?

-Này anh !-Hàn Ngọc gắt.

-Nào!-Hàn phu nhân trách con-Vậy cậukhông biết cảm xúc là gì sao?

-Tôi thật sự không biết.

-Là cảm xúc của con người như vui,buồn,giận dữ.

-Vậy sao? Tôi có thể có cảm xúckhông?

“Điên”-Hàn Ngọc nghĩ bụng.

-Có,đã là con người thì ai cũng cócảm xúc.

-Cám ơn lệnh bà!-Nói rồi Xích Vânbước ra cửa,mặt y rạng rỡ sự vui sướng.

Hàn phu nhân gọi:

-Này cậu!

Xích Vân chạy đi,không nghe thấy Hànphu nhân gọi

Giờ thì Hàn phu nhân đã hiểu vì saomà tên này lại hỏi về cảm xúc như một kẻ khùng vậy.

-Đây là tên điên khùng nhất mà contừng gặp !-Hàn Ngọc nói.

-Mày thì hiểu gì?

-Hắn điên mà mẹ-Hàn Ngọc nói-Sao lạicó người không biết cảm xúc là gì chứ?

-Có , người của Uất Hận Thành.

-Mẹ nói vậy là có ý gì?-Hàn Thanhhỏi-Mẹ cho rằng tên đó là người của Uất Hận Thành ư?

-Ta không rõ.Nhưng ta có linh cảmnhư vậy.

-Vậy ngày xưa bố cũng như vậysao?-Hàn Ngọc hỏi.

Hàn phu nhân nhớ lại:

-Ừ,ngày xưa mẹ gặp ông ấy,ông ấy chỉcó biết tới chém giết, ông ấy không biết tình yêu là như thế nào, thậm chíkhông biết là mình đang vui hay giận nữa.Ông ấy chỉ có niềm vui duy nhất làđánh nhau ở trên trận địa.Người của Uất Hận Thành chẳng có xúc cảm,họ chỉ tìmthấy được sự bình yên trong tâm hồn khi ở trên chiến trường hoặc khi chết đi màthôi.

-Chẳng lẽ người của Uất Hận Thànhsống với nhau chỉ có chém giết thôi sao?

-Nếu không sao gọi là Uất Hận Thànhchứ?

-Tại sao cái tên đó lại vui khi đượcmẹ giảng giải về cảm xúc như vậy?

-Có vẻ như anh ta đang đi tìm thứđó.

-Thứ gì?

-Thứ mà những con người người ở UấtHận Thành không có.

-Vậy đó có phải là lý do bố rời bỏUất Hận Thành không?

-Thôi, muộn lắm rồi đấy-Hàn phu nhânnói.

Hàn Thanh và Hàn Ngọc hiểu là khôngnên làm phiền mẹ nữa.

-Sao mặt anh đăm chiêu vậy?

-Em hãy để ý tới người gia nhân vừarồi một chút !

-Sao vậy ?

-Anh có cảm giác là lạ về anh ta.

----- Bài viết này được Get Backerthêm vào sau 6 phút và 58 giây -----

Xích Vân đi trên con đường vắng tanh, đã qua giờ Tý nên mọi người đi ngủ cả rồi.Hai bên đường , các cửa sổ đã đóngchặt lại.

Y thấy bài hát mà Hàn phu nhân háthay quá.

Lúc này y cũng muốn hát , bài hát rumà người mẹ của y đã từng hát cho y nghe.

Ở Uất Hận Thành, người ta không baogiờ hát ru cho trẻ con lúc còn nhỏ , người ta chỉ hát ru khi đứa trẻ lên 6 , độtuổi mà bất cứ đứa trẻ nào ở đó cũng đã tập chiến đấu và đã bắt đầu có ý thức.

Y không nhớ khuôn mặt của mẹ mình, ychỉ nhớ tiếng hát của bà, tiếng hát không trầm ấm như Hàn phu nhân mà lạnh ngắt, không chút tình thương.

Y thấy nhớ bài hát đó.

Y ngó quanh , không có ai cả , và ybắt đầu hát , mỗi lúc một to hơn.Người ta mà nghe y hát lúc này thì không hiểuy đang hát hay đang rên rỉ nữa.

Này hỡi người con của Uất Hận Thành

Hãy rời vòng tay mẹ, ra ngoài kia ,trong màn đêm giá lạnh

Con đừng bao giờ nghĩ tới những thảmcỏ mướt xanh

Vì ở điều đó ở nơi đây không có

Trên đường đi chỉ có mùi máu tanh

Dòng sông cuồn cuộn cuốn trôi ngườilữ khách

Để lại mình ta và Uất Hận Thành.

Con của ta, đừng nghĩ tới người mẹcủa con làm chi

Bởi ta cũng chẳng tốt như con nghĩ

Hãy cầm vũ khí, đó mới là mẹ của con

Để ra ngoài kia quyết một trận sốngcòn.

Khắp nơi đây màu đỏ bởi máu tưới

Lũ chuột háu ăn bò bên dưới

Bọn quạ quẩn quanh tìm xác người.

Đừng sợ,con của ta, đừng có sợ

Nhìn thấy chúng cứ nhắm mắt làm ngơ.

Muốn ta yêu thương? Con đừng chờmong

Tình thương yêu làm cho con yếu lòng

Những cảm xúc,trước hiểm nguy chỉlàm con lạnh cóng

Bỡ ngỡ trước cuộc đời trùng điệp nhưcơn sóng

Hãy vứt hết , bỏ đi những tình cảmtrong tâm hồn

Uất Hận Thành sẽ dạy cho con lớnkhôn.

Yêu bản thân , chiến đấu vì bản thân

Không nước mắt , không xót thương ,chẳng cần lòng từ nhân

Mạng sống của mình, con không thể đểmất

Hãy giết tất cả những kẻ muốn giếtcon

Hãy mạnh tay, không cần phải thươngxót

Quy luật ngàn đời vậy:người chết làta còn.

Ta vuốt mái tóc trên khuôn mặt cònkhờ dại

Hát cho con mà lòng ta đau tê tái

Cuộc đời trầm luân như ngoài biểnVọng Hải

Âm thanh vang lên bay xa mãi

Tiếng chuông vang vọng:nguyện hồn ai?

Xích Vân hát xong , thấy bài hátchẳng hay tí nào cả.Tại sao bài hát này không hay bằng bài hát mà Hàn phu nhânđã hát chứ?

Y mỉm cười , y thấy mình đã đúng khitheo Hoài Tử về đây.

Y thấy Kiếm Tiên Thành đẹp quá, yngửa mặt lên trời, bầu trời đêm long lanh sao như dát bạc, những ngôi sao băngđang bay thành từng đàn về hướng Bắc, y còn thấy cả một dải sáng mềm mại nhưmột tấm lụa mỏng.Tại sao ở Uất Hận Thành , y không bao giờ thấy những thứ này,bầu trời Uất Hận Thành bao giờ cũng mang màu xám xịt, từng đàn quạ ngày đêm bayxà quần tìm xác chết.

“Nóng quá,phải tắm một cái”.Thờitiết thật thất thường , mới đêm qua còn lạnh vậy mà hôm nay đã ngốt không chịuđược.

----- Bài viết này được Get Backerthêm vào sau 8 phút và 1 giây -----

Hoa Anh đang nhẩn nha bên bờ KiếmTiên Hồ.

Cô đang rất vui vẻ , nhiệm vụ đãhoàn thành tốt đẹp.Giờ đây cô cảm thấy mình đã có khả năng cưỡi thú rồi.”Nêncưỡi con gì bây giờ nhỉ ? “Phi Tuyệt Báo hay Đạp Tuyết Hùng ?”

Cô ngồi xuống, dựa lưng vào một tảngđá và bỏ tay nải xuống.Cái tay nải rơi phịch xuống và làm rớt ra một thứ.

Hoa Anh nhặt lên , cô nhìn nó và mỉmcười.

Một tấm thẻ mỏng bằng gỗ , trên cóghi những dòng chữ đen:

Tên: Hoa Anh.

Tuổi: 21.

Tộc: Vũ Mang.

Cấp bậc: tổng đội trưởng đội vệ binhTích Vũ Thành

Hoa Anh còn trẻ nhưng đã là tổng độitrưởng đội vệ binh , một cấp bậc khá cao ở Tích Vũ Thành.Cấp bậc này cho phépHoa Anh có thể dự vào những cuộc họp cấp cao của nội bộ Tích Vũ Thành, có quyềnbỏ phiếu để thông qua những dự luật mới, có quyền phủ quyết những dự luật cholà không phù hợp, đó là thời bình.Còn nếu như là chiến tranh thì chức vị nàycòn trở nên quan trọng hơn nữa.Nó chỉ đứng sau chức Thống Soái , và tổng độitrưởng đội vệ binh là người có quyết định cuối cùng về việc giữ thành hay bỏthành , phản công ra bên ngoài hay nằm yên tại chỗ.Một chức vị cao nhưng cũngkhá nặng nề , thời bình thì không nói , nếu là thời chiến thì chỉ cần một quyếtđịnh sai lầm thôi sẽ dẫn đến sự tiêu vong của thành thậm chí là cả tộc nữa.

Nhưng thôi , không nghĩ tới chuyệnấy nữa.Gió từ ngoài Kiếm Tiên Hồ thổi vào mát rượi.Hoa Anh thấy đê mê, cô thấybỗng dưng buồn ngủ quá.Rồi Hoa Anh thiếp đi , mái tóc bạc rủ xuống đôi môi óngánh hồng của cô

----- Bài viết này được Get Backerthêm vào sau 9 phút và 7 giây -----

Xích Vân đi qua cổng thành.Mấy ngườivệ binh chặn lại hỏi y đi đâu, y bảo muốn ra ngoài dạo mát,họ hỏi cho xem giấytờ tuỳ thân.Và y rút ra , người vệ binh cho y qua và hỏi “Lại tìm em nào à?”, ycười “Có đấy, đang đi tìm đây !”.Mấy người vệ binh cười với nhau “Thằng này láugớm, nhớ kiếm em nào xinh vào nhá !”.

Thực ra Xích Vân làm quái có giấy tờtuỳ thân, lang thang vạ vật từ nơi khác tới đây thì ai người ta làm giấy cho? Ynhớ cái hôm đầu tiên, y , Hoài Tử , Tôn Dương trốn ở dưới gầm xe ngựa để vàoKiếm Tiên.Cái gầm chật chội , thỉnh thoảng lại còn bị rận đốt nữa chớ, ba thằngnằm bên trong ngọ ngoạy liên tục và suýt chút nữa là bị vệ binh phát hiện.

Vào được Kiếm Tiên rồi, khó nữa làphải kiếm được cái giấy tuỳ thân, nhiều lúc có việc cần ra ngoài thành thì chìacái mặt mo ra à? Không được, và thế là Hoài Tử đã gặp được một thằng thươngnhân chợ đen.May phước tổ cho hắn là cái thằng chợ đen ấy cũng tốt, hắn chỉ bánlậu các loại nguyên liệu với giá cao thôi, còn cái chuyện làm giả giấy tuỳ thânthì hắn lấy cũng rẻ,10000 ngân lượng , tên này cũng là người di cư bất hợp phápmà.Chứ vớ phải thằng khác thì nó chém cắt cổ cho.

Xích Vân vừa đi vừa tung tăng.Y nhớlại lời Hàn phu nhân: ”Đã là con người thì ai cũng có cảm xúc”.

Y đang đi xuống dốc thì gặp một đôitrai gái.Họ vừa đi vừa cười, hai người như thể dán dính vào nhau. Ánh mắt họtràn ngập niềm hạnh phúc tưởng như cả thế giới này chỉ còn là của riêng họvậy.Chốc chốc chàng trai lại hôn lên môi cô gái, anh ta hết vuốt tóc rồi lại sờlên khuôn mặt cô gái.

“Thế là sao nhỉ ?”.Xích Vân tựhỏi,tại sao hai người con gái và con trai kia lại ôm nhau chứ,tới bây giờ y vẫnkhông hiểu điều đó.Thường ngày y vẫn thấy chuyện đó, và những lúc như vậy y hỏiHoài Tử: “Như vậy gọi là gì hả mày?”.Hoài Tử nhìn Xích Vân và hắn giảng giảivới một vẻ thông cảm: “Đó là tình yêu”, ”Tao không hiểu” , “Từ từ rồi mày sẽhiểu, khi nào mày mến một ai đó hoặc được một người khác yêu thương, mày sẽhiểu tình yêu là như thế nào” , “Thế như tao yêu mày được không ?” , “Thằngđiên, ông cho mày nhừ tử bây giờ” , “Á à , đánh bố hả?”.

Xích Vân lại bước đi , y nghe thấytiếng người con gái cười ngất bởi một câu chuyện vô vị mà người con trai đangkể.”Không lẽ tình yêu lại như vậy sao ?”

Xua tan những ý nghĩ đó ra khỏiđầu,Xích Vân đi nhanh xuống dốc.Cái bể tắm của y là Kiếm Tiên Hồ, y thường hayxuống đó để tắm.Trời lạnh thì chịu, chứ hôm nào nóng là phải tắm ngay.Cũng maylà ở Kiếm Tiên không có mùa đông.Thành được che bởi những rặng núi cao nênkhông bị gió từ Phạt Mộc Lĩnh thổi xuống.Chứ không thì người Xích Vân hôi nhưcú.

Hồ Kiếm Tiên đây rồi, nóng quá ,phải cởi áo ngay. Đang cởi thì y thấy một người.

Một cô gái đang nằm dựa vào một tảngđá , tay ôm một cái túi.”Tộc Vũ” , Xích Vân nhận ra bởi cái vòng nhỏ có cánh ởtrên đầu cô gái.

Xích Vân tiến lại gần.Bầu trời hômnay sáng quá , y thấy rõ mặt cô gái , khuôn mặt trái xoan được phủ bởi một máitóc bạc dài tới cằm.Làn da trắng mịn màng sau tấm áo lụa mặc bên trong áogiáp.”Xinh quá” , Xích Vân nghĩ thầm.

Y chợt nhớ tới đôi trai gái vừa nãy,y cũng muốn thử cái cảm giác được ôm một người con gái là như thế nào, “Tại saochàng trai lại hạnh phúc khi ở bên cô gái nhỉ?”.

Y chợt nhớ tới lời của Hoài Tử: “Khimày mến một ai đó hoặc được một người khác yêu thương , mày sẽ hiểu tình yêu lànhư thế nào”.

Xích Vân từ từ đưa tay tới gần mặtcô gái , mồ hôi trên người y vã ra như tắm, sắp chạm được vào khuôn mặt rồi thìnhững ngón tay của y co lại, “Chết tiệt, sao lại thế này?”

Y lấy hết sức duỗi những ngó tay ravà chạm vào mặt cô gái.

Có cái gì đó chạy qua cánh tay XíchVân , y rụt ngay đôi tay lại.

Một cảm giác là lạ mà y chưa từngbao giờ biết đến.

Xích Vân lại hít một hơi , y ngồi hẳnxuống , lần này y áp cả bàn tay lên khuôn mặt cô gái.

Mẹ ơi, trời đang nóng mà sao da conbé nó mát rười rượi thế này ? Má nó mềm quá , làn da hồng căng mọng lên.XíchVân thấy cả cánh tay mình bỗng trở nên mát theo , y không còn thấy nóng nữa.“Trời nóng thế này thì cứ ôm một đứa con gái là không nóng nữa sao ? Thế nàythì khỏi phải tắm làm chi ! ”.

Bất chợt cô gái động đậy , Xích Vângiật mình.Y muốn chạy mà đôi chân y không cho y chạy.Mặt Xích Vân như đần ra,mồ hôi trên người y lại túa ra.

Cô gái vẫn đang ngủ , cánh tay củacô đưa lên gãi một bên má.

Và cô gái ngả vào lòng Xích Vân.

Xích Vân không còn thấy mát nữa ,lúc này thì y đang nóng rực cả người lên.Y hết há hốc miệng rồi lại ngậm vào.

Rồi Xích Vân lại vòng cánh tay quaôm lấy bờ vai của cô gái.Y nhìn xuống , gương mặt cô gái đang mỉm cười.Y thấytừ trong sâu thẳm tâm hồn mình có cái gì đó đang đánh thức y.

“Khi mày mến một ai đó hoặc được mộtngười khác yêu thương , mày sẽ hiểu tình yêu là như thế nào.”

Xích Vân cúi mặt xuống , mùi thơmthoang thoảng hương hoa trên mái tóc của người con gái làm y thấy tim mình nhưđập nhanh hơn mấy lần.

Xích Vân đặt đôi môi của mình lênmôi của cô gái.

Giá như y nhìn ra xung quanh lúc nàythì y sẽ thấy đẹp lắm , bầu trời lấp lánh hàng vạn ngôi sao băng , mặt nước hồKiếm Tiên long lanh ngũ sắc.Những cánh hoa màu hồng nhạt đang rơi lả tả xuốngvai y mà y không biết.

Hoa Anh thấy mình đang đi trên mộtcánh đồng đầy hoa vàng, và thấy một người phía trước đang gọi mình.Một chàngtrai thanh tú,mái tóc dài ôm gáy đang vẫy gọi cô.Người mà cô xưa nay ngưỡngmộ.Cô đã yêu người ấy từ lâu rồi nhưng chưa có dịp thổ lộ lòng mình.Hoa Anhchạy lại và ôm người ấy.

Hoa Anh mở choàng mắt , cô thấy mộtkẻ đang ôm hôn mình và như không nghĩ ngợi gì cô lấy hết sức đấm một cú vàobụng tên khốn đó.

Xích Vân ngã ngửa ra đằng sau, y cònchưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một cú đá vào giữa ngực.Y lại bị văngvề đằng sau.

Hoa Anh đứng đó lấy tay chùi lênmiệng, cô như ghê tởm trước nụ hôn của tên lạ mặt kia.Cô không lạ gì với nhữngkẻ này cả , “Cũng may là hắn còn chưa làm gì mình.”

-Sao cô lại đánh tôi ?-Xích Vân lồmcồm bò dậy.

-Sao à? Đồ khốn, đồ bỉ ổi , lợi dụnglúc ta đang ngủ sao?-Hoa Anh cáu tiết.

-Tôi có làm gì cô đâu ?

Xích Vân không hiểu cái chuyện ômmột người con gái thì xấu xa ở chỗ nào?

-Ngươi….-Hoa Anh bực mình thật sự,cô lao vào Xích Vân và lấy đầu gối đè lên ngực hắn, đoạn cô rút con dao ở saudây lưng ra, con dao hộ thân mà cô vẫn mang theo người và định đâm tên vô lại.

Cô chợt dừng lại , mái tóc dài ômgáy của tên này giống người ấy quá.Nhưng khuôn mặt thì khác hẳn , đôi mắt màuxám lạnh lẽo và u buồn , khác xa với đôi mắt của người ấy.

Cô đã bình tĩnh lại và thả Xích Vânra.

-Đau quá !-Xích Vân ôm lấy ngực.

-Cút ! Đừng để ta nổi điên lên !-Hoa Anh gầm gừ.

-Nhưng tôi…

-TA BẢO NGƯƠI CÚT CƠ MÀ !!!

Xích Vân thấy cô gái làm dữ quá nênco giò chạy thẳng.

Y chạy đi nhưng y không giận cô gái, y thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.Dường như y đã tìm thấy thứ mà y đã theođuổi bấy lâu nay.

Hoa Anh vội đứng dậy , chỗ này khôngan toàn rồi “Cũng may tên vừa rồi chỉ là một tay Kiếm Khách hạng bét nên mìnhmới đánh hắn được chứ gặp phải tên khác như kiểu mặc đồ Hoàng Kim thì…”.

Hoa Anh đứng dậy, “Về Hiệp Ẩn Thônngủ tạm vậy.”

Cô đưa tay lên miệng , sao cô thấymình lạ quá , nụ hôn của tên vừa rồi sao lại lạ đến thế , sao đôi mắt hắn lạibuồn đến thế.Không , không , mình nghĩ vớ vẩn rồi !

Xích Vân đã hiểu vì sao mình lại cócảm giác đó, một cảm giác mà y chưa bao giờ có, mặc dù rằng nó mới láng mángtrong y.

Y thấy hômnay trời đẹp quá.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!