Thiên Đế Kiếm

Chương 5: Chương 5


trước sau

Ngài Hàn nằm trên cái ghế bành trongphòng ngủ.Lúc này,Ngài muốn yên tĩnh một mình.

Căn phòng chỉ có duy nhất ánh sángcủa cái đèn dầu trên mặt bàn.

Chốc chốc,ông lại đưa cái tẩu hútthuốc lên miệng,rít một hơi dài.Mùi thuốc thật thơm và dễ chịu,dường như cáitẩu thuốc cũng biết nịnh người.

Món thuốc làm từ Phù Linh,một loạithảo dược.Thuốc có mùi thơm nhẹ,chứ không nặng và gắt như Hoàn Hồn Thảo.NgàiHàn xưa nay chỉ thích món thuốc làm từ Phù Linh,những thứ khác,ngài chỉ hút qualoa gọi là cho biết.

Khói của thuốc Phù Linh lạ lắm,nókhông chịu tan vào không khí ngay,nó cử luẩn quẩn trước mặt người hút,đã đượcmột làn hơi trong phổi rồi,lại được ngửi thêm một lần nữa,thật không còn gì thúbằng.

Đám khói đang ở trước mặt Ngài hànvà ông liền đưa tay lên quờ quạng vào đám khói.

Đôi tay ông sang trái rồi sangphải,chốc lại đưa lên rồi lại hạ xuống.Đám khói dần dần có hình thù.

Cuối cùng ông đưa tay lên vuốt vuốtlại phần trên cùng đám khói.

Một hình ảnh quen thuộc hiện ratrước mắt ông.

Một toà thành hình tròn,bên trong lànhững ngôi nhà mọc lên san sát,chúng cao dần,cao dần và cuối cùng ở trung tâmthành là một toà tháp,cao vượt hẳn lên.

Ngài Hàn nhớ tới nơi đó,nơi ngài đãsinh ra.Ngài nhớ chứ ngài không thương.Nơi đó không phải là chỗ để bày tỏ tìnhyêu hay bất cứ cái gì liên quan tới tình cảm.

Ngài Hàn nhắm mắt lại,nhớ tới quãngđời thơ ấu của mình.

6 tuổi,bắt đầu được người cha dạykiếm thuật.8 tuổi,vào cuộc thi “Sinh tử”,cuộc thi mà bất cứ đứa trẻ nào của nơiđó cũng phải tham gia.12 tuổi ,thành viên của đội quân chính quy của Uất HậnThành.14 tuổi,vào đội “Biệt Sát”.17 tuổi,đội trưởng đội “Biệt Sát”,vừa năm đóthì cha của Ngài Hàn chết trên chiến trường.20 tuổi,được tuyển lựa vào đội bảovệ Sầu Lệ Điện.25 tuổi,được trở thành bậc Trung,thoát khỏi số phận bậc Hạ màtrước đây ông phải chịu đựng.35 tuổi,trở thành người thân cận của Thiên Tử UấtHận Thành,đồng thời là người quản lý Ai Oán Đường,trên cả Ngũ Thánh Điện.

Những tưởng Ngài Hàn đã thoả mãnđược ước nguyện của mình,ông đã làm được những việc mà người cha trước đây củaông không bao giờ làm được.Nhưng Ngài thấy khó chịu ở đây,ngài không thể sống đểchiến đấu cho bản thân được nữa.Ngài phải tìm một cái gì khác.

Và thế là,hơn một năm sau,ngài bỏđi.Ngài đi tới Kiếm Tiên Thành.Bỏ mặc lại cái chức Đường chủ của Ai Oán Đường.

Ngài Hàn không bao giờ muốn trở lạinơi đấy nữa.

Nhưng rồi số kiếp bắt ngài lại phảidính líu tới nó,dường như ai có liên quan tới Uất Hận Thành muốn rời bỏ nó đềukhông thể làm được.

Ngài suy nghĩ tới những điều mà mìnhđã nói với các con vài giờ trước.

----- Bài viết này được Get Backerthêm vào sau 3 phút và 25 giây -----

-Vậy là bọn con sẽ phải tham gia vụnày sao?-Hàn Vệ hỏi.

-Đúng,tao không thể lo cho bọn bayđược,tiền không thể giải quyết được chuyện này.

Hàn Phi không lo lắng lắm,hắn cũngquen với những chyện thế này rồi.Nhưng hắn vẫn có chút băn khoăn:

-Tức là bất cứ lúc nào cũng có thểbị chết?

-Đúng!

-Không ! Bố !-Hàn Ngọc nói-Chúng tacó thể nhờ Hạ Phong tướng quân hoặc quận thủ Nam Kha Trại,chẳng phải bố quenbiết rất nhiều những nhân vật có thế lực và sức mạnh sao?

-Đúng,bố không phủ nhận điềuđó.Nhưng con không hiểu,con gái của ta,bọn chúng không phải là người của HoànMỹ Giới,bọn chúng thuộc về một nơi khác.Chẳng ai trong Hoàn Mỹ Giới ngăn cảnđược chúng ngoài chúng ta.

-Không-Hàn Ngọc bướng bỉnh-Chúngcũng là Kiếm Khách hay là Pháp Sư mà thôi,chẳng lẽ cứ phải chúng ta mới có thểtiêu diệt chúng,bao nhiêu cao thủ ngoài kia đấy như!

Ngài Hàn nhìn 3 thằng con trai,bọnnó lắc đầu.”Hàn Ngọc còn quá nhỏ để hiểu chuyện này”.

-Hàn Ngọc.-Ngài Hàn mệt mỏi.

-Vâng.

-Con có biết tại sao con mới 19 tuổithôi mà đã được thưởng đồ Quân Hàm bậc Hạ rồi không?

-Đó là vì con chịu khó tập luyện,conluôn luôn chịu khó.Đúng không ạ?

-Một phần,nhưng cái chính là con vàcác anh con được thừa hưởng dòng máu từ ta-một con người sinh ra và lớn lên ởUất Hận Thành.Nên nhớ rằng , những chiến binh của Uất Hận Thành là những kẻ cóbản năng sinh tồn cao nhất trong thế giới này.Và ở Uất Hận Thành,những kẻ nhưcác anh con, Thiết Thủ , bọn Cửu Diệu , hoặc thậm chí là cả ta và hai ông bạn giàcủa ta không thiếu.

Hàn Ngọc quay ra nhìn các anh , bọnhọ đều gật đầu với cô.Cô liền hỏi bố:

-Chẳng phải Tổ Long mới là nơi tậptrung nhiều nhất các cao thủ của Đại Lục Hoàn Mỹ sao?

Ngài Hàn cười,cái cười có đôi phầngượng gạo,không giống như ngài mọi ngày chút nào:

-Đúng,nhưng phải nói thật là nếu tậphợp tất cả các cao thủ của Tổ Long lại cũng không thể đấu lại Ngũ Thánh Điện vàThất Đỉnh Ma hợp lại.Đấy là còn chưa nói tới bọn Bất Kiếp Viện.

-Con phải vào vụ này-Hàn Ngọc gắtlên-con không thể để cho lúc nào cái chết cũng luẩn quẩn quanh ngôi nhà này !

-IM ĐI !-Ngài Hàn quát lên-CON THÌBIẾT GÌ CHỨ ?MỘT ĐỨA OẮT NHƯ CON THÌ LÀM ĐƯỢC GÌ ?

Hàn Vệ,Hàn Thanh và Hàn Phi giậtmình.Từ bé tới giờ Hàn Ngọc chưa từng bị Ngài Hàn quát mắng bao giờ.Vậy mà giờđây trông Ngài Hàn thật khủng khiếp,khuôn mặt ngài tím hẳn lại chứng tỏ ngàiđang hết sức giận dữ.Ai chứ Bố Hàn mà cáu lên thì thật không có gì đáng sợbằng.

Hàn Ngọc rơm rớm nước mắt,Ngài Hànthấy mình đã lỡ lời liền an ủi con bé:

-Xin lỗi, ta đã không phải.

Ngài Hàn ngồi phịch xuống ghế rồingài nói với Hàn Ngọc :

-Ngọc , con phải hiểu rằng ta thươngyêu con nhất nhà,hơn bất cứ người nào khác.

Hàn Vệ thấy hơi tự ái.”Nói thế khácnào ông già bảo ghét mình.Thật là…”

-Cho nên-Ngài Hàn tiếp tục-Ta khôngthể để con dính vào chuyện này được,nó quá nguy hiểm.Phải nói thật rằng ,trìnhđộ của con bây giờ không thể làm gì được dù là gãi ngứa cho chúng cũng chưaxong,chỉ tổ nạp mạng cho chúng thôi.Đến ta cũng còn chưa dám….

Hàn Ngọc đã hiểu,nếu Ngài Hàn mà cònphải nói câu “Chưa dám đối đầu với bọn chúng” thì cô phải hiểu Bất Kiếp Việnmạnh tới mức độ nào.

-Nhưng nếu con muốn chiến đấu thì tacó một điều kiện!

-Là gì ạ?

-Một tháng nữa là sinh nhật mừng contròn 19 tuổi phải không?

-Dạ vâng.

-Vậy năm sau là con đã 20 rồi.Vìvậy,ta ra điều kiện,nếu như trong khoảng thòi gian từ ngày sinh nhật của connăm nay cho tới ngày sinh nhật năm sau,con phải dành được phần thưởng đồ QuânHàm bậc Thượng thì lúc đó con mới tạm gọi là có thể tham gia chiến đấu cùngchúng ta.Nếu con không dành được phần thưởng trong thời gian ta đã gia hạn thìcon sẽ mãi mãi phải đứng ngoài cuộc,chịu chứ?

-Bố-Hàn Thanh nói-Như vậy thì khácnào chơi khó nó,anh em con lên 23 hoặc 24 mới dành được phần thưởng đó,bây giờnó vẫn còn non lắm.

-Mày không phải lo,Hàn Ngọc sẽ tựquyết định chuyện của nó.Thế nào ,Ngọc,con đồng ý không?

Hàn Ngọc không chút đắn đo,giơ taylên thề:

-Con thề!

-Thế thì được-Ngài Hàn cười-Vậy mớiđáng mặt con ta!

----- Bài viết này được Get Backerthêm vào sau 4 phút và 54 giây -----

Ngài Hàn cười,Hàn Ngọc là một con bécó chí khí không thua gì thằng con trai cả.

“Sau này , nó sẽ là một nhân tàiđấy”

*

* *

-Thằng khốn,sao mày không bảo trướclà có cả khoản rửa bát tới khuya chứ?-Tôn Dương gầm gừ với Hoài Tử.

Trước mặt Tôn Dương là cả một chồngbát vĩ đại,hắn rửa từ tối tới giờ vẫn chưa xong.Có những cái hắn chỉ nhúng quachậu nước một lượt,thế là xong,vậy mà vẫn không ăn thua.Bát nhiều quá thể.

Hoài Tử ngượng ngịu,dù gì thì hắnvẫn không nghĩ là sẽ có chuyện rửa bát tới khuya cả:

-Làm sao mà tao biết được!

-Thôi đi , hai đứa chúng mày , rửanhanh lên rồi còn về ! Giờ Tý rồi đấy!

Cả bọn lại cặm cụi rửa,chỉ có mỗi 3thằng ngồi đây rửa bát,không hiểu mấy thằng gia nhân của nhà này làm cái gìchứ?

Cầu được ước thấy,lão béo An Dươngbước vào.Lão nhìn quanh rồi hỏi:

-Có mỗi mấy đứa bọn bay rửa thôi à?

-Dạ!

-Thế những thằng khác đâu?

-Bọn họ bảo là có công chuyện nênđùn việc cho bọn em!

-Mấy thằng khốn,thế mà chúng nó dámbảo là rửa xong rồi,đang ngồi đánh bạc ở trên kia.Chúng nó tưởng tao không baogiờ tới chỗ này chắc.Ma cũ bắt nạt ma mới rồi.

Lão béo phẩy tay:

-Thôi bọn bay về đi,giờ Tý rồi.À,bọn bay chưa có việc gì làm phải không?

-Dạ vâng-Hoài Tử trả lời-Bọn em chưatìm được việc gì cả!

Lão An Dương ngẫm nghĩ một lúc rồixoa xoa cái bụng phệ của mình:

-Thôi được,2 ngày nữa chúng mày tớiđây để nhận việc,được chứ ?

-Dạ.

-Thôi về đi!

3 thằng vừa bước ra cửa thì lão AnDương gọi lại:

-Khoan, thằng nào ở lại đây tao nhờmột tí thôi!

3 thằng nhìn nhau,thằng Tôn Dươngthì đã buồn ngủ díp hết cả mắt lại rồi,thằng Hoài Tử cũng chẳng khá hơn.Thấyvậy,Xích Vân bảo:

-Thôi bọn bay về trước đi ! Tao vềsau cũng được!

-Ừ,cám ơn mày,thôi mai gặp lạinhé!-Hoài Tử nói.

-Ừ!

-Thôi,tụi tao về đây !-Tôn Dươngngáp một cái sái quai hàm.

Lão An Dương rót một khay trà nóngnghi ngút khói,vừa rót lão vừa hỏi:

-Mày tên là Xích Vân à?

-Dạ.

-Nãy có mấy thằng bạn ở đây taokhông tiện nói.Nói thật mày đừng tự ái , chả lẽ mày không kiếm nổi được bộ quầnáo tử tế hơn sao?

Xích Vân cười:

-Em là thằng vạ vật ngoài đường phố,ngân lượng chẳng có lấy một đồng, tiền ăn còn không đủ , lấy đâu ra?

Rót khay trà xong, An Dương tới cáitủ quần áo dành cho gia nhân,trong này vẫn còn lại mấy bộ, lão chọn lấy một bộrồi đưa cho Xích Vân:

-Đây,cho mày,cái bộ mày đang mặcđáng làm giẻ lau nhà được rồi đấy.Vào trong kia mà thay!

Xích Vân đứng trước cái gương đã cũvà xỉn màu.Y cởi áo ra.

Khắp cả cánh tay và lưng y đều cónhững hình xăm màu đen,những hoa văn và hoạ tiết hết sức cầu kỳ và bí hiểm,ychỉ nhớ rằng từ lúc y sinh ra đã có hình xăm đó trên người rồi.

Xích Vân đi ra,lúc này trông y đỡhơn hẳn.Người trông đỡ xo dụi hơn nhiều.

-Đấy-lão An Dương nói-Trông thế nàycòn đỡ.

Nói đoạn rồi lão đưa khay trà choXích Vân:

-Mang khay trà lên cho Hàn phunhân,mày biết phòng bà ấy không ? Không biết à ? Ra khỏi cửa rồi rẽ phải , đithẳng tuốt lên , thấy ngôi nhà có cái gậy phép treo ở trước cửa thì đó là phòngcủa bà ấy ! Rồi , đi đi.

Xích Vân vừa đi được một quãng thìđã nghe thấy tiếng quát của lão An Dương:

-Lũ khốn,dậy,không tao cho ăn đòn cảlũ bây giờ,chưa rửa bát xong mà chúng bay dám kêu là rửa xong rồi để cho mấythằng lính mới ngồi dưới kia rửa à?

----- Bài viết này được Get Backerthêm vào sau 5 phút và 56 giây -----

Hàn phu nhân ngồi trên chiếc giườngcon.Trong phòng còn có Hàn Thanh và Hàn Ngọc.

Bà quý Hàn Thanh hơn cả trong bangười con trai.Nói vậy không phải là bà ghét Hàn Phi và Hàn Vệ.Tất cả chúng nóđều là con bà thì làm sao mà bà ghét chúng nó được.Chẳng qua là Hàn Phi và HànVệ khô khan lắm.Không phải chúng nó không yêu mẹ,mà là 2 thằng này không phảilà dạng người có thể tâm sự được.Thành ra có mỗi Hàn Ngọc là chia sẻ với bàchuyện vui chuyện buồn mà thôi.Hàn lão gia thì bà không muốn quấy quả,ngài cónhiều việc để lo nghĩ rồi,bà không muốn ngài phải bận tâm vè chuyện của mình.

-Đành vậy thôi-Hàn phu nhân nói-Nếunhư không làm thì chúng ta sẽ bị mất vị thế trong võ lâm,người ta sẽ chê làkhông rửa được hận,làm mất mặt bố mày lắm.

-Nhưng tên sát nhân đó mạnh như vậycơ mà,sức hắn chọi trăm người , người đời phải hiểu cho chúng ta chứ?

-Vấn đề là-Hàn phu nhân tiếp lời-Chẳng có mấy người hiểu được sức mạnh của Uất Hận Thành cả.

-Sao lại vậy-Hàn Ngọc nói-Uất HậnThành đã tồn tại hàng nghìn năm rồi, chẳng lẽ không ai biết tới nó ư?

Hàn phu nhân cười:

-Uất Hận Thành không bao giờ giao duvới thế giới bên ngoài , chỉ có những người đã từng chiến đấu với Uất Hận Thànhmới biết được sức mạnh khủng khiếp của nó thôi,mà phần lớn những người đó đềuchết hết cả nên cũng chẳng mấy ai biết được Uất Hận Thành là như thế nào.

-Mẹ đã bao giờ tới Uất Hận Thànhchưa?-Hàn Thanh hỏi.

-Chưa, đến bố mày là người đã sống ởnơi đó suốt cả thời trẻ còn không về lần nào kể từ khi ông ấy rời bỏ Uất HậnThành cơ mà!

-Sao bố lại bỏ đi?-Hàn Thanh thắcmắc-Chẳng phải bố đã từng là đường chủ của Ai Oán Đường,chỉ đứng dưới Thiên Tửcủa Uất Hận Thành mà.Sao đã vinh quang như vậy rồi,bố còn bỏ về Kiếm Tiên đểlàm tướng ở đây chứ?

-Ta không biết nhưng trực giác củangười phụ nữ cho ta biết.Mặc dù ông ấy chưa bao giờ nói ra nhưng ta hiểu điềuđó.

-Là gì ạ?-Hàn Ngọc tò mò.

-Khuya dữ rồi nghen,bọn bay về phòngnghỉ đi !

-Khoan,mẹ hát cho con nghe đi !-HànThanh nói,anh ngả đầu vào lòng Hàn phu nhân-hát ru ấy.

-Khuya rồi ,hát cái gì?

-Đúng đấy , mẹ hát đi !-Hàn Ngọchưởng ứng.

-Bọn bay to đầu ngần này rồi thì rucái nỗi gì ?

-Mẹ cứ hát đi!

-Như trẻ con vậy-Hàn phu nhâncười-Hay tao đọc “Vạn cổ sáng thế ca” vậy?

-Không, bài đó nhàm quá rồi.Mẹ hátđi!

Hàn phu nhân chuẩn bị hát thì cótiếng gõ cửa.Bà hỏi:

-Ai vậy?

-Tôi mang trà tới cho lệnh bà.

-Vào đi.

Cửa mở, Xích Vân bước vào,tay bưngkhay trà nghi ngút.

-Anh để ở kia,nhờ anh rót luôn hộtôi.-Hàn Ngọc nói.

-Mẹ hát đi!-Hàn Thanh giục.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!