Hàn Phi tỉnh dậy . Mái tóc xoăn củahắn đã trở thành một đống lù xù như tổ quạ trên đầu .
Cảm giác đầu tiên mà Hàn Phi cảmnhận được là rét . Cái lạnh như một con rắn, nó trườn vào cổ, bò xuống sốnglưng và làm người Hàn Phi run bần bật . Vừa mới ngồi dậy, hắn lại nằm ngayxuống dưới tấm chăn ấm . Không có gì vui thú hơn chuyện cuộn tròn trong chănvào mùa đông như một con sâu nằm kỹ trong kén . Hàn Phi có thể nằm cả ngàytrong chăn được .
Sau mấy ngày mệt nhọc, cuối cùng HànPhi cũng tới được Phạt Mộc Trường vào đêm hôm qua . Hắn đã thuê phòng trong mộtquán trọ nhỏ trên sườn núi đầy tuyết . Lạnh và mệt mỏi đã làm Hàn Phi lười lẫm, hắn chẳng muốn bước chân tới Phạt Mộc Lĩnh nữa, cái hắn cần là thức ăn và mộtgiấc ngủ . Trong tấm chăn dày và ấm, Hàn Phi ngủ say như chết, không có chútsuy nghĩ quái gì tới chuyện sáng ngày mai phải ra Phạt Mộc Lĩnh để gặp Phó bangchủ Truy Tấn của Long Hổ nữa .
Và vì không có chút suy nghĩ gì nữanên Hàn Phi cứ nằm lì trong chăn . Hắn ngại cái chuyện bước chân tới Phạt MộcLĩnh lúc này, tuyết đang rơi trắng xóa ngoài kia . Lúc này, có dùng xẻng cũngkhông thể bậy nổi Hàn Phi ra khỏi chăn .
Nằm trong chăn, Hàn Phi lại nghĩ tớichuyện mấy hôm trước khi gặp Doãn Ái .
*
* *
Hàn Phi tới gặp Doãn Ái . Hắn nghĩtrước khi đi xa cũng nên thông báo trước với người yêu một chút, mặc dù bây giờhắn chẳng còn thấy chút tình yêu gì ở cái gọi là người yêu ấy cả . Và không cósai khi Hàn Phi bắt gặp Doãn Ái tựa lưng vào tường, co đùi lên dáng điệu gợitình , ả đang nói chuyện với một thằng trai tơ mới lớn . Mẹ kiếp ! Con đĩ !Doãn Ái đã gần hai mươi tư tuổi, vậy mà nó lại đang mồi chài một thằng con nítchưa đủ mười tám ! Tại sao trên đời này lại có loại đàn bà như thế nhỉ ? Cáimặt Doãn Ái xinh lắm , đôi mắt mơ mộng hồng hồng, cặp môi mỏng với son đỏ chót, và tất nhiên, những đường cong tuyệt mĩ ở eo, trên bắp đùi, bả vai trần trêncơ thể khiến Doãn Ái có thể làm đổ bất cứ thằng đàn ông nào đang đi đường, màđã đổ thì đừng hòng có dậy được . Đã vậy, con đĩ lại hay cười, cười rất tìnhtứ, đôi môi cong lên, hai khoé miệng nhếch vừa khéo và nụ cười ấy như mời mọc ,chuyện rỏ dãi như thấy miếng ăn ngon ở những thằng đàn ông khi thấy nụ cườiDoãn Ái là không có lạ . Đàn ông ham muốn chuyện ấy là điều bình thường, nhưngmột con đàn bà thì thích gì ? Hàn Phi đã từng ngủ với điếm, hắn biết rõ nhữngđứa gái điếm ấy chẳng ham hố gì cái đó, chẳng qua vì đồng tiền mà chúng chấpnhận thôi . Phụ nữ đa phần không phải lúc nào cũng thích cái chuyện mà cánh đànông thích . Nhưng cái con Doãn Ái này thì thật không thể chấp nhận nổi ! Tạisao lại sinh ra một thứ đàn bà như thế này ? Hàn Phi từng nghe trước đây DoãnÁi thích thằng nào là nó cho ngủ một đêm ngay , nhưng cái tình hồi ấy làm HànPhi mờ mắt, hắn nghĩ rằng con người có thể thay đổi, nếu mình thật lòng thì đâusợ người mình yêu phản bội ? Và hắn cay đắng nhận ra lời khuyên của Hàn Vệ làđúng , Doãn Ái đúng là một con đĩ không cần kỹ viện . Kể cũng lạ khi Thất HiềnSứ Giả , bố của Doãn Ái chiều con một cách mù quáng . Ông ta là người có thếlực lớn trên khắp Đại Lục, đến cả Hạ Phong Tướng Quân còn phải kính nể . Bố thìgiỏi mà con dạy không nên, nực cười . Vì thế, Doãn Ái được thể ngang tang khắpthành Kiếm Tiên, các hàng buôn bán sợ Doãn Ái một vành . Ả nổi tiếng với bàimua hàng không trả tiền, thấy người ta làm gắt thì chơi câu : “ Để sau trả !Lằng nhằng ! “ . Mà đụng vào Doãn Ái thì đừng hòng yên thân, trước tiên là cửahàng của anh sẽ bị dỡ, hoặc bị đốt , sau đó đến thân anh bị ăn đòn một trận nhừtử, sợ đến nỗi có khi phải bỏ biệt xứ . Chẳng nói, ai cũng biết thừa Thất HiềnSứ Giả đứng sau mọi chuyện đó, bênh con đến thế là cùng ! Biết vậy nên dân tìnhtránh xa con quỷ cái Doãn Ái ra , không có ngày thiệt thân .
Thằng trai tơ đang cười cợt khi thấycái bắp đùi nõn nà của Doãn Ái bỗng tái mặt khi thấy ánh mắt bực bội của HànPhi . Hắn cúi đầu xuống như để nhận lỗi rồi lủi thủi lùi đi như chó . Doãn Áicũng đã nhận ra sự có mặt của Hàn Phi , ả thả váy xuống, ôm chầm lấy Hàn Phi vàtặng vào má hắn một nụ hôn ngọt như đường :
-Ghét quá ! Mấy hôm nay em chẳngthấy chàng đâu cả !
Doãn Ái cười, đôi mắt híp cả lại ,trông hết sức đĩ thoã . Và không có gì hay hơn chuyện tặng một cái vả thật kêulên mặt con trời đánh này . Nhưng Hàn Phi trấn tĩnh lại ngay cái ý định đó củamình , hắn nói :
-Ai vậy ?
Doãn Ái liến láu ngay :
-À ! Bạn đấy mà, chàng bận tâm làmgì !
Hàn Phi đáp lại bằng ánh mắt khinhbỉ , hắn lại nói tiếp :
-Ta có chuyện muốn nói…
-Gì vậy chàng ?
-Khoảng hai tuần nữa, ta không cómặt ở Kiếm Tiên đâu . Phải lên Phạt Mộc Trường một chuyến .
-Chàng cho em đi với !
-Không được . Lần này là chuyện củagia đình .
-Chàng đã hứa là đưa em đi chơi mộtchuyến rồi cơ mà ! Em đợi mãi mà chẳng thấy đâu cả !
“ Đó là trước đây . “ – Hàn Phi nghĩbụng . Trước đây, Hàn Phi còn rất yêu Doãn Ái, hắn từng hứa là sẽ đưa Doãn Áiđi chơi một chuyến thật xa, ở mội nơi rất xa . Nhưng giờ đây, cái ý định ấycũng trở nên xa vời như chính cái địa điểm mà Hàn Phi đã tưởng tượng .
-Để sau đi , đến thông báo vậy thôicho khỏi lo lắng . Thôi, ta về đây .
-Khoan đã ! Chàng bỏ đi như vậy màcoi được sao ? Cả tuần nay chẳng thấy mặt mũi chàng đâu cả ! Chàng có biết làem nhớ chàng như thế nào không ?
“ Bổn cũ soạn lại “ , Doãn Ái nhớ gìHàn Phi, ả nhớ cái túi tiền của hắn thì có . Dịp này là lúc để Doãn Ái móc hếtmọi thứ có trong túi hắn đây mà ! Hàn Phi biết tỏng . Nhưng thôi, sắp bỏ rồi,chiều con đĩ một tý cũng được . Sau này cho dứt tình luôn đi .
Và thế là Hàn Phi đưa Doãn Ái đichơi .
*
* *
Hàn Phi ngáp dài .
Chiều hôm ấy, hình như Doãn Ái có gìđó linh cảm không tốt, hình như ả đã đánh hơi thấy sự muốn chia tay của Hàn Phinên tiền của Hàn Phi vơi đi khá ít, không nhiều như mọi hôm . Lần đầu tiên, HànPhi thấy tiền của mình sau buổi đi chơi với Doãn Ái còn rủng rỉnh chán, chứkhông như thường lệ là lép kẹp, còn vài đồng sắt, có khi còn chẳng còn đồng nào.
Tốt một hôm, không thể tốt cả đời .Giờ này Hàn Phi không biết Doãn Ái đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông trongsuốt mấy ngày qua . Hàn Phi còn ở Kiếm Tiên, bọn chúng còn sợ, giờ Hàn Phi đirồi, để lại một con ả ngon lành thế kia, thằng nào chịu được ? Có tài thánh !
Hàn Phi thở mạnh, những suy nghĩ từnãy giờ của hắn về Doãn Ái làm lưng hắn nóng rực lên , con sâu Hàn Phi tungchăn dậy . Vớ lấy cái áo khoác mặc vào .
Hàn Phi bước ra khỏi phòng, quán trọnày hình như có mỗi hắn là đang ở đây . Những phòng trọ khác im lìm và khôngthấy có người ở .
Hàn Phi bước ra ngoài phòng khách,chẳng có ai cả, những chiếc bàn ghế cũ kĩ đã tróc hết lớp sơn bên ngoài, dựngchỏng chơ lên nhau . Gió lùa vào lạnh ngắt cả căn phòng .
Nhưng Hàn Phi thấy người mình bỗngấm lạ lùng, một giọng nói dịu dàng làm hắn quay lại :
-Công tử đã dậy rồi sao ?
Bà chủ quán trọ là một cô gái ,người nhỏ nhắn, khuôn mặt đang bị đám tóc rối bời và dài che khuất . Hai bàntay của cô đỏ ửng lên vì lạnh, đã thế lại còn ướt át vì nước .
-Tôi đã đun nước nóng cho công tửrồi . Công tử hãy vào rửa mặt đi, không nước nguội đấy !
Nói rồi cô gái lại đi vào trong, HànPhi nhìn theo .
Rửa mặt sạch sẽ rồi Hàn Phi rangoài, lúc này thì cái mũi hắn làm việc ngay tức thì bởi mùi thức ăn thơm lựngvà nóng .
-Tôi đã chuẩn bị bữa ăn sáng rồi đấy!
Hàn Phi ngồi xuống, tay hắn chưa gắpmà mồm đã nhai soàn soạt . Hắn ăn rất ngon, quả thực những món ăn cô gái làmngon không kém gì những món ăn do Hàn phu nhân làm cả .
Dường như đã mệt mỏi, cô gái ngồixuống một cái ghế, hai tay co ro lại một chút vì lạnh . Hàn Phi cứ nhìn ngắm côgái suốt, không hiểu sao lại thế ? Máu hám gái của hắn bắt đầu nổi lên thì phải? Không phải thế ! Có cái gì đó rất khác lạ .
-Sao cô không ngồi đây ? – Hàn Phigọi – Chúng ta hãy nói chuyện một chút .
-Công tử đang ăn, tôi không muốn làmphiền .
-Không sao đâu mà ! Trời đang rét,nói chuyện một tí cho ấm người thì đâu có sao ?
Cô gái cười :
-Vậy cũng được .
Cô gái đứng dậy, lấy dây cột lại máitóc rối bời của mình . Và lúc này Hàn Phi mới thực sự thấy rõ khuôn mặt cô gái,một khuôn mặt hơi tròn, đôi mắt hiền hoà và hai má ửng hồng vì lạnh . Mái tóccủa cô gái đen và dài tới tận đầu gối .
-Công tử ăn ngon chứ ?
-À… - Hàn Phi ấp úng khi miệng củahắn còn đang há hốc - …tất nhiên rồi ! Rất ngon !
Hàn Phi để ý thấy đôi tay của cô gái. Đôi tay không được đẹp lắm . Những ngón tay hơi to, đầu ngón tay có vẻ nhưsưng lên và đỏ, lòng bàn tay nứt nẻ như ruộng khô . Có lẽ tại phải làm việc vàngâm nước nhiều trong trời lạnh nên tay cô gái mới như vậy . Đôi tay này kháchẳn đôi tay dài, ngón tay đeo đầy nhẫn, móng tay đỏ chót của Doãn Ái .
-Cô là chủ quán trọ ở đây sao ? –Hàn Phi hỏi .
-Vâng . – Cô gái tươi cười – Tôi làchủ quán trọ này, kiêm luôn đầu bếp và giặt giũ nữa .
-Vậy cô ở một mình à ?
-Vâng . Tôi là đứa bé mồ côi , tôiđược một người bà nhận nuôi, bà ấy giờ sống ở phía Bắc Phạt Mộc Trường . Thỉnhthoảng tôi lại lên đó chơi với bà .
Hàn Phi sượng, hắn không nghĩ là đãđụng chạm tới gia cảnh của người khác .
-Tôi…xin lỗi…
-Không sao đâu, công tử . Mỗi ngườimỗi cảnh mà .
-Từ nãy giờ không hỏi, tên cô là gìnhỉ ?
-Tôi họ Hoàng, tên Hài . Hoàng NhữHài . Vậy còn công tử ?
-Hàn Phi .
Nhữ Hài hướng ánh mắt hiếu kỳ vềphía Hàn Phi như thể Hàn Phi là một sinh vật lạ . Hàn Phi nhìn xuống dưới ngườimình xem có cái gì không mà sao Nhữ Hài lại nhìn hắn như thế ?
-Tôi bị sao chăng ? – Hàn Phi hỏi .
-Công tử họ Hàn ?
-Ờ…vâng…
-Công tử có quan hệ gì tới một ngườitên là Hàn Thuyên không ? Người mà vẫn hay được thiên hạ gọi là Ngài Hàn ấy !
Hàn Phi thấy héo cả ruột . Ngài Hànrất tốt, nhưng đó là đối với những người mà ngài tin tưởng . Chứ còn trongchuyện bang phái thì ngài cũng thuộc vào hàng khét tiếng . Tiếng tốt có, màtiếng xấu cũng không thiếu .
-Tôi…là con trai của ông ấy… - HànPhi ấp úng .
-A ! Vậy hóa ra công tử là con traicủa bác ấy sao ?
-Cô quen bố tôi ?
-Hồi trước tôi từng gặp ngài rồi .Hồi còn bé, khi ấy Ngài Hàn có lên Phạt Mộc Trường, ngài đã giúp tôi thoát khỏichết đói . Anh thấy đấy, rồi ngài ấy gửi tôi lại cho một người , mà người ấybây giờ chính là bà của tôi .
-Bà của cô ? Bà ấy biết bố tôi ư ?
-Tôi không rõ . Nhưng hình như vậy .
-Bà ấy tên là gì ?
-Tôi không biết . Từ nhỏ đến lớn,tôi chỉ toàn gọi là bà, chứ tôi chưa bao giờ hỏi tên thật của bà ấy là gì . Mộtngười bà rất tốt .
-Vậy sao…
Thấy Hàn Phi để ý tới bàn tay củamình, Nhữ Hài nói :
-Tay của tôi xấu lắm phải không ?
-Ơ…không phải thế…
-Tôi biết chứ… - Nhữ Hài đưa taymình lên - Trời rét mà phải ngâm nước suốt ngày thì khó chịu lắm . Anh cứ tưởngtượng xem, ban đầu cho tay vào nước, buốt không thể tả nổi . Rồi sau đó, cảm thấynước như ấm lên, nhưng thực ra không phải nước ấm lên, mà là tay mình đã mấtcảm giác . Lạnh lắm, nên đầu ngón tay của tôi hay bị sưng và đỏ, ngứa ngáy nhưcó con gì ở bên trong đốt vậy . Nhưng rồi lâu cũng thành quen thôi mà .
-Vậy ở một mình thế này, đến lúc ốmthì cô làm thế nào ?
-Đóng cửa quán, chui vào chăn mà ngủthôi… - Nhữ Hài cười, hai má cô phinh phính làm lộ rõ vết ửng đỏ như đánh phấn- …tự mình chăm sóc lấy mình . Cũng may là tôi chưa bao giờ bị bệnh nặng cả,lần gần đây nhất là cách đây một năm rồi .
Hàn Phi thấy mình khác hẳn với côgái . Chiếc áo hắn mặc không phải là ít tiền, đôi giày hắn đi phải thuộc loạiđắt, trong khi Nhữ Hài mặc quần áo hết sức bình thường, chỗ vá chỗ khâu, có chỗcòn bung cả chỉ . Nhữ Hài là một cô gái bình thường, nếu không muốn nói là hếtsức quê mùa . Giả sử Nhữ Hài mà ở Kiếm Tiên Thành, người ta sẽ đổ dồn con mắtvào cô, soi mói bình phẩm đủ kiểu . Và nhất là đối với các cô gái quý tộc ởKiếm Tiên, chắc chắn họ sẽ nhăn mặt như ngửi thấy mùi thối khi thấy Nhữ Hài, họsẽ nói Nhữ Hài đúng là một đứa sai lầm của tạo hoá .
Nhưng Hàn Phi thấy ngượng với NhữHài chứ không phải hắn khinh Nhữ Hài . Vì cái gì ? Hàn Phi mặc đồ đắt tiền,tiền rủng roẻng trong túi, nhưng hắn không biết tạo ra đồng tiền, mà chỉ ăn bámNgài Hàn . Từ khi rời bỏ đội ngũ lính Kiếm Tiên để về Hàn Gia sống, Hàn Phichẳng mó tay vào bất cứ việc gì ngoài chuyện đi tán gái, tiền lương khi còntrong quân đội thì dĩ nhiên là bị cắt . Hắn còn chẳng được như Hàn Vệ . Hàn Vệcòn ngày ngày chạy đôn chạy đáo quản lý “ thổ ” của Hàn Thuỷ ở Kiếm Tiên . NhữHài có thể mặc áo rách, trông quê mùa, nhưng cô gái ấy có thể làm ra tiền bằngcông sức của mình . Ngài Hàn từng nói : “ Đừng có thấy một thằng ăn mặc đẹp đẽ,túi tiền cồm cộm mà cho nó là giàu . Hãy hỏi nó xem nó có biết kiếm tiền không? “ . Đàn ông đàn ang gì chứ mà ăn bám thì là cái loại vứt ! Một người phụ nữlam lũ làm ăn còn hơn chán bao thằng công tử khoe mẽ ngoài kia mà chẳng giúpđược gì cho đời .
-Công tử sao vậy ? - Nhữ Hài nói –Bát canh còn đang nóng đấy, ăn lúc này mới ngon !
-À…vâng…
Hàn Phi húp soạt một cái . Nước canhnóng trôi qua cổ Hàn Phi, ngon và ấm .
-Cô nấu ăn khá lắm ! – Hàn Phi cười.
-Một lời khen cũng được .
Hàn Phi đứng dậy, hắn cần phải tớiPhạt Mộc Lĩnh . Oằn oài mãi từ nãy tới giờ rồi .
-Công tử đi chơi sao ? - Nhữ Hài hỏi.
-Ồ…Không ! Tôi phải tới Phạt MộcLĩnh để làm việc .
-Vậy trưa nay công tử có quay lạiđây không ?
-Có lẽ là không . Chắc phải đến tốitôi mới về được .
-Vậy công tử nên mặc cho ấm . Bênngoài tuyết rơi nhiều lắm .
Nhữ Hài định đứng dậy thì cô bỗngkhuỵu xuống . Khớp chân của cô lại đau vì trời quá lạnh . Hàn Phi phản ứngnhanh tức thì, hắn đỡ lấy Nhữ Hài . Tay của Hàn Phi đang nắm lấy tay Nhữ Hài,Hàn Phi thấy bàn tay của cô ráp và thô cứng như vỏ cây .
-Cô không sao chứ ? – Hàn Phi hỏi,rõ ràng là hắn đang lo lắng .
-Không…làm phiền công tử rồi…
Nhữ Hài rút tay của mình ra khỏi tayHàn Phi đang cố gắng một cách hơi quá để nắm chặt tay cô .
Hàn Phi mang theo một cái túi đựngquần áo, đề phòng tối nay phải ngủ lại ở Phạt Mộc Lĩnh . Hắn định đem theotiền, quán trọ này trơ thơ lơ trên sườn núi , không có một ai qua lại . Hắn sợrằng cô gái kia là một ả hám tiền, sẽ vào phòng và cướp sạch đồ của hắn . Đếnlúc ấy thì đố ai mà tìm được cô ta ở đâu . Cái quán trọ nhỏ xíu này bỏ đi cũngđược .
Nhưng Hàn Phi nghĩ vậy , hắn lạikhông làm vậy . Có cái gì đó làm hắn tin tưởng . Hàn Phi để lại tiền của mình ởtrong phòng .
Hàn Phi bước ra ngoài, trời âm u mịtmù, ánh nắng không có mặt ở đây . Từng cơn gió thổi qua làm Hàn Phi chốc chốclại run lên .
-Công tử đi đường cẩn thận đấy !Tuyết rơi nhiều lắm !
-Cám ơn !
Nói rồi Hàn Phi men theo sườn núi đixuống .
Nhữ Hài quay vào trong nhà, cô muốnnghỉ một chút . Hai bàn tay của cô tê và buốt dại đi . Kể cũng hay khi gặp đượcHàn Phi, con trai của Ngài Hàn . Nhữ Hài không rõ là Ngài Hàn còn nhớ mìnhkhông . Có lẽ là không, ngài đã giúp nhiều người, đâu thể nhớ hết được . NhữHài cười một mình, sống ở trên sườn núi này tuy có hơi khắc nghiệt một chút,nhưng cô vẫn cảm thấy vui . Nhữ Hài thích yên tĩnh, cô không thích những nơi ồnã náo nhiệt .
Nhữ Hài đang sưởi tay cạnh bếp lửathì có tiếng bước chân vào quán , cô quay lại . Một người mặc áo khoác đen, mũtrùm kín đầu, đặc biệt người này lại mang mặt nạ và nổi bật hơn với mái tóchung .
Quỷ Nhân .
Nhưng Nhữ Hài lại cười :
-A ! Anh đã về rồi sao ?
Quỷ Nhân không đáp, hắn lặng lẽ bướcvào trong . Tay trái của hắn có vẻ như bị thương vì phải băng bó .
-Có cần tôi pha nước nóng không ? -Nhữ Hài nói vọng lại .
-Không cần – Quỷ Nhân đáp cụt lủn .
Nhữ Hài không hỏi gì thêm nữa . Côkhông biết rõ người này, chỉ biết là đàn ông . Anh ta đã ở trong quán trọ củaNhữ Hài được gần một tuần rồi . Ít nói, và có vẻ hơi thô lỗ , đó là những gì màNhữ Hài thấy ở người này . Cô không giận lắm về chuyện ấy, mỗi người một tínhcả . Duy có một điều làm Nhữ Hài khó hiểu là người đàn ông đeo mặt nạ này toànđi vào trong đêm và trở về quán trọ vào buổi sáng hôm sau .
“ Lạnh quá ! “ - Nhữ Hài xuýt xoa .Cô đi ra nhà sau để chặt một ít củi, cái bếp cần có thêm lửa .
Quỷ Nhân lặng lẽ mở cửa phòng , thởdài nặng nhọc tỏ vẻ bực mình . Và Quỷ Nhân càng bực mình hơn khi không hiểu vìsao cửa sổ phòng lại mở toang hoác ra thế kia !
Bỗng Quỷ Nhân thấy một con chim ưngđang đậu dưới mặt sàn . Có lẽ nó đã cố sức để đẩy cửa vào .
Quỷ Nhân biết là đưa thư, hắn lầndưới chân con chim ưng và thấy một phong thư cuộn tròn nhỏ xíu, được dấu khá kỹdưới bắp chân con chim .
Quỷ Nhân mở thư, một dòng chữ nguệchngoạc viết hết sức cẩu thả :
Hàn Phi đã tới Phạt Mộc Trường .
Quỷ Nhân vứt thư sang một bên .
Dạ Nhãn đã nói rằng, kể từ nay nếugặp bất cứ đứa nào trong Hàn Thuỷ thì cứ giết thẳng tay .
Vậy coi như là số phận Hàn Phi đãnằm trong tay hắn .
…