Hà Gia Nhạ ra ngoài, anh muốn đichơi một chút . Thực ra thì ngày nào Gia Nhạ cũng đi chơi, vấn đề là ở chỗ anhkhông thích ở trong nhà . Gia Nhạ muốn ra Tổ Long Thành Tây tìm Trúc Mai . Anhthích được trò chuyện với cô gái ấy . Buổi sáng này ở Tổ Long lại có nắng đẹp,thật thích hợp cho việc bách bộ và tán dóc . Hà Gia Nhạ cười .
Nhưng vừa ra tới cửa, một giọng khànkhàn đã cản bước chân của Gia Nhạ :
-Đi đâu vậy ?
Gia Nhạ quay lại, cha anh đang đứngở cửa . Khuôn mặt quắc thước, ánh mắt diều hâu dữ tợn của cha không làm Gia Nhạsợ, anh không hiểu vì sao người ta lại sợ ánh mắt ấy của cha anh .
-Con muốn ra ngoài một lát , ở trongnhà mãi buồn quá ! – Gia Nhạ nói .
-Con đi chơi suốt ngày rồi mà khôngchán sao ?
Gia Nhạ nhún vai .
-Vào đây, ta có chuyện muốn nói vớicon . – Hà Gia Nhạ nói – Rồi tí nữa đi sau cũng được .
Hà Gia Nhạ nghe lời cha, mặc dù lúcnày anh thích đi chơi hơn , nhưng anh cũng muốn xem cha anh định nói với anhđiều gì .
Người gia nhân nghiêng ấm trà, dòngnước trà thơm màu vàng nhạt bốc nghi ngút khói trong chén . Hà Gia Đoàn nhấplấy một ngụm rồi ông ta hỏi con :
-Cuối tuần này con có bận việc gìkhông ?
Hà Gia Nhạ là người tự do, anh chẳngbị một cái gì ràng buộc nên không bao giờ anh bận bịu .
-Dạ…không .
-Thế thì cuối tuần này, con cùng vớita tới nhà Trưởng lão Tổ Long đi . Ông ấy có tổ chức một buổi sinh nhật cho côcháu gái . Ta cũng chẳng muốn đi, sinh nhật với chả sinh nguyệt, nhưng mà…
-Đi để cha nhờ vả ông già đó chứ gì?
-Mày đừng có cướp lời cha mày thếđược không ? – Hà Gia Đoàn cười – Ừ thì…nhờ vả, đương nhiên . Thời buổi ngàynay, đi lễ lạt, ăn uống chủ yếu là để nhờ vả chứ để làm gì ?
-Nếu con không nhầm thì cha đang cókhúc mắc với Hàn Thuỷ chứ gì ?
-Ừ . Nắm bắt nhanh đấy . Ta vẫnkhông thể nào ưa được cái bộ mặt hỉ hả của lão già Hàn Thuyên hôm trước . Conkhỉ già ấy khó chơi hơn ta tưởng . Bọn oắt con của lão ấy ở đây được thể làmbộ, chúng nó lại bắt đầu lấn Độc Tâm rồi .
Hà Gia Nhạ gãi đầu :
-Thì cha cứ việc ra nói thẳng vớingười ta , việc gì mà phải chơi cửa sau thế ?
-Con trai, con thông minh nhanh nhạythật đấy, nhưng còn ngây thơ lắm ! – Hà Gia Đoàn nói – Nếu dùng nước bọt mà đưachúng nó biến đi được thì ta đã chẳng làm bang chủ . Hàn Thuỷ là bang phái mạnhnhất Đại Lục lúc này, chúng ta ở phận chiếu dưới, giờ chòi lên trên, thằng giàHàn Thuyên nó nghe chắc ? Nhất là sau khi ta đã gây chuyện với lão già ấy .
-Nói vậy , thì cái vụ Thiết Thủ bịchặn đánh là do cha làm ?
-Ngoài ta ra, ai còn đủ sức làm chơibài đó ? Nói thẳng nhé, bọn Nguyên Phong , Minh Chí Bảo và Khuất Bá chưa chắcđã có đủ gan làm chuyện ấy . Sau khi Thiên Lệ Thành sập tiệm, ta đã gửi thư chobọn họ xử lý Thiết Thủ . Thực ra lúc đầu ta nghĩ thằng Thiết Thủ gây ra vụ đóthật, nhưng khi biết được Thiên Lệ Thành bị sập là do Thuỷ Thuật nên ta nghĩngay Thiết Thủ chẳng dính dáng gì cả . Thiết Thủ có phải là người biết dùngThuỷ Thuật đâu ?
-Vậy cha cố tình để cho hắn dínhdáng vào ?
-Tất nhiên . Còn gì tốt hơn là nhâncơ hội đó để hạ bệ Hàn Thuỷ ? Hàn Thuỷ đã lấn át quá nhiều ở Tổ Long . Chúng tamang tiếng là có “ thổ “ ngay ở Tổ Long, thế mà lại bị bọn Hàn Thuỷ ở mãi títtrên Kiếm Tiên Thành quấy nhiễu , hỏi xem có bực không ?
-Thật là… – Hà Gia Nhạ lắc đầu, anhthở dài .
-Sao ? Con phải hiểu chứ, sống ởtrong cái thời đại nhiễu nhương này thì phải biết chớp lấy cơ hội . Không bịngười ta ăn mất lúc nào chẳng biết .
-Nhưng con thấy…Hàn lão bá cũng làngười có uy tín đấy chứ ? Đâu phải là kẻ bội nghĩa ?
-Ta đâu có bảo lão già ấy bội nghĩa? Ừ, nói thẳng ra thì lão già này chơi cũng được , không có gì phàn nàn . Cóđiều ta là người kình lão trước, thành ra ở thế đối đầu nhau, đơn giản vậy thôi.
-Cha không thể làm hoà với ông ấyđược sao ?
-Ta chẳng đã nói rằng muốn đưa ĐộcTâm lên làm bang phái mạnh nhất rồi sao ?
Hà Gia Nhạ biết điều ấy . Mặc dù anhkhông thích tham vọng đó của cha , nhưng Gia Nhạ hiểu ý do vì sao cha anh lạimuốn như vậy .
Thuở thiếu thời, Hà Gia Đoàn lớn lêntrong một gia đình nghèo khó ở thành Tây Tổ Long . Cha của ông là một ngườilính của Kiếm Tiên Thành, hồi đó vẫn còn đang là thời kỳ Đại Hỗn Loạn . KiếmTiên đã kiểm soát được Tổ Long, họ đưa dân và lính tới đây để sinh cơ lậpnghiệp ở đây, mẹ thì thể chất yếu, chỉ buôn bán lặt vặt ngoài chợ . Cuộc sốngkhốn khó làm Hà Gia Đoàn phải sống lăn lóc đời sớm . Đằng sau cái vẻ hàonhoáng, giàu có của khu chợ Thành Tây Tổ Long là sự chém giết lẫn nhau, sự phảnbội , sự bất tín, tất cả chỉ vì đồng tiền . Hà Gia Đoàn được cha đưa vào trạilính huấn luyện từ lúc mười ba tuổi, buổi sáng thì tới trại luyện tập, tối vềra chợ làm thêm . Tất cả mọi nghề Gia Đoàn đã từng trải qua, kéo xe , bới rác,rửa bát tại quán ăn, bốc vác hàng . Mọi nghề cực nhọc Hà Gia Đoàn đều đã trảiqua , nên mỗi tối về, có khi chẳng ăn cơm, Gia Đoàn lăn ra ngủ như chết .
Nhưng hồi đó Gia Đoàn còn ý nghĩrằng, đó là làm thêm để kiếm tiền phụ giúp gia đình . Cho tới một ngày kia, saumột ngày bốc vác nặng nhọc, Gia Đoàn được trả cho một số tiền kha khá, cậu béđủng đỉnh bước về nhà , cậu nghĩ tới miếng thịt quay nóng dòn, đỏ lựng, thơmphưng phức . Gia Đoàn suốt ngày chỉ có cơm với rau, nên cậu bé thèm thịt . GiaĐoàn mua về để cha mẹ cùng ăn nữa . Rồi cái ước vọng nhỏ nhoi ấy không thànhhiện thực , Gia Đoàn đã bị một đám lớn tuổi đánh cho một trận nhừ tử trong mộtcon hẻm . Chúng cướp sạch bách tiền . Lần đầu tiên trong đời Gia Đoàn hiểu đượccái cảm giác tiền mình làm ra bị người khác cướp mất .
Và từ sự tủi nhục ấy, Gia Đoàn đã ýthức rằng, mình phải mạnh mẽ hơn, phải tàn nhẫn hơn thì mới mong hòng sống nổitại cái đất Tổ Long này . Bắt đầu từ ấy, Gia Đoàn trở thành một kẻ nhẫn tâm nhưbao kẻ nhẫn tâm khác . Gia Đoàn không những đánh nhau để bảo vệ túi tiền củamình, mà còn đánh nhau để cướp lấy túi tiền của người khác . Một tối ở hồ TổLong, một người phụ nữ nhà khá giả đi qua, Gia Đoàn thấy có thể cướp được, hắndí con dao vào cổ người phụ nữ và bắt cô ta bỏ hết toàn bộ những gì có giá trịtrên người xuống . Người phụ nữ kháng cự quyết liệt hơn Gia Đoàn tưởng, anhđành làm tới . Gia Đoàn thọc con dao vào bụng người phụ nữ, ấn xuống kéo đứtruột , người phụ nữ chết, bao nhiêu tiền Gia Đoàn lột sạch, cả cái hoa tai GiaĐoàn không gỡ ra mà cũng nghiến răng dứt nốt . Gia Đoàn liệng cái xác xuống hồ. Sau này, có đứa chơi khăm đã tố giác Hà Gia Đoàn giết người . Rất may , ngườiphụ nữ mà Gia Đoàn giết là một ả gái điếm, mà đã là gái điếm thì sống chết thếnào tuỳ chúng mày . Gia Đoàn chỉ bị tống vào tù có ba tháng rồi lại được thả ra.
Tuy vậy, đối với người cha thì việcGia Đoàn vào tù là một chuyện không thể chấp nhận được . Ông là một ngườinghiêm khắc, và ông đã từ mặt đứa con trai của mình , mặc cho người vợ can ngăn. Gia Đoàn buồn lắm, anh đành vào sống tạm với bọn du côn trong một cái miếu cũở Tổ Long . Thỉnh thoảng Gia Đoàn về nhà để thăm mẹ và đưa cho mẹ một ít tiền,tất nhiên lúc ấy cha Gia Đoàn đi vắng, người mẹ thương con sống lăn lộn ngoàiphố chỉ biết khóc, nước mắt bà cứ chảy xuống không thôi .
Được ba năm, cha của Hà Gia Đoàn đãtử trận trên chiến trường Oán Linh . Người mẹ lại khóc, khóc như mưa ban ngày,khóc hờ trong đêm, bà lại ra đi vì bệnh tật hành hạ , mặc dù Hà Gia Đoàn đã cốgắng tìm mọi Dược Sư để có thể chạy chữa cho mẹ, nhưng bất lực.
Chỉ còn một mình, Hà Gia Đoàn tậphợp bọn du côn đường phố lại thành một băng đảng chuyên đi đánh thuê, ngày làlính, đêm là cướp . Có lần băng đảng ấy bị cao thủ đánh chết hết, không còn ai,ngoại trừ Gia Đoàn . Sau lần ấy, Gia Đoàn lại càng trưởng thành hơn, anh nhậnra, muốn thành lập băng đảng, bang phái thì trước tiên mình phải mạnh đã . Vàbẵng đi một thời gian, Gia Đoàn không còn sống tại khu thành Tây Tổ Long nữa,anh vào ở hẳn trong doanh trại quân đội và luyện tập . Học võ, Gia Đoàn lại ngộrằng, trên đời này không hề có đứa nào gọi là thiên tài, chỉ có sự nỗ lực, đómới là thiên tài . Vậy là trong mười năm, từ một tên lính quèn, Gia Đoàn đã leolên tới vị trí đội trưởng đội bảo vệ Tổ Long, tất nhiên, không phải tất cả đềulà sự cố gắng, mà một phần cũng nhờ Gia Đoàn biết luồn lách , biết bợ đỡ nhữngkẻ quyền cao chức trọng . Gia Đoàn không hề xấu hổ chuyện ấy, thiên hạ đã thamtiền, nó sống vì tiền, thì anh cũng phải dùng tiền mới sống được , muốn chửithì hãy chửi kẻ nào làm ra tiền ấy .
Mười năm trôi đi, đủ để thay đổi conngười . Gia Đoàn thấy mình đã đủ mạnh, anh rời khỏi vị trí đội trưởng , và bắtđầu xay dựng vương quốc riêng của mình . Gia Đoàn tập hợp quanh mình vài kẻthân tín, và cùng nhau dựng nên Độc Tâm . Mặc dù Hà Gia Đoàn mạnh, nhưng nhữngkẻ mạnh hơn Gia Đoàn thì đếm không xuể ! Thế nên Gia Đoàn nghĩ rằng phải làmnhỏ đã, Độc Tâm ban đầu chỉ là một đám người mở hàng trong chợ , sau đó nếungười nào muốn có được chỗ bán cạnh đất của Độc Tâm, người đó phải nộp tiền .Và cách này có cái hay là nhiều người không muốn phải trả tiền, nên đã bằnglòng theo Độc Tâm , vậy là thêm người . Nhưng hại thì cũng có, gặp phải kẻngang ngược, cứng đầu thì đánh nhau là chuyện thường thấy , đôi lúc kẻ địch quámạnh, Gia Đoàn phải đích thân ra tay . Cứ thế, Độc Tâm ngày càng lớn mạnh .
Và khi lớn mạnh rồi thì những vấn đềmới là nảy sinh . Độc Tâm không thể cứ ru rú mãi trong chợ Tổ Long được . Khiấy là được bốn năm, lúc đó chiến tranh Đại Hỗn Loạn đã gần đi tới hồi kết, TíchVũ Thành đã ký kết lại với Kiếm Tiên Thành các hiệp ước về kinh tế, thành TâyTổ Long vốn đã náo nhiệt, nay lại càng náo nhiệt hơn bởi người tộc Vũ tới đâybuôn bán . Gia Đoàn với tầm nhìn xa trông rộng đã biết rằng thành Tây Tổ Longvề sau sẽ trở thành một khu chợ buôn bán sầm uất nhất . Hồi đó nào có mấy ainghĩ được như Gia Đoàn ? Khu chợ ấy ban đầu chỉ là chợ của người tộc Nhân thôi,nhưng con đường vận chuyển hàng hoá lại tập trung về thành Tây . Tất nhiên, GiaĐoàn không thể nghĩ sâu xa đến mức rằng sau này người tộc Thú cũng sẽ tới đây,nhưng dù gì anh cũng đã nhìn ra được một điều tất yếu rằng, khu chợ này sẽ trởthành một mỏ vàng để anh khai thác triệt để . Cũng trong thời gian ấy, Hà GiaĐoàn đã lấy một cô gái về làm vợ, khi ấy Hà Gia Đoàn đã ba mươi nhăm tuổi .
Tất nhiên, những kẻ có tầm nhìn nhưHà Gia Đoàn khá nhiều , và nổi bật hồi ấy có bang Thiếu Cung là mạnh nhất TổLong , bang chủ tên là Viêm Tiến . Viêm Tiến cũng đã nhận thấy khu chợ thànhTây Tổ Long là một món hời lớn, nên hắn cũng nhảy vào, với mục đích thâu tómkhu chợ . Và chuyện Thiếu Cung giáp mặt Độc Tâm là điều khó tránh khỏi . ThiếuCung không thể ngờ là trong khu chợ này lại tồn tại một bang phái như Độc Tâm ,phần vì Độc Tâm chưa phải là bang phái nổi tiếng . Và Thiếu Cung đã ra mặt dùngvũ lực với Độc Tâm, không một hai gì hết, hai bên gây gổ với nhau là chuyện thườngtình . Ban đầu Thiếu Cung mạnh hơn Độc Tâm rất nhiều, lại có nhiều bang pháikhác vây quanh, nên người của Độc Tâm bị tổn hại lớn , có lúc Độc Tâm đã bị mấthoàn toàn đất tại thành Tây . Nhưng trời đã cho Hà Già Đoàn một cái đầu để biếtsuy nghĩ và cho anh ta cơ hội mười mươi . Viêm Tiến là một kẻ ngạo mạn, hắnkhông thích các vị trưởng lão Tổ Long, hắn ra mặt kình nhau với các vị . Hồiđó, do quân lính chủ yếu dồn cho chiến trường để Kiếm Tiên Thành chiến đấu vớiVạn Hoá Thành , nên các vị trưởng lão không thể làm gì được Thiếu Cung và cácbang phái khác . Hà Gia Đoàn thấy đây là một cơ hội tốt, anh bắt đầu quà cáp,bắt tay thân mật với các vị trưởng lão và cũng chính Hà Gia Đoàn là người khởixướng ra phong trào chen chân vào vị trí lãnh đạo Tổ Long của các bang phái saunày . Độc Tâm phải nương nhờ các vị trưởng lão, tạm chiếm “ thổ “ trên thànhBắc Tổ Long , mặc khác vẫn len lỏi vào khu chợ Tổ Long Thành Tây . Thiếu Cungđã nhiều lần ra thành Bắc và định quần với Độc Tâm một trận, nhưng đều bị cácvị trưởng lão Tổ Long ngăn lại, Viêm Tiến tức mà không thể làm gì được, có thểViêm Tiến kình nhau với các vị trưởng lão, nhưng hắn hiểu chỉ cần động nhẹ tớilông chân của các vị thôi là hắn chết liền . Hơn nữa, các vị trưởng lão Tổ Longcòn giúp sức Độc Tâm trong việc đặt ra nhiều loại thuế, nhiều quy định rất phứctạp đối với Thiếu Cung . Tới lúc Viêm Tiến hiểu ra rằng phải đem tiền đến trướcmặt các vị trưởng lão thì đã quá muộn . Một năm sau, Độc Tâm đã quyết địnhchiếm lại khu chợ thành Tây . Những vụ thanh toán đẫm máu do Độc Tâm gây ranhằm vào người của Thiếu Cung làm Viêm Tiến bực bội hết sức . Thiếu Cung ngàycàng mất “ thổ “ , tầm ảnh hưởng bị giảm đi rõ rệt, các bang phái nhỏ ngày càngrời xa Thiếu Cung . Và trong một đêm bão bùng, Viêm Tiến đã trận quyết đấu vớiHà Gia Đoàn, Viêm Tiến bị lưỡi kiếm đâm xuyên tim, chết mà mắt còn mở trừng trơtráo .
Vậy là Độc Tâm đã trở thành bangphái mạnh nhất Tổ Long . Có được khu chợ thành Tây, Độc Tâm phất như diều gặpgió . Thời kỳ Đại Hỗn Loạn kết thúc, mặc dù các vị trưởng lão đã có binh línhchuyên bảo vệ thành, sức mạnh của các vị tăng gấp bội, nhưng Hà Gia Đoàn thấykhông còn cần nữa . Ông ta bắt đầu quay trở lại giống như Viêm Tiến trước đây,ra thế đối chọi với các vị trưởng lão . Các vị trưởng lão bấy giờ mới thở dài “nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà “ , Hà Gia Đoàn có được vị trí thành phầnlãnh đạo Tổ Long nhờ các hoạt động kinh tế mạnh mẽ . Khu chợ thành Tây có hoạtđộng được là nhờ Độc Tâm , và nhờ có khu chợ ấy mà Tổ Long Thành mới tồn tại .
Hà Gia Đoàn đã có được tất cả, nênông ta nghi ngờ tất cả . Và sự nghi ngờ của ông ta thường là đúng . Một thuộchạ thân tín dưới quyền Hà Gia Đoàn đã móc ngoặc với các vị trưởng lão Tổ Longđể cung cấp thông tin nội bộ cho các vị . Hà Gia Đoàn biết việc đó, ông takhông xử kín, mà cho đám sát thủ xử ngay người thuộc hạ lâu năm giữa phố, đểcho các vị trưởng lão biết rằng Hà Gia Đoàn không phải là kẻ ngu . Hà Gia Đoànkhông tiếc mạng người , kể cả người thân tín với mình nhất .
Nhưng Hà Gia Đoàn không đến nỗi quávô tình . Người vợ đã mất đi bởi bệnh viêm phổi, để lại hai đứa con trai . GiaĐoàn ngồi im lặng trong phòng, không cả đưa quan tài ra nghĩa trang . Đó làngười duy nhất mà ông ta tin tưởng . Gia Đoàn nhớ lại một cô gái bình thườngbuôn bán ở khu chợ thành Tây, một người vợ đã cùng ông khổ cực trong suốt thờigian Độc Tâm bị khủng hoảng . Được một người phụ nữ như thế, đời này dễ có mấyai ? Hà Gia Đoàn vốn đã lạnh lùng, từ ngày vợ mất, ông càng trở nên lạnh hơn,và tàn nhẫn hơn .
-Ta không nghĩ Hàn Thuỷ lại mạnh đếnvậy …– Hà Gia Đoàn nói tiếp – … lão già Hàn Thuyên thâm hơn ta tưởng . Ai màngờ được Hàn Thuỷ lại có thể chen chân được ở đây chứ ? Ngay trên đất của chúngta !
-Vậy nên cha đã cho sát thủ củachúng ta đi để hạ sát Thiết Thủ ?
-Ừ . Biết được lịch trình của nó, tacử anh em Song Điểu đi, bảy đứa kia là Thái Nhật, Bát Đỉnh Điện, Chu Tước gópvào . Thằng Thiết Thủ đúng là quái vật, mười đứa mà giết còn năm .
-Anh em Song Điểu không sao chứ ?
-Không . Hai đứa ấy thì không, nhưngBạch Cự Điểu suýt chết . May mà Hắc Diệu Điểu cứu được . Nghe Hắc Diệu Điểu nóithì tí nữa là Bạch Cự Điểu bị Thiết Thủ chặt bay người rồi .
-Con thật sự chẳng thích chuyện chalàm tí nào cả . Đang yên lành, tự nhiên lại rối lên .
-Sao mà phải uỷ mị như đàn bà vậy ?– Gia Đoàn gắt – Trước sau gì con cũng phải nhúng tay vào thôi !
-Con không thích ! Nếu thật sự cóthể làm cho mọi người hạnh phúc thì con chấp nhận làm bang chủ ngay ! Nhưngnhìn cách cha hành sự như vậy , con không hề muốn dính dáng vào chuyện bangphái tí nào !
-Ta đâu có ép con phải làm như ta !Mỗi thời một khác, thời đại này của ta , phải khôn ngoan, phải lừa lọc, thì mớisống được ! Nhưng vài chục năm nữa, nếu thiên hạ cứ tiếp tục ổn định thế này,cách sống lại thay đổi , đến lúc ấy con làm bang chủ , vẫn có thể giúp mọingười được ? Có sao đâu ? Có khi lúc ấy Độc Tâm lại trở thành một nơi làm ăn,làm việc của dân tình không biết chừng !
Hà Gia Nhạ thở dài, cha anh nói cũngđúng, ông là người có thể thấy trước sự việc .
-Thế sao cha không kêu Tập ca làmbang chủ ?
-Thằng Tập hả ? Tính nó con còn lạgì ! Nóng như lửa đốt, không biết kiềm chế, nó chỉ là đứa dùng được trong bạolực thôi . Nó chẳng khác gì thằng Hàn Vệ - con trai cả của ông già Hàn Thuyên .
Hà Gia Nhạ mệt mỏi, anh chẳng muốnnghe nữa . Lúc này anh cần ra ngoài hơn bao giờ hết, cứ động đến bang phái, đầuGia Nhạ cứ rối tung hết cả lên .
-Mà này …– Gia Đoàn nói – …con đãgặp cháu gái trưởng lão bao giờ chưa ? Con bé sắp được tổ chức sinh nhật ấy ?
-Dạ có . Con từng gặp cô ta rồi ,nhưng mà không biết tên .
-Con bé ấy trông thế nào ?
-Cũng được…
Hà Gia Nhạ nhăn trán, anh hỏi ngay :
-Cha hỏi vậy là sao ?
-Biết rõ rồi còn hỏi .
-Cha à…đừng có gán ghép con như vậychứ !
-Sớm muộn gì thì cũng phải lấy vợ .Nếu con chưa tìm được đứa nào thì nên ngắm con bé ấy đi .
-Con hỏi thật , cha làm vậy, liệucha có nghĩ rằng con được hạnh phúc không ? Hay là chỉ để phục vụ mục đích củacha ?
Hà Gia Đoàn hơi nóng mặt . Thằng contrai ông còn quá trẻ để hiểu chuyện này .
-Con trai… khi nào con lớn, làm cha,con sẽ hiểu sự khó khăn đè nặng lên đôi vai người cha như thế nào .
-Nói gì thì nói, cha đừng phủ nhậnchuyện cha gán ghép con là để phục vụ mục đích của mình . – Gia Nhạ đã bắt đầumất bình tĩnh .
-Vậy thì sao chứ ? Con có hiểu rằngbây giờ ta chỉ cần hở ra cái gì là bọn trưởng lão cái thành này sẽ trị ta đếnnơi đến chốn không ? Con có biết bao nhiêu kẻ đang nhăm nhe ngày đêm tới gặpmặt lão già trưởng lão Tổ Long để hớt lẻo mọi thứ về ta à ?
-Vậy sao ngày trước cha vẫn lấy mẹ ?
Hà Gia Đoàn lặng người . Ông khôngthể ngờ là Gia Nhạ lại nói như thế . Giữa hai cha con luôn có mối bất hoà,nhưng chưa bao giờ đến độ thế này .
Gia Đoàn khoát tay :
-Thôi ! Ta chỉ nói vậy thôi, đi đi …
Gia Nhạ biết là cha đang rất cáu,anh biết vậy nên nói trước :
-Con chào cha…
Gia Nhạ bước ra khỏi cửa, Hà Gia Tậpđã đứng chờ sẵn .
-Tập ca…
Hà Gia Tập bước tới, lắc đầu ra vẻngao ngán .
-Mày nói hơi quá rồi đấy ! – Giọngcủa Gia Tập khàn khàn y chang người cha Gia Đoàn vậy .
-Đệ quả thực không thích tí nào .
-Đàn bà quanh đi quẩn lại cũng chỉlà đàn bà . Tình cha con mày không giữ, lại đi bảo vệ cái tình yêu chết tiệt gìgì đó…
-Đệ đã yêu ai đâu !
-Thế thì mày lựa luôn đi còn gì nữa. Tao nghe nói đứa cháu gái của trưởng lão cũng xinh lắm, nó vừa hiền vừa tốtnữa . Mày kêu ca gì ?
-Huynh nghĩ xem, đệ và cô ta chưagặp mặt nhau bao giờ, bây giờ đùng cái cha nói bảo cặp kè với cô ta ! Đệ khôngmuốn làm tổn thương người khác , lấy nhau rồi mà chẳng ai được hạnh phúc .
Gia Tập cười nhạt, vỗ bàn tay to nhưtay gấu lên đầu Gia Nhạ :
-Mày lắm chuyện quá đấy !
-Thôi, đệ đi đây .
Gia Nhạ muốn gặp Trúc Mai , anh cầnmột người để tâm sự .
Gia Nhạ bước ra khỏi nhà . Gia Tậpđứng đó mà trông thằng em trai, thằng em trai hắn thông minh, nhưng vẫn còn khùkhờ lắm .
-Tập à ?
Gia Tập quay lại, Gia Đoàn đã đứng ởđó, khuôn mặt của ông ta hơi tỏ vẻ bực mình .
-Vâng , thưa cha…
-Đi theo thằng Nhạ xem nó thích conbé nào vậy .
-Vậy thôi sao cha ?
-Mày xem Gia Nhạ đang thích đứa nào,xem nó là người thế nào, nếu thấy không được thì mày cứ việc cho con bé ấy câmhọng luôn đi .
-Con rõ rồi .
…
Phòng khách trong dinh làm việc củatrưởng lão tất bật hơn mọi ngày, người đi qua đi lại nườm nượp, nếu không cócái biển đề chữ “Đại Sảnh Tích Vũ Thành “ , người ta dễ nghĩ đây là cái chợ .
Và tất nhiên Hoa Anh cũng nghĩ thế,cô đã chờ Ẩn Giả ở đây được nửa canh giờ rồi . Ẩn Giả đang bận họp .
Tối qua, Hoa Anh định bụng là đếngặp Ẩn Giả để nói chuyện ngay, nhưng cô được thông báo là Ẩn Giả đã ra ngoàingoại ô để làm việc nên Hoa Anh đành phải đợi tới sáng nay mới đến gặp Ẩn Giảđược .
Hoa Anh vẫn không thể nào quên đượcnhững gì mà cô nhìn thấy . Vết xăm vằn vện trên cánh tay Xích Vân làm cô giậtmình . Hoa Anh đã từng được nghe tới những vết xăm ấy là do cái gì gây ra . Côdự cảm có điều gì đấy không hay ở cái tên Xích Vân này, không rõ là hắn xuấthiện ở đây là nhằm mục đích gì ? Tại sao hắn lại cứ bám riết theo Hoa Anh đểlàm gì ?
Một người đi qua trước mặt Hoa Anh,tay bưng chồng giấy cao ngất ngưởng quá đầu . Hoa Anh phải đỡ hộ anh ta mới làmchồng giấy không đổ xuống .