Tần Mạnh Uy có thể cảm nhận được sựđau khổ quằn quại của những tù nhân đã từng ở nơi đây . Ông nhìn vào chiếc ghếgai, mà nghĩ tới mình cũng ở trong hoàn cảnh ấy, bị những cái gai sắc nhọn tướcthịt ra, cảm nhận cái chết tiến dần đến .
Một nơi chỉ có mỗi nhiệm vụ duy nhấtlà tra tấn tù nhân . Tần Mạnh Uy không thể nào thích nổi cái nhà tù do Hoàng ĐếVõ Thái Lang xây dựng nên , để rồi nơi đây phải mang cái tên Uất Hận Thành .
-Cậu có định cùng ta tới Đặng LungSơn một chuyến không ? – Đội trưởng Hãn Đồ hỏi .
-Tôi nghĩ chắc là được…
-Vậy thôi, ta không hỏi gì cậu nữa…
Tần Mạnh Uy hiểu là đến lúc nên đi .Ông cúi đầu rồi bước nhanh ra cửa , cánh cửa đá nặng nề đóng lại, để một mìnhHãn Đồ đứng trơ trọi trong Ai Oán Đường .
Hãn Đồ ngồi xuống, ông nối lại dâyđàn bị đứt . Nối xong, ông lại cầm móng chim ưng lên gẩy tiếp, Ai Oán Đường lạibắt đầu bị bóng đêm che phủ , chỉ để lại ánh sáng ở chỗ mà Hãn Đồ ngồi .
-Mọi vật trong bóng tối đều trởthành tốt đẹp .
Hãn Đồ hát, hoà vào tiếng đàn ĐộcHuyền Cầm , giọng của ông đã đục và khản đi nhiều :
Đâu đâu khoảng trước năm trăm năm,cây biếc non xanh nào chốn ấy ?
Ấy ấy chừng ngoài ba ngàn dặm, hoađào nước chảy lại về đâu …
…
Diêu Linh đặt chén rượu xuống mặtbàn . Khuôn mặt cô đã hơi đỏ lên , cô cười :
-Vậy tại sao lúc đó anh không cướpsạch của tên đó đi ?
Xích Vân tẩm ngẩm :
-Tôi không nghĩ vậy . Cái tên đó, côthử nghĩ xem, cái áo hắn mặc đúng là đắt tiền thật, nhưng tôi đã nhỡ tay làmrách mất rồi . Có bán cũng chẳng hàng may nào mua, mà tôi có mặc thì được gì,một tên nghèo khổ như tôi mặc vào để làm cảnh chắc ? Vả lại tính tôi thươngngười, không muốn để tên đó đi về nhà với độc một cái quần lót được !
Diêu Linh cười ngặt nghẽo, cô bò rabàn , ôm bụng cho đỡ đau vì cười . Kỳ thực Diêu Linh đã cười hơi to , nhưngtrong quán ăn lúc này, tiếng gào thét, nói chuyện vì say rượu của khách khứađang rung cả mái nhà , nên tiếng cười của Diêu Linh chẳng thấm vào đâu cả .
Xích Vân đang kể lại, trình diễn, vàbốc phét thêm những lần mà y ăn trộm của mọi người, khiến Diêu Linh cười mãikhông thôi .
Diêu Linh không ngờ là hôm nay côvui đến vậy . Và cô đã biết uống rượu, thì ra rượu cũng chiều lòng người lắm,nó làm cô vui vẻ sảng khoái . Xích Vân đúng là một tên điên chưa từng có, vàcái điên rồ ấy làm Diêu Linh vui .
-Tôi không nghĩ ở Kiếm Tiên lại cómột nơi là con phố nghèo đến vậy…
-Cô đã từng đến Kiếm Tiên chưa ?
-Đã từng đến rồi . Nhưng tôi cũngchỉ nghe người ta nói thoáng qua về con phố ấy thôi . Bây giờ mới biết là nónhư thế nào …
-Vui cũng có, nhưng chủ yếu là buồn…
Diêu Linh chống cằm, cô hỏi :
-Buồn gì ?
-Cô biết đấy . Nó là con phố nghèo,nơi ấy tập trung nhiều loại, những kẻ giết người, phường ăn cắp và dân cùng khổ. Tôi đã chứng kiến nhiều cảnh khổ đau ở đó . Cô tưởng tượng được miếng thịtsống có mùi tanh thế nào không, vậy mà trong cơn đói, bọn trẻ con đánh nhau chỉđể ngoạm vào cái miếng thịt bẩn thỉu dính đầy bùn đất .
-Vậy sao ?
-Chúng tôi là những người không cóbất cứ cái quyền gì cả . Cuộc sống của chúng ngày qua ngày, leo lắt trước cuộcđời . Cô có biết cảm giác của những người nghèo khổ ấy về những người quý tộcnhư thế nào không ? Họ khao khát muốn được như thế, nhưng họ cũng căm thù nhữngngười quý tộc ấy . Cảm xúc lẫn lộn, trái ngược nhau …
Diêu Linh thở dài, cô là sinh ratrong một gia đình đầm ấm, mặc dù có thiếu thốn, nhưng chưa bao giờ cô phải nếmtrải cảnh cùng cực bao giờ .
-Anh…cũng là một người sâu sắcđấy…vậy mà tôi cứ nghĩ anh là một tên dở hơi chứ.
-Không , tôi mới thuộc loại dở hơibình thường . Hai thằng bạn Hoài Tử và Tôn Dương của tôi mới là dở hơi có hạng.
Diêu Linh lại cười ngất, cô nói :
-Anh kể về hai người đó đi !
-Thôi ! Từ nãy giờ tôi đã nói quánhiều rồi, sao cô không nói chuyện về mình cho tôi nghe ?
Diêu Linh lắc lư cái đầu, khuôn mặtcủa cô đỏ lựng lên vì rượu :
-Ừm…cũng được…
Diêu Linh gật gù, cô nói, giọng nhẹnhàng và có phần hơi đuối . Nhưng Xích Vân vẫn hết sức chăm chú nghe .
-Tôi sinh ra ở ngoại ô Vạn Hoá Thành, cha tôi là một Thần Thú, mẹ tôi là Tiên Thú . Anh biết đấy tộc người chúngtôi đấy, Thần Thú luôn luôn là nam, Tiên Thú luôn là nữ . Một người Thần Thúlấy một cô gái Tiên Thú, sau khi họ làm chuyện…chuyện – Diêu Linh đỏ mặt –…chuyện đó đó ! Chúng tôi sinh con, ban đầu đứa bé sinh ra sẽ không khác đứatrẻ con tộc Nhân là mấy, vì chúng tôi mang dáng dấp và cách đi đứng của loàingười . Nếu là con trai, đứa bé ấy sau này sẽ trở thành Thần Thú, nếu là congái, thì sẽ thành Tiên Thú . Khi lên khoảng năm tuổi, những đứa trẻ ấy sẽ bắtđầu thay đổi hình hài, mang những đặc điểm của tộc Thú như là có đuôi này, răngnanh dài ra và sắc này …nhiều lắm ! Thay đổi nhiều nhất là Thần Thú, ai mà nghĩđược khi lớn lên, họ lại mang vẻ mặt của loài thú chứ .
-Hay nhỉ ? – Xích Vân nói .
-Tổ tiên chúng tôi và cả chúng tôibây giờ vốn là những loài động vật . Sau khi được được truyền chân khí từ nữthần Hợp Tuyền – mẹ Đất , chúng tôi đứng thẳng dậy bằng hai chân, và có thểgiao tiếp, làm việc như con người các anh vậy . Nhưng mà anh thấy đấy, chúngtôi đã từng phải sống trong im lặng, trong thời kỳ Hỗn Tam Giới, có xảy ra nạnphân biệt chủng tộc . Tộc Thú chúng tôi bị tộc Nhân và tộc Vũ coi là đẳng cấpthấp , chủng tộc man rợ . Chúng tôi không thể sống được ở những vùng đồng bằngtrù phú vì hai tộc kia chiếm mất rồi, và thế là chúng tôi đã lên miền Tây Bắc,lập ra Vạn Hóa Thành . Về sau nạn phân biệt chủng tộc mới chấm dứt, nhưng màbây giờ vẫn còn một số người của tộc Nhân nghi kỵ hoặc tỏ vẻ không thích chúngtôi . Và đặc biệt là, anh thấy không, không một người nào tộc khác dám lấyngười tộc Thú chúng tôi cả , họ sợ đứa con sau này sẽ trở thành quái thai dịdạng…
-Tôi hỏi thật nhé, đã bao giờ ngườitộc Thú các cô ăn thịt con người chưa ?
-Có . Khi vừa mới mang dáng dấp củangười, chúng tôi vẫn chưa thoát khỏi tập tục ăn thịt sống và săn mồi , và có lẽlà một vài người tộc Nhân hoặc tộc Vũ đã bị chúng tôi ăn mất . Nhưng chuyện ấylà của quá khứ rồi, bây giờ tộc Thú chúng tôi cũng như các anh thôi . Tuynhiên, vẫn còn mang một số đặc tính không thể biến mất như là thích thịt tươimột chút, khoái gặm xương , nhiều lắm .
-Vậy cô hãy nói về gia đình mình đi!
-Tôi sống khá êm đềm ở ngôi nhà nhỏấy . Nhưng rồi một ngày kia, cha tôi đã mất trên chiến trường . Mẹ tôi nói rằngcha tôi chỉ là một người lính . Nhưng sau này, khi lớn lên , tôi có được Trưởnglão Vạn Hóa Thành nói, cha tôi là một vị tướng, chứ không phải lính . Và trưởnglão có đưa lại cho tôi bức thư cuối cùng của cha, ông dặn tôi…
-Dặn gì…
Diêu Linh gật gù vì say, cô bóp lấycái mũi đang phập phồng vì hồi hộp của Xích Vân :
-Không khiến anh phải biết ! Tò mòquá đấy ! Uống rượu tiếp !
Xích Vân thấy Diêu Linh đã say thật, y nói :
-Thôi ! Đừng uống nữa ! Giờ Thân rồiđấy, chúng ta về thôi !
-Không có về với đi gì hết ! – DiêuLinh gắt – Uống tiếp ! Bảo có nghe không ? Uống !
-Cô say quá rồi !
Diêu Linh ngật ngà ngật ngừ :
-Say à ? Càng tốt thôi ! Anh hiểuchứ ? Say cho quên đi những thứ đau khổ ! Anh biết không ? Tôi đã khóc rấtnhiều khi cha mất ! Hồi còn bé, mẹ nói rằng cha chỉ đi xa thôi, rồi cha sẽ quayvề ! Tôi đã hy vọng, mong ngóng, rồi thất vọng đến cùng cực khi lớn lên ! Anhhiểu thế là thế nào không ?
Diêu Linh gục xuống bàn trong cơnsay và trong nước mắt . Xích Vân tự trách mình đã quá sa đà vào chuyện nhàngười khác . Y không hiểu vì sao người ta lại đau khổ vì tình cảm như vậy,nhưng y cũng láng máng biết, có chút cảm nhận được .
Xích Vân gọi :
-Tiểu nhị !
Một tên tiểu nhị chạy lại, và tínhtiền cho Xích Vân .
Xích Vân không còn cách nào khác làphải để Diêu Linh khoác vai mình mà lôi về .
-Con nhỏ này sao nặng thế ? – XíchVân ngạc nhiên .
Về tới phòng trọ, Xích Vân đang oằnngười vì Diêu Linh đang chân nọ đá chân kia . Y bế cả người Diêu Linh lên rồiđặt xuống giường mình .
Diêu Linh còn lảm nhảm vài câu nữa,rồi cô bắt đầu chìm vào trong giấc ngủ .
Xích Vân để ý thấy mái tóc nâu củaDiêu Linh đang bết lại trên má vì nước mắt . Rất tự nhiên, y lấy tay quệt đi vàkéo tóc xuống cho thẳng . Vả một cảm giác mới lại xuất hiện trong Xích Vân, mộtcảm giác nhẹ và như đang bay, rất khó tả .
Xích Vân lắc đầu . Y đứng dậy và rangoài phòng, y muốn để cho Diêu Linh ngủ .
…
Đỉnh núi Thiên Linh Sơn, tháp BạchThiên Trụ, tầng thứ sáu mươi tư, nơi họp bàn của Hội Đồng Trắng . Nơi để chocác vị có uy tín, danh vọng của Ngũ Hành Tộc nói chuyện với nhau . Một khôngkhí trầm lắng, tôn nghiêm khắp Bạch Thiên Trụ, nhưng nếu đến gần phòng họp,người ta sẽ nghe thấy những lời sau :
-Khốn kiếp ! Chẳng coi ai ra thểthống gì cả !
-Đồ con lừa !
-Ngu vừa chứ !
-Này này, cẩn thận đấy !
Những ngôn từ không mấy lịch sự đangđược xả ra hết cỡ từ miệng các vị thuộc Hội Đồng Trắng . Không phải vì họ thôlỗ, mà là cuộc họp và sự bực tức đã làm họ thô lỗ . Người của Ngũ Hành Huyết,Ngũ Hành Ma, Ngũ Hành Tiễn đang cãi nhau ỏm tỏi, người ngoài mà không hiểu sẽtưởng tượng họ như một đám con nít cãi nhau vì tranh giành cái gì đó .
-IM LẶNG ! – Hộ Vương Lão Bà hếtchịu nổi .
Người của Ngũ Hành Huyết tất nhiênlà im ngay . Còn người của Ngũ Hành Tiễn và Ngũ Hành Ma vẫn còn cố nói nữa,nhưng vì họ cũng kính nể Hộ Vương Lão Bà nên thôi .
-Các vị ! – Hộ Vương Lão Bà nói –Chúng ta có mặt ở đây để nói chuyện chứ không phải là chỗ để cãi nhau như mộtđám phàm tục dưới Hạ Giới !
Phòng họp im lặng, Hộ Vương Lão Bàthở dài tỏ vẻ hài lòng .
Cái kim trong bọc lâu ngày không lòira thì cũng có kẻ làm nó lòi ra . Chuyện Hộ Vương Lão Bà và Tâm Thiện Giáo Lãođón tiếp Tần Mạnh Uy - thủ lĩnh Ngũ Thánh Điện của Uất Hận Thành đã lan truyềnra khắp đỉnh Thiên Linh Sơn . Đối với người Ngũ Hành Tộc, đây là một sự sỉ nhụckhông thể có cái gì đáng để sỉ nhục hơn . Ngũ Hành Tộc đã từng nói rằng Uất HậnThành là nơi Thượng Đế không bao giờ có lòng muốn tới . Người trong gia tộc coinhững con người xuất thân từ Uất Hận Thành không có nhân phẩm, không có tưcách, và không đáng bằng một con súc vật dưới Hạ Giới . Vậy mà cái thứ khôngbằng một con súc vật ấy lại đến đây, đứng ngay trong Bạch Thiên Trụ, và còn đểlại dòng máu dơ bẩn ở đỉnh Thiên Linh Sơn này . Đã vậy , Tâm Thiện Giáo Lão cònmời cái tên đó uống trà nữa ! Trà Tinh Cúc mới điên người ! Thứ trà lấy bằngsương buổi sớm, và được ướp bằng hoa Nhược Lan Ngọc , đến cả Vô Chân Vương mộttuần chỉ được uống một lần ! Bây giờ đem trà ấy ra mà để cho một con súc vậtuống, vậy Vô Chân Vương ngang hàng với nó à ? Và hệ quả từ một cuộc nói chuyện,một chén trà là một cuộc khẩu chiến không mệt mỏi từ những cái miệng rất khỏecủa các thành viên Hội Đồng Trắng .
Người của Ngũ Hành Tiễn và Ngũ HànhMa cố nhiên là phản đồi rầm trời lên về chuyện này rồi . Đây là cơ hội tốt nhấtđể họ phê phán , lên án, và điêu toa thêm một số chi tiết . Cả năm Hộ Vương LãoBà làm việc tốt, họ không tìm đâu ra một cái gì để bắt tội, nay tự dưng một cáitội to như thế, thử hỏi ai mà không chớp lấy ? Ngũ Hành Huyết đã chiếm quánhiều quyền lực trong Ngũ Hành Tộc rồi, riêng Hội Đồng Trắng có một trăm nămmươi ghế thì gia tộc Ngũ Hành Huyết đã chiếm tới chín mươi tám, còn lại NgũHành Tiễn và Ngũ Hành Ma chia nhau . Cách hành xử không thể chấp nhận của HộVương Lão Bà và Tâm Thiện Giáo Lão là cái cớ để Ngũ Hành Tiễn và Ngũ Hành Malên tiếng chỉ trích . Ngay cả những người trong dòng họ Ngũ Hành Huyết cũng xảyra sự chia bè phái, phần đông là những người ủng hộ hai vị có chức sắc cao nhấttrong dòng họ mình, nhưng cũng có một số mang nặng tư tưởng tự tôn quá cao vàcó phần nào đó hơi không bằng lòng với hai vị .
-Các vị nên hiểu một điều thế này …–Hộ Vương Lão Bà nói – …chúng ta đang ở trong thế bí . Bất Kiếp Viện là một tổchức đáng sợ, bọn chúng quá mạnh và tôi thấy nếu gom cả Hội Đồng Trắng chúng tavào thì cũng chưa chắc đấu lại với chúng . Trong chiến tranh, sự mất mát làđiều không ai muốn, và vì không muốn mất mát , tôi và Tâm Thiện Giáo Lão đã suynghĩ tới điều kiện của Tần Mạnh Uy, thủ lĩnh Ngũ Thánh Điện…
Một người đàn ông tộc Vũ, ngồi hàngđầu tiên trong dòng họ Ngũ Hành Tiễn đốp chát ngay :
-Không thể được ! Đó là…
-Phong Vũ Thần Lão ! Tôi đã nói rồi,các ngài muốn nói gì, hãy từ từ phát biểu ! Dù gì tôi cũng là Hộ Vương Lão Bà,người đứng dau Vô Chân Vương ! Ngài làm thế là có tôn trọng tôi không ?
Phong Vũ Thần Lão điếng người, chưabao giờ ông ta bị người khác dạy dỗ như dạy một đứa trẻ vậy . Tức chết đi được! Khi mà khuôn mặt ông thì già và tóc đã lưa thưa, trong khi Hộ Vương Lão Bàlại có khuôn mặt của một thiếu nữ, và thâm tâm Phong Vũ Thần Lão lại nổi lêncái ý nghĩ rất buồn cười ở đây là người trẻ phải kính trọng người già ! Ngàinghĩ vậy, chứ thực ra Hộ Vương Lão Bà cũng ngang tuổi ngài đấy .
-Rồi, giờ thì mời Phong Vũ Thần Lãonói ! – Hộ Vương Lão Bà bực mình .
-Tôi xin nói thế này ! Các vị nênhiểu cho, Ngũ Hành Tộc chúng ta không thể chấp nhận cái yêu cầu hết sức lố bịchcủa Uất Hận Thành được ! Nói đơn giản thế này, Hắc Đế Ấn thì chẳng ai lạ gì, nórất mạnh, các vị không sợ khi mang nó về sẽ làm đảo lộn trật tự nơi này sao ?Bạch Thiên Trụ bao ngàn năm qua đã mang sự đẹp đẽ tinh khiết, bây giờ để Hắc ĐếẤn, hoặc là Tàn Dương ở đây, có ai biết là ô nhục như thế nào không ! Còn nữa,Uất Hận Thành cử quân tới án ngữ ở chân đỉnh Thiên Linh Sơn, vậy chúng đang bảovệ ta, hay là chúng định giám sát ta đấy ? Uất Hận Thành vốn chẳng có quan hệtốt đẹp gì với ai, những con người sinh ra ở đó đều không phải là những kẻ dễtrị , thử hỏi bây giờ liên kết với chúng, hại nhiều hơn, hay là lợi đây ? Đó làchưa kể, nếu chuyện này mà lan ra ngoài thì bọn Hạ Giới sẽ cười vào mũi chúngta mất !
Cả phòng họp lại nhao lên bởi nhữngngười thuộc Ngũ Hành Tiễn .
Phen này đến lượt Tâm Thiện Giáo Lãođứng ra, ông nói :
-Các vị, tôi muốn nói vài điều thếnày, và nếu các vị còn chưa im lặng thì tôi không thể nói được .
Cả phòng họp lại im lặng tiếp .
-Trước tiên, tôi muốn hỏi các vị mộtđiều, ở đây ai không trung thành với gia tộc Ngũ Hành ?
Câu hỏi khá bất ngờ , mọi ngườitrong Hội Đồng Trắng nhìn nhau tỏ vẻ ngạc nhiên , rồi mọi người nói :
-Không ai cả !
-Tốt ! Tôi hỏi tiếp, có ai muốn thấyNgũ Hành Tộc bị diệt vong không ?
Không người nào trả lời . Tâm ThiệnGiáo Lão nói tiếp :
-Tôi có một vài điều muốn nói thếnày . Gia tộc Ngũ Hành chúng ta đã quá kiêu ngạo ! Coi mình là những người thầnthánh ! Chúng ta tự xưng là con cháu thần thánh, nhưng có bằng chứng gì nóirằng chúng ta là con cháu thần thánh không ?
-Ngài quá lời rồi đấy ! Giáo Lão ! –Phong Vũ Thần Lão tức giận .
-Tôi không hề quá lời ! Ở cương vịcủa một người lãnh đạo, tôi có thể thấy hết được sự mục rữa đang phá hoại giatộc này ! Các vị nghĩ rằng chúng ta có quyền xây dựng trật tự Tam Giới sao ?Các vị nghĩ rằng mọi việc của Tam Giới đều vận hành theo ý muốn của chúng tasao ? Các vị nhầm rồi ! Chẳng có cái gì là theo ý chúng ta, những con ngườidưới Hạ Giới và cả Uất Hận Thành mới là những kẻ tạo nên thời cục này ! Các vịở trên đỉnh Thiên Linh Sơn, nên các vị đâu có biết trong con mắt người Hạ Giới,chúng ta chẳng là cái gì cả ! Vì sao ? Bởi vì các vị đã tự đề cao mình quáđáng, tự cho mình là tài giỏi ! Các vị chẳng chịu thấy những khuyết điểm củamình, ngược lại còn bênh vực cho nó ! Lớp trẻ ngày nay sinh ra mà chẳng hiểu gìcả, cứ cho rằng gia tộc Ngũ Hành là đứng trên thiên hạ mà sinh ra kiêu căng !Lòng tự hào dòng họ, gia tộc là tốt, nhưng tự hào theo kiểu của các vị, khôngchịu học hỏi người khác , thì không những là một gia tộc, mà là cả một đất nướcsẽ lụn bại ! Các vị còn nhớ đất nước Quang Hoa Quốc chứ ? Hậu quả của một lớpthế hệ không chịu phấn đấu, cứ hưởng thụ những gì mà cha ông để lại, cuối cùngđất nước ấy bị diệt vong ! Gia tộc Ngũ Hành chúng ta có quá nhiều ngày lễ, quánhiều thứ tưởng nhớ, tôi nói thật, gia tộc chúng ta từ trước đến nay chỉ sốngvới cái hoài niệm của quá khứ, vin vào quá khứ, lúc nào cũng quá khứ, để rồimấy ông già chúng ta nói chuyện, tán tụng với nhau : mình giỏi , mình tài ! Thếhệ trẻ lại cứ nghĩ cha ông chúng ta tài ba lắm ! Ngày lễ mùng bảy tháng Hai củachúng ta là kỷ niệm ngày binh lính Ngũ Hành Tộc tấn công vào Phá Trận BìnhNguyên, tấn công quân Uất Hận Thành . Chúng ta toàn tâng bốc lên nào là hànhquân thần tốc, nào là gây hoang mang cho quân địch, làm Uất Hận Thành phảingừng tấn công Kiếm Tiên . Đúng là chúng ta đã làm Uất Hận Thành phải ngừng tấncông Kiếm Tiên thật, nhưng bảo họ hoang mang ư ? Không ! Bảo vinh quang thắnglợi ư ? Không ! Càng không ! Ngày ấy, hàng vạn người con của gia tộc này đãphải đổ máu xuống Phá Trận Bình Nguyên, không còn một ai sống để trở về ! Vậythì cái ngày lễ các vị vui mừng kỷ niệm cái gì, các vị đâu có hay như vậy làkhông tôn trọng những linh hồn đã khuất ! Trong chiến tranh, chẳng có gì làvinh quang cả, chẳng có gì là thắng lợi cả, mọi vinh quang đều được xây nên từmáu và nước mắt ! Thế hệ trẻ ngày nay của gia tộc Ngũ Hành chẳng hiểu điều đó,dần dà họ tưởng là vinh quang thật, rồi sau này họ đảo lộn cả lịch sử cũng nên! Đấy, các vị xem xem, gia tộc này đã có bao nhiêu tài năng xuất chúng nàothuộc lớp thế hệ mới chưa ? Quá ít ! Tôi, các vị ngồi đây, gần như đều đã ngótqua chín mươi rồi, người trẻ nhất cũng vào tuổi sáu mươi ! Liệu chúng ta có thểsống mãi được không ? Chúng ta có thể sống mãi để cho lớp con cháu dựa vàokhông ? Nếu không thay đổi cách suy nghĩ, thì cái gia tộc này cũng chẳng có đểmà các vị ngồi đó mà bàn luận danh giá với chả thấp hèn !
Mọi người trong phòng họp im thinthít , không nói câu nào .
Phong Vũ Thần Lão mặc dù là ngườihay bất đồng quan điểm với Giáo Lão, nhưng thực ra những điều Giáo Lão nói cũngchính là những điều mà ông trăn trở . Những tài năng xuất chúng thiên hạ nhưThiên Vũ, Tiên Hoa Tự thuộc thế hệ trẻ trong Ngũ Hành Tộc này chưa đến ba chụcngười . Ông nhớ lại ngày trước, Ngũ Hành Tộc đã từng có cả một đoàn lớn tên làThiên Binh có tám đội, mỗi đội có một trăm hai mươi người, người nào cũng lànhững tài năng được tôi luyện qua máu lửa , người nào cũng mang tinh thần xảthân đến cùng cho dòng họ . Thiên Binh đã tạo nên những chiến công vang dội choNgũ Hành Tộc , người đời phải khiếp sợ mà nói rằng Ngũ Hành Tộc là những ngườimang dòng máu thần thánh . Còn bây giờ…
-Ngài… có lẽ nói đúng…chúng ta đãquá kiêu ngạo… - Thần Lão nói .
-Đó chỉ là lúc bức xúc tôi nói vậythôi . – Tâm Thiện Giáo Lão nói – Ngũ Hành Tộc vẫn là nơi để tôi cống hiến hếtmình, mọi thứ là vì dòng họ .
Thần Lão chuyển vấn đề :
-Vậy ngài mang Hắc Đế Ấn về đây thìngài định giam giữ những thứ đó ở đâu ?
-Tam Thiên .
Mọi người trong phòng lại quay ra xìxào, Thần Lão nheo mắt, ngạc nhiên :
-Ngài chắc chắn chứ ? Ngài chắc TamThiên đủ khả năng chứ ?
-Tôi sẽ lấy tính mạng đảm bảo .
-Thế còn Tàn Dương ? – Phong Vũ ThầnLão hỏi .
-Nó là thứ mang trong mình tội lỗi .Nhưng Tàn Dương chỉ phát huy khi có người cầm nó và cũng mang theo tâm hồn xấuxa . Nó chỉ là một vật bình thường và tôi mong muốn là nếu Tàn Dương về đây, sẽkhông có bất cứ tâm hồn tội lỗi xấu xa nào trong dòng họ phát huy nó .
Người của Ngũ Hành Tiễn và Ngũ HànhMa nhìn nhau , có phải Tâm Thiện Giáo Lão đang ám chỉ họ ?
Một Thần Thú ngồi hàng đầu Ngũ HànhMa giơ cánh tay to vĩ đại lên, Tâm Thiện Giáo Lão hỏi :
-Triệu Ma Phục Lão có ý kiến gì sao?
-Tôi muốn hỏi thế này : Hắc Đế Ấncòn lại bao nhiêu cái ?
-Chín . Một cái đã mất trong AnhHùng Trủng, một cái mất ở Vạn Kiếp Thành, một cái ở Thiên Lệ Thành và cái vụNgư Thôn, đã xác định được hung thủ cần lấy Hắc Đế Ấn, một chuyện rất khó hiểu,không biết vì sao Hắc Đế Ấn lại ở trong tay tên trưởng thôn ? Nhân đây, tôi đãđưa ba người để mất Hắc Đế Ấn về đây để chúng ta nói chuyện , Tam Thích Đại Sưở Lan Nhược Tự không được khoẻ nên chưa tới được . Mời các vị lên tầng bảy mươiba !
Mọi người trong phòng họp ra ngoài,từng đám người mặc áo trắng toát phi thân lên tầng bảy mươi ba ở phía trên .
-Cô chắc Tam Thiên là ổn chứ ? –Gião Lão hỏi Lão Bà.
-Điều đó còn phụ thuộc xem trong HộiĐồng Trắng này, có bao nhiêu kẻ tâm địa không tốt…
Hai người phi thân lên tầng bảy mươiba của Bạch Thiên Trụ .
…