Thiên Đế Kiếm

Chương 64: Chương 64


trước sau

Hàn Ngọc và Kế Đô vẫn lặng lẽ bướcđi .

-Huynh thay đổi quá nhiều rồi… – HànNgọc nói .

Kế Đô không nói gì, anh vẫn im lặng.

-Muội nhớ cái hồi trước đây . Huynhlà một cậu bé rất vô tư, rất trong sáng, hay đùa nghịch . Muội vẫn nhớ huynhhay cười , hay nói, huynh còn vật lộn với Hàn Thanh . Nhưng bây giờ, huynh thayđổi quá nhiều rồi . Bây giờ huynh có biết cảm giác của muội về huynh như thếnào không ? Sợ .

-Hàn tiểu thư đừng nói vậy .

-Không, đúng như vậy đấy Kế huynh ạ! Huynh thực sự đã trở thành một sát thủ tàn nhẫn và không ghê sợ những cái gìmà người ta sợ . Kế huynh, muội hỏi một câu, huynh phải trả lời thành thật !

Kế Đô thở dài, anh nói :

-Tiểu thư cứ hỏi .

-Trong trái tim huynh liệu có cònhình bóng gì về muội không ? Hay những năm tháng làm sát thủ của huynh làmhuynh không còn trái tim nữa ?

Kế Đô không nói gì .

-Trước đây huynh còn gọi muội là “Ngọc muội “ , nhưng giờ huynh gọi muội là tiểu thư . Muội chẳng phải tiểu thưhay công chúa gì hết ! Muội chỉ có cái tên là Hàn Ngọc . Chẳng phải cha muội đãnói rằng chúng ta sẽ sống như một gia đình sao ?

Kế Đô vẫn im lặng . Anh muốn trảlời, muốn nói rất nhiều, nhưng anh lại chẳng biết nói thế nào .

-Muội hỏi thật , từ khi làm sát thủtrong Cửu Diệu, huynh đã giết bao nhiêu người rồi ?

-Việc đó tiểu thư không nên quan tâmthì hơn .

Kế Đô đi vụt về phía trước . HànNgọc đuổi theo . Trong chốc lát, cả hai người đã tới hồ nước trong thành TíchVũ . Mặt hồ lặng yên, không gợn sóng . Kế Đô nhìn xuống nước, anh thấy khuônmặt mình, một khuôn mặt hơi hóp, mái tóc trắng che hết một bên mặt, đôi mắt củaanh không còn là đôi mắt trong trẻo của thằng bé Kế Đô ngày xưa nữa, giờ đây làmột đôi mắt lạnh lùng và tàn nhẫn .

-Hồ nước đẹp quá phải không ? – HànNgọc đã đuổi kịp Kế Đô .

Kế Đô vẫn đăm đăm xuống mặt nước,anh đang cố gắng định nghĩa lại về khuôn mặt mình, đã lâu anh không còn xem lạimặt mình nữa, nên giờ thấy lạ .

-Kế huynh, muội…

-Tiểu thư nên hiểu rằng thế này… –Kế Đô cắt ngang lời Hàn Ngọc , lần đầu tiên anh nói trong ngày hôm nay .

…tôi hiểu tình cảm mà tiểu thư đãdành cho tôi…

…sự khác biệt nhau về thân phậnkhông làm tôi mặc cảm, tiểu thư là một cô gái rất tốt, và tôi cũng rất quý tiểuthư, Ngài Hàn muốn chúng ta như một gia đình…

…nhưng bây giờ tôi là một sát thủ,tôi đã giết nhiều người, kẻ thù cũng nhiều…

…tôi không muốn tiểu thư sẽ phảichịu chung cái số phận lúc nào cũng bị săn đuổi như tôi .

-Vậy thì sao chứ ? Cùng lắm muộitheo huynh là được chứ gì !

-Tiểu thư, đứng nói vậy . Tiểu thưcòn quá trẻ để hiểu biết một tình yêu chín chắn . Yêu là một chuyện, nhưng tớilúc va vấp vào thực tế cuộc sống rồi thì nó không hoàn toàn đẹp đẽ như thời yêuđương tưởng tượng ra đâu .

Hàn Ngọc lặng im, rõ ràng là cô còntrẻ . Cô vẫn chưa thể hiểu hết được cuộc sống này không phải lúc nào cũng làmàu hồng .

-Nhưng là huynh muội không được sao? Huynh không thể coi muội là một em gái được à ?

Kế Đô thở dài .

-Huynh hãy gọi muội như ngày xưachúng ta đã từng gọi nhau đi .

-Tiểu thư…

-Không phải !

-Ừ…thì…Ngọc muội…

-Đấy ! Rốt cục thì huynh cũng đã nóilà Ngọc muội rồi nhé ! Chúng ta đi chơi đi ! Về Tích Vũ Thành này mà không chơithì chán lắm !

Hàn Ngọc nắm lấy tay Kế Đô rồi kéoanh đi .

Em gái à ?

Ừ, em gái .



Diêu Linh không thể nào chịu được .Thằng điên Xích Vân lại bắt đầu nhảy múa ở phòng bên . Từ sáng tới giờ, đây làlần thứ tư Xích Vân lên cơn động kinh như vậy . Thật là quá thể lắm ! Mượn đượcmấy quyển sách ở thư viện Tích Vũ về, bây giờ mới có thời gian ngồi đọc . Cáicần khi đọc sách là sự yên tĩnh . Nhưng Xích Vân đã phá hoại sự yên tĩnh đó ,từ nãy giờ Diêu Linh thấy chẳng vào đầu tí nào cả .

Quá thể lắm rồi ! Diêu Linh đập bẹtquyển sách xuống bàn, đi sang phòng Xích Vân .

Này người ơi, có nghe thấy lòng tavẫy gọi ?

Ánh trăng hè mơn man rọi lòng người…

Xích Vân vừa nhảy, vừa hát bập bõmnhững câu hát mà hắn nghe được khi đám con trai con gái Tích Vũ hát với nhau .Có chỗ y hát đúng, nhưng đa phần là y hát sai hoặc tự chế thêm ra . Mặc xác,Xích Vân đang vui . Y vẫn không thể nào quên hai ngón tay mềm mại của Hoa Anhđặt lên má mình . Đôi tay phảng phất mùi thơm, Xích Vân hít hửi mãi, và khônghiểu sao Y lại yêu cái má mình đến thế .

-Này ! – Diêu Linh bực bội – Anhkhông biết cái gọi là tôn trọng sự im lặng à ?

Lại là con nhỏ Diêu Linh . NhưngXích Vân không thấy Diêu Linh đáng ghét nữa . Y chạy đến trước mặt Diêu Linh,vòng tay vào vai cô :

-Chúng ta cùng nhảy nào ! Tôi đangrất vui !

Diêu Linh đã bực mình thì chớ, côđẩy Xích Vân ra :

-Bỏ ra ! Đồ thần kinh !

Xích Vân cười :

-Sao cô lại phá hoại niềm hạnh phúccủa người khác nhỉ ?

-Hạnh phúc của anh đang làm ảnhhưởng không tốt đến hạnh phúc của tôi ! – Diêu Linh gắt gỏng .

-Đâu ! Tôi thấy mọi người hôm nayđều rất hạnh phúc đấy chứ ! Cả cô nữa, trông cô cũng xinh lắm !

Diêu Linh mở to đôi mắt, cái tênXích Vân này có vấn đề gì ở đầu óc à ?

Diêu Linh thở dài . Nói , gắt, quát,đã ba lần như thế rồi mà tên Xích Vân này chẳng chịu để cho cô yên, cứ về phònglà hắn lại bắt đầu lên cơn .

-Này ! – Diêu Linh hỏi – Thế cóchuyện gì mà anh vui như một thằng dở hơi vậy ?

Xích Vân vồn vã chạy đến, y nói :

-Cô biết không, tối qua, tôi đã đượcmột cô gái hôn đấy !

Diêu Linh mở to đôi mắt, miệng côméo xệch , rồi cô cười sặc sụa . Đôi tai cáo của Diêu Linh rung lên bần bật .

-Ôi trời ôi ! Tôi không biết là cô ảđiên tới cỡ nào mới dám hôn một tên dở hơi như anh ?

Xích Vân nghe thấy chữ “điên”, y lừmắt, đôi mắt trắng dã nhìn Diêu Linh . Diêu Linh im bặt khi thấy ánh mắt đó ,một cảm giác lạnh buốt tràn khắp sống lưng Diêu Linh, cô bủn rủn chân tay rồingồi phịch xuống ghế .

-À, không… – Diêu Linh nói lấp – …Ýtôi là…

-Lần sau đừng có nói như vậy nữa . –Xích Vân nói .

Rồi Xích Vân lại trở về trạng tháinhư ban nãy . Dường như hắn đã quên là hắn vừa nói những gì .

-Cô đi ăn với tôi không ? Đói quárồi !

Diêu Linh đã trấn tĩnh lại được mình. Cô nói nhẹ :

-Thôi…tôi…

Xích Vân nắm lấy tay Diêu Linh, ykéo cô dậy :

-Nào ! Từ mấy hôm rồi chúng ta chẳngđi ăn với nhau được một bữa ! Tôi sẽ trả tiền là được chứ gì !

Diêu Linh để mặc cho Xích Vân dắtmình đi đâu , cô đang tự hỏi chính mình .

“ Dường như con người này không hềkhờ khạo như mình tưởng “ .

“ Cảm giác sợ hãi rất giống của tênVương Kỳ lần trước “ .

Ông chủ quán trọ đang ngáp vặt, bỗngthấy đôi nam nữ hôm trước đang dắt tay nhau ra khỏi quán , ông cười . Mới cãinhau xong, hôm nay đã tay trong tay thế, bọn trẻ thời này thật là khó hiểu .



Một đại sảnh rất lớn trong Uất HậnThành .

Nhưng đại sảnh ấy đã bị bao phủ bởimột màn đêm vô tận . Chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng mờ ảo, lạnh lẽo từ cái lỗbé tí trên kia đâm xuống cái nền bằng đá màu xanh .

Một người ngồi giữa luồng ánh sángấy, chiếc áo khoác xám ông đã mặc hằng bao nhiêu năm vẫn không thay đổi .

Người đàn ông ấy đang đánh đàn . Mộtchiếc đàn rất lạ, có đúng một dây, bên tay trái là một thứ trông như một cái vỏgỗ bầu bầu, có một thanh gỗ dẻo lắp vào cái vỏ gỗ bầu ấy . Tay trái cầm thanhgỗ, tay phải cầm một chiếc móng chim ưng . Tiếng đàn réo rắt , não nề lọt thỏmvào không gian đen tối vắng lặng .

Một tiếng đẩy cửa nặng nề và chầmchậm . Người đàn ông thôi không đánh đàn nữa, tiếng bước chân gấp gáp, một lúcsau ông thấy một người từ trong bóng tối bước ra trước mặt ông .

-Thưa Đường chủ, Tần đại nhân đã về!

-Cho cậu ta vào . – Đường chủ nói .

Người báo tin lui vào trong bóngtối, tiếng bước chân đi ra, Đường chủ lại tiếp tục đánh đàn .

Ngay sau đó là tiếng bước chân chầmchậm tiến đến Đường chủ .

-Đường chủ, tôi đã về .

-Đừng gọi ta là Đường chủ nữa . Ởđây , cậu có thể gọi ta là đội trưởng .

-Vâng . Đội trưởng Hãn Đồ .

Đường chủ cởi tấm mũ trùm . Ông vẫnlà đội trưởng Hãn Đồ của Tần Mạnh Uy . Chỉ khác rằng khuôn mặt ông đã già xọmđi rất nhiều, những nếp nhăn sâu vào trong , lớp nọ đè lên lớp kia và trũngxuống . Tóc của ông đã bạc trắng hết cả và dài che gần hết mặt .

Tần Mạnh Uy nhìn vào cây đàn kỳ lạcủa Hãn Đồ, ông hỏi :

-Đàn gì mà lạ vậy , đội trưởng ?

-Chẳng biết nữa . Ta định đặt têncho nó là Độc Huyền Cầm . Nhưng chắc là…gọi nôm na dễ hiểu là đàn bầu , đượcchứ ?

-Đàn có một dây thôi sao ?

Tiếng đàn vẫn réo rắt vang lên , âmthanh lúc trầm lúc bổng , não nùng bi thương .

-Ừ. Chỉ một dây thôi . Nhưng nó tạora được mọi âm thanh, tiếng đàn của nó còn bi thảm hơn tất cả các loại đàn khác.

-Vậy lúc nào cũng chỉ buồn thôi sao?

-Nó tuỳ theo tâm trạng của ta . Nếuta vui, nó sẽ vui . Còn nếu ta buồn, thì nó sẽ buồn . Vậy thôi .

Mạnh Uy hiểu điều đó, sắp tới ngàygiỗ của đội trưởng Từ Tuyên , ông biết đội trưởng của mình vẫn thường buồn nhưvậy mỗi khi ngày này tới .

Khi Hàn Thuyên ra đi, Thiên Tử đãquyết định chỉ thị đội trưởng Hãn Đồ nhận lại vị trí này . Đội trưởng Hãn Đồ đãtừng làm Đường chủ, Hàn Thuyên là người kế nhiệm ông . Nhưng khi Hàn Thuyên rađi, không còn ai có đủ khả năng để nhận lại vị trí Đường chủ Ai Oán Đường, nênHãn Đồ lại phải tiếp tục làm Đường chủ .

Hãn Đồ không đánh đàn nữa , ông hỏi:

-Việc thoả thuận với Ngũ Hành Tộcđến đâu rồi ?

-Chỉ có Hộ Vương Lão Bà và Tâm ThiệnGiáo Lão đón tiếp tôi thôi . Nhưng vậy cũng được, đưa ra điều kiện để hai ngườinày biết thôi . Bọn thủ cựu của Hội Đồng Trắng thế nào mà chẳng nhao nhao lên ?

-Họ chưa có Vô Chân Vương à ?

-Chưa . Vô Chân Vương mới nghe nóilà một người còn rất trẻ của Ngũ Hành Huyết . Hiện giờ cái Băng Ngai trong BạchThiên Trụ vẫn còn để trống .

-Vậy cậu đưa điều kiện của chúng tacho Hộ Vương Lão Bà và Tâm Thiện Giáo Lão ?

-Cũng mất một lúc, tôi mới thuyếtphục được Tâm Thiện Giáo Lão , tôi đã để lại máu của mình ở lại đó …– Tần MạnhUy giơ lòng bàn tay đang phải băng bó của mình cho đội trưởng Hãn Đồ xem – …cònchuyện Ngũ Hành Tộc có để lại máu không, thời gian sẽ trả lời .

-Ừ, vậy cũng được…

-Đội trưởng có nghĩ như vậy là hơimạo hiểm không ? Chúng ta đã thực hiện lời hứa, lời hứa của chúng ta một khi đãnói ra là phải thực hiện, còn người Ngũ Hành Tộc chưa nói gì cả, họ có quyềnkhông thực hiện những yêu cầu mà chúng ta đưa ra .

-Tuỳ ở tâm của họ thôi . Nhưng tatin là Hộ Vương Lão Bà với Tâm Thiện Giáo Lão đủ khôn ngoan để không làm tráivới những yêu cầu của chúng ta . Không làm thì chỉ thiệt cho họ thôi . Cậu biếtđấy, không gì chắc chắn là Xích Vân đã thay đổi . Nếu Thiên Ma vẫn tiếp tục lôikéo, một ngày nào đó có thể Xích Vân sẽ quay trở lại Bất Kiếp Viện .

-Thằng Xích Vân đã luyện tới tầngthứ bao nhiêu của Cấm Môn Quan rồi ?

-Tầng năm, Ngũ Môn . Mạnh lắm đấy,gần ngang với Thiên Tử của chúng ta trước đây .

Tần Mạnh Uy thở dài, ông hỏi :

-Vậy Thiên Tử đương nhiệm của chúngta ?

-Ta không rõ . Đã lâu không gặpThiên Tử rồi , ngài muốn yên tĩnh . Mà thôi, tạm gác chuyện Xích Vân sang mộtbên, nói tiếp về chuyện ban nãy đi , cậu nói là Vô Chân Vương kế nhiệm đã rờibỏ đỉnh Thiên Linh Sơn ?

-Nếu tôi không nhầm thì là vậy . Màcòn gần hai năm nữa là đến đại lễ lên ngôi của Vô Chân Vương kế nhiệm . Nếu NgũHành Huyết vẫn không thể tìm ra được người đó thì Ngũ Hành Ma và Ngũ Hành Tiễnsẽ có quyền lựa chọn người kế vị mới . Tôi chỉ ngại đến lúc đó lại phiền hàthôi .

-Ngũ Hành Tộc tiếng là gia tộc thầnthánh nhưng thực ra cũng chẳng tốt đẹp gì… – Đội trưởng Hãn Đồ nói – …họ luônkhúc mắc với nhau về quyền lợi của mình .

-Vậy đến lúc đó đội trưởng tính sao?

-Nếu Vô Chân Vương kế nhiệm về kịpthì không sao, Ngũ Hành Tộc sẽ chấp nhận điều kiện của chúng ta thôi , Hộ VươngLão Bà và Tâm Thiện Giáo Lão thế nào cũng khuyên vị Thiên Tử thuộc dòng họ củamình . Nhưng nếu Ngũ Hành Ma hoặc Ngũ Hành Tiễn lên nắm quyền thì ta cũng nêntới Thiên Linh Sơn chuyến nữa, dò xét ý kiến thế nào . Họ không chấp nhận điềukiện của ta thì thôi, đành trách cái số phận của dòng họ ấy đã tận .

-Và còn một vấn đề nữa, đội trưởngcó nghĩ để Ngũ Hành Tộc giữ Hắc Đế Ấn và Tàn Dương là hợp lý không ?

-Ta nghĩ như vậy là được . ThiênLinh Sơn vốn là nơi ngự trị của thần Bàn Cổ và các vị thần, nơi đó đã mangtrong mình nhiều Thần Khí của các vị thần nên có lẽ việc giam giữ Hắc Đế Ấn vàTàn Dương sẽ thuận lợi hơn, đặc biệt là Tàn Dương . Còn Uất Hận Thành chúng tamang nhiều Tà Khí quá, không tốt .

-Nhưng đến giờ chúng ta vẫn chưa thểbiết được Tàn Dương đích thực là cái gì ? Liệu có đúng là thanh Uất Ma Kiếm nhưngài nói không ?

-Cái này thì ta , và cả Thiên Tửcũng không chắc chắn . Ta đã hỏi Thiên Tử vấn đề này, ngài cũng nghĩ Uất MaKiếm chính là Tàn Dương, nhưng không hề có bằng chứng nào khẳng định điều đó cả. Chúng ta chỉ biết rằng Tàn Dương là thứ mang trong mình sự tội lỗi, sự uấthận đến mức Như Lai Phật Tổ cũng không thể hóa giải . Còn lại, Tàn Dương đãđược Hắc Đế sử dụng thế nào, vào việc gì, liên hệ như thế nào với Hắc Đế Ấn,những cái đó chúng ta không biết .

-Khá phức tạp và rối rắm đấy .

-Ta định nói cho cậu chuyện này .Cậu còn nhớ lời tiên tri rằng cánh cửa Địa Ngục của Uất Hận Thành mười năm nữasẽ mở không ?

-Có .

-Vậy cậu có biết ai là người đã nóira lời tiên tri ấy không ?

Tần Mạnh Uy nghĩ ngợi , ông thànhthật trả lời :

-Không .

-Vậy cậu còn nhớ lời tiên tri vềviệc kẻ nào nhốt được các vị thần về Tuyệt Cực Địa, kẻ ấy sẽ nắm trong tay toànbộ thế giới này không ?

-Có, một lời tiên tri hơi sáo rỗngmột chút, đã hơn ba ngàn năm rồi mà có chuyện gì xảy ra đâu ?

Tần Mạnh Uy cười . Nhưng rồi tránông nhăn lại ngay tức thì, ông nói :

-Khoan đã, có cái gì không ổn . Hìnhnhư…

-Cậu thấy rồi phải không ?

-Nếu tôi nhớ không nhầm, lời tiêntri cánh cửa Địa Ngục đã được truyền đi khắp Uất Hận Thành cách đây hai mươi tưnăm, đúng vào cái ngày mà Xích Vân sinh ra …

-Nếu tính từ khoảng thời gian ấy,lời tiên tri muốn nói rằng ba mươi tư năm nữa cánh cửa Địa Ngục sẽ mở . Còn nếutính thời điểm hiện tại mà chúng ta đang sống thì mười năm nữa, cánh cửa ấy sẽmở .

-Cách đây hai mươi tư năm, thì cáingày Xích Vân sinh ra là vừa tròn ba ngàn năm kể từ khi lời tiên tri về việcgiam giữ các thần được nói ra, cũng trong ngày hôm đó, lời tiên tri về cánh cửaĐịa Ngục xuất hiện . Khá là trùng hợp đấy .

-Lời tiên tri giam giữ các thần rađời trong thời kỳ Hỗn Tam Giới . Nó động vào tính tham lam thích quyền lực củacon người . Lời tiên tri cánh cửa Địa Ngục lại đánh vào lòng tham ấy một lầnnữa . Có vẻ như là…

-Đội trưởng nghĩ gì vậy ?

-Nghe có vẻ hơi vô lý , tôi đangnghĩ có phải hai lời tiên tri đều xuất phát từ một cái miệng không ?

-Ngài nghĩ là từ một người ?

-Có lẽ thế .

-Tôi phải nói thật là cái giả thuyếtấy không hợp lý cho lắm . Ai mà sống được ba ngàn năm chứ ?

Đội trưởng Hãn Đồ lắc đầu , cười :

-Ừ, có lẽ già rồi , đâm lẩn thẩn …

Đội trưởng lại tiếp tục đánh đàn .Âm thanh não nề của Độc Huyền Cầm lại vang lên . Tần Mạnh Uy đi xung quanh cáiluồng sáng duy nhất trong đại sảnh, mắt nhìn đăm đăm vào màn đêm tối mịt trướcmặt mình .

-Sao đội trưởng phải dùng thuật HắcÁm để che phủ cái sảnh đường này làm gì ?

-Ta chẳng muốn nhìn cái sảnh này làmgì , nhìn chỉ càng thêm buồn lòng thôi .

-Bao đời các vị Đường chủ đã ngồiđây, Hàn Thuyên, và đội trưởng nữa, chẳng phải đã quá quen rồi sao ?

Tiếng đàn càng lúc càng réo rắt, nhưtiếng người khóc .

-Nhìn mãi cũng chán, nhìn lại càngbuồn cho số kiếp phải làm người của mình . – Đội trưởng Hãn Đồ nói .

-Chán thì cũng phải nhìn thôi . Conngười sinh ra là để chấp nhận mà .

-Cậu biết đấy . Con người phức tạplắm, hạnh phúc mà ta có được, niềm vui mà ta có được, đến lúc mất đi chẳng phảiđau khổ lắm sao ? Thà làm quỷ, sống trong tội ác, đến lúc chết đi còn không longhĩ . Làm người, đến lúc chết đi, vẫn không thể định nghĩa nổi bản thân là cáigì…

Tiếng đàn bắt đầu đè nặng lên timcủa Mạnh Uy, ông nói :

-Đừng quá nghĩ vậy, đội trưởng…

Tay đội trưởng Hãn Đồ run bần bật,không gian rộng lớn trong màn đêm mịt mù chùng xuống, đè nặng lên người TầnMạnh Uy .

-Đội trưởng ! – Mạnh Uy hét .

Âm thanh khô khốc của dây đàn đứtvang lên . Ngay sau đó, màn đêm xung quanh hai người tan biến .

Một đại sảnh đường cực rộng lớn .Nhưng tiền thân nó không phải là sảnh đường .

Tần Mạnh Uy nhìn lên . Trần của đạisảnh giăng chằng chịt những dây xích, to nhỏ , lớn bé đủ cả . Nơi đó là chỗ đểtreo những xác tù nhân đã chết . Những sợi dây xích lạnh buốt thấm đẫm dòng máunóng của con người .

Dưới sàn, hai hàng đại đao trải dàivô tận cắm ngập xuống mặt đất, các thanh đao đã rỉ và mòn đi rất nhiều . Đó làthứ để chém đầu các tù nhân . Đằng sau hai hàng đại đao, là những dụng cụ tratấn khủng khiếp nhất mà con người đã nghĩ ra để hành hạ tù nhân . Những cây roidài đặc quánh máu đen, những cái chuỳ nặng nề để đập vỡ ống quyển , những condao lưỡi nhỏ để rạch cơ thể dần dần , những chiếc ghế đặc biệt, khi tù nhânngồi lên sẽ bị dây gai cuốn quanh chân tay hoặc là quấn lên đầu , những cái dâygai ấy sẽ ngày càng siết chặt tuỳ vào mức độ ngoan cố . Những tên cai ngục ởđây thường mắc một chứng bệnh quái lạ, chúng thèm được nghe thấy tiếng rên xiếtđau đớn của tù nhân, tù nhân kêu càng lớn, chúng càng thích thú . Và thích thúđến mức chúng có thể ăn cả thịt người .

Tù nhân nơi đây khổ sở, tiếng kêu lathảm thiết vang khắp ngày đêm, và họ đã gọi cái nơi tra tấn rộng lớn này là…

…Ai Oán Đường .


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!