Thiên Đế Kiếm

Chương 8: Chương 8


trước sau

Ngài Hàn đã tỉnh dậy.

Lã Vân đã ở ngay bên cạnh ngài.

-Vân à.-Ngài Hàn ngái ngủ.

-Dạ.

Ngài Hàn vươn vai một cái rồi hỏi:

-Lăng Khê tới Ngư Thôn rồi à ?

-Dạ, đi từ đêm qua.

Ngài Hàn đã cử ông bạn Lăng Khê tớiNgư Thôn xem xét tình hình.Ngư Thôn là một trong những nơi Ngài Hàn quản lý,chỗ đó là một hải cảng lớn nên lợi nhuận từ việc đánh thuế các tàu bè qua lạivà việc phân phối độc quyền hải sản đã đem lại cho Hàn Gia những khoản lợinhuận kếch sù.Thực ra, Ngư Thôn cũng chẳng liên quan quái gì tới Ngài Hàn cả,đó có phải là chỗ thân thiết gì với mình đâu ?Thằng cha trưởng thôn là một tayxu nịnh, bợ đỡ.Vừa mới còn dưới quyền người ta thì còn cung kính lắm, đến lúclên trên người ta rồi thì ra vẻ dương dương từ đắc, chẳng coi ai ra cái chết mẹgì.Đa Bảo Hồ Tăng là một ví dụ, Ngài Hàn không thực sự thân thiết với ông talắm, nhưng ngài rất kính trọng ông ta, một người làm việc nghiêm túc.Ông ta đãnhận lời của Ngài Hàn nhờ quản lý Ngư Thôn một thời gian.Thế rồi cái tên trưởngthôn ấy về, lúc đầu chỉ là một tay chạy giấy, không biết hắn làm thế nào mà ngườita lại biểu quyết hắn lên làm trưởng thôn chứ.Ừ, thì cho hắn lên làm trưởngthôn , ngài chấp nhận.Thế là vừa lên một cái đã đè đầu cưỡi cổ người ta rồi.Vềcái khoản thuế má thì không nói, cái đó thằng Lã Vân quản lý rồi, nhưng hắn đòimọi người mỗi tháng phải đóng góp vào cái quỹ “Phát triển kinh tế” do hắn lậpra, mà phát triển cái gì ?Phát triển kinh tế cho Ngư Thôn á ? Cho hắn thì có.ĐaBảo Hồ Tăng biết nên không chịu nộp cho hắn, hắn bực và lệnh đuổi ông tađi.Phong Phá Thiên đã gửi thư thông báo cho Ngài Hàn về chuyện này.Ngài sôi máulên và bắt hắn phải đến Kiếm Tiên trong dịp lễ mừng thọ của ngài để hỏi chuyệncho ra nhẽ, nếu không đi được thì cùng lắm là đến cuối tuần là phải có mặt ởđây, nếu không thì cái chức trưởng thôn của hắn đi đời.Chắc tên trưởng thôn sợmất ghế nên đã gửi thư phúc đáp là nhất định sẽ đến, cho dù có Đại Hồng Thuỷthì hắn cũng sẽ chèo thuyền để tới !! Thằng nịnh hót.Ngài Hàn chúa ghét nhữngthằng như vậy.Nhưng thôi, đã có không có tình thì ít ra cũng phải có nghĩa.Hắnđằng nào cũng là người bang mình.

Ngài Hàn hỏi Lã Vân:

-Phong Phá Thiên cũng bị thịt rồi à?

-Dạ không, may là hôm đó anh ta phảitới Tổ Long để giải quyết chút vụ rắc rối nên không bị sao cả.

-Còn những người khác ?

-Có mỗi thợ rèn La Tứ Hải là bị thươngnặng nhưng cũng đã qua cơn nguy kịch.

-Mày lo chu đáo đấy !

-Dạ không có gì.

Ngài Hàn rất bằng lòng với Lã Vân, ytheo ngài lâu rồi nên cũng có cái tính điềm đạm vậy, bình tĩnh trước những việckhó khăn.Chứ không nổi xung lên như Hàn Vệ : “Con phải băm vằm thằng khốn ấyra”.

-Dạ, còn lão Tử Khách thì đang dầnbình phục lại.

-Vậy sao, khi nào lão ra thì mày vàlão sẽ cùng giữ chức quân sư.

-Dạ…

-Mày đừng hiểu lầm.Tao không có ýgạt mày ra.Mày còn trẻ, có những quyết định táo bạo hơn những ông già chúngtao, nhưng có một số chuyện mày xử lý hơi non.Vì vậy, tao để cho Tử Khách ở đâyđể hỗ trợ mày, lão ta biết những chuyện thế nào thì nên xử lý kiểu gì, nhưnglão già rồi nên không thể có những quyết định nhanh nhậy như bọn bay được.Mỗingười hỗ trợ nhau một chút, phát huy thế mạnh, khắc phục những điểm yếu.

-Liệu ông già Tử Khách có…

-Tao biết mày ngại ông ta bị phiềnchứ gì, chẳng cần nói thì ông bạn già của tao cũng hiểu quyết định của tao.Lãosinh ra trước mày gần nửa thế kỷ đấy nhóc ạ !

-Dạ, cháu hiểu rồi.

-Thiết Thủ và bọn Cửu Diệu về chưa?

-Chúng nó về từ đêm qua và đi ngaysau khi nhận được lệnh của An Dương.

-Thế cũng được.

Ngài Hàn xuống dưới nhà, và đi quasân, thấy Hàn Phi đã đứng ở đấy với thanh trường kiếm của mình.

-Sao ?-Ngài Hàn hỏi- Ngủ với bọn đànbà lâu quá nên quên hết các đường kiếm rồi hả mày ?

Hàn Phi cười, hắn xoay thanh kiếmnhanh như chong chóng trên tay của mình.”Cầm trường kiếm mà sử dụng như đoảnkiếm”-Lã Vân nghĩ thầm.Người duy nhất Lã Vân biết có kiểu cầm trường kiếm đặcbiệt như thế là Hàn Phi.Và cũng chỉ có Hàn Phi là có thanh trường kiếm đặc biệtnày, các kiếm bình thường thì lưỡi kiếm chỉ dài khoảng 4 gang tay hoặc 4 gangrưỡi là cùng.Đằng này kiếm của Hàn Phi dài tới 7 gang, kiếm đòi hỏi kỹ thuật sửdụng phải rất linh hoạt, nếu không đường kiếm sẽ bị rối và đối thủ sẽ phát hiệnđược sơ hở ngay.Lưỡi kiếm hơi cong , nhỏ và mỏng nhưng lại không uốn dẻo đượcnên sử dụng càng khó.Hơn nữa Hàn Phi không thể cầm kiếm xuôi được nên hồi đầuLã Vân nghĩ hắn không bao giờ sử dụng được thanh kiếm đó, cầm xuôi còn khó nữalà cầm ngược.

Nhưng thông minh đến mấy cũng có lúcnhầm, Lã Vân không ngờ rằng Hàn Phi đã sử dụng được trường kiếm.Thân thủ củaHàn Phi lanh lẹ nên hắn có thể tấn công từ phía sau đối thủ trong nháy mắt, vìvậy đòi hỏi phải có loại vũ khí thích hợp như dao găm hoặc đoản kiếm.Trườngkiếm không thích hợp cho việc ám sát.Nhưng Hàn Phi đã khắc phục được nhược điểmlưỡi kiếm quá dài của trường kiếm.Xem ra cách cầm ngược của hắn cũng cái hay,ép sát kiếm vào cánh tay và vòng ra sau lưng, và vẫn có thể dùng tốc độ đượcngon lành. Lưỡi kiếm dài nên Hàn Phi có thể đứng cách đối thủ một khoảng vàchém thoải mái mà không sợ bị đối thủ phản ứng lại.Vả lại kiếm của hắn cũngnhẹ, không , phải nói là rất nhẹ, một kỹ thuật đúc kiếm chỉ có ở Uất Hận Thành,kiếm nhẹ, lưỡi mỏng nhưng không thể uốn dẻo, lại hơi cong khiến vừa đâm đượcvừa chém được. Thoạt nhìn chỉ để dùng đánh chính diện nhưng cái thằng Hàn Phiđã biến nó thành một thứ vũ khí ám sát cực kỳ lợi hại.

Nhưng đấy là ám sát và trường hợpđối thủ không kịp phản ứng, nhưng nếu phải đánh tay đôi và đối thủ cũng có tốcđộ nhanh nhạy như hắn thì phải làm thế nào ?

Kẻ hạ sát cả Ngư Thôn theo như nhữnggì Lã Vân phán đoán thì cái tên Quỷ Nhân đó có tốc độ rất nhanh, đến nỗi khôngcó ai kịp làm gì dù là phản kháng lại thì đã bị hắn thịt mất rồi.

Nói thẳng là Lã Vân thấy cái tên QuỷNhân đó là hung thần của những chiến binh dùng phép thuật như Vũ Linh hay TiênThú chẳng hạn, thậm chí là cả Pháp Sư.Y suy nghĩ nát óc mà vẫn không nghĩ racách nào có thể trị được tốc độ của hắn.Các chiến binh dùng phép thuật phải mấtmột vài giây để thi triển thuật , mà một vài giây đối với những bọn Kiếm KháchÁm Sát như Hàn Phi hay tên Quỷ Nhân thì đó là cả vấn đề.Nháy mắt một cái đãkhông thấy hắn đâu, chưa kịp hoảng hốt thì đã “bay” rồi.Vũ Mang thì còn khả dĩđối đầu được nhưng muốn bắn chúng nó cũng khó, di chuyển nhanh thế liệu ngắm cóchính xác không hay chỉ tổ bắn phí tên ?

-Thôi-Ngài Hàn bảo Lã Vân- đưa taotới chỗ người đưa tin hôm qua đi !

Lã Vân thoáng thấy Ngài Hàn mỉmcười, y biết điều đó. Ngài tự hào về Hàn Phi, mà tự hào cũng đúng, Hàn Phi đãvượt qua những giới hạn của kiếm rồi.Và Lã Vân cảm thấy càng ngày Hàn Phi càngtiến tới cái trình độ của Ngài Hàn.

Dù sao thì Lã Vân cũng không phảinhìn người để ngẫm đến ta, y chỉ nhận xét về Hàn Phi thôi.Kiếm Khách và Pháp Sưlà 2 lĩnh vực hoàn toàn khác nhau, liên quan gì chứ ? Vả lại, trình độ của mìnhđến đâu, Lã Vân biết rõ.”Dòng thuần thì phải khác chứ” , Lã Vân nhếch mép cười.

Đang đi thì gặp Hàn Vệ , Hàn Thanhvà Hàn Ngọc đang đi ngược lại.

-Chào bố !-Con bé Hàn Ngọc nhanhnhẩu.

-Ừ, bọn bay đi đâu vậy, ra luyệncông à ?

-Dạ vâng.

-Thế thì ra luôn đi, thằng Phi đangở đó.

Nói rồi Ngài Hàn đi thẳng.

3 anh em ra đến sân thấy Hàn Phiđang luyện kiếm ở đó.

-Chưa thấy ai cầm kiếm kỳ lạ như ônganh em cả !-Hàn Ngọc ngồi xuống một cái ghế đá.

-Vậy mày không biết là nó không thểcầm bình thường được sao ?-Hàn Vệ nói.

-Sao lại vậy ?

-Thê ông già không nói cho mày ngheà ?

Hàn Ngọc ngơ ngác:

-Không.

-Thật là, tao phải xem lại mày cóphải là em gái tao không mất !!!

-Vậy tức là sao hả anh ?-Hàn Ngọcquay ra hỏi Hàn Thanh.

-Lão Vệ nói đúng, anh phải xem lạiem có phải là em gái anh không mới được !

-Nói đi mà, em thực sự không biết !

Hàn Thanh và Hàn Vệ nhìn nhau, HànThanh thở dài rồi nói:

-Lão Phi bị tật ở tay.

-Sao lại bị tật ?

-Tại vì bố.

-Tức là thế nào?

-Hồi bé Hàn Phi có nghịch - Hàn Vệtiếp lời – lúc nó 5 tuổi,hồi đó mày còn đang ở dạng phát triển trong bụng bàgià, và một hôm bị ông già cho ăn đòn, ai dè ông già quật trúng vào tay nó, tínữa thì gãy xương, quật đúng 2 ngón tay trỏ.Vì chuyện này mà bà già giận ônggià tới mấy tuần liền.

-Bố chả lẽ ác vậy sao ? Anh chỉ nóiđùa !

-Thực ra là ổng lỡ tay, mà cái conranh này, mày đã bao giờ bị ăn đòn đâu mà biết ! Ông già chắc cũng chả muốn kểcho mày nghe đâu !

-Hứ, ai bảo các anh quậy cho lắmvào.Thế xong rồi sao nữa?

Đường kiếm của Hàn Phi kêu vun vúttrong không khí, những cành hoa gần đó lay động dữ dội.

-Đến lúc tập kiếm.-Hàn Vệ nóitiếp-Hôm đầu thì không làm sao, đến hôm thứ hai thì ngón tay trỏ của nó sưng vùlên, phải nghỉ mất mấy ngày.Về sau nó phải cầm ngược lại.Khi cầm xuôi, muốnđánh kiếm chính xác thì ngón tay trỏ phải giữ kiếm chắc, tay của nó bị tật rồinên không thể cầm chắc được.Còn nếu cầm ngược lại thì chỉ cần ngón tay cái vàcổ tay cử động linh hoạt là được.Vì vậy,Hàn Phi đã cầm theo kiểu ngược lại vàbởi cách cầm ấy nên nó chỉ sử dụng được dao găm và đoản kiếm mà thôi và trởthành một Kiếm Khách Ám Sát.

-Nhưng tại sao bây giờ anh ấy lạidùng trường kiếm, chẳng phải trường kiếm là vũ khí chuyên để tấn công trực tiếphay sao ?

-Thanh trường kiếm đó là quà sinhnhật của bố -Hàn Thanh trả lời- Ông già muốn Hàn Phi trở thành một Kiếm Kháchthực sự và không phải là Ám Sát nữa.Nhưng ông anh ngoan cố của chúng ta đãkhông nghe theo và sử dụng trường kiếm theo cách của ông ấy.Đến bây giờ trìnhđộ sử dụng kiếm của ông anh chúng ta khiến anh không biết trường kiếm dùng đểđánh chính diện hay để ám sát nữa.

-Nhưng em chưa từng thấy ai cầmngược kiếm bao giờ cả !

-Thế nên anh mày mới đặc biệt !-HànVệ nói.

-Nhưng theo em biết thì cầm trườngkiếm kiểu ấy chém không chính xác.Nếu như cầm xuôi thì khả năng lấy đà lớn,quãng đường kiếm chém cũng lớn vì vậy sát thương rất cao.Còn cầm kiểu này thìlấy đà phải sử dụng nửa thân người có tay cầm kiếm thì lực chém mới đủ mạnh, vảlại vì cầm ngược nên quãng đường mà kiếm chém ít hơn nhiều so với cầm xuôi.

-Chà chà -Hàn Thanh cười-Cô em tôilà một Kiếm Khách từ bao giờ thế ?

-Biết thế tao với mày là con gái cóphải hơn không Thanh, được ông già dạy dỗ thì sướng nhẩy !!!-Hàn Vệ nói.

-Thôi nào , các anh nói tiếp đi.

-Đúng, mày nói không sai-Hàn Vệ trảlời-Cầm ngược trường kiếm đúng là bất lợi nhưng không phải là không có ưu điểm.

-Ưu điểm gì ?

-Nếu cầm xuôi kiếm, thì đúng làquãng đường mà thanh kiếm chém được là rất lớn và sát thương rất cao.Nhưng nếumà chém hụt thì địch thủ đâm chính diện dễ như bỡn, tới lúc đó thì giơ tay ramà đỡ, hoặc thằng nào né được thì né .Cách cầm của Hàn Phi hay ở chỗ giả sử nócó chém hụt đi chăng nữa thì bởi vì quãng đường đi của kiếm có giới hạn, hơnnữa vì cầm ngược nên cổ tay chuyển kiếm về tư thế phòng thủ ngay lập tức, vàkiếm của nó là kiếm nhẹ nhất trong các kiếm mà tao từng gặp nên chuyện đó khôngkhó khăn gì với Hàn Phi cả.

-Nhưng tấn công kiểu ấy rất khó khăn!-Hàn Ngọc cự nự.

-Đúng, vì lưỡi kiếm dài mà cầm ngượcnên việc tấn công hết sức khó, vì vậy Hàn Phi đã nghĩ ra cách đánh mà chỉ nócó.

-Chẳng lẽ phải quay lưng lại sao ?

-Đúng, không sai, bởi vì chỉ khiquay lưng lại thì mới phát huy được toàn bộ sức mạnh và ưu điểm của trườngkiếm.

-Nhưng như thế thì nguy hiểm quá !Đối thủ chém vào lưng như bỡn !

-Thế em đã thấy ông anh của em bịthương bao giờ chưa ?-Hàn Thanh hỏi.

-Chưa, nhưng mà…

-Khi xoay lưng lại với đối thủ thìđúng là rất nguy hiểm, đây là điều tối kỵ trong Kiếm Pháp.Nhưng Hàn Phi đượctrời phú cho cái cổ khá dẻo cộng thêm cái cảm giác mà chỉ nó có.

-Cảm giác gì ?

-Hàn Phi có thể đoán được đối thủđịnh tấn công từ hướng nào nhờ âm thanh mà kiếm quét vào không khí.Cái chuyệnnày không phải là khó, rất nhiều các cao thủ đã biết điều này, chẳng qua là họkhông tập luyện thường xuyên thôi.

-Và khi quay lưng lại như vậy -HànVệ tiếp lời- Đối thủ không thể nhìn thấy Hàn Phi đâm kiếm từ hướng nào bởi vìcái lưng đã che đi rồi.

-Vậy ra ông anh em giỏi thật, emtưởng lão chỉ có hú hí với con gái suốt ngày thôi.Thảo nào người ta gọi anh ấylà Bất Luật Kiếm Khách.

-Dù sao thì vẫn phải cố thôi, mặc dùHàn Phi đã tới được những giới hạn của kiếm nhưng bọn Bất Kiếp Viện có lẽ cũngphải ngang ngửa với chúng ta đấy, không có khi còn hơn.

-Các anh được gọi Tam Khách, trongsố những tay Kiếm Khách mạnh nhất hiện nay mà !

-Mình đã giỏi thì đời người còn cóngười giỏi hơn mình.Phải như bố kia: “Làm cho bạn bè không thấu hiểu hết nhữngđiểm mạnh của mình mà để cho kẻ thù phóng đại những điểm yếu của mình.”Thế mớilà Kiếm Khách giỏi !!

-Mày lại bắt đầu ca ngợi ông già rồiđấy Thanh ! Nhưng dù sao nó nói cũng đúng đấy, Ngọc ! Những kẻ như bọn tao ởUất Hận Thành không thiếu đâu !

Hàn Ngọc cúi đầu, con bé được coi làmột tài năng ở Kiếm Tiên Thành.Nhưng Kiếm Tiên chỉ là cái ao so với đại lụcHoàn Mỹ, còn rất, rất nhiều cao thủ ngoài kia.

Hàn Thanh nhìn con bé, dù sao nócũng đã hết sức cố gắng rồi, ở tuổi này có mấy ai đã nhận được đồ Quân Hàm bậcHạ cơ chứ, anh lên 21 tuổi mới nhận được cơ mà.

Hàn Vệ đang nghĩ tới Hàn Thanh,thằng này mới đi có 4 năm thôi mà đã trở thành một Kiếm Khách có tiếng trêngiang hồ với cây thương của nó.Điều làm cho Hàn Vệ ngạc nhiên là 21 tuổi HànThanh mới nhận được Đồ Quân Hàm bậc Hạ mà chỉ 2 năm sau, tức là bây giờ, nó đãđi tới cực hạn của Trường Binh rồi, tốc độ quá nhanh.Chứng tỏ rằng Hàn Thanhtrong những năm đó đã chiến đấu cật lực, vậy mà hắn lại chỉ có toàn đi với bọnđàn bà .Xem ra, hắn bị hai ông em qua mặt mất !

-Thôi, luyện tập đi bọn bay, Bất KiếpViện không chờ chúng ta đâu.-Hàn Vệ nói.

Hàn Thanh lấy một cây thương trêngiá vũ khí gần đó, Hàn Vệ cũng lấy một vũ khí mà hắn ưa thích là cái rìu tobản.

-Mày đã tới đâu rồi ?

-Bây giờ em có thể chiến đấu với đạica được đó !

-Chưa thấy ai như mày, hồi bé, là emtrai út mà suốt ngày đòi đánh nhau với tao !

-Đùa thôi, thằng em này phải kiêngnể ông anh Hoả Trọng Đế của mình chứ, đúng không nào ?-Hàn Thanh cười.

-Thằng lỏi con “Tiểu Quỷ” này!

-Anh bắt đầu gọi em là Tiểu Quỷ từbao giờ vậy ?

-Học ông già, và nghe bọn giang hồgọi vậy ! Không phải Tiểu Quỷ, mà là Trường Thương Tiểu Quỷ chứ gì ?

Hàn Phi quét kiếm một vòng, nhữngcánh hoa rơi lả tả xuống đất.

-Đó là những bông hoa em trồng đấy!-Hàn Ngọc hét lên.

Hàn Phi cười :

-Bọn Bất Kiếp Viện mà tới đây thìkhỏi hoa với hoét gì nữa !

Hàn Ngọc không nói gì, rồi hỏi anh:

-Anh chiến đấu được với Bất KiếpViện chứ ?

-Phải cố gắng thôi, em ạ !

Hàn Phi lia thanh kiếm qua một cánhhoa đang rơi, cánh hoa bị chẻ 2 phần giống hệt nhau, mỏng hơn một tờ giấy.

Ngài Hàn tới phòng khách, ông ngồixuống ghế và nhấp một ngụm trà.

-Mày đã sắp xếp công việc cho anh tachưa ?

-Cháu đã để anh ta làm việc ở dướinhà kho.

-Thế cũng được.

Hàn phu nhân bước vào, bà mang theomột cái hộp nho nhỏ trong tay.

Lã Vân biết ý nên xin phép ra ngoài.

Hàn phu nhân ngồi đó, đan một cáiáo, vừa đan bà vừa hỏi chồng:

-Thê ông nhất thiết phải tham gia à?

Ngài Hàn trầm ngâm:

-Có lẽ vậy, đối thủ lần này khôngđơn giản.

-Có cần tôi giúp không ?

-Cứ bình tĩnh, ta không nên nóngvội.

-Gia đình vừa mới họp mặt mà đã cóchuyện rồi.

-Biết làm sao được, chuyện đến độtngột quá, chẳng biết sau vụ này còn sống được nữa không.

Ngài Hàn nói với một vẻ mặt lạnhtanh, chuyện sống chết đối với ông là một thứ không có gì đáng để nói lắm, hồicòn ở Uất Hận Thành, cái chết lúc nào mà chả có, tháng nào cũng có hơn chụcngười chết, đa phần là bị giết bởi những cuộc thanh toán lẫn nhau giữa các banghội, có khi là chẳng vì cái gì, thấy kẻ nào giết được là giết.

Ngài Hàn nhấp một ngụm trà, mùi tràthơm quá.

Ông bất giác để ý tới bàn tay tráicủa mình, một vết sẹo dài, chạy dọc suốt long bàn tay.Trên mu bàn tay cũng cómột vết sẹo y hệt như thế.Đó là vết sẹo của cuộc Đại Hỗn Loạn cách đây gần nửathế kỷ về trước.

Một thời kỳ không ai không nhớ, NgàiHàn vẫn nhớ rõ cái ngày mình có vết sẹo này.

Hàn phu nhân thấy chồng đang ngắmcái vết sẹo, cũng để yên chẳng nói câu gì.Vết sẹo đó rất có ý nghĩa với NgàiHàn.Nó là lý do mà Ngài Hàn đã rời bỏ Uất Hận Thành để về đây…



Lã Vân hỏi lại lần nữa:

-Anh chắc là như vậy chứ ?

-Dạ, tôi khẳng định chắc chắn.

-Thôi, vậy anh hãy gọi ông An Dươngtới đây.

-Vâng !

Lã Vân hơi choáng một chút nhưng sựđiềm đạm tới băng giá của y làm y trấn tĩnh lại ngay.

Y quay về phòng khách…

Y cảm thấy một thời kỳ nữa lại sắpbắt đầu…




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!