Vọng Quái tiếp tục bước đi, hắn nhìnthấy một đứa con gái, tuổi mới đôi mươi, làn da trắng thập thò sau tấm áo lụalàm bản năng của hắn hơi trỗi dậy một chút.Mẹ khỉ, đứa con gái xinh như thế kialại đi một thân một mình, thằng chó nào chịu được ? Nói có sai đâu, một thằngranh con đã chạy theo đuổi con bé kia rồi, miệng nói tay múa tùm lum.Vọng Quáithấy mình đáng ra nên nghỉ ngơi một chút, lắm đứa con gái xinh thế này thì tộigì mà không thịt lấy một vài con, để thế kia phí của lắm !
Hắn cười và lại bước đi…
Tới cổng của dinh trưởng lão ThiênThành đây rồi.Cái dinh không to lắm, nhưng cũng rộng rãi.Từ đây, hắn thấy cáiđền thờ của Hoả Thần Chúc Dung cách chừng mấy trăm bước chân, cái mục đích màhắn đến đây.Nhưng phải vào dinh trưởng lão cái đã…
2 người vệ binh chặn cửa nói vớihắn:
-Đi đâu ?
Vọng Quái không muốn lâu la mất thờigian nên hắn nói:
-Lấy nhiệm vụ.
-Thế thì ra chỗ người ngồi bànkia-Tên vệ binh chỉ-Trưởng lão đang bận chuyện với người của bang Độc Tâm.
Tên vệ binh nhấn mạnh vào bang ĐộcTâm như thể: “Người của bang Độc Tâm đang nói chuyện thì chớ cắt ngang vào kẻorắc rối lôi thôi”.
Vọng Quái cười nhạt hắn bước vào vàkhông làm theo lời của người vệ binh.Hắn tới thẳng chỗ trường lão Thiên Thànhđang nói chuyện.
Người tiếp chuyện với trưởng lão làmột tên mặt mũi bắt mắt đối với con gái, mặc một bộ đồ khá là thời trang.Cạnhbên tay phải là một thanh kiếm phát ánh sáng vàng nhạt-“Hoàng Kim à ?”- Đúngnhư lời Hắc Băng nói, có mấy thằng oắt con lăng xăng với đồ Hoàng Kim thật.VọngQuái thấy hơi buồn cười, “thằng này để ra đấy như cố tình cho bàn dân thiên hạthấy đây.”
-Trưởng lão !-Vọng Quái cười sằngsặc- lâu không gặp ngài rồi !
Trưởng lão nhìn lên, một tên lạ hoắcở đâu ra tự nhiên bắt quen với mình.
Tên đang nói chuyện với trưởng lãotỏ ra bực mình, một tên cận vệ sau lưng hắn hầm hè:
-Này, mày là ai ? Có biết đây làhương chủ Lỗ Quân của bang Độc Tâm không ?
Vọng Quái làm như thể không nghethấy cái chữ “hương chủ” , hắn lại nói với trưởng lão:
-Ngài trưởng lão, tôi không phải làngười thích rầy rà nên tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn, ngài hãy giao cái HắcĐế Ấn ra đây, tôi không muốn phải sử dụng bạo lực, ngài già cả rồi, nên nghĩthoáng đi một chút !
Trưởng lão như không tin vào taimình, làm sao mà tên này biết Hắc Đế Ấn chứ ?
Tên Lỗ Quân bực mình thật sự.Thằngcận vệ của hắn quát Vọng Quái :
-Này, cái thằng kia, mày có biếnkhỏi đây không ?
Vọng Quái vẫn cười.
Lỗ Quân hất đầu, thằng cận vệ củahắn rút kiếm xông tới.
Nhưng hắn vừa mới rút kiếm ra thìVọng Quái đã chụp tay vào cổ hắn, nhấc bổng lên.
Tên cận vệ của Lỗ Quân nghẹn ứ, mặthắn tím lịm lại:
-Đại… ca..cứu..
Mấy người vệ binh thấy có chuyệnliền xông vào, chốc đã vây kín quanh Vọng Quái, có cả những tên cận vệ của LỗQuân cũng xông vào nữa.
-Thả nó ra-Lỗ Quân gầm gừ.
Vọng Quái cười, hắn lắc cổ tay mộtcái.Tên cận vệ mắt như lồi ra, miệng sủi đầy bọt.
Vọng Quái thả cái xác chết xuống.Hắnlại nói tiếp:
-Chúng ta đi chứ, trưởng lão ?
Lỗ Quân chẳng nói chẳng rằng vungthanh kiếm vào Vọng Quái.
Hắn sững sờ khi thấy Vọng Quái chặnthanh kiếm của hắn bằng tay không.Thanh kiếm bị giữ lại bởi đôi bàn tay tráiđeo găng hở ngón của Vọng Quái.
Vọng Quái lấy tay phải chặt vàothanh kiếm.Thanh kiếm gẫy làm đôi.
Lỗ Quân còn chưa kịp hiểu cái gì thìmột cú đấm lao vào ngực hắn, trong phút chốc hắn tưởng quả đấm đó như một quả chuỳhạng nặng giáng vào ngực.Người Lỗ Quân bay về phía sau mười mấy trượng.
Vọng Quái thò tay vào cổ trưởng lãovà dứt ra một thứ như dây chuyền, có đeo một mặt phù chạm trổ tinh xảo.
-Ngươi…-Trưởng lão hét lên.
-Cám ơn ngài !
Tức thì những người vệ binh và taychân của Lỗ Quân xông vào…
…
-Này, Thiên Ma -Hắc Băng nói- Ngươicòn nhớ trận Thặng Thuỷ trước đây không ?
-Nhớ chứ ! –Thiên Ma gật đầu, mộtvài lọn tóc trắng xoá rũ ra từ trong cái mũ trùm- Hồi đó, Vọng Quái là độitrưởng của trận tập kích đó mà, thằng nào ở Uất Hận Thành lại không biết cái đóchớ ?
-Ta nhớ hồi đó ngươi đã là BậcTrung, chắc chắn là có kiểm tra về số thiệt hại thì phải ?
-Ờ, nhưng mà sao ?
-Thiệt hại thế nào ?
-Quân Uất Hận Thành chỉ có một tiểuđội, trong khi bọn chinh phạt của Tổ Long có hơn 5000 người, toàn là Thần Thúvà Kiếm Khách Trọng Binh nhận đồ Quân Hàm bậc Thượng cả…
-Chà…
-Ngươi tặc lưỡi cái gì ?
-Ta nhớ là quân của Uất Hận Thànhchết hết…-Hắc Băng tủm tỉm.
-Ừ -Thiên Ma cười ngặt nghẽo- Quânta chết hết, còn bọn Tổ Long…
…
Vọng Quái vung cú đấm vào một kẻchắn đường trước mặt hắn..
…
-Nghe nực cười thế nào ấy !-Hắc Băngho vì sặc cười.
-Ừ, bọn tiểu đội thì bị đội chinhphạt Tổ Long diệt hết, mà lại còn không chém được thằng nào nữa chứ !
-Nhưng…-Hắc Băng không nói được nữavì buồn cười quá.
-Bọn Tổ Long thì bị thằng Vọng Quáithịt sạch !-Thiên Ma bò ra cười.
…
Vọng Quái thẳng bước tới điện thờHoả Thần.
Đằng sau hắn là hàng trăm xác chếtmáu me tràn trên sân của Thiên Lệ Thành, tạo thành vũng màu đỏ kịt.Coi rất thêthảm.Rất nhiều người từ ba ngọn tháp ngó ra nhưng không ai dám làm gì.
Trưởng lão đang đứng trước điện thờ,ông ta niệm chú rồi đặt tay lên một bức tượng trước mặt.
Một luồng lửa lớn bốc lên từ điệnthờ, Vọng Quái lấy tay che mắt cho khỏi chói.
Hắn mở mắt ra, một luồng lửa khổnglồ cao như thanh kiếm khổng lồ ở Kiếm Tiên Thành, mang hình dạng một chiến binhmặc bộ giáp.
Hoả Thần Chúc Dung.
Hoả Thần vung hai đôi tay lên, mộtquả cầu lửa ở giữa hai bàn tay đang lớn dần.
“Toi rồi !”-Vọng Quái nghĩ thầm.
Hắn rút thanh đao to đằng sau lưngra, tiếng lách cách của xích đã không còn nghe thấy so với tiếng nổ ầm ầm liêntục từ trên quả cẩu lửa.
Hoả Thần Chúc Dung ném quả cầu lửaxuống.Vừa lúc đó, Vọng Quái đưa thanh đao ra chắn trước mặt.
Tiếng nổ long trời lở đất vang lên,người dân ở Kính Hồ Cư và Tổ Long đang chỉ lên trời. Đằng xa kia, một luồng lửađang xuyên thủng những đám mây bay ngang qua.
…
Một cái hố lớn ở giữa sân Thiên LệThành.
Trưởng lão thở phào, dù sao thì cáilỗ đó có thể sửa chữa lại được.
Điều đáng tiếc là trưởng lão đã phảinhờ tới linh hồn của Hoả Thần để cứu nguy, phải mất 1 năm nữa thì mới có thể sửdụng lại thuật này.Nhưng cái tên lạ mặt kia quá mạnh, đành phải thế thôi !
Trưởng lão mỉm cười nhưng ông nhưchết điếng người đi khi nghe một giọng nói:
-Ngài vui sớm vậy !
Trưởng lão quay lại nhìn, tên lạ mặtkia vẫn còn sống sót, áo trên người hắn bị rách tứ tung, khuôn mặt thì rớm máuchảy từ bên má xuống.Nhưng thanh đao của hắn thì vẫn chẳng hề hấn gì.”Không thểthế, lẽ ra nó phải bị nung chảy rồi chứ, kể cả là đồ Hoàng Hôn hay Hoàng Kimmạnh nhất cũng không thể chịu được ngọn lửa của Hoả Thần Chúc Dung !”
-Toi mất cái áo của ta rồi !
Vọng Quái đứng dậy, hắn cười:
-Hoả Thần Chúc Dung chỉ có vậy thôisao ? Không nướng nổi thanh Bá Đao này của ta sao ?
Hắn cắm thanh đao xuống đất, đất bịnứt ra:
-Cho ngài Hoả Thần chiêm ngưỡng mộtchiêu của Uất Hận Thành này !
Hắn niệm thuật.
Người dân Kính Hồ Cư giật mình, nướcdưới hồ tuôn lên trên không trung cuồn cuộn như dòng thác chảy ngược.Trong phútchốc cả cái hồ đã cạn sạch nước.
Luồng nước khổng lồ tuôn lên khôngtrung, ngài trưởng lão không thể tin vào mắt mình nữa.Người dân ở 3 ngọn thápchạy tán loạn, có người còn bị xô cả ra ngoài, rơi xuống những dây xích.
Hoả Thần nói một tiếng lớn:
-Công Công !
-Ta không phải là Công Công, nhưngngài nên gọi ta là Công Công từ bây giờ đi !
Vọng Quái niệm thuật.
-Thiên Niên Thuỷ Thuật ! Thuỷ ĐaoCuồng Bá Diệt Thuật !
...
Ngài Hạc Tú đang ngồi bên một chiếcbàn con.Ngài đang đọc một cuốn sách, một chuyện tao nhã ở nơi mệnh danh là ĐịaNgục Sống này.Xung quanh là những cây hoa nở rộ, hoa đẹp lắm, nhưng cũng rấtnhiều gai, đâm tua tủa hơn những cây bình thường được trồng ở nơi khác.Một cáicây cao, đang ngày càng lớn dần để thoát khỏi những cây leo đang bóp nghẹt thâncây của nó. Đến cả những thứ vô tri giác cũng cạnh tranh, giết nhau để sống.
Một tên gia nhân vào thưa:
-Thưa ngài, có đại nhân Diệp Thu tớithăm !
Ngài Hạc Tú nghĩ ngợi một lúc rồinói:
-Mời ông ấy vào.
-Vâng.
Nói rồi ngài lại tiếp tục đọc sách.
Lúc sau, một người vào.Người này caolớn, da ngăm, khuôn mặt vuông ăn rơ với chòm râu quai nón trắng.Lông mày cũngtrắng nốt. Đôi mắt sâu và hẹp nhưng không lộ vẻ hiểm ác.
-Ông biết Thiên Lệ Thành sập tiệmrồi chứ ?-Ngài Diệp Thu lên tiếng.
-Có-Ngài Hạc Tú rót một chén trà-Nghe phong phanh đâu là thằng Vọng Quái thịt.Uống đi, trà nhà đấy, thơm lắm.
Ngài Diệp Thu uống chén trà.Trà hơingăm một chút nhưng rất thơm.
-Đến cả linh hồn Hoả Thần cũng chịunó –Ngài Diệp Thu để chén trà xuống.
-Bọn Thiên Lệ Thành từ hơn nửa thếkỷ nay chỉ toàn ăn chơi nhảy múa, không như cái thời Ngũ Bá trước kia nữarồi.Chỉ dựa vào Hoả Thần mà đòi chống lại thanh Bá Đao của Uất Hận Thành sao?Ngu xuẩn !
-Ngu thì ngu, chúng ta vẫn có việc.
Ngài Diệp Thu đặt một tập giấy lênmặt bàn.
-Gì đây ?-Hạc Tú hỏi.
-Ít ra cũng nên có chút thôngtin.Già rồi, còn minh mẫn nữa đâu.
Ngài Hạc Tú lật xấp giấy.
-Tập hồ sơ lấy từ Mật Nội, cũ lắmrồi.Mới chỉ tìm thấy của Quỷ Nhân và Vọng Quái, 2 thằng nổi tiếng nhất.Cònnhững đứa khác đang tìm tiếp.
Ngài Hạc Tú đọc một tập giấy.Chữ đãmờ nhưng vẫn còn đọc được chán.
Hồ sơ của thành viên Biệt Sát (chỉlưu hành nội bộ)
Tên: La Thất.
Tuổi: 17.
Bí danh: Quỷ Nhân.
Nghề nghiệp: thành viên đội BiệtSát.
Đặc điểm nhận dạng: tóc hung, đeomặt nạ trắng.
Đã tốt nghiệp qua kỳ thi “Ải Tử”.
Thành tích: hoàn thành 120 nhiệm vụcấp Hạ Trung.
72 nhiệm vụ cấp Trung.
30 nhiệm vụ cấp Thượng.
16 nhiệm vụ cấp Bán Tử.
7 nhiệm vụ cấp Vô Tồn.
-Ông lấy cái này ở đâu ra, ngoàiThiên Tử và Đường chủ ra thì không ai được lấy hồ sơ trong Mật Nội mà?
-Cái vườn rau làm ông chẳng chú ý gìtới thế sự cả.-Ngài Diệp Thu trầm ngâm- 2 năm trước đã có quy định mới là NgũThánh Điện sẽ quản lý Mật Nội.Hôm đó ông không đi thì đành chịu vậy.
Nói rồi ngài Diệp Tú lại chỉ vào xấpgiấy:
-Đây là bản mật, chỉ có những ngườiquản lý chúng ta mới được đọc thôi.
-Ông lại dạy tôi rồi, trước kia cũngthế có khác gì đâu.
-Nói khỏi quên.Bản hồ sơ bình thườngthì chỉ có bí danh và chức vụ thôi.Còn…
-…bản này thì chỉ có Mật Nội lưugiữ.Khổ lắm, nói mãi.
-Được rồi.Thế thì đi thẳng vào vấnđề luôn.Thằng Quỷ Nhân này đã rời bỏ Uất Hận Thành 4 năm trước, tức là lúc nó19 tuổi.
-Ờ, mà cái thằng này làm những 7nhiệm vụ cấp Vô Tồn cơ à ?
-Đúng, một tài năng hiếm thấy.Thiêntài Hàn Thuyên đến bây giờ mới chỉ làm 11 nhiệm vụ Vô Tồn thôi.
-Thằng này là Kiếm Khách Ám Sát à ?
-Ừ, tốc độ khủng khiếp chưa từngthấy.Khéo chăng có Hàn Phi con trai của Hàn Thuyên mới trị nổi nó.
-Thằng nhóc Hàn Phi cũng là Ám Sáthả ?
-Ừ, nó cầm cây Kiếm Hoa của độitrưởng chúng ta.
Im lặng một lúc, cả 2 người đềukhông nói gì.
Rồi ngài Diệp Thu phá tan bầu imlặng:
-Tôi cũng vừa phát hiện, trong tủ hồsơ của Thiên Ma cũng có một bản y hệt như thế này.Có lẽ, hắn đã có sự chuẩn bịkỹ lưỡng cho công việc.Tôi cũng không biết làm thế nào mà hắn có được bản này,trừ phi hắn đột nhập vào Mật Nội.
Ngài Hạc Tú lại giở xấp giấy tiếptheo.
Hồ sơ thành viên đội bảo vệ cấpThượng (tuyệt mật)
Tên: Xuân Liệt.
Tuổi: 19.
Bí danh: Vọng Quái.
Nghề nghiệp: Đội trưởng đội thứ tưcủa Ai Oán Đường.
Đặc điểm nhận dạng: tóc vàng, dài.Cónốt ruồi đuôi mắt trái.
Thành tích: hoàn thành 95 nhiệm vụcấp Trung
64 nhiệm vụ cấp Thượng
24 nhiệm vụ cấp Bán Tử
6 nhiệm vụ cấp Vô Tồn.
-Ông chắc cũng không lạ gì cái thằngnày nữa-Diệp Thu nói.
-Ừ, cái trận Thặng Thuỷ đó thì đếncả đứa con nít của Uất Hận Thành cũng biết.
-Nói tóm lại một câu là thằng QuỷNhân và Vọng Quái là 2 đứa mạnh nhất, đứng sau Thiên Ma.
-Nói rõ hơn đi.
-Quỷ Nhân là một Kiếm Khách Ám Sát,tốc độ vào dạng nhanh nhất từ trước tới nay.Ngư Thôn là một bằng chứng rõrệt.Vào năm 19 tuổi, hắn được đề cử vào vị trí đội trưởng đội Biệt Sát.Nhưngcũng năm đó thì hắn ra đi.Vọng Quái với thanh Bá Đao thì không phải nóinhiều.Duy có một điều mà chúng ta chưa biết là hắn có lượng chân khí đến kinhngười.Theo một số nhân chứng kể lại thì chân khí của Vọng Quái dường như là vôhạn.Đó cũng là một cách lý giải vì sao mà hắn có thể chiến đấu được một lúc với5000 người một lúc.Nhưng hắn có nhiều chân khí thế thì tôi chịu không biết lýgiải như thế nào.
Ngài Diệp Thu uống ngụm trà thì nóitiếp:
-Bất Kiếp Viện do con Quỷ Uất HậnThành lập ra.Nhưng không hiểu sao hắn lại bỏ giữa chừng, giờ đây Thiên Ma làthủ lĩnh.Bọn chúng làm gì thì chúng ta không biết nhưng có điều chắc chắn mụctiêu của chúng là Uất Hận Thành.
-Thế còn những đứa khác?
-Sở dĩ tôi nói Quỷ Nhân và Vọng Quáimạnh nhất là bởi vì chúng ta chưa biết tí gì về những đứa còn lại.Nhưng ngheđâu chúng mạnh ngang ngửa với Thất Đỉnh Ma đấy, thậm chí có thể còn mạnhhơn.Nói thật, Bất Kiếp Viện mà đánh vào đây thì một mình Ngũ Thánh Điện chúngta chưa chắc đã đỡ nổi đâu.
-Ừm…
-Tuy nhiên, có một tên đặc biệt lưuý .
-Gì ?
-Vô Ảnh.Tôi chưa từng nghe thấy aikể về hắn.Nhưng nghe nói hắn có một thanh kiếm màu đen.
-Sao lại đen ?
-Nghe nói là thanh kiếm ấy dính máungười lâu quá thành ra máu bị đặc lại và phủ một màu đen.Và thanh kiếm ấy cómùi rất nặng.
Hai người im lặng một hồi.
Ngài Hạc Tú lại giở sách ra đọc.
Ngài Diệp Thu thấy vậy liền hỏi:
-Sách gì vậy?
Ngài Hạc Tú lật cuốn sách.Hàng chữ“Cách chăm bón cây cảnh” nổi lên.
-Những cuốn sách như thế này khôngbao giờ có ở Uất Hận Thành.
-Tôi mượn một quyển sách của ôngđược không ?-Ngài Diệp Thu hỏi.
-Cứ tự nhiên.
Ngài Hạc Tú lấy ra một đốngsách.Diệp Thu tìm và ông thấy một quyển sách có nhan đề “Tình yêu thương”.
Ngài Hạc Tú nói:
-Cuốn ấy là của Hàn Thuyên tặng tôicách đây 10 năm trước.
Ngài Diệp Thu cầm cuốn sách, ra đếncửa ngài quay lại hỏi:
-Liệu đây có phải là lý do mà HànThuyên đã rời bỏ Uất Hận Thành không ?
Ngài Hạc Tú vẫn đọc sách, không đưamắt lên nhìn:
-Tôi không rõ.
-Ông biết điều đó.Và tôi thấy…
Ngài Hạc Tú nhìn lên:
-Ông muốn nói gì ?
-Con Quỷ Uất Hận Thành đang đi tìmcái đó và hắn đang đi lại con đường mà Hàn Thuyên trước đây đã đi.
Ngài Hạc Tú lại cúi xuống.
-Và ông cũng muốn đi thử con đườngđó phải không ?-Diệp Thu hỏi tiếp.
-Thế ông cũng…
-Đúng, chúng ta giống nhau, đều muốnbước đi thử trên con đường của đội trưởng và Hàn Thuyên đã đi.
-Ông muốn đi lúc nào ?
Ngài Diệp Thu thấy câu hỏi này hơimập mờ.Tuy nhiên, ngài cũng trả lời:
-Bất cứ lúc nào.Tuổi già đã cản trởchúng ta, lúc nào ông sẵn sàng, chúng ta có thể đi.Nhưng bây giờ tôi vẫn đượcổn định lắm.
Ngài Hạc Tú mỉm cười, cái cười đầutiên của ngài trong vài chục năm qua:
-Tuổi tác không có ý nghĩa, conđường ấy luôn rộng mở.Nhưng nó còn khó hơn cả con đường trên Địa Ngục của UấtHận Thành.
Diệp Thu không nói gì.
Ngài Diệp Thu bước ra khỏi cửa thìngài Hạc Tú nói lại:
-Con đường ấy khó lắm, tôi cũng chưamuốn đi.
-Nhưng ông vẫn sẽ đi.-Diệp Thu mỉmcười.
-Ông còn lạ gì tôi nữa đâu.
-Phải nói thật, tôi rất khâm phục ConQuỷ của Uất Hận Thành.Hắn biết con đường ấy chông gai hơn bất cứ con đường nàokhác nhưng hắn vẫn dấn thân vào.
Nói rồi Diệp Thu bước đi thẳng.
Ngài Hạc Tú mỉm cười, con đường ấyngài sẽ đi.
Nhưng chưaphải là bây giờ.