Khu chợ thành Tây Tổ Long vẫn thế .Đông vui và náo nhiệt . Tiếng bước chân chạy, tiếng người gọi nhau rộn ràng .
Hàn Thanh ngó quanh, mới đi có mộttháng mà khu chợ đã thay đổi khá nhiều .
Hàn Thanh đã quay lại Tổ Long Thành,ngay sau khi Ngài Hàn trở về Hàn Gia . Anh thở phào nhẹ nhõm , dù sao thì cũngđã trút bỏ gánh nặng của gia đình, mặc dù cái ý nghĩ ấy có vẻ sẽ khiến chongười ta nghĩ rằng Hàn Thanh là một kẻ vô tình bạc nghĩa - nếu người ta biếtđược suy nghĩ ấy . Nhưng ai đọc được suy nghĩ của người khác, ngoại trừ HànThanh ra ?
Tuy nhiên, đó chỉ là trút bỏ gánhnặng với những công việc đồ sộ chất cao như núi ở Hàn Gia mà thôi . Còn thực ra…
*
* *
Ngài Hàn rít một hơi thuốc dài . Cănphòng làm việc của Ngài Hàn giờ chỉ có đúng ông và đứa con trai thứ ba của mình.
-Tao nghĩ mày ở đây cũng đã lâu rồi…. – Ngài Hàn nói – …bây giờ là lúc mày cần trở về Tổ Long Thành .
Hàn Thanh suy nghĩ ngay lập tức .Tuy Ngài Hàn đã về, nhưng công việc trong nhà vẫn đang rối bét cả lên, chẳngphải có thêm người là tốt chứ sao ? Ngài Hàn bảo đi thế này chắc chắn là có lýdo rồi .
-Bố bảo con về Tổ Long là để thăm dòĐộc Tâm phải không ?
-Sai , không phải thăm dò Độc Tâm .Mà là thăm dò cả Độc Tâm lẫn thái độ của các vị trưởng lão Tổ Long Thành .
-Nhưng mà…con chỉ có một mình, thămdò thế nào đây ?
Ngài Hàn lại rít một hơi thuốc nữa,tận hưởng cái thơm của khói Phù Linh xong, ngài mới chậm rãi trả lời :
-Không phải là theo cái kiểu độtnhập mà đánh cắp các tài liệu hay giấy tờ gì đó, làm vậy có ngày chết khôngbiết chừng ! Và có một điều rất dễ hiểu, những công việc tuyệt mật thì tuyệtđối không bao giờ ghi chép ra giấy cả, mày hiểu chứ ? Nghe kỹ này, cái khu chợthành Tây của Độc Tâm là “ thổ “ quan trọng nhất của Độc Tâm , là nơi mà ĐộcTâm lộ hết tất cả bản chất và thủ đoạn của mình , vậy nên, mày hãy cố gắng ,hãy tinh mắt một chút, để ý xem thái độ của bọn lâu la tiểu tốt của Độc Tâm nhưthế nào . Mặc dù theo dõi kiểu này thì đa phần không được chính xác lắm, nhưngđôi khi, chính bọn nó lại đang thực hiện thâm ý của thằng đầu lĩnh . Tiếp theo,mọi chuyện về nhân gian thế sự, hang cùng ngõ hẻm, cống rãnh khe nước, hay thậmchí là chuyện Trưởng lão Tổ Long Thành rụng răng kia, đều xuất phát từ thànhTây Tổ Long . Những kẻ buôn bán được trời phú cho cái miệng rất khoẻ và rấtthích tọc mạch . Chính nơi đó cung cấp cho ta nhiều thông tin nhất, không khókhăn lắm khi chúng ta hỏi ai đó về chuyện này chuyện nọ , những kẻ lắm mồm sẽtuôn ra tồng tộc để thoả mãn cái tính lắm mồm của chúng . Tuy nhiên, nhiều khicũng không nên quá tin vào những lời nói đó , cần phải biết phân tích . Và tiếptheo…
-Là gì ạ ?
-Tao tin là tự nhiên bọn Độc Tâm sẽmò tới mày thôi .
-Sao bố biết ?
-Lã Vân có nói với tao về chuyện màykhông thể mở cửa hàng tại thành Tây Tổ Long vì có một thằng ranh con tên là LỗQuân cản trở . Trước đây khi mày còn chưa mang cái tên “ Trường Thương Tiểu Quỷ“ , mày có thể buôn bán trên cái đất ấy ngon lành . Nhưng kể từ khi cái tên màyđược nhiều người biết tới, thì người ta mới biết tao là bố của mày . Đó, đời nóthọc mạch lanh lẹ vậy đấy . Và cũng khéo khi mà tao và thằng Hà Gia Đoàn kìnhnhau thường xuyên, nên chuyện mày lãnh hậu quả từ tao là điều dễ hiểu, cái đóthì đúng là tao phải xin lỗi mày rồi . Vậy nên, mày sẽ biết được chính xácnhất, Hà Gia Đoàn đang định làm gì, khi nó động chạm tới mày .
-Vậy còn các vị trưởng lão Tổ Long ?
-Cũng rất đáng lưu tâm . Bởi vìchính các vị sẽ là cái bệ để mỗi bên nhảy lên trước đối thủ của mình . Càngnhiều bệ xếp lên nhau, nhảy càng cao . Hiện giờ, ta đang có phần thắng thế hơnĐộc Tâm về khoản này, vì chúng ta biết nhún nhường, biết tôn trọng mấy ông giàđó . Còn Hà Gia Đoàn vốn đã là cái gai trong mắt các vị lãnh đạo Tổ Long rồi ,tuy nhiên, phải nhớ lấy một điều, chính Hà Gia Đoàn là kẻ khởi xướng phong tràochen chân vào vị trí lãnh đạo của các bang phái . Nếu hắn muốn hối lộ, bắt thânquen với các vị trưởng lão thì đó là chuyện quá dễ dàng . Và ngay lúc này đây,sở dĩ Hà Gia Đoàn có đứng vững ở Tổ Long là nhờ hắn đã có móc nối từ lâu rồi,chẳng qua là hắn kém ta về số lượng móc ngoặc mà thôi .
-Vậy thì muốn xem ý tứ các vị thìthế nào ? – Hàn Thanh hỏi .
-Các chính sách của các vị tới cácbang phái là thái độ của các vị . Chính sách là thứ có thể đưa bang phái lênmây, hoặc có thể dìm nó xuống tận đáy xã hội . Chỉ cần có một vài thay đổi nhonhỏ, là sẽ hiểu ra thôi . Mà nếu đã đưa ra chính sách có lợi cho Độc Tâm, thìtức là Hàn Thuỷ chúng cần xem xét lại cách làm việc của mình, vậy thôi .
Hàn Thanh thở dài, anh lại thấy cáiviễn cảnh của một kẻ suốt ngày lang thang khắp các quán rượu để dò la tin tức .
-Và điều cuối cùng… – Ngài Hàn nói –…chớ có nguy hiểm mạng sống của mình . Và đừng để ai phải liên lụy, hiểu chứ ?
Hàn Thanh có linh cảm rằng Ngài Hànđã biết chuyện anh có người trong mộng . Nhưng anh không muốn hỏi cho ra nhẽ .
-Tao không biết mày đã có con bé nàochưa, nếu có, thì tao không ép mày phải bỏ, bây giờ không phải là cái thời buổicha mẹ định đoạt tương lai của con cái . Nhưng mày là một đứa thông minh, nênmày hiểu rõ rằng công việc sẽ ảnh hưởng thế nào, vậy nên, hãy biết cách mà sắpxếp cho hợp lý khi cần thiết , hiểu chứ ?
-Con hiểu .
Ngài Hàn đứng dậy, tay cầm tẩuthuốc, rít một làn khói ra ngoài cửa sổ .
-Thanh, mày có biết không ? Nhiềukhi tao tự hỏi cuộc đời mình có phải là một chuỗi cái vòng luẩn quẩn sinh tồnkhông ?
-Vậy cha có biết được câu trả lời ?
-Không . Tưởng rằng rời bỏ Uất HậnThành, có thể thanh thản, nhưng chẳng được bao lâu , lại phải đứng lên , tànnhẫn mà sống . Có chăng, ở đây, con người ta có hoà bình hơn một chút, khôngchém giết lẫn nhau, nhưng lại nguy hiểm hơn, vì ngày nào ta cũng phải sốngtrong suy nghĩ bon chen, thủ đoạn . Uất Hận Thành thì khác, những thứ ác hiểmnhất, tàn bạo nhất, tất cả, ta đều có thể nhìn thấy, còn ở đây, thì chưa chắcta đã nhìn ra .
-Cha nghĩ lại về quyết định rời bỏUất Hận Thành ?
Ngài Hàn cười :
-Con người ta thường tự làm khổ mìnhbằng cách than thở cho những gì đã trôi qua . Tao không phải là người như thế,cái gì đã qua, là đã qua . Và ở đây, tao có thể cảm nhận được hạnh phúc, mộtthứ quá xa xỉ ở Uất Hận Thành, như vậy, quyết định rời bỏ Uất Hận Thành là hoàntoàn chính xác, không có gì sai .
-Cha yêu quý hết thảy mọi ngườitrong gia đình ! – Hàn Thanh cười .
-Đúng , cả thằng con trông chẳnggiống tao tí nào cả ! – Ngài Hàn cười – Anh em và bố đều tóc xoăn, riêng màytóc thẳng đuột !
-Nhưng con vẫn là con của bố ! – HànThanh nói .
Ngài Hàn xoa tay lên đầu đứa contrai :
-Con trai ta đã trưởng thành rồi .
*
* *
Hàn Thanh vẫn bước đi, công việc còndài .
Tiếng nói cười của khu chợ làm HànThanh không để ý lắm, anh chỉ tự mỉm cười, cái cười thoáng qua đằng sau mái tócdài .
Có những tình cảm chỉ riêng mìnhhiểu được .
…
Uất Hận Thành, vẫn thế, không thayđổi, vẫn những đám mây màu đen che khuất cả bầu trời . Quạ bay thành từng đànđông đến hằng trăm con, chúng lướt qua sông Hàn Thuỷ , chúng không ngại hơilạnh của con sông này, cả trăm năm qua, chúng đã bay như thế mãi rồi .
Toà tháp xưa kia giam giữ phạm nhâncủa Hoàng Đế, giờ là nơi Thiên Tử trị vì . Toà tháp đứng sừng sững, cao vút lênkhông trung, muốn đâm xuyên màn mây kia mà không được .
Những vòm cửa sổ bằng đá lạnh lẽo đủrộng để người ta ngồi lên . Chốc chốc , lại có bóng người với áo choàng đenlướt nhanh đằng sau cửa sổ đó . Ở đây, lửa được thắp lên thường xuyên trênnhững bệ đá hình đầu thú ở hai bên tường . Tiếng bước chân nhẹ bẫng như khôngchạm đất, tiếng người nói chuyện thoáng qua mau . Không khí thở vào lồng ngựcnhư tê buốt , như lặng lẽ . Những cơn gió từ ngoài thổi vào làm người ta cảmthấy lạnh, và những gì ẩn chứa bên trong con người ấy cũng lạnh theo . Nhữngđiều ấy có thể khiến người ta bật khóc, phải thở ngắn than dài, phải gầm théttrong cái không gian rộng lớn này . Nó quá vô cảm và không có gì tồn tại ởtrong nó .
Nhưng có những con người đã quen vớinó, sống với nó, và chấp nhận nó .
-Đưa cái này cho Đội trưởng độiCảnh, Thủ Lĩnh Ngũ Thánh Điện có nhắn rằng cần họ tới chân núi Thiên Linh Sơnmột chuyến để tạm thời thay phiên cho đội Bạch .
-Hiểu rồi .
Nói xong, hai người quay gót, ai điđường nấy . Mặc dù, họ vốn là những người sống lâu năm với nhau, nhưng, họkhông phải là bạn . Đạo Từ biết điều ấy, nhưng anh cũng chẳng nói gì, vì chínhanh cũng như vậy .
Đạo Từ ngồi trên cửa sổ, từng đợtgió lạnh lại tràn vào, anh đã quen với điều đó, vì tâm hồn anh đã nguội lạnhvới những cơn gió ấy rồi .
Hai người khác gặp nhau :
-Cần chuyển bức thư này tới nhóm độitrưởng bảo vệ Ai Oán Đường .
-Hiểu rồi .
Rồi lại ai đi đường nấy .
Đạo Từ lôi từ trong túi ra một chiếctẩu thuốc . Anh còn trẻ, nhưng cũng là một tay nghiện thuốc nặng . Đạo Từ nhétmột nắm bùi nhùi như rơm, màu vàng óng vào đầu chiếc tẩu, rồi châm lửa bằngcách dí cái đầu ấy vào ngọn lửa đang cháy ở trên bệ đá đầu thú .
Đạo Từ lại ngồi lên cửa sổ, anh rítmột hơi thuốc dài, mùi lá Hoàn Hồn Thảo bốc lên, mùi hăng hăng và hơi khó chịunếu không quen . Nhưng bù lại, nếu đã quen với nó, thì người hút sẽ trống rỗngđầu óc, những gì phía trước như mơ màng và nhoà đi . Những cơn say như thế lạichóng qua, khói thuốc bay lên tan biến ngay, làm người ta muốn hút tiếp .
Đạo Từ hút tiếp, con sông lạnh HànThuỷ ngoằn nghèo ở phía dưới bỗng thành một xoắn lại trong mắt anh và hơi rưngrưng, đàn quạ cũng thành như những điểm đen nho nhỏ vụt qua . Nhưng cảnh tượngấy không diễn ra lâu, trước mắt Đạo Từ vẫn là đàn quạ lượn vòng trên sông HànThuỷ .
-Lại hút thuốc à ? – Một giọng nóitrầm .
Là tiếng gọi mình, nhưng Đạo Từkhông quay ra, anh vẫn hướng ánh mắt về phía con sông Hàn Thuỷ :
-Cậu về rồi đấy à ?
-Ừ .
Người đứng đằng sau Đạo Từ cao lớn,có đôi mắt sáng và trong, mái tóc dài tới lưng như con gái, nên phải buộc lại .
Diên Túc .
-Cậu về từ hôm nào vậy ? – Đạo Từhỏi .
-Hôm qua .
Đạo Từ rít một hơi thuốc nữa rồi đưacho Diên Túc :
-Hút không ?
Diên Túc cầm lấy tẩu thuốc rồi rítmột hơi, làn khói hư ảo xoắn quện lại với Đạo Từ rồi lại tan biến rất nhanh .
-Có tìm được Xích Vân không ? – ĐạoTừ hỏi .
Diên Túc im lặng một lát, điều đólàm anh khó chịu, nhưng rồi anh cũng nói :
-Không .
-Thế có gặp được người quen cũ nàokhông ?
-Có .
-Ai ?
-Hoài Tử .
-Là Thanh Long Kiếm tàn độc thíchuống máu người đó hả ?
-Ừ .
Đạo Từ lại rít một hơi thuốc nữa,anh nói :
-Cậu không thể tha thứ cho Xích Vânsao ?
Diên Túc im lặng .
-Đã hơn một năm rồi . – Đạo Từ nóitiếp – Xích Vân không còn là Con Quỷ của Uất Hận Thành nữa . Cậu hãy nghĩthoáng ra một chút …
-Có lẽ là rất khó ! – Diên Túc cắtngang – Tôi có thể tha thứ cho nó, nhưng những người khác, liệu bọn họ có chịunghe lời cậu nói không ?
-Sẽ là tốt hơn cho Xích Vân nếu bớtđi một cừu địch như cậu . Thật khó để người ta hoàn lương nếu người ta bị trảthù .
Diên Túc lặng im, anh đang suy nghĩ.
-Tôi không phải là người sống cùngvới Xích Vân, tôi không rõ lắm về cậu ta . Nhưng chúng ta, những con người ngàyđó, đều cùng lớn lên với nhau, đều cùng vào sinh ra tử, nên tôi biết cậu ấyphần nào .
-Biết gì ?
-Xích Vân là người bị phản bội . Cáibi kịch quá đau đớn và phũ phàng . Rồi nữa, chúng tôi đều biết, tuy cùng có mộtsư phụ, nhưng cậu và Xích Vân luôn là những kẻ đối đầu nhau, trên cả phươngdiện kiếm thuật lẫn tâm địa . Nhưng cậu có bao giờ nghĩ lại rằng hai đứa bọncậu đã sống chết vì nhau chưa ? Có, điều ấy cậu biết rõ nhất . Xích Vân căm thùcậu nhất, nhưng cũng chỉ có Xích Vân là dám hy sinh tính mạng mình để cứu cậu .Cậu biết rõ điều ấy nhất vì cậu là người trong cuộc . Xích Vân muốn cậu chết,nhưng Xích Vân lại không cho bất kỳ kẻ nào giết cậu . Khi Xích Vân thành lậpnên Bất Kiếp Viện, cậu được giao nhiệm vụ giết Xích Vân, nhưng cả cậu lẫn XíchVân đều không muốn xuống tay với nhau, vậy cậu hãy thử giải thích điều đó đi ?
Diên Túc im lặng . Anh lại nhớ đếnngày hôm đó, anh đã không thẳng tay giết Xích Vân .
-Tôi…
-Cuộc thi Sinh Tử, kỳ thi Thập Tứngày ấy, cậu và Xích Vân là những kẻ cuối cùng sống sót trong cuộc thi thứ tư,và các cậu bắt buộc phải giết nhau để có lọ thuốc giải độc , thế tại sao cả haingười vẫn sống cho tới ngày hôm nay ?
Diên Túc im lặng .
-Vì Xích Vân đã lôi cậu ra . Vì XíchVân đã một mình chiến đấu với con Ám Quỷ Thâm Hồn, trong khi lọ thuốc giải độcđã bể nát, có đúng không ?
-Đã là như thế .
Đạo Từ lặng lẽ hút thuốc, anh chỉđàn quạ :
-Chúng nó đã ở đây gần một trăm nămnay rồi . Cậu có nhìn thấy con quạ đầu đàn kia không ? Nó đã gần trăm tuổi rồiđó !
Diên Túc ngó xuống, con quạ đầu đànthật lớn, to hơn cả một con đại bàng trưởng thành .
-Bay mãi để tìm xác người, nhưng rồicũng phải nghỉ . – Đạo Từ nói .
Diên Túc nhìn theo đàn quạ .
Biết hối cải ư ?
-Thưa ngài Sứ Giả , Thiên Tử cho gọi!
Diên Túc quay lại, một người mặc áochùng đen đang nói với anh .
-Thiên Tử đang bế quan cơ mà ? –Diên Túc ngạc nhiên .
-Có vẻ như Thiên Tử đã bế quan xong, tôi được Người cử đến để gọi ngài Sứ Giả .
Diên Túc thở dài, rồi anh nói vớiĐạo Từ :
-Hẹn gặp lại sau .
-Ừ .
Đạo Từ nhìn đàn quạ, anh cứ nhìn mãichúng không thôi .
Diên Túc bước đi, những ánh lửa haibên tường soi rọi vào khuôn mặt anh .
Diên Túc đang đứng trước một cánhcửa bằng đá rất lớn, những nét chạm trổ trên cánh cửa đã mờ dần đi theo nămtháng, anh đặt tay lên cánh cửa đó rồi lẩm nhẩm trong miệng :
-Con đến đây với tất cả lòng thànhkính với Người .
Những tiếng nứt vang lên, cánh cửađá như bị xẻ thành hàng chục mảnh, chúng rời nhau ra rồi bắt đầu lơ lửng trênkhông trung . Diên Túc vừa bước vào trong thì những mảnh đá đó tự động ghép lạithành một cánh cửa như ban đầu .
Nơi chỉ dành cho Thiên Tử Uất HậnThành .
Nơi cao nhất trong Uất Hận Thành .
Sự trống trải là những gì mà DiênTúc cảm nhận được đầu tiên . Không có một thứ gì ở trong này, đến cả một cáibàn, hay một cái ghế để ngồi cũng không . Nhưng lại có những tiếng leng kengnhư kim loại chạm nhau khi gió thổi vào .
Những gì có trong này chỉ là nhữngcây cột chống đỡ trần, xung quanh là những bức tượng chiến binh nằm lọt vàotrong hốc tường .
Tuy nhiên, chỉ có một thứ khiến DiênTúc quan tâm, đó là một người duy nhất đang ngồi ở kia .
Thiên Tử .
Thiên Tử không có ghế ngồi, chỗ ngồicủa ông là mặt sàn lạnh lẽo .
Diên Túc tiến tới, kính cẩn cúingười :
-Thiên Tử .
-Về rồi à ?
Thiên Tử quay lại . Một ông già gầygò, dáng vẻ ốm yếu, mái tóc trắng toát ở phía trước một đôi mắt u sầu, tuy vậy,ánh mắt lại kiên nghị và trang nghiêm , ánh mắt ấy làm cho mọi người trong UấtHận Thành đều phải kính phục .
Thiên Tử đưa bàn tay gầy trơ xươngcủa mình vò mái tóc trắng :
-Thế nào ? Có gặp Xích Vân không ?
Diên Túc đã bị hỏi câu này đến lầnthứ hai, lúc trước là Đạo Từ, giờ là Thiên Tử, thực tình anh chẳng biết nói saonữa .
Nhưng Thiên Tử như đã biết trước,ông nói :
-Không gặp thì thôi . Rồi cũng sẽtái ngộ sớm mà…
-Vâng, thưa Thiên Tử . – Diên Túcchỉ chờ câu nói này , anh cảm thấy nhẹ người .
-Ở đây không có ai, gọi ta là sư phụcũng được .
Thiên Tử tới gần cửa sổ, gió thổilồng lộng làm tóc của ông rung phần phật .
-Ngươi còn nhớ ngày trước chúng tathường đi dọc bờ sông Hàn Thuỷ không ?
-Dạ có .
-Ừ, đúng rồi . Chúng ta thường lấyđó làm vui mỗi khi luyện tập mệt mỏi . Ngươi đã từng ngã xuống sông Hàn Thuỷ,và suýt chết vì không chịu nổi cái lạnh của nó .
Thiên Tử cười, nhưng Diên Túc thìkhông vui tý nào .
-Rồi sau đó … - Thiên Tử nói .
-Sư phụ ! – Diên Túc gầm lên, anhkhông cần đếm xỉa gì tới sự lỗ mãng của mình . Thiên Tử là người có quyền uycao nhất trong Uất Hận Thành, vậy mà anh lại dám hét lên như vậy .
Tuy nhiên, Thiên Tử biết được DiênTúc sẽ phản ứng thế này, nhưng ông không giận :
-Ngươi không thể tha thứ cho nó à ?
-Không bao giờ !
Thiên Tử buồn rầu, ông nhìn về phíaxa xăm :
-Lần đó, Xích Vân đã cứu ngươi .Những gì hai đứa ngươi làm, ta đều biết cả . Ngươi cũng đã cứu Xích Vân rấtnhiều lần, ta biết lần trước, ngươi có thể đã giết được Xích Vân, nhưng ngươikhông thể xuống tay nổi với nó , có đúng không ?
-Vì nó mạnh hơn con, chứ không phảicon không dám xuống tay…
-Ngươi đừng nghĩ lại có thể qua mặtđược người thầy này . Xích Vân và ngươi, kiếm thuật và sức mạnh nội công đềungang nhau, có điều Xích Vân tàn nhẫn hơn ngươi rất nhiều lần, đó là điểm khácbiệt lớn .
-Vậy đó , con không tàn nhẫn bằng nó.
-Nhưng…Xích Vân không bao giờ tànnhẫn với ngươi . Nó luôn căm thù ngươi vì ngươi làm việc tốt hơn nó, lại hayđược ta thưởng hơn nó .
Diên Túc hỏi :
-Vậy tại sao sư phụ không quan tâmtới Xích Vân như là đối với con ?
Thiên Tử chống tay lên cửa sổ, giọngnói của ông lẫn với tiếng gió, và tiếng leng keng ở đâu đây :
-Vì ta không muốn nhìn thấy nó .
-Căm ghét ?
-Không phải .
-Thế thì là cái gì ?
-Lòng cảm thông .
-Lòng cảm thông ?
-Xích Vân bị phản bội . Đó là nỗiđau lớn nhất của đời nó, sự phản bội làm nó sợ hãi, làm nó cô độc, làm nó tinrằng mọi thứ xung quanh đều là dối trá và lừa đảo . Nó muốn vượt lên tất cả,muốn có tất cả, muốn đứng lên trên tất cả để không còn ai phản bội nó nữa . Takhông muốn chăm sóc nó vì không muốn động tới nỗi đau thương mà nó đang phảigánh chịu, nó bị phản bội bởi tình thương, tình thương đã phản bội nó .
-Sư phụ biết sau này nó sẽ trở thànhCon Quỷ ?
-Ta đã nhìn thấy điều đó khi nó bịphản bội, đó là một hệ quả tất yếu .
-Nhưng đó chỉ là hoàn cảnh, tự bảnthân nó đã muốn trở thành Con Quỷ rồi .
Thiên Tử mệt mỏi nói :
-Khi ta nhìn vào đôi mắt Xích Vân ,ta thấy một nhân tài lớn, một dòng máu lớn, một hoài bão lớn trong cái sự đờinhỏ nhen này . Nhưng ta không bao giờ dạy Xích Vân bất cứ điều gì, vì ta đọcđược những ý nghĩ xấu xa và tham vọng trong đôi mắt của nó .
-Vậy tại sao sư phụ lại dạy Cấm MônQuan cho Xích Vân ?
-Ta không muốn dạy nó, nhưng nó sinhra là để dành cho Cấm Môn Quan .
-Sư phụ đã biết được dã tâm của XíchVân, thế thì tại sao sư phụ vẫn dạy cho nó Cấm Môn Quan ? Sư phụ chưa hề trảlời câu hỏi đó !
-Vì ta mong một ngày kia, nó sẽ làThiên Tử của Uất Hận Thành .
Gió thổi mạnh hơn, tiếng sấm ì ùng,và những hạt mưa bắt đầu rơi xuống . Tiếng leng keng ngày càng lớn trong cănphòng .
Diên Túc nhìn ra ngoài kia, cơn mưalớn, hạt mưa nặng trĩu như nước mắt .
-Tại sao không phải người khác, màlà Xích Vân ?
-Vì nó là người sẽ giải thoát choUất Hận Thành .
-Cái gì khiến sư phụ tin tưởng lànhư thế ?
Thiên Tử lặng lẽ đi vào, ông ngướcnhìn lên trần .
-Trong số hàng trăm thanh kiếm đượcđúc ra, chỉ có một vài thanh kiếm là tốt .
Diên Túc cũng nhìn lên .
Một chuỗi lằng ngoằng những dâyxích, và hàng trăm thanh kiếm được treo lên những dây xích đó .
-Đời người cũng vậy thôi, anh hùngsinh ra từ thời thế là rất nhiều, nhưng anh hùng có thể thay đổi cả thời thếlại chỉ có một .
Diên Túc thở dài, anh thường hay thởdài và chán ngán .
-Hãy cho Xích Vân cơ hội . Đó lànhững gì mà ta có thể nói với ngươi .
Diên Túc bước đi, anh cúi đầu :
-Đệ tử xin đi trước !
Cánh cửa đá lại mở ra rồi đóng lại .
…
Diêu Linh đã chán cái cảnh Xích Vânvà Hoa Anh cứ hướng ánh mắt hậm hoẹ về phía nhau trong mấy ngày nay . Thành raDiêu Linh ở giữa phải hứng chịu sự bực bội của cả hai người .
-Này ! – Diêu Linh thì thầm với XíchVân .
-Gì ?
-Hai người làm sao vậy ?
-À…không có gì đâu…