Ngày thứ ba, trước ngày cuối tuầnmột ngày .
Sắp tới giờ Mão . Thành Tây Tổ Long.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, HànThanh cảm thấy thế . Mặc dù rằng mặt trời thì vẫn mọc hướng đông, nhưng anh cảmthấy có điều gì khang khác .
Hàn Thanh vẫn không thể hiểu đượcHắc Bạch Song Điểu tấn công anh là nhằm mục đích gì ? Nếu nói đó là lời chàocủa Hà Gia Tập thì đúng là khó nuốt . Ai đi chào người khác bằng cách đánh nhauchí chết như vậy ? Hoạ là nó muốn giết mình . Nhưng một lý do nữa làm Hàn Thanhđau đầu hơn, đó là nếu muốn giết, thì Hà Gia Tập giết anh vì lý do gì ?
Hay là vì chuyện xích mích giữa haibang phái ?
Khi hai bang phái có điều không phảivới nhau, tất cả những thứ gì thuộc về nó đều bị vạ lây hết . Ngài Hàn gây hấnvới Hà Gia Đoàn tức là ngài gây hấn với Độc Tâm, mà ngài gây hấn với Độc Tâmthì chẳng có lý do gì mà lại không đụng chạm tới Hà Gia Tập cả . Và càng dễhiểu khi Hàn Thanh thân cô thế cô tại Tổ Long Thành, bọn Độc Tâm không để ý đếnanh mới là lạ . Nhưng nếu thế thì có vẻ như…không hay ho một chút nào . Có mộtđiều đã thành luật trong bang phái, và không cần người trong bang phái , thìbàn dân thiên hạ cũng hiểu , đó là không giết vô cớ . Ừ, có thể Hà Gia Đoànxích mích với Ngài Hàn , nhưng ông ta không thể vin vào lý do đó mà làm khó,thậm chí là giết Hàn Thanh . Chuyện gì ra chuyện nấy, việc gì ra việc nấy , haiông già đấu đá với nhau, cái đó mấy thằng con tham dự thì được, nhưng lợi dụngviệc Hàn Thanh có một thân một mình ở Tổ Long mà Hà Gia Đoàn đánh bài đểu thìthật khó coi . Người ngoài lại chẳng nói Hà Gia Đoàn nhỏ nhen, hèn, không dámđấu với Ngài Hàn mà đi đấu với con Ngài Hàn , già đời mà còn chấp bọn trẻ ranh! Như thế thật là mất mặt lắm !
Nhưng các điều luật đôi khi lại quayra cãi nhau . Trong bang phái, có một suy nghĩ đã thành lệ, đó là bất chấp thủđoạn để sống . Nếu như vậy, thì Hà Gia Đoàn làm thế chẳng có gì sai . Đã nóirồi, muốn triệt hạ một cái cây to thì phải triệt từ từ , bổ từ ngọn trở xuống .Người ta thường nói hạ cây thì phải chặt gốc, nhưng trong Hàn Thủy thì cái nàocũng dường như là gốc hết, Ngài Hàn , Lăng Khê, An Dương, mấy cái ngọn thì cũngchẳng kém cạnh cái gốc là mấy như Lã Vân, Hàn Thanh, Hàn Vệ . Thế thì làm thếnào ? Cứ áp dụng cái bài cái gì nhỏ hơn thì chém trước, cái gì lớn hơn chém sau. Hà Gia Đoàn giết được Hàn Thanh thì Hàn Thủy đã mất đi một vũ khí cực kỳ quantrọng . Bớt được phần nào hay phần đó .
Như vậy là có đủ lý do rồi chứ ? –Hàn Thanh nghĩ ngợi . Nhưng anh vẫn chưa thấy thỏa đáng lắm . Nếu đã muốn giếtHàn Thanh thì sao Hắc Bạch Song Điểu không xuống tay hẳn đi ? Đêm hôm đó, HắcBạch Song Điểu có đủ khả năng để bịt miệng Hàn Thanh mãi mãi . Vậy thì nguyênnhân chính là cái gì ở đây ?
Đau đầu không chịu được ! – HànThanh bực .
Nhưng có thứ đã giúp cái đầu HànThanh bớt nóng . Đôi tay mềm mại như bông của Trúc Mai đang ve lên mặt anh :
-Dậy sớm thế ? – Trúc Mai hỏi .
-Ừ .
Hàn Thanh quay đầu lại . Trúc Maiđang trong một bộ áo lụa mỏng , Hàn Thanh lùa tay vào lưng Trúc Mai :
-Em bé của ta muốn gì đây ?
-Muốn gì là sao ?
Hàn Thanh để ý tấm áo lụa của TrúcMai hở ngực ra một chút, anh có thể nhìn rõ làn da trắng và… Nghĩ đến đó, HànThanh không giấu nổi được một nụ cười .
Trúc Mai không biết, cô hỏi :
-Chàng cười cái gì vậy ?
Và nhận ra ánh mắt của Hàn Thanhđang đặt ở chỗ nào trên người mình, Trúc Mai nhíu lông mày :
-Đừng có suy nghĩ bậy bạ chứ !
Hàn Thanh cười phá lên , anh nói :
-Trước sau gì em cũng là của ta ! Embé, ngoan ngoãn nào, cho ta xem một chút đi ! – Tay của Hàn Thanh lần lên ngựcTrúc Mai .
Trúc Mai nắm chặt lấy tay Hàn Thanh:
-Thôi . Đừng như thế . Em khôngthích .
-Em cấm ta sao ? – Hàn Thanh cười .
-Không phải . Nhưng bây giờ chưaphải là lúc .
-Sao chưa là lúc ? – Hàn Thanh đèTrúc Mai xuống giường – Em sẽ là vợ ta ! Và em phải sinh ra cho ta một đứa con! Trách nhiệm đấy , không được trốn tránh ! Và để hoàn thành trách nhiệm thì emphải có nghĩa vụ với đức lang quân của mình chứ !
Trúc Mai sặc cười, cô nói :
-Thế chàng muốn con trai hay con gái?
-Đứa nào cũng được . Cả hai càng tốt. – Hàn Thanh gỡ tay Trúc Mai ra .
Trúc Mai không từ chối Hàn Thanhđiều gì, nhưng có nhiều việc khiến cô lo nghĩ . Trúc Mai nghiêm nghị :
-Thôi . Bỏ em ra đi .
Hàn Thanh thấy không nên quá trớnnữa, anh bỏ Trúc Mai ra, rồi ngồi lặng yên suy nghĩ .
Trúc Mai ngồi dậy, cô hỏi :
-Lần trước, sao chàng lại hỏi em kỹvề Hà Gia Nhạ như thế ?
Hàn Thanh không muốn nói thẳng .Thực ra anh hỏi như vậy là có lý do . Anh biết mối quan hệ khá thân thiết củaTrúc Mai và Gia Nhạ . Nếu thực sự Gia Nhạ tử tế thì không sao, nhưng nếu GiaNhạ giống như người cha của mình thì thật khó đoán trước điều gì sẽ xảy ra .Tiếp cận với Trúc Mai là con đường ngắn nhất để Hà Gia Nhạ tiêu diệt Hàn Thanh– nếu Gia Nhạ có ý đó .
-Chỉ là hỏi vậy thôi . – Hàn Thanhtrả lời .
Trúc Mai im lặng một lúc rồi cô ômlấy Hàn Thanh từ sau lưng :
-Tại sao chàng không bao giờ nóithật như thế ?
-Điều gì ?
-Em biết mối quan hệ không tốt đẹpgiữa Hàn Thuỷ và Độc Tâm . Với một người như chàng, thì hỏi về Gia Nhạ chắcchắn là có lý do .
Hàn Thanh cười, anh nắm tay Trúc Mai:
-Em bé của ta lại suy diễn lung tungrồi !
-Không phải lung tung . Chàng đã đểý chuyện này khi chàng biết cuộc gặp gỡ giữa em và Gia Tập .
Hàn Thanh thấy mình không giấu nổiTrúc Mai . Trúc Mai chưa thực sự hiểu hết về anh, nhưng những gì mà Trúc Maibiết về Hàn Thanh cũng không phải là ít .
-Thôi thì…em đừng nên nghĩ nhiều đếnchuyện ấy nữa .
-Tại sao lại không chứ ?
-Vì ta không muốn làm liên luỵ đếnem . Em nên biết rằng , công việc của ta có thể sẽ…nói chung là không tốt lắm .
Trúc Mai khẽ nói :
-Không nên như vậy . Việc của chúngta cả mà, đừng nên nghĩ em là gánh nặng chứ !
Hàn Thanh nhún vai :
-Không phải gánh nặng nhưng…
-Thì sao ?
Hàn Thanh nắm chặt tay Trúc Mai :
-Sẽ rất nguy hiểm .
Trúc Mai nói :
-Nguy hiểm thì nguy hiểm , chúng tađã nói gì với nhau chứ ?
Hàn Thanh không muốn kéo Trúc Maivào trong chuyện này . Chuyện Hắc bạch Song Điểu tấn công đã làm anh phải đưaHàn Ngọc về sống trong “ thổ “ của Hàn Thuỷ trong thành Tây Tổ Long . Người củaHàn Thuỷ trong thành Tây Tổ Long không đông lắm, nhưng cũng đủ nhiều để gây rathanh thế tại nơi này .
Trúc Mai là người yêu của Hàn Thanh,nhưng không thể vì thế mà Hàn Thanh lại kéo cô vào trong chuyện bang phái . Mộtlà vì anh sợ Trúc Mai gặp nguy hiểm, hai là nếu Trúc Mai có tham gia thì đếnmột lúc nào đó, rất có thể Trúc Mai sẽ trở thành một điểm yếu chết người củaHàn Thanh .
Hàn Thanh đứng dậy, ngày hôm naykhông hiểu sao anh cảm thấy bất an một cách lạ thường .
-Chàng đi đâu vậy ? – Trúc Mai hỏi .
-Có việc một chút .
…
Giờ Mão . Kiếm Tiên Thành .
Đường phố Kiếm Tiên Thành vẫn đôngvui như thường ngày . Nhưng dưới cái tiết trời oi nóng này, ai cũng bực mình cả. Giá như đường rộng hơn một chút, thoáng hơn một chút thì có phải đỡ hơn không?
Lão già Khuất Bá cũng không phải làngười giữ được sự bình tĩnh trong thời tiết này . Mặc dù lão không thấy nónglắm như thiên hạ kêu ca, nhưng người đi lại cứ va phải lão khiến lão bực mình .Và đôi khi, lão còn thấy cả sự khinh khỉnh trong con mắt của một số kẻ khi nhìnthấy lão . Không sao ! Thời thế sắp thay đổi rồi ! – Khuất Bá vui vẻ tự nhủ .Rồi chỉ trong một đêm thôi, Hàn Thuỷ sẽ phải cúi đầu trước Thái Nhật . Tất cảđã được chuẩn bị kỹ càng .
Khuất Bá rẽ chân vào một quán rượunhỏ, lão đang chờ gặp một người .
Vừa vào, như đã định sẵn, lão đithẳng một mạch tới chiếc bàn cuối cùng của quán rượu, nằm khuất trong bóng tối. Quán rượu tuy nhỏ nhưng cũng không phải là ít khách . Càng tốt ! – Khuất Bánghĩ, càng hỗn loạn càng tốt cho lão, và càng tốt cho cuộc nói chuyện của lão .
Ngồi đợi Khuất Bá là một người trongbộ trang phục xám . Hắn cố gắng che sụp đi cái khuôn mặt của mình bằng chiếcnón rơm để không ai nhận ra .
Khuất Bá ngồi xuống, việc đầu tiênlà lão hỏi ngay :
-Công việc tới đâu rồi ?
Người kia nhìn quanh, hắn cần sự bímật tuyệt đối, làm việc kỹ tính là một điều quan trọng quyết định nên sự thành công.
-Đã xong . Hiện nay Tứ Phương Trạiđã bị bỏ ngỏ . Chỉ còn lại một đám tép riu ở đó, một người trong Ngũ Thái cácông là đủ để quét sạch hết bọn chúng .
-Vậy còn trong Kiếm Tiên Thành ?
-Tôi chỉ giúp được ông chuyện để ngỏTứ Phương Trại . Còn trong Kiếm Tiên Thành, việc chiến đấu là phải tuỳ thuộcvào bản lĩnh của ông thôi .
-Ta và bốn người nữa trong Ngũ Tháidư sức chiến đấu với ba lão già của Hàn Thủy .
-Hà bang chủ cũng đã cử một đội sátthủ tới, hiện bọn họ đang án binh bất động ở ngoại ô Kiếm Tiên Thành . Nếu ôngthấy cần thiết, thì tôi sẽ gửi thư, đưa bọn họ cấp tốc vào đây ngay .
Khuất Bá gật đầu :
-Cẩn trọng là chuyện cốt lõi làm nênsự nghiệp . Nhờ ngươi, hãy đưa bọn họ vào trong Kiếm Tiên Thành . Có thêmngười, ta càng áp đảo Hàn Thủy .
-Tốt . Như vậy là xong . Ông phảidốc toàn lực cho chuyện này . Khả năng thành công cũng như thất bại là ngangnhau . Nếu may mắn, ông có thể diệt sạch Hàn Thuỷ, còn nếu không, thì Hàn Thủyvẫn sẽ trơ trơ ra đó , và rủi hơn, có khi một số người trong Ngũ Thái có thểmất mạng, thậm chí là cả ông . Nhưng tôi nghĩ khả năng xảy ra chuyện đó hơi ít. Ông nên hiểu, Thái Nhật của ông sở dĩ không còn mạnh như trước đây là vì ôngđã cất giữ Ngũ Thái quá lâu .
-Đúng .
-Nhưng kể cả cho dù không còn NgũThái thì người ta vẫn phải nể Thái Nhật vì thủ lĩnh Thái Nhật là ông – Khuất Bá. Nói thật, mọi người trong Hàn Thuỷ đều kể về ông như một thằng già hám gái,và tính tình nhỏ nhen bần tiện .
Khuất Bá biết những điều thiên hạnói về mình . Nhưng bản tính của con người thật khó thay đổi . Suốt một cuộcđời trai trẻ chinh chiến, tham gia cả thời kỳ Đại Hỗn Loạn, đụng độ bao nhiêuchiến trường Oán Linh , Khuất Bá đã bỏ lỡ đi những điều hạnh phúc đáng ra nênlàm thời thanh xuân . Biết rằng thời thanh xuân là lúc để thực hiện hoài bão,thực hiện khát vọng , và đúng là Khuất Bá đã thực hiện được khát vọng đó . LãVân mặc dù khinh Khuất Bá, nhưng không bao giờ y nói rằng Khuất Bá là kẻ bấttài . Người ta có thể khinh Khuất Bá ở điểm nào đó, nhưng về mặt pháp thuật,chiến lược, chiến thuật trên mặt trận, lão có thể sánh ngang với Ngài Hàn . Vìđơn giản một điều, Ngài Hàn và Khuất Bá cũng từng là những người phục vụ trongquân đội Kiếm Tiên Thành . Và rõ ràng hơn, thì đã từng là những người lính kềvai sát cánh bên cạnh nhau . Rồi khi thời thế thay đổi, mỗi người mỗi chíhướng, Khuất Bá không muốn dựa dẫm, nên đã tự sáng lập ra bang Thái Nhật . Cuộcđời nhỏ nhen, tàn khốc buộc lòng Khuất Bá và Ngài Hàn phải quay ra đối đầu nhau.
-Nhưng tôi không bao giờ nghĩ ông làmột kẻ bất tài . – Người đội mũ rơm nói – Sông có khúc, người có lúc , và thờithế không phải lúc nào cũng quy phục người ta . Điều này thì ai cũng hiểu . Bởivậy, Hà bang chủ đã tạo ra thời thế để ông có đất dụng võ . Ông nên nhớ, ĐộcTâm, Bát Đỉnh Điện và Chu Tước đều hy vọng vào trận chiến lần này . Kể cả ôngcó thua đi chăng nữa, nhưng cũng đã giáng một đòn mạnh làm suy yếu Hàn Thủy .
Khuất Bá ngẫm nghĩ một lúc . Tên độimũ rơm nói tiếp :
-Ông có gì không ổn sao ?
-Ngươi có nghĩ rằng Hà Gia Đoàn chỉcoi ta là một con tốt trong kế hoạch của hắn không ? Nếu thực sự gây chiến vớiHàn Thuỷ , thì tại sao hắn không tự ra mặt đi ?
-Tôi hiểu điều đó . Phải nói thẳngrằng, một phần nào đó Hà bang chủ coi ông là một con cờ trong kế hoạch của ôngta . Nhưng ông hiểu cho, trong bang phái , thứ giúp cho bang phái tồn tại là sựlợi dụng lẫn nhau . Hà bang chủ lợi dụng ông để tiêu diệt Hàn Thuỷ, và ông cũnglợi dụng Hà bang chủ để có một đất sống trên thành Tây Tổ Long . Chúng ta bắttay với nhau, dù mọi hình thức nào đi nữa, cũng là lợi dụng nhau . Điều ấy làkhông thể tránh khỏi, ông hiểu mà .
-Vậy cuộc tấn công này nếu thất bạithì sao ?
-Hà bang chủ đã nói rồi, ông takhông hy vọng lắm chuyện ông có thể lật đổ Hàn Thuỷ chỉ trong một đêm . Vì vậy,Hà bang chủ mới khuyên ông bỏ lại miếng đất Kiếm Tiên Thành và sẽ giúp đỡ cácông xây dựng lại Thái Nhật ở thành Tây Tổ Long chứ ! Tất nhiên, đã chiến đấu làphải có kết quả thực tế, chứ không phải là dùng phép thắng lợi tinh thần . Thựclực hiện nay của Thái Nhật không giúp ông có thể giành được chiến thắng, nhưngnó đủ để cho ông sử dụng trong chiến trận .
Khuất Bá suy tính . Lão đang nhớ lạinhững chiến thuật mà lão đã từng sử dụng trong thời kỳ chiến tranh . Hồi ấy,lão mới thật uy phong làm sao ! Một mình chỉ đạo đội quân Kiếm Tiên tiến đánhVạn Hoá Thành .
Nhưng thời thế đã thay đổi nhiều rồi.
-Vậy ngươi còn làm gián điệp trongHàn Thuỷ đến khi nào nữa ?
-Nếu ông thắng lợi, thì vai trò giánđiệp của tôi kết thúc, đơn giản . Còn không, thì một là tôi sẽ lặng lẽ rời khỏiHàn Thuỷ , hai là tôi sẽ tiếp tục ở lại .
Người đội nón rơm đứng dậy :
-Phiền ông trả hộ tôi tiền rượu .Bây giờ tôi cần phải về Hàn Thuỷ ngay lập tức, không thì sẽ sinh lắm chuyện rắcrối .
Khuất Bá cười khẩy, không phải lãocười tên đội nón rơm không có tiền trả rượu, mà lão cười vì thứ khác .
-Ngươi có biết sự phản bội sẽ phảitrả giá như thế nào không ? – Khuất Bá hỏi .
Tên đội nón rơm dừng lại một chút .Mọi người trong quán rượu vẫn đang cười nói vui vẻ . Hắn hơi sợ khi không cònđược thấy cảnh này nữa . Hắn đang cố gắng sống nốt những canh giờ cuối cùng tạiKiếm Tiên Thành .
Khuất Bá đưa chén rượu lên ngang tầmmắt mình . Nhìn chén rượu sóng sánh, lão nghĩ tới cái biển đời cũng như thế ,sóng sánh, không tĩnh lặng . Và lão đã hiểu được cái cảm giác của Ngài Hàn , cóthể điều khiển cuộc đời này như điều khiển một chén rượu, muốn nó đổ, muốn nóbình yên, muốn nó chông chênh, đều do tay mình hết .
-Hàn Thuyên đối với ngươi không tệ…- Khuất Bá nói - … nhưng sao ngươi lại phản bội hắn ?
Tên đội nón rơm im lặng một chút,song hắn đã tìm ra câu trả lời :
-Tình thương là tốt . Nhưng tôi dầnnhận ra rằng, trên đời này, tình thương phải được đánh đổi bằng nhiều thứ khác. Nếu vậy, đổi ra tiền và trao đổi có lẽ là tốt hơn .
Tên đội nón rơm ra khỏi quán .
Khuất Bá cười, lão uống nốt chénrượu .
“ Ngươi sẽ hiểu sự phản bội được trảgiá bằng cái chết , chứ không phải tiền . “ .
“ Ngươi nhầm rồi, tiền không phải làmột thứ để Hà Gia Đoàn trao đổi với một kẻ như ngươi . “ .
“ Nếu ta là con tốt của Hà GiaĐoàn…” .
“…thì ngươi chỉ là cái ô cờ để HàGia Đoàn chuyển ta vào chỗ mà thôi . “ .
…
Giờ Mão . Kính Hồ Cư .
Xích Vân dậy sớm . Y thấy đầu mìnhhơi đau một chút . Tới quá nửa đêm, Xích Vân mới mò về quán trọ .
Hắc Đế Ấn đang ở đâu ? – Xích Vân tựhỏi . Có thật là nó nằm dưới đáy Xuyên Tâm Hồ không ?
Trong thời kỳ Thượng Thiên Đế , cómột học thuyết võ học nổi lên tên là “ Hành Thuật Nhân “ . Học thuyết này chorằng lấy sự cân bằng âm dương làm trọng , trong Tà có Chính, trong Chính có Tà. Bằng cách phát huy điểm mạnh, điểm yếu của Chính Khí và Tà Khí, tạo nên sựhài hoà trong cơ thể . Nếu đạt được sự cân bằng giữa Chính và Tà, thì cơ thểngười sẽ tiếp thu các loại thuật mộc cách nhanh chóng bởi lúc đó , toàn bộ cơthể vận động với nhau một cách liền mạch, giống như một guồng quay vô tận . Sựsắp xếp điều hoà các bộ phận trong cơ thể khiến cho Chính Khí cũng thông mà TàKhí cũng thuận . Không thứ nào lấn át thứ nào . Học thuyết “ Hành Thuật Nhân “cho rằng, cơ thể người sở dĩ tồn tại là do sự hoà hợp của Chính và Tà, hai thứtồn tại theo kiểu dựa vào nhau , mất đi một trong hai thứ sẽ gây ra nguy hiểmtới cơ thể . “ Hành Thuật Nhân “ còn cho rằng, chân khí luôn vận động theo mộtchiều hướng không đổi, tốc độ di chuyển chân khí tuỳ thuộc vào cách dùng thuậtcủa người sử dụng . Nếu muốn chân khí chuyển động nhanh, người dùng thuật dùngnội công để ép cơ thể mở rộng hơn , muốn chân khí chuyện động chậm thì dùng nộicông ép các cơ quan trong cơ thể hẹp lại để giảm vận tốc của chân khí . Cơ thểngười được sinh ra từ trời đất, nên các sự vật cũng mang theo những đặc điểm ấygiống cơ thể người . “ Hành Thuật Nhân “ cho rằng, thế gian này sinh ra là sựtổng hợp, pha trộn một cách đồng đều giữa Âm và Dương, Tà và Chính , mất đi mộttrong hai thứ, thì không sự vật nào có thể tồn tại . Một hòn đá, một cái cây,một con chó, một con mèo, một cô thiếu nữ, một người lính, tất cả đều hìnhthành bằng sự pha trộn đó . Chính và Tà, Âm và Dương tồn tại trong nhau . “Hành Thuật Nhân “ là một học thuyết phổ biến và có ảnh hưởng lớn tới Đại LụcHoàn Mỹ thời Thượng Thiên Đế và cho tới cả bây giờ . “ Hành Thuật Nhân “ là họcthuyết tiêu biểu nhất cho “ quan niệm cổ điển “ hay còn gọi “ Cổ Thuyết “ .
Vậy thì cái đó giải thích cho sự tồntại của Hắc Đế Ấn trong Xuyên Tâm Hồ chăng ?
Vào thời Hậu Hỗn Loạn , sự nổi lêncủa Uất Hận Thành đã làm nảy sinh ra một học thuyết võ học mới . Thực ra ,chính vào thời Thượng Thiên Đế, người mở ra học thuyết võ học mới là Hắc Đế .Nếu “ Hành Thuật Nhân “ nói rằng, sự hài hoà Chính Tà là điều cốt lõi làm nênsự sống, và tạo nên các tuyệt đỉnh võ pháp, thì Hắc Đế đã chứng minh ngược lại. Cơ thể sử dụng “ Cấm Môn Quan “ , Tà Khí bao trùm toàn bộ lên cơ thể, nhưngHắc Đế vẫn sống , và bộ kiếm pháp “ Cấm Môn Quan “ đã chứng minh được rằng nólà bộ kiếm pháp mạnh nhất thiên hạ . Điều gì đang mâu thuẫn ở đây ? Tại saokhông có sự hài hoà trong cơ thể mà vẫn tạo nên một tuyệt đỉnh kiếm pháp chứ ?
Và học thuyết mới về võ học gọi là “quan niệm mới “ hay còn gọi là “ Tân Thuyết “ . Đối với những người ham mê kiếmthuật, thì “ Cấm Môn Quan “ chính là đại diện tiêu biểu của “ Tân Thuyết “ .
Nghề rèn vũ khí bắt đầu cực thịnhvào thời kỳ Hoàng Đế Võ Thái Lang trị vì Quang Hoa Quốc . Và kỹ thuật đúc vũkhí ngày càng phát triển lên mức đỉnh cao . Một trong những phát minh được coilà vĩ đại nhất của nghề rèn, đó là trộn kim loại cùng với các nguyên liệu mangchân khí trong tự nhiên . Khi chế tạo binh khí cùng với các loại nguyên liệu,các thợ rèn đã phát hiện ra rằng, trong quá trình cuối cùng , khi thanh kiếmcòn ở dạng nung đỏ, Tà Khí phát ra vô cùng mãnh liệt và tuyệt nhiên không cóchút Chính Khí nào . Nếu theo học thuyết “ Hành Thuật Nhân “ , thì khối sắtnung đỏ ấy sẽ phải biến mất và không còn tồn tại, vì nó không theo thuyết cânbằng âm dương . Nhưng thực tế lại không theo lý thuyết ấy . “ Cổ Thuyết “ đã lộra nhiều điểm nghi vấn .
Nghề Dược Sư cũng đã mở ra nhữngđiều phản bác lại học thuyết “ Hành Thuật Nhân “ . Các dược sư đã nhận ra rằng,cơ thể người không phải là kiểu hòa hợp lẫn lộn Chính và Tà . Bởi nếu như vậy,thì các loại thuốc đã không phát huy tác dụng . Một số loại thuốc đặc biệt cómang chân khí . Như dùng Hùng Hoàng, Dưỡng Tâm Thảo, hợp thành một thứ thuốcmang nhiều Tà Khí, tác dụng trong cơ thể, phá tan các ổ khí tụ đặc trong bệnh “tụ khí “ . Nếu theo “ Hành Thuật Nhân “ , cơ thể con người là sự pha trộn của Chínhvà Tà, thì thuốc vào cơ thể sẽ gây ra các tác dụng phụ không kiểm soát vì hailuồng Tà Khí kết hợp với nhau, chẳng phải sẽ gây ảnh hưởng lớn tới cơ thể ư ?Điều này đã gây ra mâu thuẫn .